Chương 61: Trang sử tình đầu của Alan.
Cố Tiêu
17/02/2017
Ngắm giấc ngủ bình yên của Tô Phi, Jester đắp lại chăn giúp cô gái nhỏ, không muốn rời đi chút nào.
Bởi vì tay ai đó đang nắm chặt góc áo choàng của Jester, Jester lại sợ đánh thức ai đó đang say giấc nồng nên hành động rất khẽ khàng.
“Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô… Buông lỏng tay nào…”
Jester cúi đầu sát bên tai Tô Phi thấp giọng gọi, thanh âm tao nhã trầm ấm như đàn cello.
Tô Phi không thèm mở mắt, quờ tay tắt nguồn âm.
Chỉ nghe một tiếng rên khẽ, vạn vật thế gian đắp chăn đi ngủ.
Tô Phi vừa lòng cong môi nói mớ quay người, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
—— ta thời gian phân cách tuyến ——
Sáng sớm, cơn mưa rào đêm qua đã tạnh hẳn, chân trời xa xa lẳng lơ một dải mây hồng.
Thoảng qua cơn gió đưa đẩy hương cỏ hương đất. Sắc trời sáng trong.
Tô Phi đứng trên ban công, hai tay chống tay vịn, ngắm đàn gia súc thong dong quây quần trên thảo nguyên không xa, và một Thunder lanh chanh không chịu nằm yên một chỗ.
Chỉ khi Jester nghỉ phép tại nông trường Laozi, Thunder mới ngoan ngoãn nhông nhông trên thảo nguyên rộng lớn mà không đi bắt nạt các cư dân khác trên thảo nguyên. Thời gian còn lại, chỉ cần thấy bóng dáng Thunder ẩn ẩn hiện hiện, mọi cư dân đồng cỏ rất biết điều tụ tập trong chuồng, có mười trâu kéo cũng không chịu ra, ấy là chưa kể không một con trâu nào dám ra khỏi cửa chuồng.
“Em đang nghĩ gì?”
Jester tỉnh lại, gối đầu bên người còn tản ra hơi ấm, nhưng người bên cạnh đã không thấy.
Jester sốt ruột xốc chăn, giây tiếp theo liền thấy bóng dáng mảnh mai dưới ánh mặt trời.
Làn váy khẽ lay, như bay như múa cùng mái tóc đen dài, bức tranh động trước mặt đẹp đến thế! Cô gái bé nhỏ phảng phất tùy thời sẽ tan vào gió, không tìm lại được.
Trong nháy mắt, một nỗi khủng hoảng bao trùm Jester, thúc giục Jester ôm chặt Tô Phi, che giấu sự sợ hãi chưa từng có này.
Hơi thở ngọt ngào của người đó vẫn quanh quẩn bên chóp mũi nhắc nhở Jester; Tô Phi, đang ở trong vòng tay của mình, vẫn ở trong…
Nhận thấy hơi thở thanh nhã cùng thân thể run run sau lưng, Tô Phi thuận đà tựa vào lòng Jester, vỗ nhẹ mu bàn tay an ủi: “Đừng sợ, em sẽ không đi.”
Tô Phi có giác quan thứ sáu nhạy bén, đặc biết đối với người được Tô Phi quan tâm, để ý, giác quan này càng mạnh. Vậy nên, Tô Phi không khó để hiểu tâm trạng Jester.
“Anh nghĩ… Em đã ra ngoài…” Jester không cách nào hình dung cảm giác trong khắc đó, có lẽ trời sụp đất lở cũng chỉ như thế, cả người đột nhiên mất hết sinh lực, chỉ còn tối tăm ảm đạm.
Đây là lần đầu tiên trong đời Jester biết sợ hãi là gì! Nhưng không cách buông tay! Phần ngọt ngào này —— đã sớm nhập tận xương tủy, làm sao dứt bỏ?
“Không đâu!” Tô Phi kiên định lắc đầu, đáp, “Em sẽ luôn bên anh, trừ phi anh phản bội em.”
Sao anh có thể phản bội em?
Tình yêu này sớm đã khắc vào linh hồn! Jester thở dài, “Mãi mãi?”
Tô Phi gật mạnh, “Đúng, mãi mãi, mãi mãi!”
“… Em nhớ kỹ… Nhất định không được quên…” Bàn tay mát lạnh của Jester ôm chặt gáy Tô Phi, hơi thở trong lành phất qua trán, chóp mũi, gò má, cuối cùng đến đôi môi mềm của cô gái nhỏ.
Cánh môi ma xát, đầu lưỡi linh hoạt tiến chuẩn xác vào miệng người kia, giảo hoạt cuốn cái lưỡi hồng hồng, mút mát mật ngọt tràn ra.
Thế tiến công dào dạt, Tô Phi hiển nhiên bị rơi thế cờ, chỉ có thể vô lực bám vào Jester, tranh cướp dưỡng khí quý giá… Jester, người phát động, đồng thời là người chấm dứt, tách hai làn môi đang dính chặt, Tô Phi mới thuận khí đôi chút.
Cô gái nhỏ yêu kiều thở hổn hển dựa vào Jester, cảm nhận rõ ràng lồng ngực kẻ “bắn súng vào hồ nước đang yên ả” rung rung, không khỏi buồn bực.
Hừ! Dám cười nhạo em!
“Chúng mình nên xuống ăn sáng rồi.” Jester một lần nữa mạnh mẽ hôn Tô Phi, tới khi cô gái nhỏ choáng váng mới lưu luyến tách rời.
Đánh giá cho thấy, kỹ thuật của Tô Phi đang đứng ở mức yếu kém, không đạt được thời lượng yêu cầu tối thiểu, Jester tự thấy bản thân nên đảm nhận trách nhiệm thường xuyên hướng dẫn, luyện tập cùng Tô Phi.
Tô Phi làm sao biết được suy nghĩ của Jester, nếu không sẽ không chỉ đánh yêu một cái như vậy, ít nhất cũng phải thẹn quá hóa giận ôm mặt chạy mất.
Tô Phi ngồi yên mặt Jester xoa thuốc mỡ lên môi, bờ môi nóng rát mát lạnh trong chớp mắt, thuốc tốt nha.
Nhớ lại lần đầu bôi thuốc, Tô Phi không ngăn được ráng hồng trên mặt. Mãi rồi cũng quen, cái này gọi là phản xạ có điều kiện.
Hiện thực tàn nhẫn, da mặt Tô Phi trước giờ mỏng tang, mỗi lần bôi thuốc đều đỏ như đít khỉ.
Tô Phi không biết khuôn mặt ửng đỏ của mình làm ngứa ngáy tâm can người kia thế nào đâu! Gương mặt tinh tế thêm vài phần kiều diễm.
“Sao thế? Sao anh Jester nhìn em như vậy?” Tô Phi hỏi, ánh mắt kia như vùng nước sâu không đáy, làm trái tim cô gái nhỏ không thể đập theo nhịp bình thường.
Tô Phi không thể cự tuyệt mà bất tri bất giác sa vào sự dịu dàng tận xương đó!
Say mê! Buông thả! Liều lĩnh!
“Chào buổi sáng thiếu gia, chào buổi sáng tiểu thư Tô Phi.” Ailie đứng ở đầu cầu thang, gặp trúng lúc Tô Phi cùng Jester xuống lầu, vội cúi xuống chào, giấu ý cười xẹt qua trong mắt.
Alan chờ chết dí ở nhà ăn, vào giờ này đáng lẽ thiếu gia và tiểu thư Tô Phi đã yên ổn ngồi ăn bữa sáng. Hôm nay mãi không xuống, không biết hai người bận việc gì trên kia… Khóe môi cong lên, mắt lóe lên như trộm thấy vàng.
Không phải thiếu gia và tiểu thư Tô Phi… Thiếu gia quá đáng nha, tiểu thư Tô Phi nhỏ vậy sao chịu được.
Ý nghĩ của Alan vờn đông dạt tây, bay lượn chân trời góc bể tận lúc thiếu gia và tiểu thư Tô Phi tinh thần sáng láng xuất hiện trước mặt, bộ dáng kia ai dám nói đã xảy ra chuyện gì.
Alan trầm mặc, xem ra não bộ Alan lại hoạt động quá mức cần thiết.
Đã nói bao lần, thiếu gia sao dám xuống tay!
Jester kéo ghế, Tô Phi ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Alan rung đùi đắc ý đi vào phòng bếp, khó hiểu hỏi Ailie, “Anh Alan bị sao vậy? Thần kinh có vấn đề?” Tô Phi bĩu môi, chỉ nơi bóng Alan vừa khuất.
Bàn tay Ailie đang bày bát đĩa lập tức cứng đờ, ba vạch đen sì xếp thẳng hàng sau gáy, ngượng nghịu pha trò, “Tiểu thư đừng để ý, đầu Alan mấy ngày lại chập một lần ý mà.”
Không nói thế thì nói thế nào, chẳng lẽ khai, ấy là Alan đang huyễn hoặc tình hình phát triển của tiểu thư và thiếu gia đó, ai không biết xấu hổ mới dám mở miệng! Da mặt Ailie chưa dày như tên nào đó đâu!
Huống chi mấy lời kiểu này không cẩn thận sẽ dọa tiểu thư Tô Phi xanh mặt, rất dễ dàng khiến thiếu gia nổi cơn lôi đình, hợp tác lột giúp Alan chiến hữu một tầng da! Tệ nhất là xui xẻo lây lan sang Ailie vô tội.
Ailie càng nghĩ càng cảm thấy không thể ăn ngay nói thật, nghĩ tới nghĩ lui còn mỗi cách hy sinh danh dự của Alan. Dù sao Alan trong mắt Ailie cũng không đáng một đồng, tác dụng duy nhất là tiêu tai tránh hại!
Ailie, Alan từ ngày đầu tiên chạm mặt luôn không ngừng cãi nhau, bạn không vừa mắt mình, mình cũng không vừa mắt bạn đâu. Có điều, người gặp xui luôn là đồng chí Alan, ai bảo tài diễn trò không bằng người.
Trước mặt người khác (không có mặt Alan), Ailie là siêu cấp thục nữ được giáo dục đúng tiêu chuẩn. Trước mặt Alan (không có mặt người khác), Ailie chính là sói đội lốt cừu, cấp bậc sói mẹ.
Bị một con sói nhớ thương đã thảm, ấy vậy còn là một con sói mẹ phe phẩy chín cái đuôi cáo.
Đơn giản mà nói, đời này Alan thế là tong!
Sau mỗi lần thảm bại dưới tay Ailie, Alan đều tự kỷ, không phải Alan vô dụng, là do đối phương quá lợi hại, Alan chỉ có hai tay, không địch nổi bốn vó đối thủ là chuyện thường tình!
Alan bưng bữa sáng đi vào đúng lúc nghe được Ailie khen Alan mấy ngày đầu óc lại chập một lần, tức đến phát run.
Trong tay Ailie còn đang nắm nhược điểm của Alan, Alan đành giả mũ ni che tai. Tất cả là tại rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc làm liền suy nghĩ linh tinh bậy bạ, còn để Ailie đoán được.
Số đen như mực!
Alan nheo mi lườm Ailie, thắc mắc, vì sao Alan dễ bị nhìn thấu như vậy? Vì sao số Alan đen như vậy?
Đừng hỏi vì sao Alan biết Ailie đoán được, ấy là bởi ánh mắt Ailie đang bắn vô số tia thương hại lại đây.
Ailie, Alan biết nhau từ thuở còn thơ, nói chính xác ra là, Alan từ nhỏ đã sống dưới ách áp bức của Ailie, một cái nhíu mày cũng không lọt qua được kẽ mắt Ailie, ấy vậy mà, Alan chưa từng nhìn thấu Ailie!
Alan tưởng rằng, làm vệ sĩ của thiểu gia là có thể thoát khỏi sói mẹ đáng ghét này. Tiếc là, Alan ngàn tính vạn suy lại không nghĩ đến Ailie cũng được nhận vào Lance, làm cô giúp việc.
Ai! Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Alan nhìn trời.
Một vài giây sau.
Alan thở dài, che kín chút cảm xúc mới nổi lên, chú tâm bày đồ ăn lên bàn.
Mục trường Laozi nằm ở ngoại ô, đồ ăn trên bàn phần lớn được sản xuất tại nông trường. Kể cả mứt quả và bánh mì.
Bên cạnh Mục trường Laozi bao la là Nông trường tư nhân Laozi bát ngát, nơi gieo trồng các giống cây lương thực, hoa quả bốn mùa. Bánh mì mấy người Tô Phi đang nhấm nháp có nguồn gốc ở đây.
Bánh mì trắng đã được cắt lát dày mỏng vừa phải, đều nhau chằn chặn bày trên chiếc mâm chạm hoa. Tô Phi nhặt một lát, phết đều mứt, cắn một miếng bánh mì đẫm mứt hoa quả, rồi uống một ngụm nước hoa quả, ân, cũng là một loại hưởng thụ độc đáo.
Bữa sáng hai ngày nay đều là bánh mì trắng đi kèm các loại nước trái cây và mứt hoa quả khác nhau, nhằm không tạo cảm giác ngấy. Nhưng Tô Phi vẫn thích bữa sáng truyền thống sữa đậu nành và bánh bao, sự kết hợp trăm năm khó kiếm.
“Èo, nhìn kìa, tham chưa!”
Alan giễu cợt nhìn lớp mứt hoa quả dày cộp trên lát bánh mì của Ailie, mới rồi chưa tìm được cơ hội ngáng chân Ailie, giờ thì cơ hội tự động dâng đến cửa.
Không cười nhạo Ailie vài câu, cái ngứa ngáy trong lòng Alan thật là nuốt không trôi.
Ailie thích ăn mứt quả là chuyện ai ai đều biết, Alan nói vậy đơn giản chỉ muốn chọc giận Ailie thôi, dụng ý quá rõ ràng.
Ailie nghe vậy, tay vẫn tiếp tục phết thêm một lớp mứt hoa quả trên lát bánh mì, miệng tặng Alan nụ cười khuyến mãi hai cái răng năng sáng chóe, “Tui tham cũng chỉ là tham chút mứt, sao so được với Cổ Lệ An...”
Alan nghe được, mặt nặng hơn chì, nghiến răng nghiến lợi ra sức mở to mắt, “Ailie! Đồ đáng ghét! Bà cố ý, chắc chắn là cố ý.”
“Cổ Lệ An là ai?” Tô Phi tò mò nhìn về phía Ailie. Ailie tự nhiên sẽ không lãng phí tinh thần ham học hỏi của Tô Phi, vô cùng tình cảm kể lại chuyện xưa của Alan, nếu không phải Alan mặt như lọ nghẹ đang chôn chân ở đó, Ailie sẽ hoa tay múa chân bày tỏ sự xúc động sâu sắc nhất.
Bởi vì tay ai đó đang nắm chặt góc áo choàng của Jester, Jester lại sợ đánh thức ai đó đang say giấc nồng nên hành động rất khẽ khàng.
“Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô… Buông lỏng tay nào…”
Jester cúi đầu sát bên tai Tô Phi thấp giọng gọi, thanh âm tao nhã trầm ấm như đàn cello.
Tô Phi không thèm mở mắt, quờ tay tắt nguồn âm.
Chỉ nghe một tiếng rên khẽ, vạn vật thế gian đắp chăn đi ngủ.
Tô Phi vừa lòng cong môi nói mớ quay người, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
—— ta thời gian phân cách tuyến ——
Sáng sớm, cơn mưa rào đêm qua đã tạnh hẳn, chân trời xa xa lẳng lơ một dải mây hồng.
Thoảng qua cơn gió đưa đẩy hương cỏ hương đất. Sắc trời sáng trong.
Tô Phi đứng trên ban công, hai tay chống tay vịn, ngắm đàn gia súc thong dong quây quần trên thảo nguyên không xa, và một Thunder lanh chanh không chịu nằm yên một chỗ.
Chỉ khi Jester nghỉ phép tại nông trường Laozi, Thunder mới ngoan ngoãn nhông nhông trên thảo nguyên rộng lớn mà không đi bắt nạt các cư dân khác trên thảo nguyên. Thời gian còn lại, chỉ cần thấy bóng dáng Thunder ẩn ẩn hiện hiện, mọi cư dân đồng cỏ rất biết điều tụ tập trong chuồng, có mười trâu kéo cũng không chịu ra, ấy là chưa kể không một con trâu nào dám ra khỏi cửa chuồng.
“Em đang nghĩ gì?”
Jester tỉnh lại, gối đầu bên người còn tản ra hơi ấm, nhưng người bên cạnh đã không thấy.
Jester sốt ruột xốc chăn, giây tiếp theo liền thấy bóng dáng mảnh mai dưới ánh mặt trời.
Làn váy khẽ lay, như bay như múa cùng mái tóc đen dài, bức tranh động trước mặt đẹp đến thế! Cô gái bé nhỏ phảng phất tùy thời sẽ tan vào gió, không tìm lại được.
Trong nháy mắt, một nỗi khủng hoảng bao trùm Jester, thúc giục Jester ôm chặt Tô Phi, che giấu sự sợ hãi chưa từng có này.
Hơi thở ngọt ngào của người đó vẫn quanh quẩn bên chóp mũi nhắc nhở Jester; Tô Phi, đang ở trong vòng tay của mình, vẫn ở trong…
Nhận thấy hơi thở thanh nhã cùng thân thể run run sau lưng, Tô Phi thuận đà tựa vào lòng Jester, vỗ nhẹ mu bàn tay an ủi: “Đừng sợ, em sẽ không đi.”
Tô Phi có giác quan thứ sáu nhạy bén, đặc biết đối với người được Tô Phi quan tâm, để ý, giác quan này càng mạnh. Vậy nên, Tô Phi không khó để hiểu tâm trạng Jester.
“Anh nghĩ… Em đã ra ngoài…” Jester không cách nào hình dung cảm giác trong khắc đó, có lẽ trời sụp đất lở cũng chỉ như thế, cả người đột nhiên mất hết sinh lực, chỉ còn tối tăm ảm đạm.
Đây là lần đầu tiên trong đời Jester biết sợ hãi là gì! Nhưng không cách buông tay! Phần ngọt ngào này —— đã sớm nhập tận xương tủy, làm sao dứt bỏ?
“Không đâu!” Tô Phi kiên định lắc đầu, đáp, “Em sẽ luôn bên anh, trừ phi anh phản bội em.”
Sao anh có thể phản bội em?
Tình yêu này sớm đã khắc vào linh hồn! Jester thở dài, “Mãi mãi?”
Tô Phi gật mạnh, “Đúng, mãi mãi, mãi mãi!”
“… Em nhớ kỹ… Nhất định không được quên…” Bàn tay mát lạnh của Jester ôm chặt gáy Tô Phi, hơi thở trong lành phất qua trán, chóp mũi, gò má, cuối cùng đến đôi môi mềm của cô gái nhỏ.
Cánh môi ma xát, đầu lưỡi linh hoạt tiến chuẩn xác vào miệng người kia, giảo hoạt cuốn cái lưỡi hồng hồng, mút mát mật ngọt tràn ra.
Thế tiến công dào dạt, Tô Phi hiển nhiên bị rơi thế cờ, chỉ có thể vô lực bám vào Jester, tranh cướp dưỡng khí quý giá… Jester, người phát động, đồng thời là người chấm dứt, tách hai làn môi đang dính chặt, Tô Phi mới thuận khí đôi chút.
Cô gái nhỏ yêu kiều thở hổn hển dựa vào Jester, cảm nhận rõ ràng lồng ngực kẻ “bắn súng vào hồ nước đang yên ả” rung rung, không khỏi buồn bực.
Hừ! Dám cười nhạo em!
“Chúng mình nên xuống ăn sáng rồi.” Jester một lần nữa mạnh mẽ hôn Tô Phi, tới khi cô gái nhỏ choáng váng mới lưu luyến tách rời.
Đánh giá cho thấy, kỹ thuật của Tô Phi đang đứng ở mức yếu kém, không đạt được thời lượng yêu cầu tối thiểu, Jester tự thấy bản thân nên đảm nhận trách nhiệm thường xuyên hướng dẫn, luyện tập cùng Tô Phi.
Tô Phi làm sao biết được suy nghĩ của Jester, nếu không sẽ không chỉ đánh yêu một cái như vậy, ít nhất cũng phải thẹn quá hóa giận ôm mặt chạy mất.
Tô Phi ngồi yên mặt Jester xoa thuốc mỡ lên môi, bờ môi nóng rát mát lạnh trong chớp mắt, thuốc tốt nha.
Nhớ lại lần đầu bôi thuốc, Tô Phi không ngăn được ráng hồng trên mặt. Mãi rồi cũng quen, cái này gọi là phản xạ có điều kiện.
Hiện thực tàn nhẫn, da mặt Tô Phi trước giờ mỏng tang, mỗi lần bôi thuốc đều đỏ như đít khỉ.
Tô Phi không biết khuôn mặt ửng đỏ của mình làm ngứa ngáy tâm can người kia thế nào đâu! Gương mặt tinh tế thêm vài phần kiều diễm.
“Sao thế? Sao anh Jester nhìn em như vậy?” Tô Phi hỏi, ánh mắt kia như vùng nước sâu không đáy, làm trái tim cô gái nhỏ không thể đập theo nhịp bình thường.
Tô Phi không thể cự tuyệt mà bất tri bất giác sa vào sự dịu dàng tận xương đó!
Say mê! Buông thả! Liều lĩnh!
“Chào buổi sáng thiếu gia, chào buổi sáng tiểu thư Tô Phi.” Ailie đứng ở đầu cầu thang, gặp trúng lúc Tô Phi cùng Jester xuống lầu, vội cúi xuống chào, giấu ý cười xẹt qua trong mắt.
Alan chờ chết dí ở nhà ăn, vào giờ này đáng lẽ thiếu gia và tiểu thư Tô Phi đã yên ổn ngồi ăn bữa sáng. Hôm nay mãi không xuống, không biết hai người bận việc gì trên kia… Khóe môi cong lên, mắt lóe lên như trộm thấy vàng.
Không phải thiếu gia và tiểu thư Tô Phi… Thiếu gia quá đáng nha, tiểu thư Tô Phi nhỏ vậy sao chịu được.
Ý nghĩ của Alan vờn đông dạt tây, bay lượn chân trời góc bể tận lúc thiếu gia và tiểu thư Tô Phi tinh thần sáng láng xuất hiện trước mặt, bộ dáng kia ai dám nói đã xảy ra chuyện gì.
Alan trầm mặc, xem ra não bộ Alan lại hoạt động quá mức cần thiết.
Đã nói bao lần, thiếu gia sao dám xuống tay!
Jester kéo ghế, Tô Phi ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Alan rung đùi đắc ý đi vào phòng bếp, khó hiểu hỏi Ailie, “Anh Alan bị sao vậy? Thần kinh có vấn đề?” Tô Phi bĩu môi, chỉ nơi bóng Alan vừa khuất.
Bàn tay Ailie đang bày bát đĩa lập tức cứng đờ, ba vạch đen sì xếp thẳng hàng sau gáy, ngượng nghịu pha trò, “Tiểu thư đừng để ý, đầu Alan mấy ngày lại chập một lần ý mà.”
Không nói thế thì nói thế nào, chẳng lẽ khai, ấy là Alan đang huyễn hoặc tình hình phát triển của tiểu thư và thiếu gia đó, ai không biết xấu hổ mới dám mở miệng! Da mặt Ailie chưa dày như tên nào đó đâu!
Huống chi mấy lời kiểu này không cẩn thận sẽ dọa tiểu thư Tô Phi xanh mặt, rất dễ dàng khiến thiếu gia nổi cơn lôi đình, hợp tác lột giúp Alan chiến hữu một tầng da! Tệ nhất là xui xẻo lây lan sang Ailie vô tội.
Ailie càng nghĩ càng cảm thấy không thể ăn ngay nói thật, nghĩ tới nghĩ lui còn mỗi cách hy sinh danh dự của Alan. Dù sao Alan trong mắt Ailie cũng không đáng một đồng, tác dụng duy nhất là tiêu tai tránh hại!
Ailie, Alan từ ngày đầu tiên chạm mặt luôn không ngừng cãi nhau, bạn không vừa mắt mình, mình cũng không vừa mắt bạn đâu. Có điều, người gặp xui luôn là đồng chí Alan, ai bảo tài diễn trò không bằng người.
Trước mặt người khác (không có mặt Alan), Ailie là siêu cấp thục nữ được giáo dục đúng tiêu chuẩn. Trước mặt Alan (không có mặt người khác), Ailie chính là sói đội lốt cừu, cấp bậc sói mẹ.
Bị một con sói nhớ thương đã thảm, ấy vậy còn là một con sói mẹ phe phẩy chín cái đuôi cáo.
Đơn giản mà nói, đời này Alan thế là tong!
Sau mỗi lần thảm bại dưới tay Ailie, Alan đều tự kỷ, không phải Alan vô dụng, là do đối phương quá lợi hại, Alan chỉ có hai tay, không địch nổi bốn vó đối thủ là chuyện thường tình!
Alan bưng bữa sáng đi vào đúng lúc nghe được Ailie khen Alan mấy ngày đầu óc lại chập một lần, tức đến phát run.
Trong tay Ailie còn đang nắm nhược điểm của Alan, Alan đành giả mũ ni che tai. Tất cả là tại rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc làm liền suy nghĩ linh tinh bậy bạ, còn để Ailie đoán được.
Số đen như mực!
Alan nheo mi lườm Ailie, thắc mắc, vì sao Alan dễ bị nhìn thấu như vậy? Vì sao số Alan đen như vậy?
Đừng hỏi vì sao Alan biết Ailie đoán được, ấy là bởi ánh mắt Ailie đang bắn vô số tia thương hại lại đây.
Ailie, Alan biết nhau từ thuở còn thơ, nói chính xác ra là, Alan từ nhỏ đã sống dưới ách áp bức của Ailie, một cái nhíu mày cũng không lọt qua được kẽ mắt Ailie, ấy vậy mà, Alan chưa từng nhìn thấu Ailie!
Alan tưởng rằng, làm vệ sĩ của thiểu gia là có thể thoát khỏi sói mẹ đáng ghét này. Tiếc là, Alan ngàn tính vạn suy lại không nghĩ đến Ailie cũng được nhận vào Lance, làm cô giúp việc.
Ai! Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Alan nhìn trời.
Một vài giây sau.
Alan thở dài, che kín chút cảm xúc mới nổi lên, chú tâm bày đồ ăn lên bàn.
Mục trường Laozi nằm ở ngoại ô, đồ ăn trên bàn phần lớn được sản xuất tại nông trường. Kể cả mứt quả và bánh mì.
Bên cạnh Mục trường Laozi bao la là Nông trường tư nhân Laozi bát ngát, nơi gieo trồng các giống cây lương thực, hoa quả bốn mùa. Bánh mì mấy người Tô Phi đang nhấm nháp có nguồn gốc ở đây.
Bánh mì trắng đã được cắt lát dày mỏng vừa phải, đều nhau chằn chặn bày trên chiếc mâm chạm hoa. Tô Phi nhặt một lát, phết đều mứt, cắn một miếng bánh mì đẫm mứt hoa quả, rồi uống một ngụm nước hoa quả, ân, cũng là một loại hưởng thụ độc đáo.
Bữa sáng hai ngày nay đều là bánh mì trắng đi kèm các loại nước trái cây và mứt hoa quả khác nhau, nhằm không tạo cảm giác ngấy. Nhưng Tô Phi vẫn thích bữa sáng truyền thống sữa đậu nành và bánh bao, sự kết hợp trăm năm khó kiếm.
“Èo, nhìn kìa, tham chưa!”
Alan giễu cợt nhìn lớp mứt hoa quả dày cộp trên lát bánh mì của Ailie, mới rồi chưa tìm được cơ hội ngáng chân Ailie, giờ thì cơ hội tự động dâng đến cửa.
Không cười nhạo Ailie vài câu, cái ngứa ngáy trong lòng Alan thật là nuốt không trôi.
Ailie thích ăn mứt quả là chuyện ai ai đều biết, Alan nói vậy đơn giản chỉ muốn chọc giận Ailie thôi, dụng ý quá rõ ràng.
Ailie nghe vậy, tay vẫn tiếp tục phết thêm một lớp mứt hoa quả trên lát bánh mì, miệng tặng Alan nụ cười khuyến mãi hai cái răng năng sáng chóe, “Tui tham cũng chỉ là tham chút mứt, sao so được với Cổ Lệ An...”
Alan nghe được, mặt nặng hơn chì, nghiến răng nghiến lợi ra sức mở to mắt, “Ailie! Đồ đáng ghét! Bà cố ý, chắc chắn là cố ý.”
“Cổ Lệ An là ai?” Tô Phi tò mò nhìn về phía Ailie. Ailie tự nhiên sẽ không lãng phí tinh thần ham học hỏi của Tô Phi, vô cùng tình cảm kể lại chuyện xưa của Alan, nếu không phải Alan mặt như lọ nghẹ đang chôn chân ở đó, Ailie sẽ hoa tay múa chân bày tỏ sự xúc động sâu sắc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.