Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Chương 20:

Tiểu Tiểu Đích Hiểu

11/08/2024

Khương Nhã nói xong, không đợi Dương Quý Mai trả lời, liền chạy một mạch vào phòng của mẹ.

“Này, con cẩn thận đấy, đừng có lấy nhiều, con có biết đếm không thế hả?” Dương Quý Mai có chút không yên tâm hướng về phía Khương Nhã đã vào phòng hét lớn.

Khương Nhã đảo mắt, lớp 4 rồi, ngay cả tiền cũng không đếm được, sao có thể như vậy được?

Khương Nhã đưa tay nhấc chiếc gối trên giường lên, quả nhiên nhìn thấy bên dưới có để mấy tờ tiền giấy lộn xộn.

Tiền thuốc hôm qua là 2 đồng, Khương Nhã lấy 2 tờ 1 đồng, sau đó bước ra khỏi phòng chào Dương Quý Mai một tiếng rồi ra khỏi nhà.

Hưởng chút gió nhẹ buổi sớm mai, Khương Nhã chạy một mạch đến nhà Mãn Lâm, vừa hay gặp ông ấy chuẩn bị ra ngoài.

Mãn Lâm thấy Khương Nhã hớt hải chạy đến, bèn dừng bước, đợi cô bé chạy đến gần mới lên tiếng: “Khương Nhã, sao cháu lại đến sớm thế này?”

“Chú Mãn Lâm, cháu mang tiền thuốc hôm qua đến đây ạ.” Vừa nói, Khương Nhã vừa lấy từ trong túi ra 2 đồng, đưa cho Mãn Lâm.

Mãn Lâm nhìn hai tờ tiền nhàu nát, trong lòng hơi chua xót, nhất là khi thấy Khương Nhã hiểu chuyện như vậy, gương mặt chất phác của ông ấy hiện lên nụ cười hiền, đưa tay xoa đầu cô bé, nói: “Khương Nhã, cháu cầm lấy đi, nhà cháu cũng không khá giả gì, thôi, chú không lấy tiền của cháu đâu.”



“Không được đâu ạ, hôm qua đã làm phiền chú rồi, sao có thể để chú chịu thiệt được.” Khương Nhã liền nhét tiền vào tay Mãn Lâm, sau đó đứng yên do dự một lúc, mới ngẩng đầu nhìn ông ấy, hỏi: “Chú Mãn Lâm, sáng sớm thế này chú định đi đâu vậy ạ?”

“Chú vào thị trấn mua ít thuốc, dạo này trong thôn có nhiều người bị cảm, số thuốc ở phòng khám của chú không đủ, hôm nay trời đẹp, chú định vào thị trấn mua thêm, tiện thể mua ít đồ về.”

Nghe Mãn Lâm nói vậy, trong lòng Khương Nhã “lộp bộp” một tiếng, có linh cảm chẳng lành, cô nghiêm mặt nói: “Chú, có một chuyện cháu không biết nên nói hay không.”

“Cháu cứ nói đi.” Mãn Lâm chỉ muốn trêu Khương Nhã thôi, trong mắt ông ấy, ba đứa trẻ nhà họ Khương đều rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đã biết đùm bọc lẫn nhau, chẳng cần người lớn phải lo lắng, những đứa trẻ như vậy ai cũng yêu quý.

Trong thôn ai cũng thích trêu đùa với mấy đứa nhỏ nhà họ Khương, Mãn Lâm cũng không ngoại lệ, vợ chồng ông ấy lấy nhau cũng được vài năm rồi, nhưng vẫn chưa có con, ban đầu còn nghi ngờ là do vấn đề sức khỏe của hai người, nên đã đến bệnh viện lớn để kiểm tra, kết quả là cả hai đều bình thường, chỉ là duyên con cái chưa đến.

Bởi vậy, Mãn Lâm rất yêu quý trẻ con.

“Chú Mãn Lâm, khi nào đi ngang qua tiệm rèn ở thị trấn, chú nhớ đi đường khác nhé.” Nói xong, Khương Nhã len lén ngước mắt nhìn Mãn Lâm, thấy nét mặt ông ấy không có gì khác lạ, lúc này cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao cháu lại nói vậy?” Mãn Lâm khó hiểu hỏi.

“Chú Mãn Lâm, tóm lại chú cứ nghe lời cháu là được rồi, gặp tiệm rèn thì nhớ đi đường vòng, nhất là lúc đông người, chú đừng có chen vào đấy.” Khương Nhã cảm thấy chuyện này không giải thích rõ được, lỡ như linh nghiệm, hôm nay Mãn Lâm sẽ tránh được một kiếp nạn, còn nếu không linh nghiệm thì càng tốt, chứng tỏ những hình ảnh trong đầu cô hôm qua chỉ là ảo giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook