Trọng Sinh Năm 70: Cưới Kẻ Thù Của Chồng Cũ
Chương 6:
Tửu Trừng
01/08/2024
Hiệp Duy Cần nghe xong, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh ta có tư cách gì chăm sóc em?"
Lâm Sương phản bác: "Anh ấy đã ôm tôi lại còn hôn tôi, anh ấy không có tư cách thì ai có tư cách?"
Một cô gái chưa chồng, bị một người đàn ông ôm hôn, vốn là chuyện mất mặt nhưng đến miệng Lâm Sương, lại như thể rất vinh quang.
Hiệp Duy Cần bị cô chọc tức đến mức không nói nên lời, cuối cùng tức giận phất tay áo bỏ đi.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người, Lâm Sương nghiêng đầu nhìn Thẩm Khoát.
Anh khi 20 tuổi không có sự điềm đạm của người 40 tuổi, hơi có vẻ non nớt nhưng không thể che giấu được đôi mắt sáng như sao, anh tuấn bức người, vải thô cũng không che được thân hình vai rộng eo thon của anh.
Càng nhìn càng thấy đẹp, cô rất muốn ôm chầm lấy anh.
Thẩm Khoát bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái, ánh mắt sắc bén liếc cô một cái, ra vẻ cảnh cáo.
"Tôi thấy cô cũng không sao rồi, về nhà đi." Thẩm Khoát bắt đầu đuổi người.
"Sao lại không sao? Bây giờ em còn thở không thông." Lâm Sương đúng lúc ho vài tiếng, sau đó đáng thương nói: "Anh cũng biết em là con một, bố mẹ đều không còn, nếu bây giờ về, hơi chóng mặt đau tim thì em biết tìm ai?"
"Vừa rồi Hiệp Duy Cần nói sẽ chăm sóc cô, sao cô lại từ chối?" Thẩm Khoát hỏi.
"Em từ chối anh ta, chỉ đích danh để anh chăm sóc, anh có vui không?" Lâm Sương nhướng mày hỏi.
"Bệnh thần kinh."
"..." Rõ ràng bây giờ cô mới 18 tuổi, là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ, sao lại có vẻ không bằng lúc 38 tuổi? Thẩm Khoát này không phải nói là đã sớm thầm mến cô sao? Chẳng lẽ bây giờ anh ta đang xấu hổ?
Nhận ra khả năng này, Lâm Sương không còn lăn tăn nữa, trực tiếp nói: "Em không thích Hiệp Duy Cần, người em thích là anh, đương nhiên hy vọng anh chăm sóc em rồi."
Cô đánh thẳng, khiến Thẩm Khoát không đỡ được, cô thậm chí còn thấy vành tai anh đỏ lên.
Thẩm Khoát ngây thơ như vậy, đáng yêu hơn nhiều so với con cáo già luôn nắm thóp cô hai mươi năm sau, cô rất thích.
"Cô... cô bị nước vào đầu à, ai mà không biết cô và Hiệp Duy Cần đang yêu nhau? Tôi không làm chuyện đào góc tường." Thẩm Khoát hừ lạnh một tiếng.
Nhắc đến vấn đề này, Lâm Sương vẫn nên giải thích rõ ràng với anh sớm: "Em và Hiệp Duy Cần chỉ quen biết từ nhỏ, tương đối thân thiết hơn một chút nhưng chưa bao giờ yêu nhau. Em không thích anh ta, anh ta cũng không thích em, anh ta đối xử tốt với em, chỉ là muốn chiếm đoạt gia sản nhà em thôi."
Kiếp trước ở độ tuổi này, cô không nhìn rõ nhưng bây giờ dù có ngốc đến đâu cũng hiểu được những uẩn khúc trong mối quan hệ đó.
Lâm Sương phản bác: "Anh ấy đã ôm tôi lại còn hôn tôi, anh ấy không có tư cách thì ai có tư cách?"
Một cô gái chưa chồng, bị một người đàn ông ôm hôn, vốn là chuyện mất mặt nhưng đến miệng Lâm Sương, lại như thể rất vinh quang.
Hiệp Duy Cần bị cô chọc tức đến mức không nói nên lời, cuối cùng tức giận phất tay áo bỏ đi.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người, Lâm Sương nghiêng đầu nhìn Thẩm Khoát.
Anh khi 20 tuổi không có sự điềm đạm của người 40 tuổi, hơi có vẻ non nớt nhưng không thể che giấu được đôi mắt sáng như sao, anh tuấn bức người, vải thô cũng không che được thân hình vai rộng eo thon của anh.
Càng nhìn càng thấy đẹp, cô rất muốn ôm chầm lấy anh.
Thẩm Khoát bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái, ánh mắt sắc bén liếc cô một cái, ra vẻ cảnh cáo.
"Tôi thấy cô cũng không sao rồi, về nhà đi." Thẩm Khoát bắt đầu đuổi người.
"Sao lại không sao? Bây giờ em còn thở không thông." Lâm Sương đúng lúc ho vài tiếng, sau đó đáng thương nói: "Anh cũng biết em là con một, bố mẹ đều không còn, nếu bây giờ về, hơi chóng mặt đau tim thì em biết tìm ai?"
"Vừa rồi Hiệp Duy Cần nói sẽ chăm sóc cô, sao cô lại từ chối?" Thẩm Khoát hỏi.
"Em từ chối anh ta, chỉ đích danh để anh chăm sóc, anh có vui không?" Lâm Sương nhướng mày hỏi.
"Bệnh thần kinh."
"..." Rõ ràng bây giờ cô mới 18 tuổi, là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ, sao lại có vẻ không bằng lúc 38 tuổi? Thẩm Khoát này không phải nói là đã sớm thầm mến cô sao? Chẳng lẽ bây giờ anh ta đang xấu hổ?
Nhận ra khả năng này, Lâm Sương không còn lăn tăn nữa, trực tiếp nói: "Em không thích Hiệp Duy Cần, người em thích là anh, đương nhiên hy vọng anh chăm sóc em rồi."
Cô đánh thẳng, khiến Thẩm Khoát không đỡ được, cô thậm chí còn thấy vành tai anh đỏ lên.
Thẩm Khoát ngây thơ như vậy, đáng yêu hơn nhiều so với con cáo già luôn nắm thóp cô hai mươi năm sau, cô rất thích.
"Cô... cô bị nước vào đầu à, ai mà không biết cô và Hiệp Duy Cần đang yêu nhau? Tôi không làm chuyện đào góc tường." Thẩm Khoát hừ lạnh một tiếng.
Nhắc đến vấn đề này, Lâm Sương vẫn nên giải thích rõ ràng với anh sớm: "Em và Hiệp Duy Cần chỉ quen biết từ nhỏ, tương đối thân thiết hơn một chút nhưng chưa bao giờ yêu nhau. Em không thích anh ta, anh ta cũng không thích em, anh ta đối xử tốt với em, chỉ là muốn chiếm đoạt gia sản nhà em thôi."
Kiếp trước ở độ tuổi này, cô không nhìn rõ nhưng bây giờ dù có ngốc đến đâu cũng hiểu được những uẩn khúc trong mối quan hệ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.