Chương 60: Thunder.
Cố Tiêu
17/02/2017
Nông trường Lao Nhĩ Tư Mục có hẳn một khu giải trí riêng, bao gồm bãi
bắn bia, trường đua ngựa, khó có thể tưởng tượng, nơi này còn chứa cả
sân golf, sân tennis. Tô Phi, lần đầu tiên tham quan nông trường, hoàn
toàn shock!
Giới quý tộc xa xỉ quá mức, dù Jester từ đầu đến chân phủ toàn đồ hiệu kia cũng chỉ ở mức tầm tầm bậc trung so với mức độ xa xỉ không giới hạn của giới quý tộc.
Giữa trưa, xe chạm đích nông trường Lao Nhĩ Tư Mục.
Cơm trưa là các món ăn đặc biệt, không giống ngày thường, thịt dê, thịt cá nướng vàng ruộm, bày giữa bàn, đầy đủ sắc, hương, vị. Bên cạnh bày các món ăn kèm phong phú, có cả bánh sữa ngựa.
Bánh sữa ngựa thơm nồng, sau khi nhét vào một cái chân dê nướng, bụng Tô Phi đã căng phồng nhưng vẫn không thoát khỏi sức quyến rũ của bánh sữa ngựa, lại ăn thêm mấy miếng.
Jester không động tới các món ăn có chứa sữa dù chỉ một giọt. Tô Phi hỏi thăm mới biết từ nhỏ Jester đã bị dị ứng với sữa, chỉ cần bắt chút mùi đã nôn sạch ruột gan.
Jester biết Tô Phi cực kỳ thích sữa và các sản phẩm từ sữa nên vừa mới đến, Jester đã yêu cầu người làm bưng một mâm bánh sữa ngựa lên. Ấy mà kể từ lúc mâm bánh được bưng lên, Jester mất khẩu vị hoàn toàn, chỉ ăn vài miếng cơm lấy lệ nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Buổi chiều, Jester dẫn Tô Phi tham quan mọi ngóc ngách ở nông trường. Mâm bánh sữa ngựa kia không còn xuất hiện trên bàn cơm chiều, Jester dĩ nhiên biết rõ lý do, là Tô Phi nói thầm với Alan đó, rồi Alan cấp tốc mật báo lên Jester chứ ai, một dòng nước ấm len lỏi trong lòng băng ngàn năm.
Vì vậy, hoàn toàn trong dự đoán, khẩu vị của người nào đó trong bữa cơm chiều tự nhiên tăng rất nhiều.
Sáng sớm ngày thứ hai tại nông trường Lao Nhĩ Tư Mục, sau khi dùng bữa sáng, Jester dẫn Tô Phi tới chuồng ngựa.
Trước khi chọn ngựa, Jester đưa Tô Phi tới căn buồng dành riêng cho Thunder.
Thunder, ngựa cũng như tên, là một con ngựa hoang Jester đã thuần dưỡng được một năm nay. Toàn thân đen như mực, tốc độ nhanh như chớp.
Kỳ lạ nhất là một dúm lông màu trắng hình tia chớp giữa trán. Tô Phi cho rằng, đó là nguồn gốc của cái tên.
Đôi mắt ươn ướt, to cộ, đầy kiêu hãnh, chỉ lộ vẻ đáng yêu mềm mại khi Jester tới gần, cái đầu xù ngoan ngoãn cọ cọ vào bàn tay vươn cao của Jester, thân thiết hí vang, ngay cả người vô tình đi ngang qua cũng biết Thunder vô cùng vui vẻ khi được chủ nhân đến thăm.
“Tô Tô, lại đây, bắt chước cách anh cho nó ăn.” Jester bốc một nắm thức ăn nhỏ, đặt vào lòng bàn tay Tô Phi, ôm eo cô gái nhỏ, tay trong tay đưa nắm thức ăn lại gần Thunder, “Đừng sợ, Thunder hiền lắm!”
Lời vừa rồi cộng không ít thuộc tính liều chết của cô gái nhỏ. Tô Phi không chớp mắt nhìn Thunder, âu yếm gọi tên.
Thunder cực kỳ thức thời, nhận tín hiệu sắc hơn đao của chủ nhân, lập tức chớp chớp mắt to, vươn lưỡi dài cuốn nắm thức ăn trong bàn tay Tô Phi, nuốt vào bụng.
Đại khái, nó cũng hiểu đây là người-cực-kỳ-quan-trọng của chủ nhân, không dám huy động sức bốn vó, tiễn người đó đến nơi chân trời góc bể.
Bình thường, không một người nào trong nông trường dám đến gần Thunder, đến cho ăn cũng phải điều ra người có cơ bắp và nhãn lực tốt nhất, đặc biệt phải có tài quăng bách phát bách trúng, thực thi nhiệm vụ ném thức ăn vào chuồng Thunder.
Nếu lần đầu tiên không ném thành công, lại ném tới lần thứ hai, thứ ba, Thunder sẽ coi đó là hành vi khiêu chiến. Một cục than lập tức dũng mãnh phi thân vượt rào chắn, nhắm trúng kẻ khiêu chiến, dùng sức bốn vó “viu” một đường parabol tuyệt đẹp bay về nơi xa lắm.
Thunder là chàng ngựa cao quý, có tự tôn, có kiên trung, có vững lòng, nói một cách nôm na, là có thù tất báo.
Thunder nhất định phải “viu” kẻ khiêu chiến làm bạn với chim xong mới ngẩng đầu ưỡn ngược dậm chân về chuồng.
Tóm lại, hàng năm, cáng cứu thương trong nông trường Lao Nhĩ Tư Mục đã phải đón không biết bao nhiêu các công nhân viên chức làm việc trong nông trường, tất nhiên, người quản lý đã để mắt đến vấn đề này, nếu vấn đề này bị đăng báo chẳng khác nào bảo ông không biết cách quản lý, vậy nên, sau bao đêm dằn vặt, vị quản lý đáng kính đã phát minh ra một phương pháp mới, từ đó, cái cáng đáng thương trong nông trường mới được thư giãn trong chốc lát.
Hiện tại, vấn đề này cơ bản không còn phát sinh, công nhân viên chức trong nông trường được đảm bảo an toàn lao động, tính tích cực tự nhiên cũng được đề cao, không như ngày xưa, cả ngày phải đề phòng bị Thunder “viu” lên trời.
Một khi tính tích cực được đề cao, đường cong GDP của nông trường thăng thiên không ít, tiền thưởng cuối năm nhiều hơn không chỉ một ít.
Tô Phi không xa lạ truyền thuyết anh dũng của Thunder, đã từ lâu, lâu ơi là lâu, Tô Phi đã được nghe Alan kể không chỉ một lần.
Vì vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy Thunder, Tô Phi đã cảm thấy vô cùng thân thiết, như đã quen biết nhiều năm.
“Thiếu gia, tiểu thư Tô Phi, tôi cùng Ailie xin phép đi dạo một vòng trước.” Alan và Ailie đã thay trang phục cưỡi ngựa, nắm dây cương ngựa kéo ra ngoài.
Alan mặc bộ đồ bảy sắc cầu vồng, kéo theo con ngựa đỏ thẫm. Ailie đi phía sau mặc bộ đồ màu đỏ, kéo con ngựa màu vàng đất.
Hai người không hẹn mà kéo ngựa ra cửa cùng một lúc, qua một phen đấu mắt mới đạt thành hiệp nghị ai ra trước ai ra sau, chuẩn bị tâm lý cho đôi tình nhân đang ngang nhiên tay ấp vai kề trước Thunder kia, tránh cho làn da mỏng manh của tiểu thư Tô Phi biến thành vỏ mận chín.
Mặt thiếu gia là băng ngàn năm, nên hoàn toàn có thể tha thứ tại sao Alan và Ailie không thể đoán được cảm xúc! Ngược lại, tiểu thư Tô Phi lại không biết cách giấu sắc mặt.
Thông qua biểu cảm của tiểu thư Tô Phi, Alan và Ailie có thể đoán ra một hai phần cảm xúc của thiếu gia, thế quá OK rồi. Không thể không nói, tiểu thư Tô Phi đã giúp hai người một phần việc vô cùng to tát!
Tô Phi cho Thunder ăn xong, cùng Jester đi thay trang phục cưỡi ngựa do Ailie chuẩn bị.
Bộ đồ của Tô Phi màu đen trắng, dạng ôm sát, gọn gàng, cùng kiểu với Jester, chỉ khác cỡ.
Tô Phi không chọn ngựa, bởi theo lời Jester, muốn vừa làm quen với con ngựa vừa chơi đùa thỏa thích là chuyện rất khó xảy ra.
Vì vậy, Tô Phi không chọn ngựa. Dù gì Tô Phi cũng không biết xem ngựa, kiến thức của Tô Phi về phương diện này nghèo nàn đến mức đáng thương.
Đúng như lời Jester, chọn ngựa chỉ làm phí thời gian!
Jester đỡ Tô Phi ngồi lên Thunder, rồi đứng ở dưới, nắm dây cương trong tay, để Thunder chạy nước kiệu quanh trường đua ba bốn vòng, chờ Tô Phi làm quen, Jester nhảy lên ngựa, ngồi sau lưng Tô Phi, hai tay xuyên qua nách Tô Tô, nắm dây cương.
Một khẩu lệnh đơn giản phát ra, Thunder đang lười nhác dậm chân trên đường như bị kích thích, phi như bay.
Thunder nhanh nhẹn nhảy qua rào chắn, vọt tới thảo nguyên bạt ngàn.
Đàn ngựa thảnh thơi ăn cỏ bị dọa sợ, dạt tứ phía.
Alan, Ailie nhìn tốc độ của Thunder, tà niệm dâng lên, thúc ngựa đuổi theo.
Thunder cảm giác được hai con ngựa bám đuôi phía sau, cái mũi phì khói hểnh lên, chẳng mấy chốc bỏ xa Ailie, Alan.
Vài giây sau, Ailie, Alan không còn nhìn thấy bóng dáng Thunder.
Kết quả đã định, trình độ phân cấp đã rõ ràng.
Thunder đã chứng tỏ phần lương thực ăn hàng ngày không chỉ để thải ra, nhìn cách nó chở hai người trên lưng dạo quanh thảo nguyên hai ba vòng vẫn không thở dốc là biết.
Tô Phi đang chơi đùa vui vẻ thì ông trời tự dưng lật mặt, đóng cửa, đắp chăn, thả xuống liên miên các dòng mưa bụi, càng lúc càng nặng hạt.
“Sao mưa rồi?” Tô Phi mở bàn tay hứng giọt nước mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mù, mây đen dày đặc, không khỏi mất hứng, “Trời thế này chắc phải hơn nửa tiếng nữa mới tạnh, nhân lúc mưa chưa to, chúng mình về đi.”
“Ừ.” Jester cầm chặt dây cương, Thunder hiểu ý, thay đổi phương hướng, dừng lại. Tô Phi quay người, hai tay ôm chặt eo Jester, đầu vùi vào ngực Jester. Xong xuôi, Jester mới phát lệnh, Thunder hí một tiếng, chỗ nào Thunder vọt qua, chỗ ấy nước bắn lên tung tóe.
Tốc độ bây giờ và tốc độ dạo chơi lúc nãy hoàn toàn không cùng cấp bậc, tốc độ của Thunder bây giờ rất thích hợp với người ưa thích trò chơi mạo hiểm. Tô Phi chỉ thấy lưng bị gió quật mạnh vào, không thể thích nổi.
May mà Tô Phi đã được Jester thay đổi hướng ngồi, bằng không bị gió tạt vào mặt chắc chắn đau hơn nhiều. Tính ra nếu bây giờ Tô Phi ngồi sau lưng Jester, với tốc độ tia chớp của Thunder, nhất định Tô Phi không ôm chặt được Jester, thể nào cũng bị lỏng tay ngã ngựa.
Nhẹ thì hỏng mặt, nặng thì hỏng não, Tô Phi không thích chút nào!
Mưa càng lúc càng nặng hạt, hai người chạy về biệt thự đều đã ướt sũng.
Alan chạy xuống cầu thang, ôm hai khăn bông sạch sẽ trên tay, kêu: “Sao ướt đến thế này?” rồi quay đầu nói với Ailie vừa bước ra từ phòng bếp: “Ailie, mau đi nấu nồi canh gừng.”
Công thức canh gừng là do tiểu thư Tô Phi truyền lại, thuốc có ba phần độc, canh gừng không những lành tính còn có thể tiêu độc sát trùng, phòng cảm mạo, rất nhiều ưu điểm, quan trọng nhất là canh gừng cực kỳ rẻ, rất lời nha!
“Alan, đi chuẩn bị nước ấm.” Jester trầm mặt giao việc, cầm khăn bông trong tay Alan, tỉ mỉ lau toàn thân Tô Phi không còn giọt nước rồi mới lề rề chăm sóc bản thân. Đứng một bên nhìn phần lưng tay Jester không cách nào với tới, Tô Phi dứt khoát cầm một khăn bông khác, giúp Jester chà đầu lau lưng.
Cảnh này giống đôi vợ chồng già a.
Ailie, Alan cảm thán trong lòng, cười như hai con mèo ăn vụng được cá. Bắt được ánh đao của thiếu gia, hai con mèo mới thầm kêu: Hỏng! Hỏng rồi! Một con lẩn nhanh vào bếp, một con chạy biến lên lầu.
Vài giây sau, phòng bếp truyền ra tiếng loảng xoảng, trên tầng vọng xuống tiếng cạch rầm.
“Em đi tắm trước rồi xuống uống canh.” Jester kéo Tô Phi lên tầng ba, nhẹ nhàng đẩy vào phòng.
“Vâng.” Tô Phi khép cửa, Jester mở cửa phòng bên cạnh, đi vào, khép lại.
Uống bát canh gừng, thân thể ấm dần, Tô Phi thoải mái nằm ngửa trên giường lớn, đắp một cái chăn mỏng dưới thân, thích ý gối đầu lên đùi Jester, hưởng thụ kỹ thuật massage của mười ngón tay ngọc tinh xảo. Mái tóc đen dài đã sớm được sấy khô, xõa tung trên đùi Jester.
Tô Phi khoan khoái nhắm mắt, chìm dần vào mộng đẹp, tay còn nắm chặt áo tắm của Jester.
Giới quý tộc xa xỉ quá mức, dù Jester từ đầu đến chân phủ toàn đồ hiệu kia cũng chỉ ở mức tầm tầm bậc trung so với mức độ xa xỉ không giới hạn của giới quý tộc.
Giữa trưa, xe chạm đích nông trường Lao Nhĩ Tư Mục.
Cơm trưa là các món ăn đặc biệt, không giống ngày thường, thịt dê, thịt cá nướng vàng ruộm, bày giữa bàn, đầy đủ sắc, hương, vị. Bên cạnh bày các món ăn kèm phong phú, có cả bánh sữa ngựa.
Bánh sữa ngựa thơm nồng, sau khi nhét vào một cái chân dê nướng, bụng Tô Phi đã căng phồng nhưng vẫn không thoát khỏi sức quyến rũ của bánh sữa ngựa, lại ăn thêm mấy miếng.
Jester không động tới các món ăn có chứa sữa dù chỉ một giọt. Tô Phi hỏi thăm mới biết từ nhỏ Jester đã bị dị ứng với sữa, chỉ cần bắt chút mùi đã nôn sạch ruột gan.
Jester biết Tô Phi cực kỳ thích sữa và các sản phẩm từ sữa nên vừa mới đến, Jester đã yêu cầu người làm bưng một mâm bánh sữa ngựa lên. Ấy mà kể từ lúc mâm bánh được bưng lên, Jester mất khẩu vị hoàn toàn, chỉ ăn vài miếng cơm lấy lệ nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Buổi chiều, Jester dẫn Tô Phi tham quan mọi ngóc ngách ở nông trường. Mâm bánh sữa ngựa kia không còn xuất hiện trên bàn cơm chiều, Jester dĩ nhiên biết rõ lý do, là Tô Phi nói thầm với Alan đó, rồi Alan cấp tốc mật báo lên Jester chứ ai, một dòng nước ấm len lỏi trong lòng băng ngàn năm.
Vì vậy, hoàn toàn trong dự đoán, khẩu vị của người nào đó trong bữa cơm chiều tự nhiên tăng rất nhiều.
Sáng sớm ngày thứ hai tại nông trường Lao Nhĩ Tư Mục, sau khi dùng bữa sáng, Jester dẫn Tô Phi tới chuồng ngựa.
Trước khi chọn ngựa, Jester đưa Tô Phi tới căn buồng dành riêng cho Thunder.
Thunder, ngựa cũng như tên, là một con ngựa hoang Jester đã thuần dưỡng được một năm nay. Toàn thân đen như mực, tốc độ nhanh như chớp.
Kỳ lạ nhất là một dúm lông màu trắng hình tia chớp giữa trán. Tô Phi cho rằng, đó là nguồn gốc của cái tên.
Đôi mắt ươn ướt, to cộ, đầy kiêu hãnh, chỉ lộ vẻ đáng yêu mềm mại khi Jester tới gần, cái đầu xù ngoan ngoãn cọ cọ vào bàn tay vươn cao của Jester, thân thiết hí vang, ngay cả người vô tình đi ngang qua cũng biết Thunder vô cùng vui vẻ khi được chủ nhân đến thăm.
“Tô Tô, lại đây, bắt chước cách anh cho nó ăn.” Jester bốc một nắm thức ăn nhỏ, đặt vào lòng bàn tay Tô Phi, ôm eo cô gái nhỏ, tay trong tay đưa nắm thức ăn lại gần Thunder, “Đừng sợ, Thunder hiền lắm!”
Lời vừa rồi cộng không ít thuộc tính liều chết của cô gái nhỏ. Tô Phi không chớp mắt nhìn Thunder, âu yếm gọi tên.
Thunder cực kỳ thức thời, nhận tín hiệu sắc hơn đao của chủ nhân, lập tức chớp chớp mắt to, vươn lưỡi dài cuốn nắm thức ăn trong bàn tay Tô Phi, nuốt vào bụng.
Đại khái, nó cũng hiểu đây là người-cực-kỳ-quan-trọng của chủ nhân, không dám huy động sức bốn vó, tiễn người đó đến nơi chân trời góc bể.
Bình thường, không một người nào trong nông trường dám đến gần Thunder, đến cho ăn cũng phải điều ra người có cơ bắp và nhãn lực tốt nhất, đặc biệt phải có tài quăng bách phát bách trúng, thực thi nhiệm vụ ném thức ăn vào chuồng Thunder.
Nếu lần đầu tiên không ném thành công, lại ném tới lần thứ hai, thứ ba, Thunder sẽ coi đó là hành vi khiêu chiến. Một cục than lập tức dũng mãnh phi thân vượt rào chắn, nhắm trúng kẻ khiêu chiến, dùng sức bốn vó “viu” một đường parabol tuyệt đẹp bay về nơi xa lắm.
Thunder là chàng ngựa cao quý, có tự tôn, có kiên trung, có vững lòng, nói một cách nôm na, là có thù tất báo.
Thunder nhất định phải “viu” kẻ khiêu chiến làm bạn với chim xong mới ngẩng đầu ưỡn ngược dậm chân về chuồng.
Tóm lại, hàng năm, cáng cứu thương trong nông trường Lao Nhĩ Tư Mục đã phải đón không biết bao nhiêu các công nhân viên chức làm việc trong nông trường, tất nhiên, người quản lý đã để mắt đến vấn đề này, nếu vấn đề này bị đăng báo chẳng khác nào bảo ông không biết cách quản lý, vậy nên, sau bao đêm dằn vặt, vị quản lý đáng kính đã phát minh ra một phương pháp mới, từ đó, cái cáng đáng thương trong nông trường mới được thư giãn trong chốc lát.
Hiện tại, vấn đề này cơ bản không còn phát sinh, công nhân viên chức trong nông trường được đảm bảo an toàn lao động, tính tích cực tự nhiên cũng được đề cao, không như ngày xưa, cả ngày phải đề phòng bị Thunder “viu” lên trời.
Một khi tính tích cực được đề cao, đường cong GDP của nông trường thăng thiên không ít, tiền thưởng cuối năm nhiều hơn không chỉ một ít.
Tô Phi không xa lạ truyền thuyết anh dũng của Thunder, đã từ lâu, lâu ơi là lâu, Tô Phi đã được nghe Alan kể không chỉ một lần.
Vì vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy Thunder, Tô Phi đã cảm thấy vô cùng thân thiết, như đã quen biết nhiều năm.
“Thiếu gia, tiểu thư Tô Phi, tôi cùng Ailie xin phép đi dạo một vòng trước.” Alan và Ailie đã thay trang phục cưỡi ngựa, nắm dây cương ngựa kéo ra ngoài.
Alan mặc bộ đồ bảy sắc cầu vồng, kéo theo con ngựa đỏ thẫm. Ailie đi phía sau mặc bộ đồ màu đỏ, kéo con ngựa màu vàng đất.
Hai người không hẹn mà kéo ngựa ra cửa cùng một lúc, qua một phen đấu mắt mới đạt thành hiệp nghị ai ra trước ai ra sau, chuẩn bị tâm lý cho đôi tình nhân đang ngang nhiên tay ấp vai kề trước Thunder kia, tránh cho làn da mỏng manh của tiểu thư Tô Phi biến thành vỏ mận chín.
Mặt thiếu gia là băng ngàn năm, nên hoàn toàn có thể tha thứ tại sao Alan và Ailie không thể đoán được cảm xúc! Ngược lại, tiểu thư Tô Phi lại không biết cách giấu sắc mặt.
Thông qua biểu cảm của tiểu thư Tô Phi, Alan và Ailie có thể đoán ra một hai phần cảm xúc của thiếu gia, thế quá OK rồi. Không thể không nói, tiểu thư Tô Phi đã giúp hai người một phần việc vô cùng to tát!
Tô Phi cho Thunder ăn xong, cùng Jester đi thay trang phục cưỡi ngựa do Ailie chuẩn bị.
Bộ đồ của Tô Phi màu đen trắng, dạng ôm sát, gọn gàng, cùng kiểu với Jester, chỉ khác cỡ.
Tô Phi không chọn ngựa, bởi theo lời Jester, muốn vừa làm quen với con ngựa vừa chơi đùa thỏa thích là chuyện rất khó xảy ra.
Vì vậy, Tô Phi không chọn ngựa. Dù gì Tô Phi cũng không biết xem ngựa, kiến thức của Tô Phi về phương diện này nghèo nàn đến mức đáng thương.
Đúng như lời Jester, chọn ngựa chỉ làm phí thời gian!
Jester đỡ Tô Phi ngồi lên Thunder, rồi đứng ở dưới, nắm dây cương trong tay, để Thunder chạy nước kiệu quanh trường đua ba bốn vòng, chờ Tô Phi làm quen, Jester nhảy lên ngựa, ngồi sau lưng Tô Phi, hai tay xuyên qua nách Tô Tô, nắm dây cương.
Một khẩu lệnh đơn giản phát ra, Thunder đang lười nhác dậm chân trên đường như bị kích thích, phi như bay.
Thunder nhanh nhẹn nhảy qua rào chắn, vọt tới thảo nguyên bạt ngàn.
Đàn ngựa thảnh thơi ăn cỏ bị dọa sợ, dạt tứ phía.
Alan, Ailie nhìn tốc độ của Thunder, tà niệm dâng lên, thúc ngựa đuổi theo.
Thunder cảm giác được hai con ngựa bám đuôi phía sau, cái mũi phì khói hểnh lên, chẳng mấy chốc bỏ xa Ailie, Alan.
Vài giây sau, Ailie, Alan không còn nhìn thấy bóng dáng Thunder.
Kết quả đã định, trình độ phân cấp đã rõ ràng.
Thunder đã chứng tỏ phần lương thực ăn hàng ngày không chỉ để thải ra, nhìn cách nó chở hai người trên lưng dạo quanh thảo nguyên hai ba vòng vẫn không thở dốc là biết.
Tô Phi đang chơi đùa vui vẻ thì ông trời tự dưng lật mặt, đóng cửa, đắp chăn, thả xuống liên miên các dòng mưa bụi, càng lúc càng nặng hạt.
“Sao mưa rồi?” Tô Phi mở bàn tay hứng giọt nước mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mù, mây đen dày đặc, không khỏi mất hứng, “Trời thế này chắc phải hơn nửa tiếng nữa mới tạnh, nhân lúc mưa chưa to, chúng mình về đi.”
“Ừ.” Jester cầm chặt dây cương, Thunder hiểu ý, thay đổi phương hướng, dừng lại. Tô Phi quay người, hai tay ôm chặt eo Jester, đầu vùi vào ngực Jester. Xong xuôi, Jester mới phát lệnh, Thunder hí một tiếng, chỗ nào Thunder vọt qua, chỗ ấy nước bắn lên tung tóe.
Tốc độ bây giờ và tốc độ dạo chơi lúc nãy hoàn toàn không cùng cấp bậc, tốc độ của Thunder bây giờ rất thích hợp với người ưa thích trò chơi mạo hiểm. Tô Phi chỉ thấy lưng bị gió quật mạnh vào, không thể thích nổi.
May mà Tô Phi đã được Jester thay đổi hướng ngồi, bằng không bị gió tạt vào mặt chắc chắn đau hơn nhiều. Tính ra nếu bây giờ Tô Phi ngồi sau lưng Jester, với tốc độ tia chớp của Thunder, nhất định Tô Phi không ôm chặt được Jester, thể nào cũng bị lỏng tay ngã ngựa.
Nhẹ thì hỏng mặt, nặng thì hỏng não, Tô Phi không thích chút nào!
Mưa càng lúc càng nặng hạt, hai người chạy về biệt thự đều đã ướt sũng.
Alan chạy xuống cầu thang, ôm hai khăn bông sạch sẽ trên tay, kêu: “Sao ướt đến thế này?” rồi quay đầu nói với Ailie vừa bước ra từ phòng bếp: “Ailie, mau đi nấu nồi canh gừng.”
Công thức canh gừng là do tiểu thư Tô Phi truyền lại, thuốc có ba phần độc, canh gừng không những lành tính còn có thể tiêu độc sát trùng, phòng cảm mạo, rất nhiều ưu điểm, quan trọng nhất là canh gừng cực kỳ rẻ, rất lời nha!
“Alan, đi chuẩn bị nước ấm.” Jester trầm mặt giao việc, cầm khăn bông trong tay Alan, tỉ mỉ lau toàn thân Tô Phi không còn giọt nước rồi mới lề rề chăm sóc bản thân. Đứng một bên nhìn phần lưng tay Jester không cách nào với tới, Tô Phi dứt khoát cầm một khăn bông khác, giúp Jester chà đầu lau lưng.
Cảnh này giống đôi vợ chồng già a.
Ailie, Alan cảm thán trong lòng, cười như hai con mèo ăn vụng được cá. Bắt được ánh đao của thiếu gia, hai con mèo mới thầm kêu: Hỏng! Hỏng rồi! Một con lẩn nhanh vào bếp, một con chạy biến lên lầu.
Vài giây sau, phòng bếp truyền ra tiếng loảng xoảng, trên tầng vọng xuống tiếng cạch rầm.
“Em đi tắm trước rồi xuống uống canh.” Jester kéo Tô Phi lên tầng ba, nhẹ nhàng đẩy vào phòng.
“Vâng.” Tô Phi khép cửa, Jester mở cửa phòng bên cạnh, đi vào, khép lại.
Uống bát canh gừng, thân thể ấm dần, Tô Phi thoải mái nằm ngửa trên giường lớn, đắp một cái chăn mỏng dưới thân, thích ý gối đầu lên đùi Jester, hưởng thụ kỹ thuật massage của mười ngón tay ngọc tinh xảo. Mái tóc đen dài đã sớm được sấy khô, xõa tung trên đùi Jester.
Tô Phi khoan khoái nhắm mắt, chìm dần vào mộng đẹp, tay còn nắm chặt áo tắm của Jester.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.