Chương 5: Hung thủ
Lâm Hạ
12/03/2018
Cô từ sáng sớm đã thức dậy, ngồi trước gương tự soi mình. Vẫn là gương
mặt đáng yêu này, gương mặt mà cô vẫn thường rất yêu thuơng. Cô đưa tay
sờ lên chiếc gương rồi khẽ thì thầm.
" Nguyệt Nguyệt, chào buổi sáng "
Cô khẽ mĩm cười với người ở trước gương rồi rời khỏi phòng. Cô bước xuống nhà bếp, Phong quản gia đang tất bật chuẩn bị bữa sáng.
" Cháu chào ông! "
" Tiểu thư dậy rồi ạ "
Thấy cô ông cười vui vẻ rồi lại chỉ chỏ người làm.
" Hôm nay có tiệc sao ạ? "
Phong quản gia ngồi xổm xuống nhìn cô.
" Cũng không hẳn vậy. Hôm nay đại thiếu gia trở về nên chuẩn bị bữa cơm để đón thiếu gia thôi "
" Đại thiếu gia sao ạ? "
" Phải! Đại thiếu gia của nhà này, cũng là anh lớn của tiểu thư đó "
" Woa! Vậy là Nguyệt Nguyệt sẽ có anh trai đúng không? "
Phong quản gia mĩm cười rồi khẽ gật đầu. Quả nhiên lão phu nhân rất biết nhìn người. Cô bé này rất chi là đáng yêu và hiểu chuyện.
Cô không có đáng yêu như vậy đâu. Chỉ là cô bắt chước cho giống trẻ con thôi. Nhưng dù sao cũng không khác cô lúc nhỏ là mấy.
Bà sau đó cũng thức dậy rồi bước xuống cầu thang rồi đến phòng khách. Lúc này cô cũng vừa hì hục pha được trà liền đem đến chỗ bà.
"Bà ơi! Trà của bà đây ạ "
Cô tỏ vẻ đáng yêu mời bà uống trà. Bà mĩm cười xoa đầu cô, nhận lấy ly trà từ tay cô rồi uống một ngụm.
" Cám ơn cháu! Trà rất ngon. Mau ngồi xuống đây "
Cô ngồi xuống cạnh bà, bà mĩm cười hỏi:
" Trà ai pha thế? "
" Là cháu pha ạ "
" Cháu pha sao? "
Bà có hơi chút ngạc nhiên. Bà bất chợt nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay của cô.
" Tay cháu làm sao thế? "
Cô nhìn lại bàn tay của mình, khẽ cười rồi che tay lại.
" Lúc nãy không cẩn thận nên nước nóng rơi vào, không sao đâu ạ "
Lúc nãy bắt nước sôi, vì thấp quá nên cô không cẩn thận làn rơi cốc nước nóng. Bà cầm lấy tay cô xem qua rồi chau mày nhìn cô.
" Sau này không cần làm những việc này nữa "
" Không sao ạ! Lần sau cháu sẽ cẩn thận "
Không còn cách nào với cô, bà véo má cô đầy yêu thuơng. Lúc này, bà Thanh cùng hai cô cậu kia cũng đi xuống. Vừa nhìn thấy cô, Âu Tuyết liếc cô một cái rồi cũng không thèm để ý đi vào nhà bếp. Ông Đông không lâu sau cũng đi xuống, nhìn thấy cô và bà liền chào một tiếng rồi mời bà vào ăn sáng.
Trên bàn ăn không khí ảm đạm vô cùng. Không ai nói với ai câu nào, chỉ có âm thanh va chạm của chén dĩa. Quản gia từ phòng khác bước đến cúi đầu nói:
" Lão phu nhân! Có điện thoại từ sở cảnh sát. Họ nói đã tìm được kẻ tình nghi muốn tiểu thư Nhật Nguyệt đến nhận dạng "
Cô đang ăn liền đặt chén đũa xuống.
" Cháu có thể đi giờ được không ạ? "
Cô vẻ mặt gấp gáp nhìn bà. Bà gật đầu cho phép cô liền nhanh chóng đi rời đi để lại một câu cám ơn bà.
" Ông đi theo con bé đi "
" Vâng! "
Ông cúi đầu rồi nhanh chóng lấy xe đưa cô đến sở cảnh sát. Tên được cho là kẻ tình nghi ngồi phía sau chỗ tạm giam.
" Hắn ta có đầy đủ tất cả những thứ mà cháu đã miêu tả"
Cô nhìn sơ qua rồi khẳng định.
"Chính là hắn! Chính là hắn ta "
Người đàn ông đó có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra. Cô mãi mãi không thể quên được gương mặt đã giết hại gia đình cô, kẻ đã đâm cô một cách vô cùng man rợn. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thù hận, nhưng hắn lại nhìn cô với ánh mắt vô tội. Chú cảnh sát lại nói tiếp:
" Nhưng hắn ta nói không nhớ gì về vụ án đó "
" Làm sao có thể như vậy chứ? Giết người xong rồi nói không nhớ gì là được sao? "
Cô tức giận, lửa hận bắt đầu sôi sục trong lòng cô. Cô tiến đến nắm lấy khung sắt nhìn chằm chằm gã sát nhân kia.
" Tôi nói cho anh biết. Tôi không quan tâm anh có nhớ hay không nhưng tôi nhất định sẽ bắt anh chịu trách nhiệm về cái chết của gia đình tôi. Anh cũng đừng hòng mà viện cớ để tránh tội "
Tên cảnh sát đến lôi cô ra rồi trấn an cô.
"Cháu bé! Cháu hãy bình tĩnh đi. Chú cũng rất tức giận nhưng hắn ta như vậy thì chú cũng không thể làm gì được. Hắn ta còn được cho là bị tâm thần vì sử dụng ma túy. Vì vậy rất khó để có thể kết tội hắn "
Cô nghe đến đây liền bật khóc.
" Hắn ta thậm chí còn dấu xác chị của cháu... Hức... Hức... Chú... Chú... "
Cô nói trong từng tiếng nấc rồi cô khóc òa lên. Cô cũng không biết tại sao cô lại khóc như vậy, chỉ là cô quá uất ức. Vì hắn mà cô phải mất gia đình, mất đi người thân, biến thành trẻ mồ côi. Cả đời này cô vĩnh viễn sẽ không tha cho hắn.
Cảnh sát thấy vậy thì loạn cả lên, tất cả họ đều không biết dỗ con nít.
" Nín nào! "
Cây kẹo mút đột nhiên xuất hiện trước mắt cô. Cô nín khóc rồi ngước lên nhìn. Bà mĩm cười rồi ngồi xuống nhìn cô.
" Bà ơi! "
Cô ôm chầm lấy bà rồi khóc thúc thích. Bà vuốt tóc cô rồi dỗ cô nín.
" Bà sẽ giúp cháu. Chịu không? "
Cô tựa đầu vào vai bà rồi gật đầu liên tục. Những vị cảnh sát nhìn thấy bà liền cúi đầu chào một cách đầy kính trọng. Cô buông bà ra rồi bà đứng dậy.
" Đây là luật sư của tôi. Nếu có gì thì hãy làm việc với cậu ấy "
Vị luật sư tiến lên phía trước rồi chào hỏi những vị cảnh sát. Bà nhìn vị luật sư rồi nghiêm giọng nói:
" Mọi việc còn lại giao cho cậu "
" Xin chủ tịch cứ yên tâm "
Luật sư cúi đầu trả lời bà. Bà mĩm cười rồi nắm lấy tay cô rời khỏi sở cảnh sát.
" Nguyệt Nguyệt, chào buổi sáng "
Cô khẽ mĩm cười với người ở trước gương rồi rời khỏi phòng. Cô bước xuống nhà bếp, Phong quản gia đang tất bật chuẩn bị bữa sáng.
" Cháu chào ông! "
" Tiểu thư dậy rồi ạ "
Thấy cô ông cười vui vẻ rồi lại chỉ chỏ người làm.
" Hôm nay có tiệc sao ạ? "
Phong quản gia ngồi xổm xuống nhìn cô.
" Cũng không hẳn vậy. Hôm nay đại thiếu gia trở về nên chuẩn bị bữa cơm để đón thiếu gia thôi "
" Đại thiếu gia sao ạ? "
" Phải! Đại thiếu gia của nhà này, cũng là anh lớn của tiểu thư đó "
" Woa! Vậy là Nguyệt Nguyệt sẽ có anh trai đúng không? "
Phong quản gia mĩm cười rồi khẽ gật đầu. Quả nhiên lão phu nhân rất biết nhìn người. Cô bé này rất chi là đáng yêu và hiểu chuyện.
Cô không có đáng yêu như vậy đâu. Chỉ là cô bắt chước cho giống trẻ con thôi. Nhưng dù sao cũng không khác cô lúc nhỏ là mấy.
Bà sau đó cũng thức dậy rồi bước xuống cầu thang rồi đến phòng khách. Lúc này cô cũng vừa hì hục pha được trà liền đem đến chỗ bà.
"Bà ơi! Trà của bà đây ạ "
Cô tỏ vẻ đáng yêu mời bà uống trà. Bà mĩm cười xoa đầu cô, nhận lấy ly trà từ tay cô rồi uống một ngụm.
" Cám ơn cháu! Trà rất ngon. Mau ngồi xuống đây "
Cô ngồi xuống cạnh bà, bà mĩm cười hỏi:
" Trà ai pha thế? "
" Là cháu pha ạ "
" Cháu pha sao? "
Bà có hơi chút ngạc nhiên. Bà bất chợt nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay của cô.
" Tay cháu làm sao thế? "
Cô nhìn lại bàn tay của mình, khẽ cười rồi che tay lại.
" Lúc nãy không cẩn thận nên nước nóng rơi vào, không sao đâu ạ "
Lúc nãy bắt nước sôi, vì thấp quá nên cô không cẩn thận làn rơi cốc nước nóng. Bà cầm lấy tay cô xem qua rồi chau mày nhìn cô.
" Sau này không cần làm những việc này nữa "
" Không sao ạ! Lần sau cháu sẽ cẩn thận "
Không còn cách nào với cô, bà véo má cô đầy yêu thuơng. Lúc này, bà Thanh cùng hai cô cậu kia cũng đi xuống. Vừa nhìn thấy cô, Âu Tuyết liếc cô một cái rồi cũng không thèm để ý đi vào nhà bếp. Ông Đông không lâu sau cũng đi xuống, nhìn thấy cô và bà liền chào một tiếng rồi mời bà vào ăn sáng.
Trên bàn ăn không khí ảm đạm vô cùng. Không ai nói với ai câu nào, chỉ có âm thanh va chạm của chén dĩa. Quản gia từ phòng khác bước đến cúi đầu nói:
" Lão phu nhân! Có điện thoại từ sở cảnh sát. Họ nói đã tìm được kẻ tình nghi muốn tiểu thư Nhật Nguyệt đến nhận dạng "
Cô đang ăn liền đặt chén đũa xuống.
" Cháu có thể đi giờ được không ạ? "
Cô vẻ mặt gấp gáp nhìn bà. Bà gật đầu cho phép cô liền nhanh chóng đi rời đi để lại một câu cám ơn bà.
" Ông đi theo con bé đi "
" Vâng! "
Ông cúi đầu rồi nhanh chóng lấy xe đưa cô đến sở cảnh sát. Tên được cho là kẻ tình nghi ngồi phía sau chỗ tạm giam.
" Hắn ta có đầy đủ tất cả những thứ mà cháu đã miêu tả"
Cô nhìn sơ qua rồi khẳng định.
"Chính là hắn! Chính là hắn ta "
Người đàn ông đó có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra. Cô mãi mãi không thể quên được gương mặt đã giết hại gia đình cô, kẻ đã đâm cô một cách vô cùng man rợn. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thù hận, nhưng hắn lại nhìn cô với ánh mắt vô tội. Chú cảnh sát lại nói tiếp:
" Nhưng hắn ta nói không nhớ gì về vụ án đó "
" Làm sao có thể như vậy chứ? Giết người xong rồi nói không nhớ gì là được sao? "
Cô tức giận, lửa hận bắt đầu sôi sục trong lòng cô. Cô tiến đến nắm lấy khung sắt nhìn chằm chằm gã sát nhân kia.
" Tôi nói cho anh biết. Tôi không quan tâm anh có nhớ hay không nhưng tôi nhất định sẽ bắt anh chịu trách nhiệm về cái chết của gia đình tôi. Anh cũng đừng hòng mà viện cớ để tránh tội "
Tên cảnh sát đến lôi cô ra rồi trấn an cô.
"Cháu bé! Cháu hãy bình tĩnh đi. Chú cũng rất tức giận nhưng hắn ta như vậy thì chú cũng không thể làm gì được. Hắn ta còn được cho là bị tâm thần vì sử dụng ma túy. Vì vậy rất khó để có thể kết tội hắn "
Cô nghe đến đây liền bật khóc.
" Hắn ta thậm chí còn dấu xác chị của cháu... Hức... Hức... Chú... Chú... "
Cô nói trong từng tiếng nấc rồi cô khóc òa lên. Cô cũng không biết tại sao cô lại khóc như vậy, chỉ là cô quá uất ức. Vì hắn mà cô phải mất gia đình, mất đi người thân, biến thành trẻ mồ côi. Cả đời này cô vĩnh viễn sẽ không tha cho hắn.
Cảnh sát thấy vậy thì loạn cả lên, tất cả họ đều không biết dỗ con nít.
" Nín nào! "
Cây kẹo mút đột nhiên xuất hiện trước mắt cô. Cô nín khóc rồi ngước lên nhìn. Bà mĩm cười rồi ngồi xuống nhìn cô.
" Bà ơi! "
Cô ôm chầm lấy bà rồi khóc thúc thích. Bà vuốt tóc cô rồi dỗ cô nín.
" Bà sẽ giúp cháu. Chịu không? "
Cô tựa đầu vào vai bà rồi gật đầu liên tục. Những vị cảnh sát nhìn thấy bà liền cúi đầu chào một cách đầy kính trọng. Cô buông bà ra rồi bà đứng dậy.
" Đây là luật sư của tôi. Nếu có gì thì hãy làm việc với cậu ấy "
Vị luật sư tiến lên phía trước rồi chào hỏi những vị cảnh sát. Bà nhìn vị luật sư rồi nghiêm giọng nói:
" Mọi việc còn lại giao cho cậu "
" Xin chủ tịch cứ yên tâm "
Luật sư cúi đầu trả lời bà. Bà mĩm cười rồi nắm lấy tay cô rời khỏi sở cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.