Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Chương 35:

Tiểu Tiểu Đích Hiểu

11/08/2024

Điều khiến Khương Nhã kinh ngạc là, ông lão trước mắt trông chỉ mới 60 tuổi này vậy mà đã 126 tuổi rồi. Cô vẫn luôn cho rằng như ông nội Khương sống đến 98 gần trăm tuổi thì tuyệt đối là được trời cao ưu ái rồi, mãi đến bây giờ Khương Nhã mới biết được, thì ra có câu nói rất đúng, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Trong tầm mắt của Khương Nhã, cả người Vương Chi Sùng có một luồng khí trắng bao phủ, luồng khí trắng đó tương tự như làn khói đen mà Khương Nhã nhìn thấy trên người ông nội Khương, nhưng hai thứ lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu như nói làn khói đen trên người ông nội Khương là năng lượng tiêu cực đại diện cho bóng tối u ám, thì luồng khí trắng trên người Vương Chi Sùng lại hoàn toàn ngược lại, bên trong ẩn chứa sự dễ chịu, ấm áp.

Khương Nhã không biết rằng, thứ mà Vương Chi Sùng tỏa ra chính là linh khí, đây là thứ mà người tu hành mới có, hơn nữa Vương Chi Sùng đã tu luyện gần trăm năm mới có được làn khói trắng đậm đặc như bây giờ.

Vương Chi Sùng nhạy cảm nhận ra ánh mắt Khương Nhã nhìn mình, điều khiến Vương Chi Sùng cảm thấy kỳ quái nhất là, ánh mắt cô bé nhìn ông ta lại không hề che giấu sự đồng cảm, là có ý gì?

Rõ ràng là cô bé đến cầu xin ông ta, thế nào mà bây giờ bị từ chối, cô bé này lại đồng cảm với ông ta rồi, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề rồi sao!

Ngay khi Khương Nhã không chút do dự xoay người định rời đi, Vương Chi Sùng không biết mình nghĩ thế nào, lại lên tiếng gọi cô.

“Chờ đã.”

Nghe thấy lời nói của Vương Chi Sùng, Khương Nhã khó hiểu quay đầu lại, nhìn về phía ông lão cách đó vài bước.



“Ở đây đợi ta.” Nói xong, Vương Chi Sùng xoay người đi vào nhà.

Khương Nhã đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng ông lão từng bước đi vào nhà, trong lòng dâng lên một tia chua xót.

Mất con, mất vợ, lúc đó ông lão này nhất định rất đau lòng.

Khoảng 4, 5 phút sau Vương Chi Sùng lại từ trong nhà đi ra, đến trước mặt Khương Nhã, đưa tấm bùa vàng trong tay ra trước mặt cô.

Trên tấm bùa vàng dùng chu sa đỏ vẽ hoa văn thần bí, Khương Nhã cúi đầu nhìn liền thấy trong lá bùa ẩn ẩn hiện lên ánh sáng màu vàng kim, lúc ẩn lúc hiện càng thêm phần thần bí.

“Này, cầm lấy, tối nay để dưới gối, qua đêm nay là sẽ không sao nữa.” Vương Chi Sùng cứng nhắc nói một câu, thấy Khương Nhã không nhận, liền trừng mắt, đen mặt quát: “Sao, sợ ông già này lừa gạt à, không cần thì thôi.”

Ngay lúc Vương Chi Sùng định rút tay về, một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bàn tay đầy vết chai của ông ta, không đợi Vương Chi Sùng kịp phản ứng, lá bùa trên tay đã nằm gọn trong lòng bàn tay Khương Nhã.

Giương đôi mắt sáng long lanhlên, Khương Nhã lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn, ông ơi ông thật sự là một người tốt, ông nhất định sẽ được báo đáp.”

Báo đáp, nghe hai chữ này, sắc mặt Vương Chi Sùng lập tức biến đổi, trừng mắt nhìn Khương Nhã một cái, gằn giọng nói: “Cút cút cút, lấy được đồ rồi thì cút nhanh lên, đừng quấy rầy thanh tịnh của ông già này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook