Chương 44: Tô Đinh và Tô Lược thi đại học.
Cố Tiêu
17/02/2017
Sau tháng tư, học sinh lớp mười đau đầu bước vào cuộc thi phân ban. Đối
với kẻ học lệch ngay từ những ngày đầu thì tất nhiên không phải lo lắng, với người học đều, toàn diện trên mọi lĩnh vực thì đây là lựa chọn đầy
tính tự do ngẫu hứng pha thêm sáng tạo, càng không phải âu sầu. Nhưng
với một số đứa, môn nào cũng chỉ tầm tầm, thì chọn khoa nào cũng tương
đương bi kịch!
Hứa Nam suy đi xét lại chọn ban xã hội, tuy khác ban với Tô Phi, ít nhất hai người vẫn học chung trường, thế là tốt rồi. Tô Phi kiếp trước chọn học văn-sử-địa đã ngấy tận cổ, vậy nên kiếp này nghe lời Jester chọn ban tự nhiên, một phần cũng bởi phần ôn tập trong hè tập trung vào các môn toán-lý-hóa.
Tô Phi chưa phát hiện, các bài kiểm tra Jester giao cho tới giờ các môn tự nhiên đều chiếm đa số. Cô bé đáng thương! Khi nào bé mới phát hiện bị người ta xỏ mũi dắt đi đây!
Vòng lại nhà họ Tô, kỳ thi đại học ngày một cận kề, không khí căng thẳng ở nhà họ Tô tăng thêm không chỉ một tấc. Năm nay, nhà họ Tô gửi hai thí sinh tới chinh chiến, Tô Đinh và Tô Lược. Hai người như con vịt chờ ngày lên bàn quay, ngày ngày được vỗ béo, tẩm bổ. Thi đại học chính là cuộc chiến sống còn đầu tiên trong đời người a!
Thực ra, Tô Lược và Tô Đinh đều được giáo dục trong quân đội từ nhỏ, học xong mười hai năm có thể gia nhập hàng ngũ đội quân anh hùng. Nhưng Tô Đinh bị loại vì yếu tố thị lực và thể chất yếu kém. Kết quả là, đồng chí Tô Lược nước mắt lưng tròng chọn nghiệp bộ đội, đồng chí Tô Đinh sung sướng âm ỉ điền vào giấy đăng ký –đại học X, hệ tài chính.
Đại học X đã trải qua nhiều năm lịch sử, là cái nôi sản sinh ra nhiều nhà đại tư sản cho đất nước Trung Hoa, nằm trong top các đại học hạng nhất.
Quyết định gia nhập quân đội chỉ có anh cả Tô Lược và anh năm Diệp Kiêm. Anh ba Tô Trù đã đặt mục tiêu từ thời nhà trẻ: phát triển công ty của papa ra khắp toàn cầu, trở thành tập đoàn số một thế giới, dã tâm và khát vọng rất lớn! Anh tư tuy ham ăn nhưng không giống họ hàng của Trư Bát Giới ăn xong lăn kềnh ra ngủ, giấc mơ của Tô Bằng là trở thành một luật sư nổi tiếng hàng đầu, giấc mơ này ngày càng trong tầm với.
“Phi Phi, con về rồi!” Phương Như tươi cười giúp Tô Phi cởi cặp sách và áo đồng phục, kiểu dáng áo đồng phục tuy có thay đổi nhưng chất vải vẫn rất mỏng, luôn phải mặc thêm một lớp áo bên trong, nếu không sẽ lộ hết cảnh không-nên-nhìn.
“Dì cả ơi, dì nấu món gì mà thơm quá!” Tô Phi hít sâu mùi thơm tràn ngập trong không khí,
“Mèo tham ăn!” Phương Như kéo kéo chóp mũi Tô Phi, dắt vào phòng bếp, chỉ vào cái nồi trên bếp: “Dì nấu canh giải nhiệt cho các anh con, Phi Phi muốn ăn không, dì múc cho con một bát nhé!”
Tô Phi không cưỡng được hương canh thơm phức, gật đầu, “Dì cả ơi, anh cả và anh hai đâu rồi?”
Phương Như nói, “Anh cả với anh hai con đang học bài trong phòng! Con ăn trước đi, không cần chờ các anh đâu! Để lát nữa, dì đi gọi hai đứa xuống là được rồi.”
“Không cần đâu dì cả, con đi gọi hai anh xuống rồi nhà mình cùng ăn nhé.”
“Được rồi.” Phương Như đồng ý, “Con đi gọi các anh, dì múc canh ra bát trước, chờ mấy đứa xuống là canh đủ nguội, có thể uống được ngay.”
Tô Phi chạy lên lầu, đang muốn gõ cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.
“Bây giờ thì em hài lòng rồi chứ!”
“Anh cả, em…”
“Không phải nói thêm, anh với em từ một bọc trứng chui ra, có gì trong đầu em mà anh còn không biết không. Nói thật đi, em cố ý để mắt cận nặng đúng không!”
“Đúng, em không muốn làm bộ đội, bao nhiêu năm thế là đủ rồi, em không thích quân đội!”
“Ngu ngốc! Em không muốn thì nói trước với anh một câu, tại sao phải làm hỏng đôi mắt… Em đúng là thiếu suy nghĩ, lần sau làm việc không được thiếu suy nghĩ như vậy, bị ông biết là nguy rồi!”
“Hì hì, anh cả là số một.”
“Đừng lẻo mép nữa. Thương trường là chiến trường, thành công hay không phải dựa chính vào bản thân!”
“Em nhất định không làm anh thất vọng!”
“Em thấy ổn là được rồi!”
...
Hóa ra nguồn gốc bệnh cận thị của anh hai là như vậy. Tô Phi khó có thể tin, còn luôn tưởng anh hai chăm học quá mức mới phải thêm hai tròng mắt.
“Em sáu, sao em đứng đây?” Tô Đinh mở cửa phòng, bị Tô Phi đang đứng bên ngoài hù dọa, vội kéo Tô Phi vào phòng, sập cửa lại.
“Em sáu, em nghe hết rồi à?” Tô Lược tương đối bình tĩnh mở miệng.
Tô Phi tức giận lườm Tô Đinh, “Chuyện lớn như vậy mà anh định gạt mọi người! Nếu hôm nay người đứng ngoài cửa là ông nội thì anh làm sao bây giờ?”
Tô Đinh và Tô Lược biết Tô Phi không tính đem chuyện này nói ra liền thả lỏng. Tô Đinh hít mạnh một hơi, bế Tô Phi lên xoay mấy vòng, “Anh biết em sáu tốt nhất nhà mà!”
“Anh hai, không đùa nữa! Dì cả gọi hai anh xuống uống canh đấy.”
“Rồi rồi, bọn anh xuống ngay đây.” Tô Đinh một tay kéo Tô Phi, một tay túm Tô Lược xuống lầu.
“Các con làm gì trên đấy mà lâu vậy? Mau uống đi, canh nguội hết mất rồi!” Phương Như nhìn ba bát canh đặt trên bàn đã lâu. Ba anh em vội vã cúi đầu uống canh, giấu sự chột dạ.
Bởi vì uống quá nhanh, Tô Phi bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, lông mày thống khổ nhíu chặt lại.
Phương Như chạy vội vào phòng bếp mang sang một ly nước ấm cho Tô Phi, đợi công chúa nhỏ dễ chịu hơn mới quay sang dạy bảo Tô Đinh và Tô Lược, “Hai con lớn như vậy mà không biết nhường nhịn em, không bao giờ được tranh giành với Tô Phi, nhớ chưa?”
Tô Phi mở miệng ngăn lại bài diễn văn của Phương Như, “Dì cả, con không sao đâu.”
“Thật không?” Phương Như nghi ngờ, “Phi Phi, nếu các anh tranh đồ của con, con cứ nói với dì cả, để dì cả dạy dỗ hai cái thằng nhóc thối không biết quý trọng em gái này!”
Không phải tại chúng con mà! Sao mẹ tự nhiên mắng chúng con! Tô Lược và Tô Đinh nhìn nhau: Mẹ, chúng con đâu dám làm cái chuyện ăn gan hùm mật báo đó cơ chứ!
“Mẹ, chúng con không dám đâu.” Hai người nhanh mồm cam đoan, hai bát canh mà sánh ngang Hồng Môn yến.
Phương Như cuối cùng chờ được lời này, rốt cuộc hai thằng nhóc thối này cũng biết nhìn sắc mặt người khác mà tiến thoái.
Tô Phi nháy mắt mấy cái, như nói, thấy chưa thấy chưa, ngay dì cả cũng đứng về phía em!
“Em sáu, sao em có thể bỡn bọn anh thế chứ?” Tô Đinh đau khổ nhìn Tô Phi, Tô Lược tợp hai hớp hết cốc trà, đứng dậy, “ Em hai, em có định lên ôn bài không đây?” Ánh mắt lạnh lẽo kia rõ ràng đang cảnh cáo: cứ thử nói không xem!
“Em sáu, anh lên trước đây.” Tô Đinh lưu luyến buông cốc trà, vừa nhón chân đi vừa nhìn Tô Phi và ấm trà bên cạnh.
Tô Phi hiểu ý, “Anh hai yên tâm, em sẽ không uống hết đâu.”
Tô Đinh gật đầu như gà mổ thóc, “Chỉ mình em sáu hiểu lòng anh!”
Tô Lược nghe được, tối sầm mặt mũi, thô lỗ túm vạt áo Tô Đinh tha lên lầu.
Tô Phi nghe thấy cửa phòng tầng hai “sầm” “khậc”, thế giới trở về sự yên tĩnh vốn có!
Kỳ thi đại học đến sớm hơn kỳ thi cuối kỳ nửa tháng, Tô Phi đang bận thi cuối kỳ, Tô Lược và Tô Đinh đã cao hứng nhận giấy báo trúng tuyển, đi du lịch cùng bạn học, cuộc sống biết bao dễ chịu, biết bao hưởng thụ, Tô Phi nhìn mà phát ghen.
Ngày công bố thành tích thi cuối kỳ và danh sách phân ban, Tô Phi đang ngồi trên chuyến bay sang Anh quốc, đến trang viên Cố Đức Sâm. Một buổi tối, Hứa Nam gọi điện sang, báo tin, Tô Phi đã vào lớp chọn ban tự nhiên, Hứa Nam vào học ban xã hội theo đúng ước nguyện.
Thế giới thật không công bằng, ban xã hội chia ra bảy lớp, ban tự nhiên chỉ có ba. Ban văn có ba lớp chọn, ban lý chỉ có một. Diệp San vào lớp chọn ban tự nhiên, nhưng không còn đứng trong top năm. Nếu Diệp San chọn ban xã hội, chắc chắn có rất ít đối thủ, tiếc là Diệp San lại nhất quyết đâm đầu vào ban tự nhiên. Tô Phi biết, ván cờ này, Diệp San chưa đánh đã thua hơn nửa, một người không nắm bắt cơ hội, không tự lượng sức mình, chỉ giỏi đố kị, tranh đua cao thấp, kết cục thất bại đã định ngay từ lúc tiếng còi khai cuộc cất lên.
“Tiểu thư Tô Phi!”
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Ailie kích động chạy vào, ôm chặt Tô Phi, “Gặp lại tiểu thư, tôi rất vui.”
Tô Phi mỉm cười, “Em cũng vậy, chị Ailie.”
“Tiểu thư Tô Phi, vài năm không gặp, tiểu thư đã cao hơn nhiều, cũng xinh hơn nhiều nữa!” Ailie chuyển hướng cầm tay Tô Phi, thân thiết nói: “Tôi đưa tiểu thư ra ngoài dạo quanh trang viên một chút, chỉ sợ thiếu gia sẽ không về sớm đâu.”
“Được.” Ailie giúp Tô Phi thu dọn hành lý, rồi kéo cô bé ra ngoài. Peter đã trưởng thành, nhìn thấy Tô Phi liền vọt lại cọ xát làm nũng, rưng rưng sủa to.
Tô Phi nhận túi đồ ăn dành riêng cho Peter từ tay Ailie, dắt Peter ngồi trên bãi cỏ, đút Peter ăn. Peter vừa ăn vừa nô quên trời quên đất, chủ nhân về cũng không chạy ra mừng như mọi khi.
“Em đến rồi!” Jester tới gần, khuôn mặt tuấn tú ánh lên ý cười. Trên thân, áo sơ mì màu đen, quần âu đồng màu thẳng tắp. Dáng người dong dỏng, ánh mắt sâu thẳm, tay phải tùy ý cắm trong túi quần, tay trái vươn ra, mái tóc ngắn chải lộn xộn mang theo vẻ ngây thơ, không có vẻ nghiêm túc ngày thường.
Tô Phi cười thầm, chậm rãi vươn tay phải, đặt vào bàn tay trắng nõn như ngọc kia, chờ những ngón tay đó dần khép lại.
“Ngoan lắm!” Đôi mắt xanh lục của Jester tản ra ánh sáng lộng lẫy kinh người, bàn tay nhéo nhẹ chiếc mũi khéo léo của Tô Phi, cười tuyệt đẹp.
Hứa Nam suy đi xét lại chọn ban xã hội, tuy khác ban với Tô Phi, ít nhất hai người vẫn học chung trường, thế là tốt rồi. Tô Phi kiếp trước chọn học văn-sử-địa đã ngấy tận cổ, vậy nên kiếp này nghe lời Jester chọn ban tự nhiên, một phần cũng bởi phần ôn tập trong hè tập trung vào các môn toán-lý-hóa.
Tô Phi chưa phát hiện, các bài kiểm tra Jester giao cho tới giờ các môn tự nhiên đều chiếm đa số. Cô bé đáng thương! Khi nào bé mới phát hiện bị người ta xỏ mũi dắt đi đây!
Vòng lại nhà họ Tô, kỳ thi đại học ngày một cận kề, không khí căng thẳng ở nhà họ Tô tăng thêm không chỉ một tấc. Năm nay, nhà họ Tô gửi hai thí sinh tới chinh chiến, Tô Đinh và Tô Lược. Hai người như con vịt chờ ngày lên bàn quay, ngày ngày được vỗ béo, tẩm bổ. Thi đại học chính là cuộc chiến sống còn đầu tiên trong đời người a!
Thực ra, Tô Lược và Tô Đinh đều được giáo dục trong quân đội từ nhỏ, học xong mười hai năm có thể gia nhập hàng ngũ đội quân anh hùng. Nhưng Tô Đinh bị loại vì yếu tố thị lực và thể chất yếu kém. Kết quả là, đồng chí Tô Lược nước mắt lưng tròng chọn nghiệp bộ đội, đồng chí Tô Đinh sung sướng âm ỉ điền vào giấy đăng ký –đại học X, hệ tài chính.
Đại học X đã trải qua nhiều năm lịch sử, là cái nôi sản sinh ra nhiều nhà đại tư sản cho đất nước Trung Hoa, nằm trong top các đại học hạng nhất.
Quyết định gia nhập quân đội chỉ có anh cả Tô Lược và anh năm Diệp Kiêm. Anh ba Tô Trù đã đặt mục tiêu từ thời nhà trẻ: phát triển công ty của papa ra khắp toàn cầu, trở thành tập đoàn số một thế giới, dã tâm và khát vọng rất lớn! Anh tư tuy ham ăn nhưng không giống họ hàng của Trư Bát Giới ăn xong lăn kềnh ra ngủ, giấc mơ của Tô Bằng là trở thành một luật sư nổi tiếng hàng đầu, giấc mơ này ngày càng trong tầm với.
“Phi Phi, con về rồi!” Phương Như tươi cười giúp Tô Phi cởi cặp sách và áo đồng phục, kiểu dáng áo đồng phục tuy có thay đổi nhưng chất vải vẫn rất mỏng, luôn phải mặc thêm một lớp áo bên trong, nếu không sẽ lộ hết cảnh không-nên-nhìn.
“Dì cả ơi, dì nấu món gì mà thơm quá!” Tô Phi hít sâu mùi thơm tràn ngập trong không khí,
“Mèo tham ăn!” Phương Như kéo kéo chóp mũi Tô Phi, dắt vào phòng bếp, chỉ vào cái nồi trên bếp: “Dì nấu canh giải nhiệt cho các anh con, Phi Phi muốn ăn không, dì múc cho con một bát nhé!”
Tô Phi không cưỡng được hương canh thơm phức, gật đầu, “Dì cả ơi, anh cả và anh hai đâu rồi?”
Phương Như nói, “Anh cả với anh hai con đang học bài trong phòng! Con ăn trước đi, không cần chờ các anh đâu! Để lát nữa, dì đi gọi hai đứa xuống là được rồi.”
“Không cần đâu dì cả, con đi gọi hai anh xuống rồi nhà mình cùng ăn nhé.”
“Được rồi.” Phương Như đồng ý, “Con đi gọi các anh, dì múc canh ra bát trước, chờ mấy đứa xuống là canh đủ nguội, có thể uống được ngay.”
Tô Phi chạy lên lầu, đang muốn gõ cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.
“Bây giờ thì em hài lòng rồi chứ!”
“Anh cả, em…”
“Không phải nói thêm, anh với em từ một bọc trứng chui ra, có gì trong đầu em mà anh còn không biết không. Nói thật đi, em cố ý để mắt cận nặng đúng không!”
“Đúng, em không muốn làm bộ đội, bao nhiêu năm thế là đủ rồi, em không thích quân đội!”
“Ngu ngốc! Em không muốn thì nói trước với anh một câu, tại sao phải làm hỏng đôi mắt… Em đúng là thiếu suy nghĩ, lần sau làm việc không được thiếu suy nghĩ như vậy, bị ông biết là nguy rồi!”
“Hì hì, anh cả là số một.”
“Đừng lẻo mép nữa. Thương trường là chiến trường, thành công hay không phải dựa chính vào bản thân!”
“Em nhất định không làm anh thất vọng!”
“Em thấy ổn là được rồi!”
...
Hóa ra nguồn gốc bệnh cận thị của anh hai là như vậy. Tô Phi khó có thể tin, còn luôn tưởng anh hai chăm học quá mức mới phải thêm hai tròng mắt.
“Em sáu, sao em đứng đây?” Tô Đinh mở cửa phòng, bị Tô Phi đang đứng bên ngoài hù dọa, vội kéo Tô Phi vào phòng, sập cửa lại.
“Em sáu, em nghe hết rồi à?” Tô Lược tương đối bình tĩnh mở miệng.
Tô Phi tức giận lườm Tô Đinh, “Chuyện lớn như vậy mà anh định gạt mọi người! Nếu hôm nay người đứng ngoài cửa là ông nội thì anh làm sao bây giờ?”
Tô Đinh và Tô Lược biết Tô Phi không tính đem chuyện này nói ra liền thả lỏng. Tô Đinh hít mạnh một hơi, bế Tô Phi lên xoay mấy vòng, “Anh biết em sáu tốt nhất nhà mà!”
“Anh hai, không đùa nữa! Dì cả gọi hai anh xuống uống canh đấy.”
“Rồi rồi, bọn anh xuống ngay đây.” Tô Đinh một tay kéo Tô Phi, một tay túm Tô Lược xuống lầu.
“Các con làm gì trên đấy mà lâu vậy? Mau uống đi, canh nguội hết mất rồi!” Phương Như nhìn ba bát canh đặt trên bàn đã lâu. Ba anh em vội vã cúi đầu uống canh, giấu sự chột dạ.
Bởi vì uống quá nhanh, Tô Phi bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, lông mày thống khổ nhíu chặt lại.
Phương Như chạy vội vào phòng bếp mang sang một ly nước ấm cho Tô Phi, đợi công chúa nhỏ dễ chịu hơn mới quay sang dạy bảo Tô Đinh và Tô Lược, “Hai con lớn như vậy mà không biết nhường nhịn em, không bao giờ được tranh giành với Tô Phi, nhớ chưa?”
Tô Phi mở miệng ngăn lại bài diễn văn của Phương Như, “Dì cả, con không sao đâu.”
“Thật không?” Phương Như nghi ngờ, “Phi Phi, nếu các anh tranh đồ của con, con cứ nói với dì cả, để dì cả dạy dỗ hai cái thằng nhóc thối không biết quý trọng em gái này!”
Không phải tại chúng con mà! Sao mẹ tự nhiên mắng chúng con! Tô Lược và Tô Đinh nhìn nhau: Mẹ, chúng con đâu dám làm cái chuyện ăn gan hùm mật báo đó cơ chứ!
“Mẹ, chúng con không dám đâu.” Hai người nhanh mồm cam đoan, hai bát canh mà sánh ngang Hồng Môn yến.
Phương Như cuối cùng chờ được lời này, rốt cuộc hai thằng nhóc thối này cũng biết nhìn sắc mặt người khác mà tiến thoái.
Tô Phi nháy mắt mấy cái, như nói, thấy chưa thấy chưa, ngay dì cả cũng đứng về phía em!
“Em sáu, sao em có thể bỡn bọn anh thế chứ?” Tô Đinh đau khổ nhìn Tô Phi, Tô Lược tợp hai hớp hết cốc trà, đứng dậy, “ Em hai, em có định lên ôn bài không đây?” Ánh mắt lạnh lẽo kia rõ ràng đang cảnh cáo: cứ thử nói không xem!
“Em sáu, anh lên trước đây.” Tô Đinh lưu luyến buông cốc trà, vừa nhón chân đi vừa nhìn Tô Phi và ấm trà bên cạnh.
Tô Phi hiểu ý, “Anh hai yên tâm, em sẽ không uống hết đâu.”
Tô Đinh gật đầu như gà mổ thóc, “Chỉ mình em sáu hiểu lòng anh!”
Tô Lược nghe được, tối sầm mặt mũi, thô lỗ túm vạt áo Tô Đinh tha lên lầu.
Tô Phi nghe thấy cửa phòng tầng hai “sầm” “khậc”, thế giới trở về sự yên tĩnh vốn có!
Kỳ thi đại học đến sớm hơn kỳ thi cuối kỳ nửa tháng, Tô Phi đang bận thi cuối kỳ, Tô Lược và Tô Đinh đã cao hứng nhận giấy báo trúng tuyển, đi du lịch cùng bạn học, cuộc sống biết bao dễ chịu, biết bao hưởng thụ, Tô Phi nhìn mà phát ghen.
Ngày công bố thành tích thi cuối kỳ và danh sách phân ban, Tô Phi đang ngồi trên chuyến bay sang Anh quốc, đến trang viên Cố Đức Sâm. Một buổi tối, Hứa Nam gọi điện sang, báo tin, Tô Phi đã vào lớp chọn ban tự nhiên, Hứa Nam vào học ban xã hội theo đúng ước nguyện.
Thế giới thật không công bằng, ban xã hội chia ra bảy lớp, ban tự nhiên chỉ có ba. Ban văn có ba lớp chọn, ban lý chỉ có một. Diệp San vào lớp chọn ban tự nhiên, nhưng không còn đứng trong top năm. Nếu Diệp San chọn ban xã hội, chắc chắn có rất ít đối thủ, tiếc là Diệp San lại nhất quyết đâm đầu vào ban tự nhiên. Tô Phi biết, ván cờ này, Diệp San chưa đánh đã thua hơn nửa, một người không nắm bắt cơ hội, không tự lượng sức mình, chỉ giỏi đố kị, tranh đua cao thấp, kết cục thất bại đã định ngay từ lúc tiếng còi khai cuộc cất lên.
“Tiểu thư Tô Phi!”
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Ailie kích động chạy vào, ôm chặt Tô Phi, “Gặp lại tiểu thư, tôi rất vui.”
Tô Phi mỉm cười, “Em cũng vậy, chị Ailie.”
“Tiểu thư Tô Phi, vài năm không gặp, tiểu thư đã cao hơn nhiều, cũng xinh hơn nhiều nữa!” Ailie chuyển hướng cầm tay Tô Phi, thân thiết nói: “Tôi đưa tiểu thư ra ngoài dạo quanh trang viên một chút, chỉ sợ thiếu gia sẽ không về sớm đâu.”
“Được.” Ailie giúp Tô Phi thu dọn hành lý, rồi kéo cô bé ra ngoài. Peter đã trưởng thành, nhìn thấy Tô Phi liền vọt lại cọ xát làm nũng, rưng rưng sủa to.
Tô Phi nhận túi đồ ăn dành riêng cho Peter từ tay Ailie, dắt Peter ngồi trên bãi cỏ, đút Peter ăn. Peter vừa ăn vừa nô quên trời quên đất, chủ nhân về cũng không chạy ra mừng như mọi khi.
“Em đến rồi!” Jester tới gần, khuôn mặt tuấn tú ánh lên ý cười. Trên thân, áo sơ mì màu đen, quần âu đồng màu thẳng tắp. Dáng người dong dỏng, ánh mắt sâu thẳm, tay phải tùy ý cắm trong túi quần, tay trái vươn ra, mái tóc ngắn chải lộn xộn mang theo vẻ ngây thơ, không có vẻ nghiêm túc ngày thường.
Tô Phi cười thầm, chậm rãi vươn tay phải, đặt vào bàn tay trắng nõn như ngọc kia, chờ những ngón tay đó dần khép lại.
“Ngoan lắm!” Đôi mắt xanh lục của Jester tản ra ánh sáng lộng lẫy kinh người, bàn tay nhéo nhẹ chiếc mũi khéo léo của Tô Phi, cười tuyệt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.