Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 29:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Trên xe, hai người không nói chuyện.
Lục Lệnh Quân im lặng, yên lặng lật sách ra đọc.
Chỉ coi như bên cạnh không có Trình Vân Sóc, dù sao, hắn cũng không hứng thú với nàng, duy trì khoảng cách trời nam đất bắc với hắn, giữa hai người có thể ngăn cách thành hai người.
Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Không có gì bất ngờ thì sẽ đụng vào nhau, Lục Lệnh Quân tự mình ngồi vững vàng vô cùng, nắm lấy thành xe không nhúc nhích tí nào.
Trình Vân Sóc bên cạnh cũng giống như vậy, ngồi ngay thẳng giữ một khoảng cách với nàng.
"Sao vậy?"
Trình Vân Sóc bất mãn nói.
"Thế tử, phía trước có một cặp tiểu huynh muội bán mình để táng mẫu." Bên ngoài, truyền đến tiếng của Thanh Phong.
Trình Vân Sóc nghe đến đó, phất tay: "Đừng để ý tới bọn họ, đi thôi."
Lục Lệnh Quân lại vén màn xe lên liếc nhìn ra bên ngoài một chút, chỉ thấy trong đám người, một nam hài khoảng mười ba mười bốn tuổi, một nữ hài khoảng tám chín tuổi, nam hài đang quỳ, nữ hài ôm nữ nhân đã chết ở trên chiếu oa oa khóc lớn.
Hai đứa bé đều gầy đến không tưởng tượng nổi, Lục Lệnh Quân để ý chỉ có trên đầu nam hài cắm ngọn cỏ, trên đầu muội muội của thằng bé không có ngọn cỏ.
Ý kia là chỉ bán nó chứ không bán muội muội của nó.
Nô tịch là người thấp hèn nhất, sau khi bán mình làm nô lệ, thường thì đời này cũng không chuộc thân được.
Không biết tại sao, Lục Lệnh Quân thở dài.
Nàng lấy ra một túi bạc ở trên người mà hôm nay Liễu thị cho ra: "Sương Hồng, bảo thằng bé an táng cho mẫu thân, dẫn theo muội muội cố gắng sống tốt."
"Vâng."
Màn xe buông xuống, nàng quay đầu lập tức đối diện với ánh mắt của Trình Vân Sóc.
Lục Lệnh Quân nghĩ một chút, giải thích một câu: "Thời đại này không có mẫu thân, cuộc sống rất khó chịu."
Nàng sợ giải thích quá nhiều sẽ khiến Trình Vân Sóc nói nàng dối trá.
Dù sao, hắn cũng không có ấn tượng tốt đối với nàng.
Làm loại chuyện tốt này có đôi khi là rất giả dối.
Nàng nói xong lẳng lặng ngồi nguyên tại chỗ, lúc này lại nghe thấy Trình Vân Sóc nói một câu.
"Ừm, nghe nói từ nhỏ ngươi cũng đã mất mẫu thân."
Lục Lệnh Quân ngẩng đầu lên, Trình Vân Sóc nói với bên ngoài: "Cho bọn nó thêm ít tiền, không cần bọn nó đi theo."
Trình Vân Sóc nói xong, cúi đầu ngắm nghía vòng ngọc của mình.
Lúc này Lục Lệnh Quân cảm thấy, đời này nàng gả cho một phu quân tuy là một công tử bột phản nghịch một chút, nhưng ngược lại là một người thẳng thắn hiếm có.
Nhân phẩm cũng không xấu xa.
Rất nhanh, xe ngựa về lại Hầu phủ.
Vừa dừng hẳn, Trình Vân Sóc đã vội vã xuống xe.
Thấy Trình Vân Sóc sắp đi, nàng chỉ nói với hắn một câu: "Đa tạ."
Trình Vân Sóc nghe thấy lời cảm ơn, quay đầu nhìn nàng một cái, nghĩ một chút: "Về sau chúng ta cứ như vậy."
Lục Lệnh Quân cười một tiếng, gật đầu : "Được."
Trình Vân Sóc nói với nàng, hôm nay cũng coi như là hợp tác vui vẻ, ngày sau mọi người tôn trọng lẫn nhau, ở nhà Lục Lệnh Quân cho hắn mặt mũi, hắn cũng sẽ cho nàng chút thể diện ở bên ngoài, phối hợp với hành động của nàng.
Mong muốn của Lục Lệnh Quân cũng chỉ giống như này.
Nàng xuống xe ngựa, Trình Vân Sóc đã đi về phía Diêu Quang Các.
"Chúng ta cũng trở về đi."
“Được." Từ Lục gia lại mặt trở về, Lục Lệnh Quân đi đến chỗ Tần thị trước.
Tần thị đã nghe ngóng bốn phương tám hướng, biết được chuyện hôm nay nàng lại mặt.
Dù sao bên cạnh nàng còn dẫn theo không ít người của Hầu phủ.
Tần thị tại biết nhi tử mình hôm nay ngoan ngoãn đi theo, đồng thời không có bất cứ chuyện khác người nào thì cười không ngậm được miệng.
Sau khi Lục Lệnh Quân trở về, lại khen ngợi Trình Vân Sóc một hồi, Tần thị chỉ nghe thôi mà sung sướng cả người.
Bà ấy lôi kéo Lục Lệnh Quân vừa thân thiết lại vừa yêu thích, chỉ nói cưới được một tức phụ tốt.
Bà ấy tin rằng, nếu như đổi thành tức phụ khác, mọi sự đều không thể xử lý tốt giống như Lục Lệnh Quân.
Bà ấy lại thưởng cho Lục Lệnh Quân không ít thứ, lúc sắp chia tay lại nắm chặt tay Lục Lệnh Quân, nhẹ giọng nhắc nhở.
Lục Lệnh Quân im lặng, yên lặng lật sách ra đọc.
Chỉ coi như bên cạnh không có Trình Vân Sóc, dù sao, hắn cũng không hứng thú với nàng, duy trì khoảng cách trời nam đất bắc với hắn, giữa hai người có thể ngăn cách thành hai người.
Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Không có gì bất ngờ thì sẽ đụng vào nhau, Lục Lệnh Quân tự mình ngồi vững vàng vô cùng, nắm lấy thành xe không nhúc nhích tí nào.
Trình Vân Sóc bên cạnh cũng giống như vậy, ngồi ngay thẳng giữ một khoảng cách với nàng.
"Sao vậy?"
Trình Vân Sóc bất mãn nói.
"Thế tử, phía trước có một cặp tiểu huynh muội bán mình để táng mẫu." Bên ngoài, truyền đến tiếng của Thanh Phong.
Trình Vân Sóc nghe đến đó, phất tay: "Đừng để ý tới bọn họ, đi thôi."
Lục Lệnh Quân lại vén màn xe lên liếc nhìn ra bên ngoài một chút, chỉ thấy trong đám người, một nam hài khoảng mười ba mười bốn tuổi, một nữ hài khoảng tám chín tuổi, nam hài đang quỳ, nữ hài ôm nữ nhân đã chết ở trên chiếu oa oa khóc lớn.
Hai đứa bé đều gầy đến không tưởng tượng nổi, Lục Lệnh Quân để ý chỉ có trên đầu nam hài cắm ngọn cỏ, trên đầu muội muội của thằng bé không có ngọn cỏ.
Ý kia là chỉ bán nó chứ không bán muội muội của nó.
Nô tịch là người thấp hèn nhất, sau khi bán mình làm nô lệ, thường thì đời này cũng không chuộc thân được.
Không biết tại sao, Lục Lệnh Quân thở dài.
Nàng lấy ra một túi bạc ở trên người mà hôm nay Liễu thị cho ra: "Sương Hồng, bảo thằng bé an táng cho mẫu thân, dẫn theo muội muội cố gắng sống tốt."
"Vâng."
Màn xe buông xuống, nàng quay đầu lập tức đối diện với ánh mắt của Trình Vân Sóc.
Lục Lệnh Quân nghĩ một chút, giải thích một câu: "Thời đại này không có mẫu thân, cuộc sống rất khó chịu."
Nàng sợ giải thích quá nhiều sẽ khiến Trình Vân Sóc nói nàng dối trá.
Dù sao, hắn cũng không có ấn tượng tốt đối với nàng.
Làm loại chuyện tốt này có đôi khi là rất giả dối.
Nàng nói xong lẳng lặng ngồi nguyên tại chỗ, lúc này lại nghe thấy Trình Vân Sóc nói một câu.
"Ừm, nghe nói từ nhỏ ngươi cũng đã mất mẫu thân."
Lục Lệnh Quân ngẩng đầu lên, Trình Vân Sóc nói với bên ngoài: "Cho bọn nó thêm ít tiền, không cần bọn nó đi theo."
Trình Vân Sóc nói xong, cúi đầu ngắm nghía vòng ngọc của mình.
Lúc này Lục Lệnh Quân cảm thấy, đời này nàng gả cho một phu quân tuy là một công tử bột phản nghịch một chút, nhưng ngược lại là một người thẳng thắn hiếm có.
Nhân phẩm cũng không xấu xa.
Rất nhanh, xe ngựa về lại Hầu phủ.
Vừa dừng hẳn, Trình Vân Sóc đã vội vã xuống xe.
Thấy Trình Vân Sóc sắp đi, nàng chỉ nói với hắn một câu: "Đa tạ."
Trình Vân Sóc nghe thấy lời cảm ơn, quay đầu nhìn nàng một cái, nghĩ một chút: "Về sau chúng ta cứ như vậy."
Lục Lệnh Quân cười một tiếng, gật đầu : "Được."
Trình Vân Sóc nói với nàng, hôm nay cũng coi như là hợp tác vui vẻ, ngày sau mọi người tôn trọng lẫn nhau, ở nhà Lục Lệnh Quân cho hắn mặt mũi, hắn cũng sẽ cho nàng chút thể diện ở bên ngoài, phối hợp với hành động của nàng.
Mong muốn của Lục Lệnh Quân cũng chỉ giống như này.
Nàng xuống xe ngựa, Trình Vân Sóc đã đi về phía Diêu Quang Các.
"Chúng ta cũng trở về đi."
“Được." Từ Lục gia lại mặt trở về, Lục Lệnh Quân đi đến chỗ Tần thị trước.
Tần thị đã nghe ngóng bốn phương tám hướng, biết được chuyện hôm nay nàng lại mặt.
Dù sao bên cạnh nàng còn dẫn theo không ít người của Hầu phủ.
Tần thị tại biết nhi tử mình hôm nay ngoan ngoãn đi theo, đồng thời không có bất cứ chuyện khác người nào thì cười không ngậm được miệng.
Sau khi Lục Lệnh Quân trở về, lại khen ngợi Trình Vân Sóc một hồi, Tần thị chỉ nghe thôi mà sung sướng cả người.
Bà ấy lôi kéo Lục Lệnh Quân vừa thân thiết lại vừa yêu thích, chỉ nói cưới được một tức phụ tốt.
Bà ấy tin rằng, nếu như đổi thành tức phụ khác, mọi sự đều không thể xử lý tốt giống như Lục Lệnh Quân.
Bà ấy lại thưởng cho Lục Lệnh Quân không ít thứ, lúc sắp chia tay lại nắm chặt tay Lục Lệnh Quân, nhẹ giọng nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.