Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 30: Tận Hưởng Buổi Hẹn Hò

Hoa Hoa Liễu

07/12/2024

Sau khi ăn xong, Hàn Dực đóng gói tất cả đồ ăn còn thừa, chất lên xe. Đến một chỗ vắng người, anh liền cất những hộp thức ăn vào không gian của nhẫn. Để chiều theo sở thích ăn uống của em gái, anh tiếp tục dẫn Hàn Kiều Kiều đến tiệm bánh ngọt, mỗi loại bánh ngọt họ đều mua hai mươi phần. Trong lúc chờ đợi bánh được làm xong, Hàn Kiều Kiều đột nhiên nảy ra ý tưởng đi chợ nông sản.

Mặc dù Hàn Dực đã chuẩn bị nhiều nhu yếu phẩm từ trước, nhưng để tránh hư hỏng, thực phẩm chủ yếu là đồ đóng hộp và lương khô. Nhưng giờ có không gian của chiếc nhẫn, Hàn Kiều Kiều vui mừng không kiềm chế được, cô thầm nghĩ muốn mua hết cả chợ với rau quả và thực phẩm tươi sống. Thực ra, chỉ cần một cuộc gọi là Hàn Dực đã có người lo thu mua, nhưng thấy em gái háo hức, anh chiều ý cô luôn.

Đã là buổi chiều, nên chợ nông sản cũng vắng vẻ, chỉ đông hơn trung tâm thương mại một chút. Nhiều sạp đã dọn hàng, chỉ còn lại vài sạp với số rau củ bị người khác lựa chọn gần hết… Hàn Kiều Kiều hơi thất vọng. Đáng lẽ cô nên biết điều này sớm hơn, rõ ràng chợ này phải đi vào buổi sáng mới hợp lý…

Hàn Dực cúi xuống hôn lên mái tóc mềm của Hàn Kiều Kiều, ghé sát tai cô, nhẹ nhàng an ủi vài câu.

Cô lại nở nụ cười rạng rỡ, mắt lấp lánh, “Thật chứ?”

“Ừ, sáng mai sẽ có người mang đến.”

“Anh đúng là thông minh, em không nghĩ ra luôn đó.”

“Ngốc à, em tưởng các nhà hàng lớn mỗi ngày đều tự ra đây mua đồ sao?”

Hàn Kiều Kiều khẽ lắc lắc cánh tay Hàn Dực, tuy không mua được gì nhưng tâm trạng vẫn vui vẻ.

“Giờ chúng ta đi đâu nữa đây anh?”

Hàn Dực nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay mềm mại, “Đi siêu thị nội thất nhé. Trước đây anh không chuẩn bị đồ nội thất vì chúng quá cồng kềnh.”

Ngẫm lại, Hàn Kiều Kiều thấy cũng đúng. Danh sách vật dụng của họ là do cô và anh trai lên từ khi còn ở trong bệnh viện, khi ấy họ đã đặt mua không ít lều trại, đệm lót và nệm, hoàn toàn không nghĩ đến đồ nội thất. Dù sao đồ nội thất cũng rất cồng kềnh, bất tiện khi di chuyển. Nhưng trong đời sống hàng ngày, chúng lại là những thứ cần thiết.

Cô vẫn nhớ ở kiếp trước, nhờ có dị năng mà anh trai được phân cho một căn hai phòng trong căn cứ, nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn giản và cái bàn, thậm chí không có ghế, càng không có tủ quần áo.

Đương nhiên, nếu chỉ để tồn tại thì cần gì cầu kỳ, nhưng giờ đây, có nhẫn không gian trong tay, tại sao không tận dụng để cô và anh được sống thoải mái hơn?

Ngồi ở ghế phụ, Hàn Kiều Kiều nghiêm túc nói: “Anh à, sau khi mua xong đồ nội thất, chúng ta tiện thể mua luôn đồ điện đi. Sau này khi căn cứ được xây dựng, hệ thống điện cũng sẽ khôi phục.”

Cô giơ bàn tay trắng nõn, đếm từng món, “Em thì không biết sửa đồ điện đâu, nên chúng ta phải mua thêm vài cái dự phòng… Giả dụ một máy giặt dùng mười năm, máy nước nóng tính năm năm nhé, nếu chúng ta sống đến tám mươi tuổi, thì… anh ơi, mình phải mua ít nhất sáu cái máy giặt và mười hai cái máy nước nóng mới đủ đó.”



Hàn Dực vừa lái xe vừa bật cười.

Thấy anh cười, Hàn Kiều Kiều bĩu môi làm nũng, “Anh đừng có cười em…”

Nhưng cô chưa kịp nói hết thì đã bị anh cúi xuống, mạnh mẽ chiếm lấy môi. Trong không gian chật hẹp, Hàn Dực ghì lấy eo cô, đắm say thưởng thức sự mềm mại ngọt ngào của cô. Hàn Kiều Kiều mềm nhũn trong vòng tay anh, hai má đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng e ấp.

“Anh…”

Cuối cùng, anh cũng rời khỏi đôi môi cô, cả hai đều không khỏi thở dốc.

Anh tựa trán vào cô, khẽ cười.

“Cưng à, em đáng yêu lắm.” Anh thật muốn có được em ngay bây giờ.

Hàn Dực liếc nhìn xung quanh, trong lòng có chút bực bội. Dù anh không ngại chuyện ở trong xe, nhưng lần đầu của em gái, anh hy vọng mọi điều kiện đều phải thật hoàn hảo. Cũng giống như khi thưởng thức một món ăn tuyệt hảo, anh muốn có một không gian lý tưởng, một thời điểm phù hợp, và một tâm trạng hoàn mỹ.

Hàn Kiều Kiều chẳng hề biết những suy nghĩ này của anh, cô thẹn thùng, tay che đôi má nóng bừng, nhận ra cơ thể mình ngày càng nhạy cảm. Mỗi lần anh hôn, đến cả ngón chân cô cũng cảm giác như có luồng điện chạy qua…

Sau khi mua sắm xong ở siêu thị nội thất, trời cũng tối. Họ quyết định quay lại tiệm bánh ngọt để lấy đồ, còn các thiết bị điện thì sẽ đặt mua online. Nhân viên tiệm bánh đã gói ghém tất cả đồ ngọt, Hàn Dực cũng cho vào nhẫn không gian như trước, rồi đưa em gái đi ăn tối. Như buổi trưa, Hàn Kiều Kiều hào hứng gọi hơn ba mươi món, mỗi món đều đặt hai phần.

Dù đã đi chơi cả ngày khiến cô hơi mệt, nhưng đây cũng xem như lần hẹn hò đầu tiên của cô và anh trai, nên cô không muốn kết thúc sớm. Vừa ăn tối, cô vừa cố nghĩ xem các cặp đôi khác khi hẹn hò sẽ làm gì.

“Anh ơi, mình đi xem phim nhé!” Cuối cùng, Hàn Kiều Kiều cũng nghĩ ra. Xem phim chứ, hẹn hò là phải đi xem phim chứ!

Hàn Dực bật cười, “Bảo bối quên rồi à, rạp chiếu phim đóng cửa cả rồi.”

Hàn Kiều Kiều ngớ người, cười ngượng ngùng. Thật ngốc quá, cô quên mất chuyện này. Đã xảy ra thảm họa nghiêm trọng như vậy, mọi hoạt động giải trí đều tạm ngừng, ngay cả các chương trình giải trí trên truyền hình cũng không còn phát sóng. Thành phố và vùng ngoại ô hỗn loạn cả lên, ai còn tâm trí mà đi xem phim…

“Em muốn xem phim gì? Về nhà chúng ta xem.” Hàn Dực đề nghị.

Thực ra Hàn Kiều Kiều không thật sự muốn xem phim nào, chỉ là muốn thử cảm giác hẹn hò thôi… Hơn nữa, trong tầng hầm nhà họ giờ toàn chất đầy lương khô và đồ hộp, xem phim trong một khung cảnh như vậy… thật chẳng khác gì ngồi trong hầm trú ẩn cả.

Cô lắc đầu, “Em chẳng muốn xem gì cả, đóng cửa thì thôi, ăn xong mình về nhé.”



Hàn Dực siết nhẹ tay cô, mỉm cười, rồi khởi động xe.

“Pặc!” Bỗng một bóng người lao ra từ phía sau xe, nhanh như chớp chui vào bên trong!

“Cho tôi trốn nhờ! Đừng để họ tìm thấy tôi –”

Người đàn ông mặc áo khoác xám trùm mũ, hai tay ôm đầu, mặt giấu vào bóng tối, cố gắng co rúm lại, giọng nói đầy sợ hãi và bất an.

Hàn Kiều Kiều ngỡ ngàng quay lại nhìn người lạ, trong khi Hàn Dực đã thoáng nét không hài lòng.

Họ còn chưa kịp phản ứng thì một nhóm người nữa đã kéo đến phía sau xe. Cầm đầu nhóm người ấy lại là một người quen—

Tô Tuyết?!

Phía sau Tô Tuyết là năm, sáu người trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, trông có vẻ là sinh viên.

Cô ta bước đến bên xe, nhìn thấy Hàn Dực ở ghế lái, rồi nhìn vào trong, thấy Hàn Kiều Kiều đang nhìn mình. Tô Tuyết ngạc nhiên, không ngờ hai anh em lại ra ngoài khuya thế này.

Mặc dù trước đó giữa họ có chút không vui, và Hàn Kiều Kiều cũng chưa bao giờ tỏ ý xin lỗi, khiến Tô Tuyết cảm thấy hơi khó chịu, nhưng dù sao họ cũng là bạn bè nhiều năm, chào hỏi một tiếng vẫn là cần thiết.

Hàn Kiều Kiều chỉ tròn mắt nhìn Tô Tuyết, hoàn toàn không có ý chủ động lên tiếng trước.

Sắc mặt của Tô Tuyết hơi cứng lại.

“Kiều Kiều, anh Hàn, có thể mở cửa xe được không?” Mặc dù giọng nói vẫn khá dịu dàng, nhưng cô ta không giấu nổi chút khó chịu.

Người đàn ông lạ mặt lập tức la toáng lên, vẻ mặt đầy hoảng hốt: “Đừng mở cửa! Đừng mở cửa!”

Hàn Dực khẽ nhướng mày, rõ ràng có chút mất kiên nhẫn. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra em gái mình lại tỏ vẻ vô cùng nhẫn nại.

“Tô Tuyết, các cậu đang làm gì thế?” Hàn Kiều Kiều nhìn cô ta bằng vẻ ngây thơ đầy tò mò, cúi đầu thò đầu ra hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook