Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn
Chương 19:
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
11/08/2024
“Dạ… Dạ không sợ.” Khương Nhã ấp úng ngẩng đầu nhìn Mãn Lâm, trong đầu lại hiện lên bức ảnh đen trắng trong linh đường, chú Mãn Lâm trong ảnh cũng có dáng vẻ như thế này, trông vô cùng hiền từ.
Khương Nhã có chút sợ hãi, rốt cuộc lúc nãy là chuyện gì, còn có chuyện của chú Mãn Lâm, là cô tưởng tượng ra, hay là dự cảm?!
“Thôi, chị cháu đi xa rồi, cháu mau về đi.”
“Dạ… Cháu… Cháu đi đây.” Cuối cùng Khương Nhã không nói gì, vùng chạy ra ngoài, phía sau còn có thể nghe thấy tiếng chú Mãn Lâm dặn cô chạy chậm thôi, Khương Nhã chạy mấy phút mới đuổi kịp Dương Quý Mai bọn họ.
Cả nhà cùng nhau về đến nhà, mãi cho đến khi nằm trên giường Khương Nhã vẫn thấy sợ hãi, nhìn Khương Cầm bên cạnh đã sắp ngủ, Khương Nhã nhịn không được đưa tay chọc chọc vào lưng Khương Cầm.
Cảm nhận được động tác nhỏ của Khương Nhã, Khương Cầm mơ màng mở mắt, lên tiếng: “Khương Nhã, em chưa ngủ à?”
“Chị, chị nói xem, chú Mãn Lâm có phải là người tốt không?” Khương Nhã cần một lý do, một lý do khiến cô an tâm.
Những hình ảnh nhìn thấy trong đầu, Khương Nhã không biết có nên nói ra hay không, quan trọng nhất là chuyện này nói ra người ta cũng chưa chắc đã tin.
Khương Cầm giơ tay lên ngáp một cái, nói: “Chú Mãn Lâm là người tốt, sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Sống lâu trăm tuổi, Khương Nhã nghĩ đến di ảnh đen trắng kia, lại nhớ lại chuyện hôm nay, chú Mãn Lâm là người tốt, ngày thường trong thôn rất được người yêu quý, nghĩ đến lúc dìu chú Mãn Lâm cô nhìn thấy những hình ảnh kia, Khương Nhã có chút do dự.
“Chị, người tốt sẽ sống lâu phải không?”
“Người tốt đoản mệnh, kẻ xấu mới sống lâu, chẳng phải có câu nói, họa hại lưu ngàn năm sao? Thôi, ngủ nhanh đi, muộn thế này rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa.”
Nói xong, Khương Cầm trở mình, cuộn chăn lại nhắm mắt.
Khương Nhã suy nghĩ cả nửa đêm, mãi đến nửa đêm về sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Bảy giờ sáng, tiếng gà gáy vang lên, Khương Nhã từ trong giấc mộng tỉnh lại, sau đó phát hiện Khương Cầm bên cạnh đã không thấy đâu nữa.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Khương Nhã bò dậy khỏi giường, đưa tay xoa xoa mái tóc lởm chởm vài cọng tóc ngắn, trong lòng hơi buồn bã.
Nói là sẽ làm một tiểu công chúa xinh đẹp mà?
Kết quả, sau một hồi, đã thành một tiểu ni cô không có tóc.
Mặc quần áo bước ra khỏi phòng, Khương Nhã nhìn thấy Dương Quý Mai đang cho gà ăn ở trong sân, lúc này sắc mặt Dương Quý Mai trông đã tốt hơn tối hôm qua rất nhiều.
Trong đầu đều là hình ảnh rợn người nhìn thấy trong đầu ngày hôm qua, Khương Nhã hướng về phía người mẹ trong sân nói: “Mẹ, đưa con tiền thuốc của chú Mãn Lâm hôm qua đi, con mang qua cho chú ấy.”
“Lát nữa con còn phải đi học, lát mẹ rảnh, mẹ mang qua cũng được.” Dương Quý Mai đầu cũng không quay lại đáp một câu.
“Mẹ, còn sớm mà, mới có bảy giờ, con đi một lát là về, không đến nửa tiếng đâu, mẹ để tiền dưới gối phải không, con tự qua lấy.”
Khương Nhã có chút sợ hãi, rốt cuộc lúc nãy là chuyện gì, còn có chuyện của chú Mãn Lâm, là cô tưởng tượng ra, hay là dự cảm?!
“Thôi, chị cháu đi xa rồi, cháu mau về đi.”
“Dạ… Cháu… Cháu đi đây.” Cuối cùng Khương Nhã không nói gì, vùng chạy ra ngoài, phía sau còn có thể nghe thấy tiếng chú Mãn Lâm dặn cô chạy chậm thôi, Khương Nhã chạy mấy phút mới đuổi kịp Dương Quý Mai bọn họ.
Cả nhà cùng nhau về đến nhà, mãi cho đến khi nằm trên giường Khương Nhã vẫn thấy sợ hãi, nhìn Khương Cầm bên cạnh đã sắp ngủ, Khương Nhã nhịn không được đưa tay chọc chọc vào lưng Khương Cầm.
Cảm nhận được động tác nhỏ của Khương Nhã, Khương Cầm mơ màng mở mắt, lên tiếng: “Khương Nhã, em chưa ngủ à?”
“Chị, chị nói xem, chú Mãn Lâm có phải là người tốt không?” Khương Nhã cần một lý do, một lý do khiến cô an tâm.
Những hình ảnh nhìn thấy trong đầu, Khương Nhã không biết có nên nói ra hay không, quan trọng nhất là chuyện này nói ra người ta cũng chưa chắc đã tin.
Khương Cầm giơ tay lên ngáp một cái, nói: “Chú Mãn Lâm là người tốt, sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Sống lâu trăm tuổi, Khương Nhã nghĩ đến di ảnh đen trắng kia, lại nhớ lại chuyện hôm nay, chú Mãn Lâm là người tốt, ngày thường trong thôn rất được người yêu quý, nghĩ đến lúc dìu chú Mãn Lâm cô nhìn thấy những hình ảnh kia, Khương Nhã có chút do dự.
“Chị, người tốt sẽ sống lâu phải không?”
“Người tốt đoản mệnh, kẻ xấu mới sống lâu, chẳng phải có câu nói, họa hại lưu ngàn năm sao? Thôi, ngủ nhanh đi, muộn thế này rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa.”
Nói xong, Khương Cầm trở mình, cuộn chăn lại nhắm mắt.
Khương Nhã suy nghĩ cả nửa đêm, mãi đến nửa đêm về sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Bảy giờ sáng, tiếng gà gáy vang lên, Khương Nhã từ trong giấc mộng tỉnh lại, sau đó phát hiện Khương Cầm bên cạnh đã không thấy đâu nữa.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Khương Nhã bò dậy khỏi giường, đưa tay xoa xoa mái tóc lởm chởm vài cọng tóc ngắn, trong lòng hơi buồn bã.
Nói là sẽ làm một tiểu công chúa xinh đẹp mà?
Kết quả, sau một hồi, đã thành một tiểu ni cô không có tóc.
Mặc quần áo bước ra khỏi phòng, Khương Nhã nhìn thấy Dương Quý Mai đang cho gà ăn ở trong sân, lúc này sắc mặt Dương Quý Mai trông đã tốt hơn tối hôm qua rất nhiều.
Trong đầu đều là hình ảnh rợn người nhìn thấy trong đầu ngày hôm qua, Khương Nhã hướng về phía người mẹ trong sân nói: “Mẹ, đưa con tiền thuốc của chú Mãn Lâm hôm qua đi, con mang qua cho chú ấy.”
“Lát nữa con còn phải đi học, lát mẹ rảnh, mẹ mang qua cũng được.” Dương Quý Mai đầu cũng không quay lại đáp một câu.
“Mẹ, còn sớm mà, mới có bảy giờ, con đi một lát là về, không đến nửa tiếng đâu, mẹ để tiền dưới gối phải không, con tự qua lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.