Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 31: Người Bạn Nước Ngoài
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Phía sau Tô Tuyết, một nam sinh nhanh nhảu lên tiếng trước: "Mau mở cửa xe đi, người này bị nhiễm bệnh rồi, bọn tôi cần đưa anh ta đến khu cách ly."
Lập tức có người hùa theo, "Đúng đấy, còn chần chừ gì nữa, mở cửa nhanh lên."
"Thôi thì đưa tất cả vào khu cách ly luôn đi, ai biết được liệu hai người này có bị lây chưa."
Lời nói vừa dứt, không khí bỗng chốc căng thẳng hẳn lên.
Trong xe, Hàn Kiều Kiều bật cười.
Có người liếc nhìn kẻ vừa phát ngôn bậy bạ, mắng nhỏ: "Cậu có biết bọn họ đi xe gì không? Nghĩ mình là ai mà muốn bắt ai thì bắt?"
Tô Tuyết cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Lời nói vô tình, mong mọi người đừng bận tâm. Hiện tại, trong thành phố đang diễn ra đợt kiểm tra diện rộng để phát hiện người nhiễm bệnh. Tôi và một số bạn học tự nguyện tham gia làm tình nguyện viên hỗ trợ cho khu cách ly. Người đàn ông vừa vô ý chạy vào xe của mọi người là một trường hợp nghi ngờ..."
"Tôi không phải! Tôi từng bị nhiễm, nhưng giờ tôi khỏi rồi!" Chàng trai áo hoodie trong xe phẫn nộ hét lớn.
Tô Tuyết khó xử nói: "Mọi người đều biết đấy, những người đã khỏi bệnh thường có siêu năng lực. Nhưng anh lại không thể chứng minh mình là dị năng giả."
"Tôi có siêu năng lực! Chỉ là... căng thẳng quá nên chưa phát huy được thôi!"
Tô Tuyết nhẹ nhàng thuyết phục: "Không sao cả, anh có thể theo bọn tôi đến khu cách ly. Chỉ cần kiểm tra đơn giản, chứng minh đã khỏi bệnh, anh có thể rời đi ngay."
Chàng trai áo hoodie lắc đầu quầy quậy: "Ai mà biết được vào đó rồi còn có thể ra ngoài nữa không!"
"Tin chúng tôi đi, chúng tôi đâu cần làm khó anh..."
"Làm sao tôi tin các người được! Các người rượt tôi đến bốn con phố rồi!"
"Xin hãy bình tĩnh, được không? Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho anh thôi. Khu cách ly có điều kiện phù hợp..."
"Khu đó đầy bệnh nhân! Nhỡ đâu họ biến thành quái vật rồi ăn thịt tôi thì sao?!"
Bất kể Tô Tuyết có nói gì, chàng trai áo hoodie vẫn khăng khăng giữ vững lập trường, khiến Tô Tuyết tức đến tái mặt nhưng vẫn phải nén giận. Hàn Kiều Kiều ngồi bên cạnh xem rất hả hê. Cô đã quá hiểu Tô Tuyết, biết rằng trước mặt nhiều bạn học như vậy, Tô Tuyết sẽ không bao giờ đánh mất phong thái lịch sự, dù có giận đến đâu cũng phải giữ vẻ đoan trang.
Cuối cùng, Tô Tuyết thở dài, ánh mắt hướng về Hàn Kiều Kiều trong xe.
"Kiều Kiều, cậu mở cửa giúp nhé. Bọn tôi cần đưa người này đi. Khu vực trong thành phố đang rất nguy hiểm, các cậu cũng nên về sớm đi." Câu nói cuối vẫn mang chút quan tâm.
Hàn Kiều Kiều lập tức cảm nhận được ánh mắt đằng sau mình nóng rực.
"Bạn của cô hả?" Chàng trai áo hoodie hỏi với giọng đầy bực dọc.
Hàn Kiều Kiều chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Chàng trai áo hoodie cúi đầu ủ rũ, thở dài rồi đưa tay mở cửa: "Thôi được rồi, để tôi đi theo vậy..."
Tay anh ta vừa chạm vào cửa xe đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Dực dọa cho rụt lại.
Mặt Tô Tuyết càng khó coi. Cô ta nghĩ mình đã giải thích rõ ràng rồi, sao Hàn Kiều Kiều lại không chịu phối hợp?
"Kiều Kiều, hợp tác với bọn tôi được không? Cậu làm thế chẳng khác nào gây nguy hiểm cho người dân cả."
Hàn Kiều Kiều bày ra vẻ ngây thơ, dịu dàng nói: "Tôi đang phối hợp mà. Chỉ cần kiểm tra thôi, trong xe cũng có thể làm được."
Bên ngoài, mọi người không hiểu gì.
Hàn Kiều Kiều lấy từ dưới ghế một bộ dụng cụ y tế đơn giản, ném chiếc máy đo huyết áp điện tử cho chàng trai áo hoodie ở ghế sau.
"Huyết áp và nhịp tim của người nhiễm bệnh sẽ cao hơn nhiều so với người thường. Kiểm tra ngay tại đây cũng được, để khỏi oan cho anh ấy và tiết kiệm thời gian cho các bạn. Các bạn bận lắm mà, bắt biết bao người phải không?"
Tô Tuyết mím môi: "Không phải bắt... Bọn tôi là tình nguyện viên..."
Hàn Kiều Kiều gật đầu, "Ừ, tôi biết, các cậu vì an toàn của người dân mà. Rất đáng ngưỡng mộ."
Mọi người đứng sau Tô Tuyết có chút ngượng ngùng. Nhiều người trong số họ chỉ bị Tô Tuyết thuyết phục mãi mới chịu tham gia. Lòng nhiệt huyết của họ, tuy có nhưng cũng mang theo sự thiếu suy xét.
"Đã tối rồi, mọi người nhớ giữ an toàn nhé." Hàn Kiều Kiều cười dịu dàng như đang thật lòng quan tâm, "Tiếp xúc với người nhiễm bệnh nhiều như vậy, không mặc đồ bảo hộ thì cũng phải đeo khẩu trang chứ, nguy hiểm lắm đấy."
Nghe xong, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống. Một vài người ném ánh mắt khó chịu về phía Tô Tuyết.
Tô Tuyết lộ vẻ bối rối: "Hiện tại đồ bảo hộ rất khan hiếm, phải ưu tiên cho y bác sĩ trong vùng dịch. Bọn tôi chú ý giữ khoảng cách, tránh tiếp xúc cơ thể là được."
Không ngờ chàng trai áo hoodie lại thêm vào: "Lúc nãy ai đó còn bám lấy tôi, cào mấy vết trầy đây này..."
Mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng. Anh ta lại lẩm bẩm: "May là không chảy máu, nhưng đau thật đấy..."
Hàn Kiều Kiều nhịn cười.
Chiếc máy đo huyết áp kêu "tít tít", chàng trai áo hoodie đưa kết quả cho Hàn Kiều Kiều. Cô định cầm thì Hàn Dực đã vươn tay giật lấy, chẳng thèm nhìn mà ném thẳng qua cửa sổ cho Tô Tuyết.
Tô Tuyết hấp tấp bắt lấy, có phần hoảng loạn.
Hàn Kiều Kiều lo lắng hỏi: "Tô Tuyết, huyết áp anh ấy bình thường chứ? Người nhiễm bệnh sẽ có huyết áp từ 180 đến 260, người khỏe mạnh chỉ từ 90 đến 140 thôi, cậu làm tình nguyện viên mà, chắc biết rõ điều này chứ?"
Bên ngoài, chẳng ai nói gì thêm. Kết quả đã rõ ràng.
Hàn Kiều Kiều cười vang trong xe: "Anh trai, tốt quá, vừa rồi em còn sợ bị lây nữa."
Hàn Dực thu lại ánh mắt sắc lạnh, chỉ buông nhẹ một câu: “Đồ xúi quẩy.”
Không biết là nói ai, người ngoài hay lời của Hàn Kiều Kiều.
Chiếc xe sang trọng phóng đi, bỏ lại tất cả những người không liên quan.
Sau đó, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh. Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực không ai để ý đến chàng trai áo hoodie, xe cứ chạy thẳng cho đến khi ngang qua một khách sạn, Hàn Dực mới dừng lại.
Họ không định đưa người lạ về biệt thự, dù anh ta có siêu năng lực. Hàn Dực bản tính lạnh lùng, còn Hàn Kiều Kiều, trải qua một kiếp, không còn dễ dàng tin người. Nhân lực của họ hiện ít ỏi, nhưng thắng ở chỗ ai cũng đáng tin.
Không ngờ, khi xe dừng, Hàn Kiều Kiều quay lại thì thấy chàng trai áo hoodie đang lén ăn bánh bao trứng sữa...
Đó là bữa tối họ gói mang về, nhiều quá nên ghế sau cũng có.
Hàn Kiều Kiều trợn tròn mắt. Chàng trai áo hoodie không ngờ họ dừng đột ngột, cứng đờ nhìn cô rồi cười ngượng, kéo mũ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai.
"Xin lỗi nhé, tôi ngốc quá..."
Nói đến chữ "đói", lưỡi anh ta líu lại, phát âm sai.
... Mắt Hàn Kiều Kiều càng mở to hơn.
Vì anh ta lại là... người, nước, ngoài!
Thời buổi này, người nước ngoài nói tiếng Trung đã trôi chảy đến thế sao? Thậm chí còn mang cả khẩu âm kiểu Đông Bắc?
Chàng trai trẻ trước mắt có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc, làn da trắng trẻo mịn màng. Nếu bỏ qua những mẩu vụn thức ăn lem nhem nơi khóe miệng, trông anh ta chẳng khác nào một nhân vật trong những bộ phim truyền hình Anh quốc, ngọt ngào và cuốn hút.
Anh ta chớp chớp đôi mắt xanh biếc đầy ấn tượng, nói: “Xin chào, tôi là Bạch Kerry.”
Lập tức có người hùa theo, "Đúng đấy, còn chần chừ gì nữa, mở cửa nhanh lên."
"Thôi thì đưa tất cả vào khu cách ly luôn đi, ai biết được liệu hai người này có bị lây chưa."
Lời nói vừa dứt, không khí bỗng chốc căng thẳng hẳn lên.
Trong xe, Hàn Kiều Kiều bật cười.
Có người liếc nhìn kẻ vừa phát ngôn bậy bạ, mắng nhỏ: "Cậu có biết bọn họ đi xe gì không? Nghĩ mình là ai mà muốn bắt ai thì bắt?"
Tô Tuyết cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Lời nói vô tình, mong mọi người đừng bận tâm. Hiện tại, trong thành phố đang diễn ra đợt kiểm tra diện rộng để phát hiện người nhiễm bệnh. Tôi và một số bạn học tự nguyện tham gia làm tình nguyện viên hỗ trợ cho khu cách ly. Người đàn ông vừa vô ý chạy vào xe của mọi người là một trường hợp nghi ngờ..."
"Tôi không phải! Tôi từng bị nhiễm, nhưng giờ tôi khỏi rồi!" Chàng trai áo hoodie trong xe phẫn nộ hét lớn.
Tô Tuyết khó xử nói: "Mọi người đều biết đấy, những người đã khỏi bệnh thường có siêu năng lực. Nhưng anh lại không thể chứng minh mình là dị năng giả."
"Tôi có siêu năng lực! Chỉ là... căng thẳng quá nên chưa phát huy được thôi!"
Tô Tuyết nhẹ nhàng thuyết phục: "Không sao cả, anh có thể theo bọn tôi đến khu cách ly. Chỉ cần kiểm tra đơn giản, chứng minh đã khỏi bệnh, anh có thể rời đi ngay."
Chàng trai áo hoodie lắc đầu quầy quậy: "Ai mà biết được vào đó rồi còn có thể ra ngoài nữa không!"
"Tin chúng tôi đi, chúng tôi đâu cần làm khó anh..."
"Làm sao tôi tin các người được! Các người rượt tôi đến bốn con phố rồi!"
"Xin hãy bình tĩnh, được không? Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho anh thôi. Khu cách ly có điều kiện phù hợp..."
"Khu đó đầy bệnh nhân! Nhỡ đâu họ biến thành quái vật rồi ăn thịt tôi thì sao?!"
Bất kể Tô Tuyết có nói gì, chàng trai áo hoodie vẫn khăng khăng giữ vững lập trường, khiến Tô Tuyết tức đến tái mặt nhưng vẫn phải nén giận. Hàn Kiều Kiều ngồi bên cạnh xem rất hả hê. Cô đã quá hiểu Tô Tuyết, biết rằng trước mặt nhiều bạn học như vậy, Tô Tuyết sẽ không bao giờ đánh mất phong thái lịch sự, dù có giận đến đâu cũng phải giữ vẻ đoan trang.
Cuối cùng, Tô Tuyết thở dài, ánh mắt hướng về Hàn Kiều Kiều trong xe.
"Kiều Kiều, cậu mở cửa giúp nhé. Bọn tôi cần đưa người này đi. Khu vực trong thành phố đang rất nguy hiểm, các cậu cũng nên về sớm đi." Câu nói cuối vẫn mang chút quan tâm.
Hàn Kiều Kiều lập tức cảm nhận được ánh mắt đằng sau mình nóng rực.
"Bạn của cô hả?" Chàng trai áo hoodie hỏi với giọng đầy bực dọc.
Hàn Kiều Kiều chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Chàng trai áo hoodie cúi đầu ủ rũ, thở dài rồi đưa tay mở cửa: "Thôi được rồi, để tôi đi theo vậy..."
Tay anh ta vừa chạm vào cửa xe đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Dực dọa cho rụt lại.
Mặt Tô Tuyết càng khó coi. Cô ta nghĩ mình đã giải thích rõ ràng rồi, sao Hàn Kiều Kiều lại không chịu phối hợp?
"Kiều Kiều, hợp tác với bọn tôi được không? Cậu làm thế chẳng khác nào gây nguy hiểm cho người dân cả."
Hàn Kiều Kiều bày ra vẻ ngây thơ, dịu dàng nói: "Tôi đang phối hợp mà. Chỉ cần kiểm tra thôi, trong xe cũng có thể làm được."
Bên ngoài, mọi người không hiểu gì.
Hàn Kiều Kiều lấy từ dưới ghế một bộ dụng cụ y tế đơn giản, ném chiếc máy đo huyết áp điện tử cho chàng trai áo hoodie ở ghế sau.
"Huyết áp và nhịp tim của người nhiễm bệnh sẽ cao hơn nhiều so với người thường. Kiểm tra ngay tại đây cũng được, để khỏi oan cho anh ấy và tiết kiệm thời gian cho các bạn. Các bạn bận lắm mà, bắt biết bao người phải không?"
Tô Tuyết mím môi: "Không phải bắt... Bọn tôi là tình nguyện viên..."
Hàn Kiều Kiều gật đầu, "Ừ, tôi biết, các cậu vì an toàn của người dân mà. Rất đáng ngưỡng mộ."
Mọi người đứng sau Tô Tuyết có chút ngượng ngùng. Nhiều người trong số họ chỉ bị Tô Tuyết thuyết phục mãi mới chịu tham gia. Lòng nhiệt huyết của họ, tuy có nhưng cũng mang theo sự thiếu suy xét.
"Đã tối rồi, mọi người nhớ giữ an toàn nhé." Hàn Kiều Kiều cười dịu dàng như đang thật lòng quan tâm, "Tiếp xúc với người nhiễm bệnh nhiều như vậy, không mặc đồ bảo hộ thì cũng phải đeo khẩu trang chứ, nguy hiểm lắm đấy."
Nghe xong, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống. Một vài người ném ánh mắt khó chịu về phía Tô Tuyết.
Tô Tuyết lộ vẻ bối rối: "Hiện tại đồ bảo hộ rất khan hiếm, phải ưu tiên cho y bác sĩ trong vùng dịch. Bọn tôi chú ý giữ khoảng cách, tránh tiếp xúc cơ thể là được."
Không ngờ chàng trai áo hoodie lại thêm vào: "Lúc nãy ai đó còn bám lấy tôi, cào mấy vết trầy đây này..."
Mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng. Anh ta lại lẩm bẩm: "May là không chảy máu, nhưng đau thật đấy..."
Hàn Kiều Kiều nhịn cười.
Chiếc máy đo huyết áp kêu "tít tít", chàng trai áo hoodie đưa kết quả cho Hàn Kiều Kiều. Cô định cầm thì Hàn Dực đã vươn tay giật lấy, chẳng thèm nhìn mà ném thẳng qua cửa sổ cho Tô Tuyết.
Tô Tuyết hấp tấp bắt lấy, có phần hoảng loạn.
Hàn Kiều Kiều lo lắng hỏi: "Tô Tuyết, huyết áp anh ấy bình thường chứ? Người nhiễm bệnh sẽ có huyết áp từ 180 đến 260, người khỏe mạnh chỉ từ 90 đến 140 thôi, cậu làm tình nguyện viên mà, chắc biết rõ điều này chứ?"
Bên ngoài, chẳng ai nói gì thêm. Kết quả đã rõ ràng.
Hàn Kiều Kiều cười vang trong xe: "Anh trai, tốt quá, vừa rồi em còn sợ bị lây nữa."
Hàn Dực thu lại ánh mắt sắc lạnh, chỉ buông nhẹ một câu: “Đồ xúi quẩy.”
Không biết là nói ai, người ngoài hay lời của Hàn Kiều Kiều.
Chiếc xe sang trọng phóng đi, bỏ lại tất cả những người không liên quan.
Sau đó, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh. Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực không ai để ý đến chàng trai áo hoodie, xe cứ chạy thẳng cho đến khi ngang qua một khách sạn, Hàn Dực mới dừng lại.
Họ không định đưa người lạ về biệt thự, dù anh ta có siêu năng lực. Hàn Dực bản tính lạnh lùng, còn Hàn Kiều Kiều, trải qua một kiếp, không còn dễ dàng tin người. Nhân lực của họ hiện ít ỏi, nhưng thắng ở chỗ ai cũng đáng tin.
Không ngờ, khi xe dừng, Hàn Kiều Kiều quay lại thì thấy chàng trai áo hoodie đang lén ăn bánh bao trứng sữa...
Đó là bữa tối họ gói mang về, nhiều quá nên ghế sau cũng có.
Hàn Kiều Kiều trợn tròn mắt. Chàng trai áo hoodie không ngờ họ dừng đột ngột, cứng đờ nhìn cô rồi cười ngượng, kéo mũ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai.
"Xin lỗi nhé, tôi ngốc quá..."
Nói đến chữ "đói", lưỡi anh ta líu lại, phát âm sai.
... Mắt Hàn Kiều Kiều càng mở to hơn.
Vì anh ta lại là... người, nước, ngoài!
Thời buổi này, người nước ngoài nói tiếng Trung đã trôi chảy đến thế sao? Thậm chí còn mang cả khẩu âm kiểu Đông Bắc?
Chàng trai trẻ trước mắt có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc, làn da trắng trẻo mịn màng. Nếu bỏ qua những mẩu vụn thức ăn lem nhem nơi khóe miệng, trông anh ta chẳng khác nào một nhân vật trong những bộ phim truyền hình Anh quốc, ngọt ngào và cuốn hút.
Anh ta chớp chớp đôi mắt xanh biếc đầy ấn tượng, nói: “Xin chào, tôi là Bạch Kerry.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.