Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 32: Là Lời Cầu Hôn Sao?
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Lục Trường Uyên nhìn bóng dáng bận rộn bên ngoài, nhả một vòng khói thuốc, khuôn mặt vẫn giữ nét cười như không cười quen thuộc.
"Vậy là, các cậu đã mang cậu ta về đây?"
Hàn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, cô phải thừa nhận rằng lúc đó chỉ vì muốn làm khó Tô Tuyết mà cố tình giữ người lại trên xe. Ai ngờ sau khi đưa anh ta đến khách sạn, gã này lại bảo không có tiền trả phòng, rồi dẻo mỏ nói một tràng dài, bám theo họ về tận đây...
Hàn Dực ngẩng đầu lên, nói: "Cậu ta biết sửa xe."
"Hả?" Hàn Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn anh trai mình. Người nước ngoài này biết sửa xe ư? Cô hoàn toàn không biết điều đó.
Hàn Dực thản nhiên nói: "Cậu ta là một tín đồ du lịch, hai năm qua đã tự lái xe đi khắp nơi, du ngoạn gần nửa vòng trái đất rồi."
Quả thật, người kia đã nói điều đó. Hàn Kiều Kiều gật gù: “Ừm, anh ta bảo điểm đến cuối cùng là Vạn Lý Trường Thành, không ngờ xe lại hỏng ngay khi tới đây.”
Nhưng việc này thì liên quan gì đến sửa xe chứ?
Lục Trường Uyên gật đầu, "Giữ cậu ta lại cũng không tệ." Sau đó, ánh mắt anh ta lại hướng về sân ngoài, Hàn Kiều Kiều thấy cái nhìn của Lục Trường Uyên dành cho Bạch Kerry y như đang đánh giá một lao động miễn phí...
——Bạch Kerry đã nhanh nhẹn dựng xong chiếc lều mà họ cho mượn, còn vui vẻ giơ tay làm ký hiệu OK, chẳng hề tỏ ra bất mãn khi Hàn Dực sắp xếp cho anh ta ở ngoài sân.
Hàn Kiều Kiều thật sự ghen tỵ với sự thần kinh thô của anh ta, không chỉ không có ý thức của một kẻ ở nhờ, mà còn trông rất lạc quan, yêu đời.
Giọng Lục Trường Uyên có chút giễu cợt: "Biết sửa xe, kinh nghiệm cắm trại phong phú, lại có một năng lực không mấy hữu ích, tính ra cũng là món hời, đúng không?"
Ánh mắt Hàn Dực sâu thẳm, "Cứ chờ xem đã, khi nào thích hợp mới cho vào nhà."
Khi nào mới là lúc thích hợp?...
Hàn Kiều Kiều mơ hồ theo Hàn Dực lên thư phòng tầng hai.
"Anh à, thực ra... chúng ta có thể đưa anh ta một khoản tiền rồi đuổi đi mà..." Hàn Kiều Kiều vẫn thấy bất an, nơi này đâu phải trại tị nạn. Thêm nữa, Bạch Kerry lai lịch không rõ ràng, lại còn là dị năng giả. Nếu sau này anh ta phản bội họ... chỉ cần thừa cơ lén lấy trộm ít vật tư thôi cũng đủ khiến người ta phát bực. Càng nghĩ, Hàn Kiều Kiều càng cảm thấy giữ anh ta lại là một nguy cơ, mà nguy cơ này lại do cô vô ý gây ra chỉ vì xích mích với Tô Tuyết.
Hàn Dực không trả lời cô, mà ngồi xuống, thuận tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
"Kiều Kiều, em với Tô Tuyết có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Hàn Kiều Kiều đảo quanh, "Chẳng có gì đâu, chỉ là cãi nhau, rồi giận nhau thôi."
Lý do này nghe chẳng thuyết phục chút nào.
Trước khi nhập học, Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết còn rất thân thiết, dù học khác trường nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên, đến nỗi vệ sĩ của Hàn Dực còn định kỳ báo cáo về những cuộc gọi. Nhưng từ sau khi Hàn Kiều Kiều tỉnh dậy, mọi chuyện bỗng thay đổi. Hàn Dực đã nghĩ mình sẽ tìm ra điều gì đó, nhưng bao lâu nay vẫn không có manh mối nào. Mọi việc Hàn Kiều Kiều làm, người cô gặp, những điều cô nói, đều chẳng có gì bất thường.
"Ồ?" Hàn Dực nheo mắt, "Vậy em cãi nhau vì chuyện gì? Nói cho anh nghe đi."
Hàn Kiều Kiều không yên mà xoay người trên đùi anh, "Toàn là chuyện con gái thôi mà, anh không quan tâm đâu, nhạt nhẽo lắm."
Hàn Dực nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Hàn Kiều Kiều không dám ngẩng đầu, ánh mắt né tránh, "Anh hỏi cô ta làm gì, hay là mình nói về tên người nước ngoài kia đi. Em cũng tò mò không biết năng lực của anh ta là gì..."
"Kiều Kiều." Hàn Dực trầm giọng hỏi, "Có phải trong giấc mơ, em và Tô Tuyết đã xảy ra chuyện gì không?"
Hàn Kiều Kiều căng thẳng đến nỗi cả trái tim lẫn cơ thể đều run rẩy, nét mặt cô cứng đờ.
"Có thể là vậy... giấc mơ toàn là những mảnh rời rạc, lại lâu quá rồi nên em không nhớ rõ nữa."
"Vậy còn anh?" Hàn Dực hỏi tiếp, "Trong mơ, em và anh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Kiều Kiều không kìm nén được nữa, cơ thể bắt đầu run lên. Cô cúi gằm đầu, không phản ứng gì.
Hàn Dực đưa tay nâng mặt cô lên. Khi thấy đôi mắt cô đã ngấn đầy nước, tim Hàn Dực như bị ai đó nện mạnh một cú đau đớn.
Ngay lúc này, Hàn Dực bỗng không muốn hỏi thêm gì nữa. Anh chỉ muốn ôm cô thật chặt.
Hàn Kiều Kiều khẽ chớp mắt, những giọt nước mắt nóng hổi liền trào xuống má. Nhưng cô không màng đến, nở một nụ cười qua làn lệ, "Anh nói gì thế, trong mơ em với anh cũng rất tốt mà..."
"Trong mơ, anh rất giỏi, luôn đối xử rất tốt với em. Chúng ta sống ở khu phố đẹp nhất trong nội thành của căn cứ, không phải lo lắng gì về lương thực hay nước uống, ai cũng phải ghen tỵ."
Gương mặt Hàn Kiều Kiều bỗng rạng ngời hạnh phúc, nhưng trái tim Hàn Dực lại nặng trĩu như bị một tảng đá vô hình đè xuống.
Cơ thể mềm mại trong vòng tay anh đã thôi run rẩy. Giọng cô bình thản, nụ cười thoáng qua như đang kể một ký ức đẹp—
"Có lần, anh đi làm nhiệm vụ về, mang theo một cái đùi cừu đông lạnh. Lúc đó, động vật đã phần lớn biến dị, kiếm được thịt bình thường không dễ, nhưng em lại nổi giận với anh." Hàn Kiều Kiều vừa kể vừa bắt chước giọng điệu của mình khi ấy: "Ngày nào cũng ăn thịt, em ngán lắm rồi! Em không ăn đâu! — Rồi anh mang cái đùi cừu đi đổi ở trạm giao dịch, lấy về hai cây bắp cải..."
Nói đến đây, Hàn Kiều Kiều bật cười khúc khích, nhưng nước mắt lại rơi càng nhiều. Cô ngã vào lòng Hàn Dực, "Hai cây bắp cải lớn... Một cái đùi cừu mà đổi được hai cây bắp cải, hahaha... Rau quả tuy hiếm thật, nhưng lại ít calo, chẳng đủ no bụng. Nên bữa chính của mọi người vẫn là thịt và các loại củ. Anh chắc giận lắm nhỉ? Nhưng dù có giận, anh vẫn đổi đùi cừu lấy bắp cải, anh là người yêu em nhất... phải không?"
Hàn Dực không rõ nét mặt, anh khẽ vuốt tóc Hàn Kiều Kiều, đáp nhẹ, "Ừ, anh yêu em nhất."
Nghe câu trả lời của Hàn Dực, Hàn Kiều Kiều chìm vào một trạng thái cảm xúc lạ lùng, gương mặt sáng bừng hạnh phúc, như thể đang được bao bọc bởi sự ấm áp, hư ảo.
"Anh ít khi nói nhiều, nhưng luôn đối xử tốt với em. Hôm trời trở lạnh, căn cứ chỉ phát một ít than, nhà thì lạnh thấu xương. Em nói ghét mùi than, rồi lén đem than cho người khác lúc anh không có nhà. Khi anh biết, chẳng nói một lời. Anh... em xin lỗi, lúc đó em cố tình chọc giận anh... Em không nghĩ anh sẽ ra ngoài thành vào ngày tuyết rơi dày, khi không ai nhận nhiệm vụ, chỉ có anh là dám ra ngoài… Sau đó, anh quay về, mang theo một chiếc máy sưởi chạy bằng pin sạc.”
Khi ấy, một số khu phố trong căn cứ đã được cấp điện trở lại, dù mỗi ngày chỉ có điện khoảng năm, sáu tiếng, nhưng cũng đủ để sạc đầy máy sưởi và giúp cô ngủ ngon trong đêm giá lạnh.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy trái tim băng giá của mình dần được anh làm tan chảy, từng chút, từng chút một. Chỉ tiếc là, dù đã sớm rung động, cô vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.
Cô áp sát vào Hàn Dực, như một đứa trẻ cần được bảo vệ, “Anh à… anh à… anh à…”
Cả đời này, cô thề sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
Nước mắt của cô, thấm qua lớp áo mỏng, rơi xuống làn da lạnh giá của anh, khiến Hàn Dực khẽ run lên, rồi anh càng siết chặt vòng tay ôm cô.
“Kiều Kiều, chúng ta kết hôn nhé.”
"Vậy là, các cậu đã mang cậu ta về đây?"
Hàn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, cô phải thừa nhận rằng lúc đó chỉ vì muốn làm khó Tô Tuyết mà cố tình giữ người lại trên xe. Ai ngờ sau khi đưa anh ta đến khách sạn, gã này lại bảo không có tiền trả phòng, rồi dẻo mỏ nói một tràng dài, bám theo họ về tận đây...
Hàn Dực ngẩng đầu lên, nói: "Cậu ta biết sửa xe."
"Hả?" Hàn Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn anh trai mình. Người nước ngoài này biết sửa xe ư? Cô hoàn toàn không biết điều đó.
Hàn Dực thản nhiên nói: "Cậu ta là một tín đồ du lịch, hai năm qua đã tự lái xe đi khắp nơi, du ngoạn gần nửa vòng trái đất rồi."
Quả thật, người kia đã nói điều đó. Hàn Kiều Kiều gật gù: “Ừm, anh ta bảo điểm đến cuối cùng là Vạn Lý Trường Thành, không ngờ xe lại hỏng ngay khi tới đây.”
Nhưng việc này thì liên quan gì đến sửa xe chứ?
Lục Trường Uyên gật đầu, "Giữ cậu ta lại cũng không tệ." Sau đó, ánh mắt anh ta lại hướng về sân ngoài, Hàn Kiều Kiều thấy cái nhìn của Lục Trường Uyên dành cho Bạch Kerry y như đang đánh giá một lao động miễn phí...
——Bạch Kerry đã nhanh nhẹn dựng xong chiếc lều mà họ cho mượn, còn vui vẻ giơ tay làm ký hiệu OK, chẳng hề tỏ ra bất mãn khi Hàn Dực sắp xếp cho anh ta ở ngoài sân.
Hàn Kiều Kiều thật sự ghen tỵ với sự thần kinh thô của anh ta, không chỉ không có ý thức của một kẻ ở nhờ, mà còn trông rất lạc quan, yêu đời.
Giọng Lục Trường Uyên có chút giễu cợt: "Biết sửa xe, kinh nghiệm cắm trại phong phú, lại có một năng lực không mấy hữu ích, tính ra cũng là món hời, đúng không?"
Ánh mắt Hàn Dực sâu thẳm, "Cứ chờ xem đã, khi nào thích hợp mới cho vào nhà."
Khi nào mới là lúc thích hợp?...
Hàn Kiều Kiều mơ hồ theo Hàn Dực lên thư phòng tầng hai.
"Anh à, thực ra... chúng ta có thể đưa anh ta một khoản tiền rồi đuổi đi mà..." Hàn Kiều Kiều vẫn thấy bất an, nơi này đâu phải trại tị nạn. Thêm nữa, Bạch Kerry lai lịch không rõ ràng, lại còn là dị năng giả. Nếu sau này anh ta phản bội họ... chỉ cần thừa cơ lén lấy trộm ít vật tư thôi cũng đủ khiến người ta phát bực. Càng nghĩ, Hàn Kiều Kiều càng cảm thấy giữ anh ta lại là một nguy cơ, mà nguy cơ này lại do cô vô ý gây ra chỉ vì xích mích với Tô Tuyết.
Hàn Dực không trả lời cô, mà ngồi xuống, thuận tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
"Kiều Kiều, em với Tô Tuyết có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Hàn Kiều Kiều đảo quanh, "Chẳng có gì đâu, chỉ là cãi nhau, rồi giận nhau thôi."
Lý do này nghe chẳng thuyết phục chút nào.
Trước khi nhập học, Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết còn rất thân thiết, dù học khác trường nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên, đến nỗi vệ sĩ của Hàn Dực còn định kỳ báo cáo về những cuộc gọi. Nhưng từ sau khi Hàn Kiều Kiều tỉnh dậy, mọi chuyện bỗng thay đổi. Hàn Dực đã nghĩ mình sẽ tìm ra điều gì đó, nhưng bao lâu nay vẫn không có manh mối nào. Mọi việc Hàn Kiều Kiều làm, người cô gặp, những điều cô nói, đều chẳng có gì bất thường.
"Ồ?" Hàn Dực nheo mắt, "Vậy em cãi nhau vì chuyện gì? Nói cho anh nghe đi."
Hàn Kiều Kiều không yên mà xoay người trên đùi anh, "Toàn là chuyện con gái thôi mà, anh không quan tâm đâu, nhạt nhẽo lắm."
Hàn Dực nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Hàn Kiều Kiều không dám ngẩng đầu, ánh mắt né tránh, "Anh hỏi cô ta làm gì, hay là mình nói về tên người nước ngoài kia đi. Em cũng tò mò không biết năng lực của anh ta là gì..."
"Kiều Kiều." Hàn Dực trầm giọng hỏi, "Có phải trong giấc mơ, em và Tô Tuyết đã xảy ra chuyện gì không?"
Hàn Kiều Kiều căng thẳng đến nỗi cả trái tim lẫn cơ thể đều run rẩy, nét mặt cô cứng đờ.
"Có thể là vậy... giấc mơ toàn là những mảnh rời rạc, lại lâu quá rồi nên em không nhớ rõ nữa."
"Vậy còn anh?" Hàn Dực hỏi tiếp, "Trong mơ, em và anh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Kiều Kiều không kìm nén được nữa, cơ thể bắt đầu run lên. Cô cúi gằm đầu, không phản ứng gì.
Hàn Dực đưa tay nâng mặt cô lên. Khi thấy đôi mắt cô đã ngấn đầy nước, tim Hàn Dực như bị ai đó nện mạnh một cú đau đớn.
Ngay lúc này, Hàn Dực bỗng không muốn hỏi thêm gì nữa. Anh chỉ muốn ôm cô thật chặt.
Hàn Kiều Kiều khẽ chớp mắt, những giọt nước mắt nóng hổi liền trào xuống má. Nhưng cô không màng đến, nở một nụ cười qua làn lệ, "Anh nói gì thế, trong mơ em với anh cũng rất tốt mà..."
"Trong mơ, anh rất giỏi, luôn đối xử rất tốt với em. Chúng ta sống ở khu phố đẹp nhất trong nội thành của căn cứ, không phải lo lắng gì về lương thực hay nước uống, ai cũng phải ghen tỵ."
Gương mặt Hàn Kiều Kiều bỗng rạng ngời hạnh phúc, nhưng trái tim Hàn Dực lại nặng trĩu như bị một tảng đá vô hình đè xuống.
Cơ thể mềm mại trong vòng tay anh đã thôi run rẩy. Giọng cô bình thản, nụ cười thoáng qua như đang kể một ký ức đẹp—
"Có lần, anh đi làm nhiệm vụ về, mang theo một cái đùi cừu đông lạnh. Lúc đó, động vật đã phần lớn biến dị, kiếm được thịt bình thường không dễ, nhưng em lại nổi giận với anh." Hàn Kiều Kiều vừa kể vừa bắt chước giọng điệu của mình khi ấy: "Ngày nào cũng ăn thịt, em ngán lắm rồi! Em không ăn đâu! — Rồi anh mang cái đùi cừu đi đổi ở trạm giao dịch, lấy về hai cây bắp cải..."
Nói đến đây, Hàn Kiều Kiều bật cười khúc khích, nhưng nước mắt lại rơi càng nhiều. Cô ngã vào lòng Hàn Dực, "Hai cây bắp cải lớn... Một cái đùi cừu mà đổi được hai cây bắp cải, hahaha... Rau quả tuy hiếm thật, nhưng lại ít calo, chẳng đủ no bụng. Nên bữa chính của mọi người vẫn là thịt và các loại củ. Anh chắc giận lắm nhỉ? Nhưng dù có giận, anh vẫn đổi đùi cừu lấy bắp cải, anh là người yêu em nhất... phải không?"
Hàn Dực không rõ nét mặt, anh khẽ vuốt tóc Hàn Kiều Kiều, đáp nhẹ, "Ừ, anh yêu em nhất."
Nghe câu trả lời của Hàn Dực, Hàn Kiều Kiều chìm vào một trạng thái cảm xúc lạ lùng, gương mặt sáng bừng hạnh phúc, như thể đang được bao bọc bởi sự ấm áp, hư ảo.
"Anh ít khi nói nhiều, nhưng luôn đối xử tốt với em. Hôm trời trở lạnh, căn cứ chỉ phát một ít than, nhà thì lạnh thấu xương. Em nói ghét mùi than, rồi lén đem than cho người khác lúc anh không có nhà. Khi anh biết, chẳng nói một lời. Anh... em xin lỗi, lúc đó em cố tình chọc giận anh... Em không nghĩ anh sẽ ra ngoài thành vào ngày tuyết rơi dày, khi không ai nhận nhiệm vụ, chỉ có anh là dám ra ngoài… Sau đó, anh quay về, mang theo một chiếc máy sưởi chạy bằng pin sạc.”
Khi ấy, một số khu phố trong căn cứ đã được cấp điện trở lại, dù mỗi ngày chỉ có điện khoảng năm, sáu tiếng, nhưng cũng đủ để sạc đầy máy sưởi và giúp cô ngủ ngon trong đêm giá lạnh.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy trái tim băng giá của mình dần được anh làm tan chảy, từng chút, từng chút một. Chỉ tiếc là, dù đã sớm rung động, cô vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.
Cô áp sát vào Hàn Dực, như một đứa trẻ cần được bảo vệ, “Anh à… anh à… anh à…”
Cả đời này, cô thề sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
Nước mắt của cô, thấm qua lớp áo mỏng, rơi xuống làn da lạnh giá của anh, khiến Hàn Dực khẽ run lên, rồi anh càng siết chặt vòng tay ôm cô.
“Kiều Kiều, chúng ta kết hôn nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.