Chương 72: Marriage Concerto (2)
Cố Tiêu
17/02/2017
Ánh mắt một người đàn ông dành cho một người đàn bà, Tô Trí Dương rất quen
thuộc. Con rể giấu khá là sâu, có mặt Tô Phi mới biểu lộ ra ngoài, Tô
Trí Dương mới chỉ thấy một lần ngắn ngủi, nhưng có thể dám chắc ánh mắt
đó chứa đựng tình cảm vô cùng nóng bỏng.
“Em đâu nói con rể, em —— ai.” Lâm Văn lay Tô Trí Dương, thấy chồng động đậy liền nằm vào trong lòng ông xã, thở dài, “Tuy rằng nhà mình cũng không kém, nhưng gia tộc Lance quá lớn, lớn đến em không tưởng tượng nổi, có nằm mơ em cũng không nghĩ đến thân phận con rể lại như vậy... Em lo...”
“Cuộc chiến mẹ chồng – nàng dâu? Có kẻ giở trò? Hay có kẻ thứ ba tác quái?... Em lo cái gì, đây là hiện thực, đâu phải phim giờ vàng tám giờ tối mà chiến tranh nội bộ trong gia đình. Phi Phi là con gái chúng mình, có một số việc con không hẳn không biết, chúng mình phải tin tưởng con, em à.”
“Nói thế cũng đúng, có lẽ em quan tâm nhiều quá, chỉ cần Tô Phi hạnh phúc là tốt rồi.” Lâm Văn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy lời Tô Trí Dương rất hợp lý.
Tô Trí Dương thở dài, tiếp tục, “Văn à, bây giờ, Bắc Kinh đã không còn là thiên hạ nhà họ Tô... Nhà chúng ta không thể bảo vệ Phi Phi chu toàn... Giờ nếu tương lai có biến cố gì... Phi Phi đã có con rể bảo vệ, cả nhà cũng yên tâm không ít!”
“Ông xã, anh còn lo nhiều hơn em, đến bây giờ, em mới thấy nhẹ một hơi.” Lâm Văn không lo việc nhà họ Tô sẽ bị cuốn vào tranh đấu nghiêng trời lệch đất ở Bắc Kinh. Người họ Tô luôn bàng quan với thế sự, điều họ quan tâm nhất là an toàn và tương lai của thế hệ sau của nhà họ Tô.
Cũng may, thế hệ sau của nhà họ Tô đứa nào cũng không chịu thua kém, chúng đã tự gây dựng sự nghiệp, bảo đảm cuộc sống tương lai.
Thế nên, trước khi nhận được tin báo kết hôn của Phi Phi, người mà toàn thể già trẻ họ Tô lo nhất chính là Phi Phi, hiện tại, Phi Phi đã có một ông chồng mạnh mẽ làm hậu thuẫn, nhà họ Tô có thể yên tâm.
Còn Bắc Kinh, cứ để mấy người đó muốn làm gì thì làm, người nhà họ Tô chỉ cần bình an mạnh khỏe là tốt rồi.
“Văn, anh xin lỗi, tương lai họ Tô có lẽ sẽ...”
Lâm Văn nghe tiếng xin lỗi của Tô Trí Dương, lập tức ôm chồng, cười: “Có quan hệ gì, người em gả là anh, đâu phải cho nhà cao cửa rộng của nhà họ Tô. Thế là về sau, anh có thể theo giúp em đi diễn trên toàn thế giới, chúng mình sẽ không còn phải xa cách nhau trong khoảng thời gian dài nữa.”
Tô Trí Dương cảm động ôm vợ, giọng khàn khàn, “Văn, có những lời ấy của em, cảm ơn em đã ủng hộ anh.”
“Chúng mình là vợ chồng, đương nhiên phải giúp đỡ nhau.”
“Vâng.”
—— ta là thời gian phân cách tuyến ——
Năm giờ sáng, Tô Phi mê mê man man trong giấc mộng bị Ailie đào ra khỏi giường, nhét vào bụng ít đồ ăn, rồi đánh răng rửa mặt chải đầu.
Ailie nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ, vỗ nhẹ bàn tay. Một hàng nữ giúp việc cười tươi tắn nối đuôi nhau bước vào, dẫn đầu là Sofia.
Theo sự sắp đặt của Sofia, mọi việc tuần tự tiến hành.
Bởi đây là lễ kết hôn của gia chủ gia tộc Lance, mọi việc cho dù đã được tiến hành với tốc độ nhanh nhất nhưng cũng tốn mất ba tiếng đồng hồ.
Tô Phi mặc váy cưới màu trắng, được đính vô số kim cương lóng lánh mê hoặc tầm mắt. Váy cưới màu trắng được thịnh hành bắt đầu từ thời nữ hoàng Victoria. Sử sách chép lại, vào ngày kết hôn, nữ hoàng Victoria đã mặc chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp gả cho người trong lòng.
Từ đó đến nay, váy cưới màu trắng thịnh hành trên toàn thế giới, là lễ phục các cô dâu ưu ái nhất cho ngày trọng đại trong đời.
Bởi màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiến, chung thủy. Trước thời nữ hoàng Victoria, cô dâu mặc bất cứ màu sắc nào, kể cả màu đen, miễn là trở thành người xinh đẹp nhất trong hôn lễ.
Thêm vào đó, vào ngày kết hôn, ngoài việc khoác lên mình chiếc váy mới xinh đẹp màu trắng, cô dâu còn mang thêm một đôi dây buộc tất đã cũ, một màu vàng như mặt trời, một màu xanh như ánh trăng (theo thần thoại, nữ thần ánh trăng Diana là thần hộ mệnh của người phụ nữ.)
Nghe nói, làm như vậy sẽ mang đến may mắn.
Thật ra, tác dụng của đôi dây buộc tất không chỉ để cầu may, nó còn có thể giúp cô dâu tránh thoát trêu chọc của khách khứa.
Sau hôn lễ, đến thời điểm động phòng, tất cả khách khứa sẽ đi cùng đôi vợ chồng đến phòng tân hôn.
Bây giờ, phong tục đã được sửa lại, khác xưa khá nhiều, chỉ mấy vị khách có quan hệ vô cùng thân thiết mới được vào phòng tân hôn trêu đùa cô dâu mới.
Để ngăn trở khách khứa náo tân phòng, chú rể sẽ cởi dây buộc tất của cô dâu, ném vào các vị khách, nhân lúc hỗn loạn mà đóng chặt cửa phòng. Sofia vừa đội mạng trắng tinh cho Tô Phi, vừa cẩn thận nhẫn nại giải thích một ít tập tục kết hôn mà Tô Phi chưa biết. Ailie đứng một bên nghe được, liên tục gật đầu, vẻ mặt tiếp thu, bội phục.
Nơi tổ chức hôn lễ là Đại giáo đường Saint Peter, tọa lạc tại phía đông Cổ Đức Sâm, nơi sung túc ánh mặt trời nhất, được các cây cổ thụ canh giữ xung quanh. Phía sau Đại giáo đường Saint Peter là biển hoa hồng trắng, gió thoảng đưa hương thơm ngan ngát tràn ngập không gian.
Các vị khách tới tham dự hôn lễ sớm đã ngồi vào Thánh đường, cha sứ chủ hôn đã đến đông đủ.
“A, là bạn.” Hôm nay, Tulip diện bộ lễ phục thanh lịch đoan trang màu phấn, tóc uốn lọn to. Tulip lo lắng mở cửa phòng nghỉ, vô tình nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, đúng là Tô Phi đã từng cứu Tulip.
Tulip là em họ bên nội của Munch, tự nhiên cũng trở thành một thành viên trong gia tộc Lance. Không biết tại sao thiếu gia Lance chọn trúng Tulip làm phù dâu, rõ ràng trong gia tộc có nhiều cô gái ưu tú hơn Tulip.
Vốn Tulip đang rất lo, sợ không đảm đương được nhiệm vụ phù dâu của chủ mẫu gia tộc Lance, nhưng lúc nhìn thấy cô dâu mới Tô Phi, Tulip rất vui mừng, mọi lo lắng trở thành hư vô, trong lòng Tulip, Tô Phi là người tốt bụng, có tí xíu ơ thờ thôi.
Tulip thở nhẹ một hơi, thuận tay nhẹ đóng cửa, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Tô Phi, hoảng loạn trong đầu Tulip sẽ bình ổn, trầm lắng.
Tulip thích ở bên cạnh Tô Phi. Dường như trên người Tô Phi có một loại ma lực riêng, có thể làm yên tĩnh toàn bộ linh hồn bên cạnh. Chuyện lớn đến đâu đến trước mặt Tô Phi cũng phải nhỏ đi, bầu không khí thoải mái này Tulip chưa từng được chia sẻ cùng bạn bè ngày trước.
“Thiếu phu nhân còn nhớ mình không, mình là người được thiếu phu nhân cứu, Tulip. Thiếu phu nhân, còn nhớ không?” Tulip xoắn xuýt đôi tay sau lưng, cẩn thận đánh giá thần sắc Tô Phi, sợ Tô Phi thấy Tulip phiền phức.
Nghe vậy, Tô Phi chậm rãi đứng lên, đôi mắt đẹp nửa đóng nửa mở, nghiêng đầu đùa: “ Tulip, ... Sao mình có thể không nhớ chứ!”
Tulip nghe thấy, cao hứng nhảy nhót đến đối diện Tô Phi, nhưng đến gần rồi lại do dự, “Mình là phù dâu do thiếu gia Jester an bày. Thiếu phu nhân là chủ mẫu trẻ tuổi nhất trong lịch sử gia tộc Lance. Mình, mình rất vui được gặp thiếu phu nhân. Còn nữa chúc thiếu phu nhân và thiếu gia Jester hạnh phúc.”
“Cảm ơn bạn, Tulip.”
Tulip vội khoát tay, ngượng ngùng đốt tận mũi chân, “Thiếu phu nhân không cần cảm ơn. Mình rất vinh hạnh được làm phù dâu của thiếu phu nhân, cảm ơn thiếu phu nhân đã giúp đỡ lần trước.”
“Mình cũng rất vui.” Tô Phi hoạt bát nháy mắt, Tulip như đột nhiên nhớ đến cái gì, kinh hoàng kéo Tô Phi chạy ra ngoài phòng nghỉ, vừa chạy vừa cáu giận tự vỗ đầu, “Ai, chúng mình nên đi ra ngoài. Nếu không kịp, thiếu gia Jester sẽ nóng nảy.”
Do Tulip nhất thời cao hứng nói chuyện cùng Tô Phi quên thời gian, may mà không muộn. Nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo như băng của thiếu gia Jester, Tulip lại toát mồ hôi lạnh, trái tim đập về vận tốc không. Không phải vì kích động, mà là quá sợ đó!
Tulip tuy rất kính nể thiếu gia Jester, nhưng cũng chỉ là kính nể. Không hiểu các chị của các gia tộc khác lại cố chấp mê muội thiếu gia Jester thế nhỉ, mấy chị ấy sợ thiếu gia Jester có kém gì Tulip đâu, chẳng lẽ quyền lực, tiền tài hấp dẫn đến vậy? Đủ để con người vượt qua chướng ngại tâm lý sao?
Đương nhiên, không thể phủ nhận mị lực vĩ đại của thiếu gia Jester, quyến rũ mọi phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nếu không phải trong lòng Tulip đã có hình bóng Arthur Nice, chỉ sợ Tulip cũng sẽ chấp nhận xếp đặt của cha mẹ, trở thành ứng cử viên cho vị trí chủ mẫu gia tộc Lance, ấy là nếu không có Tô Phi.
Kỳ thực, Tulip thật lòng cảm kích sự xuất hiện của Tô Phi, cám ơn thượng đế đã để Tô Phi và Jester bên nhau. Nếu không có Tô Phi, Tulip không có khả năng trốn được vận mệnh trở thành thí sinh vị trí thiếu phu nhân của Jester, dù người nhà yêu thương Tulip cỡ nào nhưng vì địa vị cha mẹ trong gia tộc, Tulip chỉ đành sa chân.
Đối với Tô Phi, Tulip không chỉ dừng lại ở cảm mến, bây giờ là cảm kích thật lòng!
Cánh cửa giáo đường rộng mở, thảm Ba Tư mới đỏ tươi phủ trên mặt đất, kéo dài tới nơi cha xứ đứng. Tô Phi ôm cánh tay Tô Chí Dương, đi về phía Jester dưới ánh mắt thán phục, chúc phúc của mọi người...
“Tôi giao Phi Phi cho cậu, cậu nhất định phải quý trọng con bé.” Bằng không! Tô Trí Dương không nói nốt nửa câu còn lại, nhưng ánh mắt đã để lộ vài tia cảnh cáo. Bởi Tô Trí Dương đang đứng thẳng, đưa lưng về phía dưới, mọi người không thể nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tô Trí Dương.
Nhất định!
Đôi mắt màu lục hiện ánh kiên định, chắc chắn, khí phách. Jester tiếp nhận bàn tay Tô Phi từ Tô Trí Dương, đôi trẻ cùng chuyển ánh mắt về phía cha xứ. Cha xứ mang khuôn mặt hiền hòa, chứng kiến tình yêu của đôi vợ chồng trẻ trước mặt, hiểu ý, tươi cười ôn hòa.
Tiếp đó, hai người trao đổi nhẫn cưới, lần lượt đeo lên ngón áp út trên bàn tay trái của nhau, nghe nói dây thần kinh trên ngón tay này nối thẳng tới trái tim, đeo nhẫn lên ngón tay này của người mình yêu chẳng khác nào đặt người mình yêu trong lòng.
Tô Phi mặt đỏ rực đeo nhẫn cưới lên tay Jester. Jester cười nhẹ, chăm chú nhìn động tác tập trung hết sức của Tô Phi, vô cùng xúc động.
Mười năm, Jester cuối cùng, cuối cùng có được Tô Tô!
Phía dưới, mọi người đã sớm không kiềm chế được tâm tình sôi trào, ào ào đứng lên vỗ tay hoan hô, chúc đôi vợ chồng mới cười trăm năm hòa hợp. Alan, Ailie đứng hai bên, không hẹn mà cùng kéo pháo ăn mừng. Một tiếng pháo vang, cánh hoa hồng như mưa tỏa khắp nơi, rắc khắp đầu mọi người.
Sofia bưng một mâm kẹo hạnh nhân đủ mọi hình thù màu sắc đi đến bên người Tô Phi, hơi cúi xuống. Tô Phi nới một bàn tay đang ôm thắt lưng Jester, nắm một nắm kẹo, tung xuống.
Tô Phi liên tục tung kẹo xuống, mọi người phía dưới nhặt kẹo rất vui vẻ.
Kẹo hạnh nhân trong hôn lễ biểu thị, hôn nhân có ngọt ngào, có đắng cay. Số lượng kẹo được tung ra phải là số lẻ, như vậy mới có thể đem lại vận may.
“Em đâu nói con rể, em —— ai.” Lâm Văn lay Tô Trí Dương, thấy chồng động đậy liền nằm vào trong lòng ông xã, thở dài, “Tuy rằng nhà mình cũng không kém, nhưng gia tộc Lance quá lớn, lớn đến em không tưởng tượng nổi, có nằm mơ em cũng không nghĩ đến thân phận con rể lại như vậy... Em lo...”
“Cuộc chiến mẹ chồng – nàng dâu? Có kẻ giở trò? Hay có kẻ thứ ba tác quái?... Em lo cái gì, đây là hiện thực, đâu phải phim giờ vàng tám giờ tối mà chiến tranh nội bộ trong gia đình. Phi Phi là con gái chúng mình, có một số việc con không hẳn không biết, chúng mình phải tin tưởng con, em à.”
“Nói thế cũng đúng, có lẽ em quan tâm nhiều quá, chỉ cần Tô Phi hạnh phúc là tốt rồi.” Lâm Văn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy lời Tô Trí Dương rất hợp lý.
Tô Trí Dương thở dài, tiếp tục, “Văn à, bây giờ, Bắc Kinh đã không còn là thiên hạ nhà họ Tô... Nhà chúng ta không thể bảo vệ Phi Phi chu toàn... Giờ nếu tương lai có biến cố gì... Phi Phi đã có con rể bảo vệ, cả nhà cũng yên tâm không ít!”
“Ông xã, anh còn lo nhiều hơn em, đến bây giờ, em mới thấy nhẹ một hơi.” Lâm Văn không lo việc nhà họ Tô sẽ bị cuốn vào tranh đấu nghiêng trời lệch đất ở Bắc Kinh. Người họ Tô luôn bàng quan với thế sự, điều họ quan tâm nhất là an toàn và tương lai của thế hệ sau của nhà họ Tô.
Cũng may, thế hệ sau của nhà họ Tô đứa nào cũng không chịu thua kém, chúng đã tự gây dựng sự nghiệp, bảo đảm cuộc sống tương lai.
Thế nên, trước khi nhận được tin báo kết hôn của Phi Phi, người mà toàn thể già trẻ họ Tô lo nhất chính là Phi Phi, hiện tại, Phi Phi đã có một ông chồng mạnh mẽ làm hậu thuẫn, nhà họ Tô có thể yên tâm.
Còn Bắc Kinh, cứ để mấy người đó muốn làm gì thì làm, người nhà họ Tô chỉ cần bình an mạnh khỏe là tốt rồi.
“Văn, anh xin lỗi, tương lai họ Tô có lẽ sẽ...”
Lâm Văn nghe tiếng xin lỗi của Tô Trí Dương, lập tức ôm chồng, cười: “Có quan hệ gì, người em gả là anh, đâu phải cho nhà cao cửa rộng của nhà họ Tô. Thế là về sau, anh có thể theo giúp em đi diễn trên toàn thế giới, chúng mình sẽ không còn phải xa cách nhau trong khoảng thời gian dài nữa.”
Tô Trí Dương cảm động ôm vợ, giọng khàn khàn, “Văn, có những lời ấy của em, cảm ơn em đã ủng hộ anh.”
“Chúng mình là vợ chồng, đương nhiên phải giúp đỡ nhau.”
“Vâng.”
—— ta là thời gian phân cách tuyến ——
Năm giờ sáng, Tô Phi mê mê man man trong giấc mộng bị Ailie đào ra khỏi giường, nhét vào bụng ít đồ ăn, rồi đánh răng rửa mặt chải đầu.
Ailie nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ, vỗ nhẹ bàn tay. Một hàng nữ giúp việc cười tươi tắn nối đuôi nhau bước vào, dẫn đầu là Sofia.
Theo sự sắp đặt của Sofia, mọi việc tuần tự tiến hành.
Bởi đây là lễ kết hôn của gia chủ gia tộc Lance, mọi việc cho dù đã được tiến hành với tốc độ nhanh nhất nhưng cũng tốn mất ba tiếng đồng hồ.
Tô Phi mặc váy cưới màu trắng, được đính vô số kim cương lóng lánh mê hoặc tầm mắt. Váy cưới màu trắng được thịnh hành bắt đầu từ thời nữ hoàng Victoria. Sử sách chép lại, vào ngày kết hôn, nữ hoàng Victoria đã mặc chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp gả cho người trong lòng.
Từ đó đến nay, váy cưới màu trắng thịnh hành trên toàn thế giới, là lễ phục các cô dâu ưu ái nhất cho ngày trọng đại trong đời.
Bởi màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiến, chung thủy. Trước thời nữ hoàng Victoria, cô dâu mặc bất cứ màu sắc nào, kể cả màu đen, miễn là trở thành người xinh đẹp nhất trong hôn lễ.
Thêm vào đó, vào ngày kết hôn, ngoài việc khoác lên mình chiếc váy mới xinh đẹp màu trắng, cô dâu còn mang thêm một đôi dây buộc tất đã cũ, một màu vàng như mặt trời, một màu xanh như ánh trăng (theo thần thoại, nữ thần ánh trăng Diana là thần hộ mệnh của người phụ nữ.)
Nghe nói, làm như vậy sẽ mang đến may mắn.
Thật ra, tác dụng của đôi dây buộc tất không chỉ để cầu may, nó còn có thể giúp cô dâu tránh thoát trêu chọc của khách khứa.
Sau hôn lễ, đến thời điểm động phòng, tất cả khách khứa sẽ đi cùng đôi vợ chồng đến phòng tân hôn.
Bây giờ, phong tục đã được sửa lại, khác xưa khá nhiều, chỉ mấy vị khách có quan hệ vô cùng thân thiết mới được vào phòng tân hôn trêu đùa cô dâu mới.
Để ngăn trở khách khứa náo tân phòng, chú rể sẽ cởi dây buộc tất của cô dâu, ném vào các vị khách, nhân lúc hỗn loạn mà đóng chặt cửa phòng. Sofia vừa đội mạng trắng tinh cho Tô Phi, vừa cẩn thận nhẫn nại giải thích một ít tập tục kết hôn mà Tô Phi chưa biết. Ailie đứng một bên nghe được, liên tục gật đầu, vẻ mặt tiếp thu, bội phục.
Nơi tổ chức hôn lễ là Đại giáo đường Saint Peter, tọa lạc tại phía đông Cổ Đức Sâm, nơi sung túc ánh mặt trời nhất, được các cây cổ thụ canh giữ xung quanh. Phía sau Đại giáo đường Saint Peter là biển hoa hồng trắng, gió thoảng đưa hương thơm ngan ngát tràn ngập không gian.
Các vị khách tới tham dự hôn lễ sớm đã ngồi vào Thánh đường, cha sứ chủ hôn đã đến đông đủ.
“A, là bạn.” Hôm nay, Tulip diện bộ lễ phục thanh lịch đoan trang màu phấn, tóc uốn lọn to. Tulip lo lắng mở cửa phòng nghỉ, vô tình nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, đúng là Tô Phi đã từng cứu Tulip.
Tulip là em họ bên nội của Munch, tự nhiên cũng trở thành một thành viên trong gia tộc Lance. Không biết tại sao thiếu gia Lance chọn trúng Tulip làm phù dâu, rõ ràng trong gia tộc có nhiều cô gái ưu tú hơn Tulip.
Vốn Tulip đang rất lo, sợ không đảm đương được nhiệm vụ phù dâu của chủ mẫu gia tộc Lance, nhưng lúc nhìn thấy cô dâu mới Tô Phi, Tulip rất vui mừng, mọi lo lắng trở thành hư vô, trong lòng Tulip, Tô Phi là người tốt bụng, có tí xíu ơ thờ thôi.
Tulip thở nhẹ một hơi, thuận tay nhẹ đóng cửa, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Tô Phi, hoảng loạn trong đầu Tulip sẽ bình ổn, trầm lắng.
Tulip thích ở bên cạnh Tô Phi. Dường như trên người Tô Phi có một loại ma lực riêng, có thể làm yên tĩnh toàn bộ linh hồn bên cạnh. Chuyện lớn đến đâu đến trước mặt Tô Phi cũng phải nhỏ đi, bầu không khí thoải mái này Tulip chưa từng được chia sẻ cùng bạn bè ngày trước.
“Thiếu phu nhân còn nhớ mình không, mình là người được thiếu phu nhân cứu, Tulip. Thiếu phu nhân, còn nhớ không?” Tulip xoắn xuýt đôi tay sau lưng, cẩn thận đánh giá thần sắc Tô Phi, sợ Tô Phi thấy Tulip phiền phức.
Nghe vậy, Tô Phi chậm rãi đứng lên, đôi mắt đẹp nửa đóng nửa mở, nghiêng đầu đùa: “ Tulip, ... Sao mình có thể không nhớ chứ!”
Tulip nghe thấy, cao hứng nhảy nhót đến đối diện Tô Phi, nhưng đến gần rồi lại do dự, “Mình là phù dâu do thiếu gia Jester an bày. Thiếu phu nhân là chủ mẫu trẻ tuổi nhất trong lịch sử gia tộc Lance. Mình, mình rất vui được gặp thiếu phu nhân. Còn nữa chúc thiếu phu nhân và thiếu gia Jester hạnh phúc.”
“Cảm ơn bạn, Tulip.”
Tulip vội khoát tay, ngượng ngùng đốt tận mũi chân, “Thiếu phu nhân không cần cảm ơn. Mình rất vinh hạnh được làm phù dâu của thiếu phu nhân, cảm ơn thiếu phu nhân đã giúp đỡ lần trước.”
“Mình cũng rất vui.” Tô Phi hoạt bát nháy mắt, Tulip như đột nhiên nhớ đến cái gì, kinh hoàng kéo Tô Phi chạy ra ngoài phòng nghỉ, vừa chạy vừa cáu giận tự vỗ đầu, “Ai, chúng mình nên đi ra ngoài. Nếu không kịp, thiếu gia Jester sẽ nóng nảy.”
Do Tulip nhất thời cao hứng nói chuyện cùng Tô Phi quên thời gian, may mà không muộn. Nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo như băng của thiếu gia Jester, Tulip lại toát mồ hôi lạnh, trái tim đập về vận tốc không. Không phải vì kích động, mà là quá sợ đó!
Tulip tuy rất kính nể thiếu gia Jester, nhưng cũng chỉ là kính nể. Không hiểu các chị của các gia tộc khác lại cố chấp mê muội thiếu gia Jester thế nhỉ, mấy chị ấy sợ thiếu gia Jester có kém gì Tulip đâu, chẳng lẽ quyền lực, tiền tài hấp dẫn đến vậy? Đủ để con người vượt qua chướng ngại tâm lý sao?
Đương nhiên, không thể phủ nhận mị lực vĩ đại của thiếu gia Jester, quyến rũ mọi phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nếu không phải trong lòng Tulip đã có hình bóng Arthur Nice, chỉ sợ Tulip cũng sẽ chấp nhận xếp đặt của cha mẹ, trở thành ứng cử viên cho vị trí chủ mẫu gia tộc Lance, ấy là nếu không có Tô Phi.
Kỳ thực, Tulip thật lòng cảm kích sự xuất hiện của Tô Phi, cám ơn thượng đế đã để Tô Phi và Jester bên nhau. Nếu không có Tô Phi, Tulip không có khả năng trốn được vận mệnh trở thành thí sinh vị trí thiếu phu nhân của Jester, dù người nhà yêu thương Tulip cỡ nào nhưng vì địa vị cha mẹ trong gia tộc, Tulip chỉ đành sa chân.
Đối với Tô Phi, Tulip không chỉ dừng lại ở cảm mến, bây giờ là cảm kích thật lòng!
Cánh cửa giáo đường rộng mở, thảm Ba Tư mới đỏ tươi phủ trên mặt đất, kéo dài tới nơi cha xứ đứng. Tô Phi ôm cánh tay Tô Chí Dương, đi về phía Jester dưới ánh mắt thán phục, chúc phúc của mọi người...
“Tôi giao Phi Phi cho cậu, cậu nhất định phải quý trọng con bé.” Bằng không! Tô Trí Dương không nói nốt nửa câu còn lại, nhưng ánh mắt đã để lộ vài tia cảnh cáo. Bởi Tô Trí Dương đang đứng thẳng, đưa lưng về phía dưới, mọi người không thể nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tô Trí Dương.
Nhất định!
Đôi mắt màu lục hiện ánh kiên định, chắc chắn, khí phách. Jester tiếp nhận bàn tay Tô Phi từ Tô Trí Dương, đôi trẻ cùng chuyển ánh mắt về phía cha xứ. Cha xứ mang khuôn mặt hiền hòa, chứng kiến tình yêu của đôi vợ chồng trẻ trước mặt, hiểu ý, tươi cười ôn hòa.
Tiếp đó, hai người trao đổi nhẫn cưới, lần lượt đeo lên ngón áp út trên bàn tay trái của nhau, nghe nói dây thần kinh trên ngón tay này nối thẳng tới trái tim, đeo nhẫn lên ngón tay này của người mình yêu chẳng khác nào đặt người mình yêu trong lòng.
Tô Phi mặt đỏ rực đeo nhẫn cưới lên tay Jester. Jester cười nhẹ, chăm chú nhìn động tác tập trung hết sức của Tô Phi, vô cùng xúc động.
Mười năm, Jester cuối cùng, cuối cùng có được Tô Tô!
Phía dưới, mọi người đã sớm không kiềm chế được tâm tình sôi trào, ào ào đứng lên vỗ tay hoan hô, chúc đôi vợ chồng mới cười trăm năm hòa hợp. Alan, Ailie đứng hai bên, không hẹn mà cùng kéo pháo ăn mừng. Một tiếng pháo vang, cánh hoa hồng như mưa tỏa khắp nơi, rắc khắp đầu mọi người.
Sofia bưng một mâm kẹo hạnh nhân đủ mọi hình thù màu sắc đi đến bên người Tô Phi, hơi cúi xuống. Tô Phi nới một bàn tay đang ôm thắt lưng Jester, nắm một nắm kẹo, tung xuống.
Tô Phi liên tục tung kẹo xuống, mọi người phía dưới nhặt kẹo rất vui vẻ.
Kẹo hạnh nhân trong hôn lễ biểu thị, hôn nhân có ngọt ngào, có đắng cay. Số lượng kẹo được tung ra phải là số lẻ, như vậy mới có thể đem lại vận may.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.