Chương 4: Biến cố nhỏ
Lâm Hạ
12/03/2018
Một bàn to đầy thức ăn, cô nhìn thì suýt nữa bị ngộp. Thịt bò, gà, heo,
cá, rau củ, sơn hào hải vị món nào cũng có, không thiếu bất cứ cái gì.
Cô nuốt nước miếng chăm chú nhìn.
" Đói rồi đúng không? Chúng ta ăn thôi "
Bà ngồi xuống chiếc ghế đầu còn cô thì ngồi bên cạnh bà. Bà nghiêm lại, giọng đầy uy quyền.
" Gọi họ xuống ăn tối đi "
Quản gia cúi đầu vâng rồi sai người đi làm. Không lâu sau mọi người đều có mặt đầy đủ. Âu Tuyết ánh mắt khinh thường nhưng tức giận nhìn cô. Ông Đông ngạc nhiên nhìn cô.
" Đây là...?"
Ông vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bà, đối diện cô. Âu Thịnh ngồi bên cạnh cô, Âu Tuyết ngồi bên cạnh Âu Thịnh. Bà không nhìn ông Đông mà mĩm cười nhìn cô.
" Cháu gái của ta. Nhật Nguyệt "
" Cháu chào bác! "
Cô lễ phép chào ông ấy. Ông Đông đột nhiên cười rồi khen cô.
" Chào cháu! Cháu thật lễ phép "
Ông lâu rồi không thấy mẹ mình vui như vậy, bà vì cô bé đó nên vui vẻ vì vậy ông có ấn tượng rất tốt. Âu Tuyết lúc này càng thêm bực tức, không những bà mà ngay cả ba mình cũng thích con nhỏ đó. Điều đó khiến Âu Tuyết khó chịu và ghét cô nhiều hơn.
Tất cả đồ ăn trên bàn món nào cũng ngon nên cô không thể khống chế bản thân. Tuy là đói nhưng cô cũng biết hạn chế bạn thân mình. Bà thấy cô như vậy liền gắp thức ăn cho cô.
" Ăn nhiều vào! "
" Dạ! "
Cô nhìn thức ăn trên bàn mà có chút đau lòng. Tất cả đều là món mà em gái và gia đình cô rất thích. Nếu họ ở đây chắc chắn sẽ ăn hết số thức ăn này. Cô kìm nén lại cảm xúc của mình và bắt đầu dùng bữa. Âu Thịnh vương tay lấy canh, bất ngờ Âu Tuyết đụng phải làm chén canh của Âu Thịnh đổ lên người cô. Chén canh rất nóng làm phỏng cả người của cô. Vết thuơng liền truyền đến cảm giác nóng rác và đau nhứt. Cô ôm lấy bụng mình rồi kêu đau, bà cùng quản gia nhanh chóng lại xem thử. Bà Thang giọng khinh thường nói:
" Có một chút canh có cần phải làm quá lên như vậy? "
Bà không nói gì chỉ liếc nhìn bà Thanh khiến bà ấy thu lại ánh mắt của mình rồi im lặng không dám nói thêm gì.
" Mau gọi bác sĩ đến đây "
Bác sĩ bước xuống cầu thang rồi đi đến chỗ của bà, cúi đầu nói:
" Đã không sao nữa rồi. Cũng may không bị phỏng nặng nhưng cũng ảnh hưởng không ít đến vết thuơng. Hiện tại thì không thể bôi thuốc, chỉ có thể bôi ở nơi khác "
" Vết thuơng? Ý bác sĩ là sao? "
Bà khá ngạc nhiên khi nghe thấy. Tất nhiên là bà không biết cô có vết thuơng trên người.
" Cô bé có một vết thương khá là sâu ở vùng bụng. Bà không biết sao? Có vẻ như vết thuơng rất nặng, khoảng vài tuần nữa mới có thể kiểm tra và cắt chỉ. Không còn nữa, vậy tôi xin phép ra về "
Quản gia đi theo tiễn bác sĩ. Cô chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống. Bà vội lại đỡ lấy cô, dẫn cô ngồi bên cạnh bà.
" Cháu không sao chứ? Tại sao bị thuơng mà không nói cho bà biết? "
" Bà đâu có hỏi cháu đâu. Hôm nay cũng là ngày cháu được xuất viện đấy ạ "
Cô vui vẻ trả lời, coi như không có gì. Bà có chút buồn nhìn cô rồi lại tức giận nhìn Âu Tuyết lớn tiếng:
" Âu Tuyết! Tại sao cháu lại làm như vậy? "
Âu Tuyết chu môi tỏ ra vô tội.
" Cháu làm gì ạ? Là anh Thịnh làm kia mà "
Bà Thanh liếc mắt khó chịu nhìn cô rồi có chút lớn giọng nói với bà.
" Mẹ à! Dù sao con bé cũng không có cố ý. Mẹ có cần vì con nhóc người ngoài này mà la mắng con bé như vậy không? "
Bà Thanh vô cùng tức tối khi nghe con mình bị la mắng như vậy. Bà càng lúc càng tức giận.
" Người ngoài là ai thì vẫn còn chưa xác định rõ. Chị cũng đừng tự cho con mình là nhất. Nếu còn không dạy dỗ lại cẩn thận thì đừng trách tôi "
Bà nói rồi lại chuyển ánh mắt sang Âu Tuyết.
" Ở đâu ra một đứa thiếu hiểu biết đến như vậy. Không biết lớn nhỏ, tự cho mình là đúng, rồi lại còn đổ lỗi cho người khác "
Cô đột nhiên bắt gặp ánh mắt tức giận của Âu Thịnh nhìn cô. Cô làm gì chứ? Là hai anh em các người ức hiếp cô, bây giờ còn xoay lại hết liếc rồi tức giận với cô. Thật quá hư đi. Nhưng bà có vẻ rất tức, nếu còn không ngăn lại thì với tình hình này chắc có lẽ sẽ xảy ra chiến tranh mất. Vì mặt ai cũng rất căng thẳng, ông Đông lúc này cũng sắp không nhịn được đến nơi rồi.
" Bà à! Bà đừng mắng bạn ấy nữa. Cháu đã không còn đau nữa rồi. Vì vậy, bà đừng tức giận nữa có được không? Bạn ấy không có cố ý đâu ạ"
Cô dùng giọng điệu đáng yêu năn nỉ bà, bà nghe xong liền nắm lấy tay cô vui vẻ nói:
" Được rồi! Ta không tức giận nữa "
Dù sao cô cũng không muốn ồn ào, cũng không muốn chấp nhất trẻ con làm gì. Nhưng nếu còn có lần sau thì cô không chắc chắn bản thân sẽ tiếp tục nhân từ như vậy đâu.
" Chị xem đi. Người ngoài mà chị nói còn hiểu chuyện hơn con của chị. Hãy xem lại cách dạy con của mình đi. Đừng để nó đi ra ngoài rồi làm mất mặt cái nhà này "
Bà nói rồi dẫn cô đi về phía cầu thang, để lại ba mẹ con bà Thanh tức tối một mặt. Cô không ngờ khi bà tức giận thì lại khiến người khác sợ hãi như vậy. Tuy là bà tức giận nhưng lại rất điềm tĩnh, vẻ thùy mị của bà vẫn hiện rõ, đúng chuẩn phong thái của phụ nữ thời xưa. Cái này có thể tạm gọi là tức giận của giới thuợng lưu.
Bà dẫn cô đi đến một căn phòng ở cuối dãy tầng một. Bước vào trong là một căn phòng vô cùng dễ thương. Màu hồng và trắng làm chủ đạo, xung quanh được trang trí vô cùng bắt mắt và xinh đẹp. Đầu giường còn có rất nhiều thú nhồi bông.
" Từ bây giờ đây sẽ là phòng của cháu "
" Thật sao ạ? "
Bà vui vẻ gật đầu. Cô vô cùng thích thú chạy ngay đến chiếc giường rồi ôm lấy một con gấu bông. Tuy là màu hồng nhưng lại không quá bánh bèo, cô thật sự rất thích. Bà chậm rãi tiến lại rồi ngồi bên cạnh cô.
" Sau này bọn họ có nói gì hay làm gì thì cháu cũng đừng để tâm, có biết không? "
" Dạ! "
Cho dù bà không nói cô cũng có thể nhận ra. Bà không hề thích mẹ con bà Thanh, nhưng lý do là gì thì cô đành chịu. Bà ngồi bên cạnh hát ru cho cô ngủ. Giọng hát của bà rất hay nên cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
" Đói rồi đúng không? Chúng ta ăn thôi "
Bà ngồi xuống chiếc ghế đầu còn cô thì ngồi bên cạnh bà. Bà nghiêm lại, giọng đầy uy quyền.
" Gọi họ xuống ăn tối đi "
Quản gia cúi đầu vâng rồi sai người đi làm. Không lâu sau mọi người đều có mặt đầy đủ. Âu Tuyết ánh mắt khinh thường nhưng tức giận nhìn cô. Ông Đông ngạc nhiên nhìn cô.
" Đây là...?"
Ông vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bà, đối diện cô. Âu Thịnh ngồi bên cạnh cô, Âu Tuyết ngồi bên cạnh Âu Thịnh. Bà không nhìn ông Đông mà mĩm cười nhìn cô.
" Cháu gái của ta. Nhật Nguyệt "
" Cháu chào bác! "
Cô lễ phép chào ông ấy. Ông Đông đột nhiên cười rồi khen cô.
" Chào cháu! Cháu thật lễ phép "
Ông lâu rồi không thấy mẹ mình vui như vậy, bà vì cô bé đó nên vui vẻ vì vậy ông có ấn tượng rất tốt. Âu Tuyết lúc này càng thêm bực tức, không những bà mà ngay cả ba mình cũng thích con nhỏ đó. Điều đó khiến Âu Tuyết khó chịu và ghét cô nhiều hơn.
Tất cả đồ ăn trên bàn món nào cũng ngon nên cô không thể khống chế bản thân. Tuy là đói nhưng cô cũng biết hạn chế bạn thân mình. Bà thấy cô như vậy liền gắp thức ăn cho cô.
" Ăn nhiều vào! "
" Dạ! "
Cô nhìn thức ăn trên bàn mà có chút đau lòng. Tất cả đều là món mà em gái và gia đình cô rất thích. Nếu họ ở đây chắc chắn sẽ ăn hết số thức ăn này. Cô kìm nén lại cảm xúc của mình và bắt đầu dùng bữa. Âu Thịnh vương tay lấy canh, bất ngờ Âu Tuyết đụng phải làm chén canh của Âu Thịnh đổ lên người cô. Chén canh rất nóng làm phỏng cả người của cô. Vết thuơng liền truyền đến cảm giác nóng rác và đau nhứt. Cô ôm lấy bụng mình rồi kêu đau, bà cùng quản gia nhanh chóng lại xem thử. Bà Thang giọng khinh thường nói:
" Có một chút canh có cần phải làm quá lên như vậy? "
Bà không nói gì chỉ liếc nhìn bà Thanh khiến bà ấy thu lại ánh mắt của mình rồi im lặng không dám nói thêm gì.
" Mau gọi bác sĩ đến đây "
Bác sĩ bước xuống cầu thang rồi đi đến chỗ của bà, cúi đầu nói:
" Đã không sao nữa rồi. Cũng may không bị phỏng nặng nhưng cũng ảnh hưởng không ít đến vết thuơng. Hiện tại thì không thể bôi thuốc, chỉ có thể bôi ở nơi khác "
" Vết thuơng? Ý bác sĩ là sao? "
Bà khá ngạc nhiên khi nghe thấy. Tất nhiên là bà không biết cô có vết thuơng trên người.
" Cô bé có một vết thương khá là sâu ở vùng bụng. Bà không biết sao? Có vẻ như vết thuơng rất nặng, khoảng vài tuần nữa mới có thể kiểm tra và cắt chỉ. Không còn nữa, vậy tôi xin phép ra về "
Quản gia đi theo tiễn bác sĩ. Cô chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống. Bà vội lại đỡ lấy cô, dẫn cô ngồi bên cạnh bà.
" Cháu không sao chứ? Tại sao bị thuơng mà không nói cho bà biết? "
" Bà đâu có hỏi cháu đâu. Hôm nay cũng là ngày cháu được xuất viện đấy ạ "
Cô vui vẻ trả lời, coi như không có gì. Bà có chút buồn nhìn cô rồi lại tức giận nhìn Âu Tuyết lớn tiếng:
" Âu Tuyết! Tại sao cháu lại làm như vậy? "
Âu Tuyết chu môi tỏ ra vô tội.
" Cháu làm gì ạ? Là anh Thịnh làm kia mà "
Bà Thanh liếc mắt khó chịu nhìn cô rồi có chút lớn giọng nói với bà.
" Mẹ à! Dù sao con bé cũng không có cố ý. Mẹ có cần vì con nhóc người ngoài này mà la mắng con bé như vậy không? "
Bà Thanh vô cùng tức tối khi nghe con mình bị la mắng như vậy. Bà càng lúc càng tức giận.
" Người ngoài là ai thì vẫn còn chưa xác định rõ. Chị cũng đừng tự cho con mình là nhất. Nếu còn không dạy dỗ lại cẩn thận thì đừng trách tôi "
Bà nói rồi lại chuyển ánh mắt sang Âu Tuyết.
" Ở đâu ra một đứa thiếu hiểu biết đến như vậy. Không biết lớn nhỏ, tự cho mình là đúng, rồi lại còn đổ lỗi cho người khác "
Cô đột nhiên bắt gặp ánh mắt tức giận của Âu Thịnh nhìn cô. Cô làm gì chứ? Là hai anh em các người ức hiếp cô, bây giờ còn xoay lại hết liếc rồi tức giận với cô. Thật quá hư đi. Nhưng bà có vẻ rất tức, nếu còn không ngăn lại thì với tình hình này chắc có lẽ sẽ xảy ra chiến tranh mất. Vì mặt ai cũng rất căng thẳng, ông Đông lúc này cũng sắp không nhịn được đến nơi rồi.
" Bà à! Bà đừng mắng bạn ấy nữa. Cháu đã không còn đau nữa rồi. Vì vậy, bà đừng tức giận nữa có được không? Bạn ấy không có cố ý đâu ạ"
Cô dùng giọng điệu đáng yêu năn nỉ bà, bà nghe xong liền nắm lấy tay cô vui vẻ nói:
" Được rồi! Ta không tức giận nữa "
Dù sao cô cũng không muốn ồn ào, cũng không muốn chấp nhất trẻ con làm gì. Nhưng nếu còn có lần sau thì cô không chắc chắn bản thân sẽ tiếp tục nhân từ như vậy đâu.
" Chị xem đi. Người ngoài mà chị nói còn hiểu chuyện hơn con của chị. Hãy xem lại cách dạy con của mình đi. Đừng để nó đi ra ngoài rồi làm mất mặt cái nhà này "
Bà nói rồi dẫn cô đi về phía cầu thang, để lại ba mẹ con bà Thanh tức tối một mặt. Cô không ngờ khi bà tức giận thì lại khiến người khác sợ hãi như vậy. Tuy là bà tức giận nhưng lại rất điềm tĩnh, vẻ thùy mị của bà vẫn hiện rõ, đúng chuẩn phong thái của phụ nữ thời xưa. Cái này có thể tạm gọi là tức giận của giới thuợng lưu.
Bà dẫn cô đi đến một căn phòng ở cuối dãy tầng một. Bước vào trong là một căn phòng vô cùng dễ thương. Màu hồng và trắng làm chủ đạo, xung quanh được trang trí vô cùng bắt mắt và xinh đẹp. Đầu giường còn có rất nhiều thú nhồi bông.
" Từ bây giờ đây sẽ là phòng của cháu "
" Thật sao ạ? "
Bà vui vẻ gật đầu. Cô vô cùng thích thú chạy ngay đến chiếc giường rồi ôm lấy một con gấu bông. Tuy là màu hồng nhưng lại không quá bánh bèo, cô thật sự rất thích. Bà chậm rãi tiến lại rồi ngồi bên cạnh cô.
" Sau này bọn họ có nói gì hay làm gì thì cháu cũng đừng để tâm, có biết không? "
" Dạ! "
Cho dù bà không nói cô cũng có thể nhận ra. Bà không hề thích mẹ con bà Thanh, nhưng lý do là gì thì cô đành chịu. Bà ngồi bên cạnh hát ru cho cô ngủ. Giọng hát của bà rất hay nên cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.