Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 40:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Trình Vân Sóc không nặng không nhẹ lên tiếng: “Ừ.”
Mặt mày Thu Lăng nhịn không được lộ ra vẻ vui mừng, nàng ấy đang định gặp đồ ăn cho Trình Vân Sóc, lập tức nghe được bên ngoài văng lên tiếp của Thu Quỳ.
“Thế tử gia...”
Thù Quỳ cúi đầu đi đến, nhìn thấy Thu Lăng thì lại càng cúi gằm đầu xuống hơn nữa, nhỏ giọng nói: “Thu Lăng tỷ.”
Thu Lăng liếc mắt nhìn thoáng qua đã nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt nàng ta hỏi: “Mặt ngươi bị làm sao thế?”
Trình Vân Sóc cũng dời mắt nhìn về phía mặt Thu Quỳ.
Thu Quỳ cuống quít che mặt lại nói: “Không có gì, ta đi ra ngoài không cẩn thận đụng trúng.”
“Thôi đi! Ngươi đụng vào đâu mà có thể đụng ra dấu bàn tay hả? Có phải bị người trong phòng của ngươi đánh không?” Thu Lăng liếc mắt nhìn một cái là biết ngay sự thật.
Thu Quỳ làm gì dám nói nhiều: “Không phải không phải, ta chỉ là không cẩn thận thôi.”
“Ngươi đừng nói đỡ cho nàng ta nữa, xung quanh đều là người của chúng ta, cũng nên để thế tử biết vị kia rốt cuộc là người nào!”
“Thu Lăng tỷ, ngươi đừng nói nữa, Hình cô nương nghe được thế tử lại không quay về cũng sốt ruột.” Thu Quỳ bụm mặt lộ ra vẻ mặt khó xử.
Trình Vân Sóc nghe đến đây lập tức quăng đũa đi: “Dựa theo tính cách này của nàng ta mà còn muốn gọi ta về à!”
“Ngươi quay về nói cho nàng, ta sẽ không về! Nếu nàng còn dám làm khó dễ các ngươi, kiếp này đừng hòng ta quay về!”
Thu Lăng nghe được lời này lập tức vui mừng ra mặt.
Tối ngày hôm đó, quả nhiên thế tử lại không về, ngủ lại trong Thu Hương viện.
Nhưng mà thế tử vẫn cứ không chịu cùng phòng với Thu Lăng, hắn giống như là đang giận dỗi cãi nhau với Hình Đại Dung, hai người đang tranh cãi với nhau.
Cuối cùng đến ngày thứ ba, chính Hình Đại Dung cũng chịu không được nữa, đi ra khỏi Dao Quang Các, chạy đến Thu Hương viện.”
“Trình Vân Sóc!”
Hình Đại Dung đứng ở bên ngoài Thu Hương Viện kêu to.
Không trong chốc lát, cửa mở ra.
Nhưng người đi ra chỉ có Thu Lăng đang phe phẩy quạt tròn: “Ui cha, ai đến thế này.”
“Con tiện nhân nhà ngươi!” Hình Đại Dung vừa nhìn thấy Thu Lăng là lập tức hận đến ngứa răng, giương nanh múa vuốt muốn nhào lên đánh lộn với nàng ấy.
Thu Lăng ưỡn ngực đưa mặt mình sang nói: “Đánh đi, đánh vào mặt ta nè, đánh xong vừa lúc có thể đưa cho thế tử xem luôn.”
Hình Đại Dung nghe đến đó, khí thế lập tức yếu đi hơn phân nửa, mẹ nó, lần trước tiện nhân này cũng dùng chiêu trò y chang để hại nàng ta, lại còn muốn hãm hại nàng ta nữa à.
May mà Thu Quỳ ở đằng sau cản lại, nàng ta thuận thế dừng tay, chỉ vào Thu Lăng chửi ầm lên: “Đồ tiện nhân, ngươi cứ hãm hại ta hết lần này đến lần khác, tại sao ngươi lại đê tiện như thế! Tiện tiện tiện! Tiện chết đi được!”
“Ha hả, thật đúng là người tiện lại không tự biết, cho dù ta có tiện thì cũng tiện không bằng người, giành không được thì đánh người, thật sự cho rằng ngươi là chủ tử à! Cũng không biết dùng nước tiểu soi gương, trước kia thế tử sủng ngươi, chiều ngươi, làm ngươi huênh hoang vênh váo, ngươi thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm à, tất cả mọi người trong phủ đều đang xem ngươi là một tên hề!”
Hình Đại Dung sao có thể mắng chửi thắng Thu Lăng được chứ, tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt: “Sao ngươi dám ăn nói với ta như thế hả! Ta muốn bảo Trình Vân Sóc giết chết ngươi!”
“Ui cha! Ngươi đi đi, đi nhanh đi, ồ không, suýt chút nữa ta đã quên báo cho ngươi, sáng sớm hôm nay thế tử đã đi ra ngoài rồi, hắn đi sớm lắm, vừa nhìn là biết ngay không muốn gặp kẻ tự cao tự đại gì đó rồi! Người nào đó cũng nên suy nghĩ cẩn thận đi, có phải ân sủng của mình đến đây đã chấm dứt rồi hay không!”
Mặt mày Thu Lăng nhịn không được lộ ra vẻ vui mừng, nàng ấy đang định gặp đồ ăn cho Trình Vân Sóc, lập tức nghe được bên ngoài văng lên tiếp của Thu Quỳ.
“Thế tử gia...”
Thù Quỳ cúi đầu đi đến, nhìn thấy Thu Lăng thì lại càng cúi gằm đầu xuống hơn nữa, nhỏ giọng nói: “Thu Lăng tỷ.”
Thu Lăng liếc mắt nhìn thoáng qua đã nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt nàng ta hỏi: “Mặt ngươi bị làm sao thế?”
Trình Vân Sóc cũng dời mắt nhìn về phía mặt Thu Quỳ.
Thu Quỳ cuống quít che mặt lại nói: “Không có gì, ta đi ra ngoài không cẩn thận đụng trúng.”
“Thôi đi! Ngươi đụng vào đâu mà có thể đụng ra dấu bàn tay hả? Có phải bị người trong phòng của ngươi đánh không?” Thu Lăng liếc mắt nhìn một cái là biết ngay sự thật.
Thu Quỳ làm gì dám nói nhiều: “Không phải không phải, ta chỉ là không cẩn thận thôi.”
“Ngươi đừng nói đỡ cho nàng ta nữa, xung quanh đều là người của chúng ta, cũng nên để thế tử biết vị kia rốt cuộc là người nào!”
“Thu Lăng tỷ, ngươi đừng nói nữa, Hình cô nương nghe được thế tử lại không quay về cũng sốt ruột.” Thu Quỳ bụm mặt lộ ra vẻ mặt khó xử.
Trình Vân Sóc nghe đến đây lập tức quăng đũa đi: “Dựa theo tính cách này của nàng ta mà còn muốn gọi ta về à!”
“Ngươi quay về nói cho nàng, ta sẽ không về! Nếu nàng còn dám làm khó dễ các ngươi, kiếp này đừng hòng ta quay về!”
Thu Lăng nghe được lời này lập tức vui mừng ra mặt.
Tối ngày hôm đó, quả nhiên thế tử lại không về, ngủ lại trong Thu Hương viện.
Nhưng mà thế tử vẫn cứ không chịu cùng phòng với Thu Lăng, hắn giống như là đang giận dỗi cãi nhau với Hình Đại Dung, hai người đang tranh cãi với nhau.
Cuối cùng đến ngày thứ ba, chính Hình Đại Dung cũng chịu không được nữa, đi ra khỏi Dao Quang Các, chạy đến Thu Hương viện.”
“Trình Vân Sóc!”
Hình Đại Dung đứng ở bên ngoài Thu Hương Viện kêu to.
Không trong chốc lát, cửa mở ra.
Nhưng người đi ra chỉ có Thu Lăng đang phe phẩy quạt tròn: “Ui cha, ai đến thế này.”
“Con tiện nhân nhà ngươi!” Hình Đại Dung vừa nhìn thấy Thu Lăng là lập tức hận đến ngứa răng, giương nanh múa vuốt muốn nhào lên đánh lộn với nàng ấy.
Thu Lăng ưỡn ngực đưa mặt mình sang nói: “Đánh đi, đánh vào mặt ta nè, đánh xong vừa lúc có thể đưa cho thế tử xem luôn.”
Hình Đại Dung nghe đến đó, khí thế lập tức yếu đi hơn phân nửa, mẹ nó, lần trước tiện nhân này cũng dùng chiêu trò y chang để hại nàng ta, lại còn muốn hãm hại nàng ta nữa à.
May mà Thu Quỳ ở đằng sau cản lại, nàng ta thuận thế dừng tay, chỉ vào Thu Lăng chửi ầm lên: “Đồ tiện nhân, ngươi cứ hãm hại ta hết lần này đến lần khác, tại sao ngươi lại đê tiện như thế! Tiện tiện tiện! Tiện chết đi được!”
“Ha hả, thật đúng là người tiện lại không tự biết, cho dù ta có tiện thì cũng tiện không bằng người, giành không được thì đánh người, thật sự cho rằng ngươi là chủ tử à! Cũng không biết dùng nước tiểu soi gương, trước kia thế tử sủng ngươi, chiều ngươi, làm ngươi huênh hoang vênh váo, ngươi thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm à, tất cả mọi người trong phủ đều đang xem ngươi là một tên hề!”
Hình Đại Dung sao có thể mắng chửi thắng Thu Lăng được chứ, tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt: “Sao ngươi dám ăn nói với ta như thế hả! Ta muốn bảo Trình Vân Sóc giết chết ngươi!”
“Ui cha! Ngươi đi đi, đi nhanh đi, ồ không, suýt chút nữa ta đã quên báo cho ngươi, sáng sớm hôm nay thế tử đã đi ra ngoài rồi, hắn đi sớm lắm, vừa nhìn là biết ngay không muốn gặp kẻ tự cao tự đại gì đó rồi! Người nào đó cũng nên suy nghĩ cẩn thận đi, có phải ân sủng của mình đến đây đã chấm dứt rồi hay không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.