Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 33: Em Chỉ Thuộc Về Anh
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Buổi sáng đầy nắng, Hàn Kiều Kiều thức dậy trong vòng tay của anh trai.
Nghĩ đến chuyện tối qua, gương mặt cô đỏ bừng. Mỗi lần xấu hổ, cô đều vô thức vùi đầu vào lòng anh, và giờ đây cũng không ngoại lệ.
Câu nói đêm qua của Hàn Dực khiến cô xúc động mạnh, khóc mãi không dừng được... Cô vừa ngập tràn hạnh phúc, lại vừa ngập tràn đau buồn khi nghĩ về những chuyện cũ. Nếu cô không để bị Tô Tuyết xúi giục, không tin vào lời của Tần Nam Y, không cố tình chống đối anh trai, thì kết cục giữa cô và anh đã viên mãn biết bao. Dù đó là ngày tận thế, họ vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau...
Những cảm xúc hỗn loạn ấy làm cô vừa khóc vừa cười, trông chẳng khác nào kẻ điên, và dù Hàn Dực dỗ dành thế nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cuối cùng, cô khóc mệt đến kiệt sức, dựa vào vai anh, thỉnh thoảng nấc nhẹ, rồi thiếp đi trong nước mắt.
Hàn Dực thấy cô tỉnh, hôn nhẹ lên đôi mắt đã sưng đỏ, giọng trầm ấm: "Mắt em sưng cả rồi, đi rửa mặt đi."
Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: "Anh à, hôm qua có phải anh cầu hôn em không?"
Ánh mắt Hàn Dực đầy yêu thương, kèm theo nét cười: "Đó không phải cầu hôn."
Hàn Kiều Kiều ngẩn ra, ngay lập tức ngồi bật dậy khỏi lòng anh, giọng có chút run: "Anh không muốn cưới em nữa sao?"
Hàn Dực nâng khuôn mặt cô trong tay, cưng chiều nói: "Ngốc này, anh sẽ không cầu hôn em, vì anh không cần sự đồng ý của em. Dù em có đồng ý hay không, em vẫn sẽ là của anh, và chỉ có thể thuộc về anh. Hiểu không, Kiều Kiều?"
Hàn Kiều Kiều nhìn anh đờ đẫn, rất lâu sau mới bẽn lẽn cười, lẩm bẩm nhỏ: "Đúng là bá đạo."
Vẻ xấu hổ của cô thật đáng yêu, đôi mắt vẫn vương đỏ vì khóc càng làm cô thêm phần cuốn hút. Hàn Dực không kìm lòng được, đè cô xuống dưới thân. Mặt cô đỏ bừng, mắt khép lại.
Hàn Dực cúi người, hôn cô say đắm. Nụ hôn mãnh liệt, chiếm đoạt từng chút không gian ngọt ngào giữa hai bờ môi mềm mại, tay anh nhanh nhẹn lần xuống…
“Ưm…” Hàn Kiều Kiều khẽ run rẩy, phát ra tiếng kêu khe khẽ, nhưng hơi thở gấp gáp của cô bị anh nuốt trọn. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, cô chỉ có thể bất lực bám chặt lấy vai anh, cả cơ thể mềm mại, hoàn toàn bị anh khuất phục.
Dù họ đã từng thân mật vô số lần, nhưng mới chỉ dừng lại ở những cái chạm và hôn, chưa từng tiến xa như thế này.
Cảm giác này thật lạ lẫm, dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi đối mặt với khao khát đột ngột dâng trào, cô lại trở nên bối rối.
Khi tay anh bắt đầu tìm đến nơi ấm áp bí ẩn của cô, Hàn Kiều Kiều không kìm được khẽ giãy giụa, rời khỏi nụ hôn của anh, thỏ thẻ: "Đừng... Anh ơi... anh… dừng lại…"
Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cúi thấp không dám nhìn anh. Giọng nói run rẩy ấy không ngăn được, mà ngược lại càng làm anh khao khát. Đôi mắt Hàn Dực sẫm lại, cơ thể săn chắc ép chặt giữa hai chân cô, anh cúi xuống hôn môi cô, bàn tay nghịch ngợm lướt tới thẳng nơi nóng bỏng…
“Anh ơi…” Hàn Kiều Kiều nghẹn ngào rên rỉ, chẳng bao lâu cô run lên, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh.
Cơ thể nhạy cảm của cô khiến Hàn Dực phát điên. Anh muốn chiếm lấy cô ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, ép sát chỗ căng cứng của mình vào nơi vừa run rẩy dưới lớp áo quần mỏng, hạ thấp người trút bỏ nỗi đau đớn đang kìm hãm…
Mãi sau khi đạt được khoái cảm, Hàn Dực mới rời khỏi người cô, vẫn chưa thỏa mãn, anh liếm nhẹ đôi môi cô: "Bé con, em ngọt ngào lắm." — Em là của anh, dù kiếp này hay kiếp sau, em đều là của anh, và chỉ mình anh.
Hàn Kiều Kiều vùi mặt vào chăn, không chịu ló ra.
Hàn Dực cởi áo quần, bế cô ra khỏi chăn, bước vào phòng tắm.
Ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu xuống sàn, trong phòng tắm, bóng hai người quấn quýt bên nhau. Cô mềm yếu, để mặc anh in dấu lên làn da mình.
“...Anh ơi... để em tự tắm mà...”
...
Hai người chỉ xuống nhà khi gần trưa.
Đồ ăn đã được giao đến, và cả đồ nội thất, thiết bị điện đặt hôm trước cũng đã bắt đầu được vận chuyển đến. Khi họ xuống, Ngôn Tiếu và Tiêu Giản đang bận rộn chuyển hàng ra phía sau biệt thự, cùng với Bạch Kerry, cả ba người đều hăng hái làm việc.
Ngôn Tiếu và Bạch Kerry có vẻ rất hợp nhau, trò chuyện không ngớt, thi thoảng lại cười phá lên. Ngay cả Tiêu Giản, vốn trầm lặng, cũng đôi lúc nở nụ cười nhẹ.
Lục Trường Uyên ngồi một mình trong phòng khách xem bản tin, trên tay cầm bút, thỉnh thoảng ghi chép gì đó. Thấy họ bước xuống, anh ta nhướng mày, mặt lại hiện lên nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Hàn Kiều Kiều chột dạ, nấp sau lưng Hàn Dực, trong khi anh thản nhiên bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.
"Có tin gì mới không?" Hàn Dực hỏi về bản tin buổi sáng.
“Họ bảo tình hình đã được kiểm soát, dòng xe cộ ngoài thành cũng đang dần giảm bớt.”
“Vậy thì chẳng khác gì hôm qua cả.”
Lục Trường Uyên lắc đầu, “Hôm nay, lượng người tị nạn vào thành phố đã giảm hẳn.” Anh ta nhìn vào tờ giấy trong tay, tiếp lời, “Khu vực gần đây nhất bị ảnh hưởng là tỉnh Liêu An và Dự Xuyên. Mặc dù không nằm trong vùng bị thiên thạch rơi trực tiếp, nhưng do tác động của sóng xung kích, cùng với động đất và sóng thần sau đó, môi trường nơi đó không thể ở được nữa. Chỉ tính riêng hai tỉnh này đã có khoảng 20 triệu người cần di dời. Giao thông ở Thanh Giang có thể chịu được tối đa 200.000 người mỗi ngày, nhưng trước đây lúc nào cũng quá tải. Tin tức về việc điều tiết giao thông đã được báo nhiều lần, nhưng hôm nay, dòng xe lại chỉ còn 30.000 người.”
Hàn Dực nhận lấy tờ giấy, nhíu mày nhìn. “Số liệu chính xác chứ?”
“Số liệu này công khai trên mạng, chỉ là không ai để ý.” Lục Trường Uyên nhấp một ngụm trà, cười bí hiểm: “Đáng lẽ phải giảm dần theo dạng đồ thị parabol, nhưng giờ lại tụt thẳng một đường, vậy đám người mất tích kia đi đâu?”
Hàn Kiều Kiều ngơ ngác nhìn hai người, cô luôn mơ hồ với những con số...
Hàn Dực trả lại tờ giấy, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên bàn trà, lạnh lùng nói: “Chúng đã biến thành dị chủng rồi?”
Lục Trường Uyên vẫn cười, “Hoặc là cảnh sát giao thông điều tiết bên ngoài đã được thay bằng lực lượng đặc nhiệm. Trong đám tị nạn chắc chắn có không ít kẻ nhiễm bệnh. Giết vài người cũng chẳng có gì lạ.”
Hàn Kiều Kiều nghe mà rùng mình.
Hàn Dực cau mày, “Lực lượng đặc nhiệm trong thành phố đã được toàn quyền hành động rồi sao?”
Lục Trường Uyên nhún vai, "Ai mà biết được. Chắc chắn mấy người bên Hàn gia đã biết chuyện, nhưng bấy lâu nay cũng chẳng thấy họ tiết lộ gì cho cậu."
Hàn Dực đứng dậy, giọng vẫn lạnh lùng, “Không có tin tức, chính là tin tức.”
Nếu họ thật sự không biết gì, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để hỏi thăm. Nhưng lần này, Hàn gia lại im lặng hoàn toàn.
Hàn Kiều Kiều nghe đến đây mới hiểu, thì ra là vài người trong Hàn gia cố tình giấu thông tin quân sự không cho anh trai cô biết. Cô lạnh lùng cười nhạt, "Họ nghĩ rằng có thể kiểm soát được dịch bệnh bằng cách đó, nhưng họ không biết đây không phải là dịch bệnh bình thường. Đây là sự biến đổi toàn cầu. Không chỉ con người và động vật, mà sau này ngay cả thực vật cũng sẽ biến dị. Họ có thể kiểm soát dòng người từ đường cao tốc không vào thành phố, nhưng liệu có thể ngăn thực vật mọc lên từ lòng đất hay không?"
Lục Trường Uyên đặt bút xuống, tò mò nhìn Hàn Kiều Kiều, hỏi: "Những gì em nói, khi nào sẽ xảy ra?"
"Trong ký ức của em," Hàn Kiều Kiều đáp, “Sau khi một vài dị chủng xuất hiện rải rác, thành phố sẽ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn. Ban đầu là những thành phố cấp hai, cấp ba xung quanh, rồi đến cả nơi này. Dị chủng sẽ sinh sôi điên cuồng, và tất cả các thành phố... sẽ biến thành tổ quái vật.”
Nghĩ đến chuyện tối qua, gương mặt cô đỏ bừng. Mỗi lần xấu hổ, cô đều vô thức vùi đầu vào lòng anh, và giờ đây cũng không ngoại lệ.
Câu nói đêm qua của Hàn Dực khiến cô xúc động mạnh, khóc mãi không dừng được... Cô vừa ngập tràn hạnh phúc, lại vừa ngập tràn đau buồn khi nghĩ về những chuyện cũ. Nếu cô không để bị Tô Tuyết xúi giục, không tin vào lời của Tần Nam Y, không cố tình chống đối anh trai, thì kết cục giữa cô và anh đã viên mãn biết bao. Dù đó là ngày tận thế, họ vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau...
Những cảm xúc hỗn loạn ấy làm cô vừa khóc vừa cười, trông chẳng khác nào kẻ điên, và dù Hàn Dực dỗ dành thế nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cuối cùng, cô khóc mệt đến kiệt sức, dựa vào vai anh, thỉnh thoảng nấc nhẹ, rồi thiếp đi trong nước mắt.
Hàn Dực thấy cô tỉnh, hôn nhẹ lên đôi mắt đã sưng đỏ, giọng trầm ấm: "Mắt em sưng cả rồi, đi rửa mặt đi."
Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: "Anh à, hôm qua có phải anh cầu hôn em không?"
Ánh mắt Hàn Dực đầy yêu thương, kèm theo nét cười: "Đó không phải cầu hôn."
Hàn Kiều Kiều ngẩn ra, ngay lập tức ngồi bật dậy khỏi lòng anh, giọng có chút run: "Anh không muốn cưới em nữa sao?"
Hàn Dực nâng khuôn mặt cô trong tay, cưng chiều nói: "Ngốc này, anh sẽ không cầu hôn em, vì anh không cần sự đồng ý của em. Dù em có đồng ý hay không, em vẫn sẽ là của anh, và chỉ có thể thuộc về anh. Hiểu không, Kiều Kiều?"
Hàn Kiều Kiều nhìn anh đờ đẫn, rất lâu sau mới bẽn lẽn cười, lẩm bẩm nhỏ: "Đúng là bá đạo."
Vẻ xấu hổ của cô thật đáng yêu, đôi mắt vẫn vương đỏ vì khóc càng làm cô thêm phần cuốn hút. Hàn Dực không kìm lòng được, đè cô xuống dưới thân. Mặt cô đỏ bừng, mắt khép lại.
Hàn Dực cúi người, hôn cô say đắm. Nụ hôn mãnh liệt, chiếm đoạt từng chút không gian ngọt ngào giữa hai bờ môi mềm mại, tay anh nhanh nhẹn lần xuống…
“Ưm…” Hàn Kiều Kiều khẽ run rẩy, phát ra tiếng kêu khe khẽ, nhưng hơi thở gấp gáp của cô bị anh nuốt trọn. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, cô chỉ có thể bất lực bám chặt lấy vai anh, cả cơ thể mềm mại, hoàn toàn bị anh khuất phục.
Dù họ đã từng thân mật vô số lần, nhưng mới chỉ dừng lại ở những cái chạm và hôn, chưa từng tiến xa như thế này.
Cảm giác này thật lạ lẫm, dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi đối mặt với khao khát đột ngột dâng trào, cô lại trở nên bối rối.
Khi tay anh bắt đầu tìm đến nơi ấm áp bí ẩn của cô, Hàn Kiều Kiều không kìm được khẽ giãy giụa, rời khỏi nụ hôn của anh, thỏ thẻ: "Đừng... Anh ơi... anh… dừng lại…"
Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cúi thấp không dám nhìn anh. Giọng nói run rẩy ấy không ngăn được, mà ngược lại càng làm anh khao khát. Đôi mắt Hàn Dực sẫm lại, cơ thể săn chắc ép chặt giữa hai chân cô, anh cúi xuống hôn môi cô, bàn tay nghịch ngợm lướt tới thẳng nơi nóng bỏng…
“Anh ơi…” Hàn Kiều Kiều nghẹn ngào rên rỉ, chẳng bao lâu cô run lên, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh.
Cơ thể nhạy cảm của cô khiến Hàn Dực phát điên. Anh muốn chiếm lấy cô ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, ép sát chỗ căng cứng của mình vào nơi vừa run rẩy dưới lớp áo quần mỏng, hạ thấp người trút bỏ nỗi đau đớn đang kìm hãm…
Mãi sau khi đạt được khoái cảm, Hàn Dực mới rời khỏi người cô, vẫn chưa thỏa mãn, anh liếm nhẹ đôi môi cô: "Bé con, em ngọt ngào lắm." — Em là của anh, dù kiếp này hay kiếp sau, em đều là của anh, và chỉ mình anh.
Hàn Kiều Kiều vùi mặt vào chăn, không chịu ló ra.
Hàn Dực cởi áo quần, bế cô ra khỏi chăn, bước vào phòng tắm.
Ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu xuống sàn, trong phòng tắm, bóng hai người quấn quýt bên nhau. Cô mềm yếu, để mặc anh in dấu lên làn da mình.
“...Anh ơi... để em tự tắm mà...”
...
Hai người chỉ xuống nhà khi gần trưa.
Đồ ăn đã được giao đến, và cả đồ nội thất, thiết bị điện đặt hôm trước cũng đã bắt đầu được vận chuyển đến. Khi họ xuống, Ngôn Tiếu và Tiêu Giản đang bận rộn chuyển hàng ra phía sau biệt thự, cùng với Bạch Kerry, cả ba người đều hăng hái làm việc.
Ngôn Tiếu và Bạch Kerry có vẻ rất hợp nhau, trò chuyện không ngớt, thi thoảng lại cười phá lên. Ngay cả Tiêu Giản, vốn trầm lặng, cũng đôi lúc nở nụ cười nhẹ.
Lục Trường Uyên ngồi một mình trong phòng khách xem bản tin, trên tay cầm bút, thỉnh thoảng ghi chép gì đó. Thấy họ bước xuống, anh ta nhướng mày, mặt lại hiện lên nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Hàn Kiều Kiều chột dạ, nấp sau lưng Hàn Dực, trong khi anh thản nhiên bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.
"Có tin gì mới không?" Hàn Dực hỏi về bản tin buổi sáng.
“Họ bảo tình hình đã được kiểm soát, dòng xe cộ ngoài thành cũng đang dần giảm bớt.”
“Vậy thì chẳng khác gì hôm qua cả.”
Lục Trường Uyên lắc đầu, “Hôm nay, lượng người tị nạn vào thành phố đã giảm hẳn.” Anh ta nhìn vào tờ giấy trong tay, tiếp lời, “Khu vực gần đây nhất bị ảnh hưởng là tỉnh Liêu An và Dự Xuyên. Mặc dù không nằm trong vùng bị thiên thạch rơi trực tiếp, nhưng do tác động của sóng xung kích, cùng với động đất và sóng thần sau đó, môi trường nơi đó không thể ở được nữa. Chỉ tính riêng hai tỉnh này đã có khoảng 20 triệu người cần di dời. Giao thông ở Thanh Giang có thể chịu được tối đa 200.000 người mỗi ngày, nhưng trước đây lúc nào cũng quá tải. Tin tức về việc điều tiết giao thông đã được báo nhiều lần, nhưng hôm nay, dòng xe lại chỉ còn 30.000 người.”
Hàn Dực nhận lấy tờ giấy, nhíu mày nhìn. “Số liệu chính xác chứ?”
“Số liệu này công khai trên mạng, chỉ là không ai để ý.” Lục Trường Uyên nhấp một ngụm trà, cười bí hiểm: “Đáng lẽ phải giảm dần theo dạng đồ thị parabol, nhưng giờ lại tụt thẳng một đường, vậy đám người mất tích kia đi đâu?”
Hàn Kiều Kiều ngơ ngác nhìn hai người, cô luôn mơ hồ với những con số...
Hàn Dực trả lại tờ giấy, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên bàn trà, lạnh lùng nói: “Chúng đã biến thành dị chủng rồi?”
Lục Trường Uyên vẫn cười, “Hoặc là cảnh sát giao thông điều tiết bên ngoài đã được thay bằng lực lượng đặc nhiệm. Trong đám tị nạn chắc chắn có không ít kẻ nhiễm bệnh. Giết vài người cũng chẳng có gì lạ.”
Hàn Kiều Kiều nghe mà rùng mình.
Hàn Dực cau mày, “Lực lượng đặc nhiệm trong thành phố đã được toàn quyền hành động rồi sao?”
Lục Trường Uyên nhún vai, "Ai mà biết được. Chắc chắn mấy người bên Hàn gia đã biết chuyện, nhưng bấy lâu nay cũng chẳng thấy họ tiết lộ gì cho cậu."
Hàn Dực đứng dậy, giọng vẫn lạnh lùng, “Không có tin tức, chính là tin tức.”
Nếu họ thật sự không biết gì, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để hỏi thăm. Nhưng lần này, Hàn gia lại im lặng hoàn toàn.
Hàn Kiều Kiều nghe đến đây mới hiểu, thì ra là vài người trong Hàn gia cố tình giấu thông tin quân sự không cho anh trai cô biết. Cô lạnh lùng cười nhạt, "Họ nghĩ rằng có thể kiểm soát được dịch bệnh bằng cách đó, nhưng họ không biết đây không phải là dịch bệnh bình thường. Đây là sự biến đổi toàn cầu. Không chỉ con người và động vật, mà sau này ngay cả thực vật cũng sẽ biến dị. Họ có thể kiểm soát dòng người từ đường cao tốc không vào thành phố, nhưng liệu có thể ngăn thực vật mọc lên từ lòng đất hay không?"
Lục Trường Uyên đặt bút xuống, tò mò nhìn Hàn Kiều Kiều, hỏi: "Những gì em nói, khi nào sẽ xảy ra?"
"Trong ký ức của em," Hàn Kiều Kiều đáp, “Sau khi một vài dị chủng xuất hiện rải rác, thành phố sẽ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn. Ban đầu là những thành phố cấp hai, cấp ba xung quanh, rồi đến cả nơi này. Dị chủng sẽ sinh sôi điên cuồng, và tất cả các thành phố... sẽ biến thành tổ quái vật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.