Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn
Chương 32:
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
11/08/2024
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Khương Nhã nhìn thấy kim đồng hồ chỉ 12 giờ 8 phút.
Nói cách khác, ông nội Khương xuất hiện đúng 12 giờ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nhã dậy từ sớm, quay đầu liếc nhìn Khương Cầm vẫn đang ngủ trên giường, Khương Nhã im lặng một lúc, cuối cùng không gọi Khương Cầm dậy mà một mình ra ngoài.
Chuyện tối qua cô không có biện pháp giải quyết, cũng không hiểu, cho nên cô cần tìm người giúp đỡ.
Tối hôm qua suy nghĩ một đêm, Khương Nhã đột nhiên nhớ tới một người, một lão nhân thần bí.
Buổi sáng, trên lá cây còn đọng những giọt sương, Khương Nhã bước trên mặt đất hơi ẩm ướt, con đường nhỏ quanh co uốn lượn, hai bên là cây cối rậm rạp, giữa đường mọc đầy cỏ dại, Khương Nhã cẩn thận đi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước một sân.
Nhìn vào từ bên ngoài, khác với con đường nhỏ lúc nãy, sân này một nhìn là thường xuyên có người dọn dẹp, xung quanh sân trồng vài loại hoa cỏ, ánh nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua khe hở giữa rừng cây bao phủ lấy sân nhỏ.
Không khác gì chốn đào nguyên.
Bức tường bao quanh sân được kết bằng tre, nhìn từ hướng của Khương Nhã, có thể nhìn rõ mọi thứ trong sân.
"Cạch!" một tiếng vang lên, cửa ngôi nhà trong sân được đẩy ra, một ông lão râu tóc bạc phớ từ trong nhà bước ra, dáng đi hơi bất thường, bước chân khập khiễng nhưng lại không khiến ông lão trông có vẻ chật vật.
Phong thái ung dung, toàn thân tỏa ra khí chất đặc biệt.
Ông lão nhận ra ánh mắt của Khương Nhã, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô bé bên ngoài tường.
Mặc bộ đồ cũ bạc màu, khuôn mặt trông trắng trẻo, nhưng cái đầu trọc lóc lại có chút chướng mắt.
Ông lão nhướng mày, nhìn về phía Khương Nhã, không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Bị ông lão nhìn như vậy, trong lòng Khương Nhã hơi hồi hộp, hai tay buông thõng bên người nắm chặt, hít sâu một hơi mới lấy hết can đảm nhìn ông lão.
Ông lão này Khương Nhã không quen biết, ngay cả kiếp trước Khương Nhã cũng chỉ có chút ấn tượng khi nhìn thấy ông lão được những người giàu có trong giới thượng lưu lái xe đến đón từ trong làng.
Sau này Khương Nhã nghe nói, ông lão này thời chiến tranh đã làm cái nghề đó, làm cái nghề đó rất coi trọng nhân quả.
Số mệnh chắc chắn là ngũ tạng tam khuyết, ngũ tạng tam khuyết là chỉ một loại số mệnh.
Cái gọi là ngũ tạng, không gì khác ngoài "góa vợ, goá chồng, mồ côi, cô độc, tàn tật".
Tam khuyết nói trắng ra là "tiền, mạng, quyền" ba thứ này đều thiếu.
Thế giới vận hành có quy luật riêng của nó, dòm ngó thiên cơ, thay đổi quy luật vận hành của sự vật sẽ bị trời phạt. Sự vật phát triển có nhân quả của nó, cưỡng ép nhúng tay thay đổi nhân quả, sẽ chiêu mời tai họa bất ngờ.
Mọi việc đều phải nói đến nhân quả, thường nói có nhân ắt có quả, có quả ắt có nhân. Thiên đạo sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn. Nếu tự ý nhúng tay thay đổi nhân quả, như vậy phần nhân quả bị thay đổi đó phải do người nhúng tay gánh chịu.
Nói cách khác, ông nội Khương xuất hiện đúng 12 giờ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nhã dậy từ sớm, quay đầu liếc nhìn Khương Cầm vẫn đang ngủ trên giường, Khương Nhã im lặng một lúc, cuối cùng không gọi Khương Cầm dậy mà một mình ra ngoài.
Chuyện tối qua cô không có biện pháp giải quyết, cũng không hiểu, cho nên cô cần tìm người giúp đỡ.
Tối hôm qua suy nghĩ một đêm, Khương Nhã đột nhiên nhớ tới một người, một lão nhân thần bí.
Buổi sáng, trên lá cây còn đọng những giọt sương, Khương Nhã bước trên mặt đất hơi ẩm ướt, con đường nhỏ quanh co uốn lượn, hai bên là cây cối rậm rạp, giữa đường mọc đầy cỏ dại, Khương Nhã cẩn thận đi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước một sân.
Nhìn vào từ bên ngoài, khác với con đường nhỏ lúc nãy, sân này một nhìn là thường xuyên có người dọn dẹp, xung quanh sân trồng vài loại hoa cỏ, ánh nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua khe hở giữa rừng cây bao phủ lấy sân nhỏ.
Không khác gì chốn đào nguyên.
Bức tường bao quanh sân được kết bằng tre, nhìn từ hướng của Khương Nhã, có thể nhìn rõ mọi thứ trong sân.
"Cạch!" một tiếng vang lên, cửa ngôi nhà trong sân được đẩy ra, một ông lão râu tóc bạc phớ từ trong nhà bước ra, dáng đi hơi bất thường, bước chân khập khiễng nhưng lại không khiến ông lão trông có vẻ chật vật.
Phong thái ung dung, toàn thân tỏa ra khí chất đặc biệt.
Ông lão nhận ra ánh mắt của Khương Nhã, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô bé bên ngoài tường.
Mặc bộ đồ cũ bạc màu, khuôn mặt trông trắng trẻo, nhưng cái đầu trọc lóc lại có chút chướng mắt.
Ông lão nhướng mày, nhìn về phía Khương Nhã, không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Bị ông lão nhìn như vậy, trong lòng Khương Nhã hơi hồi hộp, hai tay buông thõng bên người nắm chặt, hít sâu một hơi mới lấy hết can đảm nhìn ông lão.
Ông lão này Khương Nhã không quen biết, ngay cả kiếp trước Khương Nhã cũng chỉ có chút ấn tượng khi nhìn thấy ông lão được những người giàu có trong giới thượng lưu lái xe đến đón từ trong làng.
Sau này Khương Nhã nghe nói, ông lão này thời chiến tranh đã làm cái nghề đó, làm cái nghề đó rất coi trọng nhân quả.
Số mệnh chắc chắn là ngũ tạng tam khuyết, ngũ tạng tam khuyết là chỉ một loại số mệnh.
Cái gọi là ngũ tạng, không gì khác ngoài "góa vợ, goá chồng, mồ côi, cô độc, tàn tật".
Tam khuyết nói trắng ra là "tiền, mạng, quyền" ba thứ này đều thiếu.
Thế giới vận hành có quy luật riêng của nó, dòm ngó thiên cơ, thay đổi quy luật vận hành của sự vật sẽ bị trời phạt. Sự vật phát triển có nhân quả của nó, cưỡng ép nhúng tay thay đổi nhân quả, sẽ chiêu mời tai họa bất ngờ.
Mọi việc đều phải nói đến nhân quả, thường nói có nhân ắt có quả, có quả ắt có nhân. Thiên đạo sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn. Nếu tự ý nhúng tay thay đổi nhân quả, như vậy phần nhân quả bị thay đổi đó phải do người nhúng tay gánh chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.