Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 39:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Trình Vân Sóc nghĩ như thế, lập tức nhìn thấy được người đánh hoa quế lại chính là Thu Lăng.
“Thu Lăng?”
“Thế tử, người đến đúng lúc lắm, lần này ta đánh rất nhiều hoa quế, lát nữa ta sẽ làm bánh hoa quế cho người.” Thu Lăng nhìn hắn cười ngọt ngào.
Lập tức gợi lên ký ức khi xưa của Trình Vân Sóc.
“Ngày hôm qua ngươi vừa mới rơi xuống nước xong, bệnh thương hàn còn chưa khỏi hẳn, phải giữ gìn sức khỏe bản thân mình cho tốt.” Trình Vân Sóc nói.
“Ta làm gì mà quan trọng đến thế chứ, hiện tại ta có thể ra khỏi Phật đường, ta cực kỳ trân trọng mỗi một lần có thể gặp được thế tử.” Thu Lăng nâng hoa quế, cười khẽ dịu dàng đi đến trước mặt Trình Vân Sóc.
Trình Vân Sóc nghe đến đây, lại so sánh với Hình Đại Dung chỉ biết đập nồi đập chén, dỗ kiểu gì cũng không được trong nhà, lập tức lộ rõ bên nào tốt hơn ngay, nghĩ đến hắn lúc trước còn vì Hình Đại Dung mà đuổi Thu Lăng đi, không nhịn được nói: “Thu Lăng tỷ tỷ, ngươi đừng giận ta.”
Thừa thắng xông lên, Thu Lăng nghe được xưng hô này, hai mắt lập tức đỏ lên: “Sao ta có thể giận được chứ, chỉ cần trong lòng thế tử có ta là được rồi, ta chỉ có một mình, đời này cũng chỉ có thể dựa vào một mình thế tử.”
Màn đêm buông xuống, Trình Vân Sóc lại ngủ lại ở Thu Hương Viện.
Lần này, cuối cùng Hình Đại Dung cũng luống cuống.
“Thế tử lại không về!”
“Đúng vậy, ngày hôm qua thế tử cũng ở lại chỗ của Thu Lăng tỷ.”
“Bốp!”
Hình Đại Dung tát cho Thu Quỳ một cái thật mạnh: “Ai là tỷ tỷ của ngươi! Đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung! Rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân của ngươi!”
Thu Quỳ khiếp sợ nhìn Hình Đại Dung vừa mới đánh mình xong, đây vẫn còn là Hình Đại Dung mà mới lần đầu tiên gặp mặt đã nắm lấy tay nàng ta, nói với nàng ta rằng mỗi người đều bình đẳng, nàng ta không phải nô lệ của bất cứ kẻ nào sao?
“Còn ở đây làm cái gì, mau đi gọi thế tử về đây cho ta!” Hình Đại Dung tức giận quát mắng.
*
Trong Thu Hương Viện.
Thu Lăng vui vẻ hầu hạ Trình Vân Sóc ăn cơm.
Ngọn đèn dầu trong tiểu viện lay lắt, Thu Lăng vẫn luôn kể lại những chuyện thú vị trước kia cho Trình Vân Sóc nghe.
Trò chuyện một lúc, Trình Vân Sóc vốn dĩ còn cố ý giữ chút khoảng cách với Thu Lăng, cuối cùng cũng thả lỏng lại.
Nói đến cùng thì trọng lượng của ngươi xưa ở trong lòng một người vẫn là khác biệt hoàn toàn.
Ngay từ đầu Trình Vân Sóc đuổi Thu Lăng đi, đúng là bởi vì cảm xúc quá kích động.
Hắn vừa mới tiêu xài hết một vạn lượng hoàng kim để đấu màu với một đám thế gia tử trong Phiêu Hương Viện, cường thế chuộc thân cho Hình Đại Dung, khoảnh khắc đó hắn thật sự có thể vì Hình Đại Dung mà trở thành kẻ địch với toàn thế giới.
Hình Đại Dung chỉ nói một câu một đời một kiếp chỉ một người, sau khi hắn quay về, lập tức đuổi Thu Lăng đi ra ngoài ngay.
Hoàn toàn không thèm quan tâm bất cứ thứ gì.
Hiện tại Thu Lăng lại quay về bên cạnh hắn lần nữa, tình nghĩa quá khứ dần dần hiện lên, hắn không khỏi cảm thấy lúc trước tình cảm của hắn đối với Hình Đại Dung đúng là quá kích động.
Trên đời này làm gì có tình cảm mãnh liệt nào vẫn luôn thắm thiết nồng cháy mãi thế, nếu như không cùng nhau đối mặt với mưa gió trên thế giới, tình cảm mãnh liệt hưng phấn kia cuối cùng cũng sẽ dần dần phai nhạt.
“Tối nay thế tử ngủ lại chỗ ta có được không?” Thu Lăng dịu dàng nhẹ giọng nói.
“Thu Lăng?”
“Thế tử, người đến đúng lúc lắm, lần này ta đánh rất nhiều hoa quế, lát nữa ta sẽ làm bánh hoa quế cho người.” Thu Lăng nhìn hắn cười ngọt ngào.
Lập tức gợi lên ký ức khi xưa của Trình Vân Sóc.
“Ngày hôm qua ngươi vừa mới rơi xuống nước xong, bệnh thương hàn còn chưa khỏi hẳn, phải giữ gìn sức khỏe bản thân mình cho tốt.” Trình Vân Sóc nói.
“Ta làm gì mà quan trọng đến thế chứ, hiện tại ta có thể ra khỏi Phật đường, ta cực kỳ trân trọng mỗi một lần có thể gặp được thế tử.” Thu Lăng nâng hoa quế, cười khẽ dịu dàng đi đến trước mặt Trình Vân Sóc.
Trình Vân Sóc nghe đến đây, lại so sánh với Hình Đại Dung chỉ biết đập nồi đập chén, dỗ kiểu gì cũng không được trong nhà, lập tức lộ rõ bên nào tốt hơn ngay, nghĩ đến hắn lúc trước còn vì Hình Đại Dung mà đuổi Thu Lăng đi, không nhịn được nói: “Thu Lăng tỷ tỷ, ngươi đừng giận ta.”
Thừa thắng xông lên, Thu Lăng nghe được xưng hô này, hai mắt lập tức đỏ lên: “Sao ta có thể giận được chứ, chỉ cần trong lòng thế tử có ta là được rồi, ta chỉ có một mình, đời này cũng chỉ có thể dựa vào một mình thế tử.”
Màn đêm buông xuống, Trình Vân Sóc lại ngủ lại ở Thu Hương Viện.
Lần này, cuối cùng Hình Đại Dung cũng luống cuống.
“Thế tử lại không về!”
“Đúng vậy, ngày hôm qua thế tử cũng ở lại chỗ của Thu Lăng tỷ.”
“Bốp!”
Hình Đại Dung tát cho Thu Quỳ một cái thật mạnh: “Ai là tỷ tỷ của ngươi! Đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung! Rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân của ngươi!”
Thu Quỳ khiếp sợ nhìn Hình Đại Dung vừa mới đánh mình xong, đây vẫn còn là Hình Đại Dung mà mới lần đầu tiên gặp mặt đã nắm lấy tay nàng ta, nói với nàng ta rằng mỗi người đều bình đẳng, nàng ta không phải nô lệ của bất cứ kẻ nào sao?
“Còn ở đây làm cái gì, mau đi gọi thế tử về đây cho ta!” Hình Đại Dung tức giận quát mắng.
*
Trong Thu Hương Viện.
Thu Lăng vui vẻ hầu hạ Trình Vân Sóc ăn cơm.
Ngọn đèn dầu trong tiểu viện lay lắt, Thu Lăng vẫn luôn kể lại những chuyện thú vị trước kia cho Trình Vân Sóc nghe.
Trò chuyện một lúc, Trình Vân Sóc vốn dĩ còn cố ý giữ chút khoảng cách với Thu Lăng, cuối cùng cũng thả lỏng lại.
Nói đến cùng thì trọng lượng của ngươi xưa ở trong lòng một người vẫn là khác biệt hoàn toàn.
Ngay từ đầu Trình Vân Sóc đuổi Thu Lăng đi, đúng là bởi vì cảm xúc quá kích động.
Hắn vừa mới tiêu xài hết một vạn lượng hoàng kim để đấu màu với một đám thế gia tử trong Phiêu Hương Viện, cường thế chuộc thân cho Hình Đại Dung, khoảnh khắc đó hắn thật sự có thể vì Hình Đại Dung mà trở thành kẻ địch với toàn thế giới.
Hình Đại Dung chỉ nói một câu một đời một kiếp chỉ một người, sau khi hắn quay về, lập tức đuổi Thu Lăng đi ra ngoài ngay.
Hoàn toàn không thèm quan tâm bất cứ thứ gì.
Hiện tại Thu Lăng lại quay về bên cạnh hắn lần nữa, tình nghĩa quá khứ dần dần hiện lên, hắn không khỏi cảm thấy lúc trước tình cảm của hắn đối với Hình Đại Dung đúng là quá kích động.
Trên đời này làm gì có tình cảm mãnh liệt nào vẫn luôn thắm thiết nồng cháy mãi thế, nếu như không cùng nhau đối mặt với mưa gió trên thế giới, tình cảm mãnh liệt hưng phấn kia cuối cùng cũng sẽ dần dần phai nhạt.
“Tối nay thế tử ngủ lại chỗ ta có được không?” Thu Lăng dịu dàng nhẹ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.