Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 433:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Cô nhíu mày, an ủi: “Anh Hải, nếu Mẫn Mẫn còn sống, con bé không muốn nhìn thấy anh giày vò bản thân thế này đâu.”
Tiếng cười châm chọc vang lên.
Cầu Cường Hải cười, nhưng ánh mắt lại đau thương.
“Sao có thể như thế được? Tôi khiến cô ấy buồn bã tổn thương, nếu không cô ấy đã không từ mà biệt đi tới mọi nơi nguy hiểm như vậy, chắc chắn cô ấy rất hận tôi.”
An Minh Tế không đồng ý, cậu nhìn Cầu Cường Hải, hờ hững mở miệng: “Mẫn Mẫn là một cô gái lương thiện, chị ấy luôn có một trái tim bao dung với người thân.”
Cầu Cường Hải lắc đầu: “Đáng tiếc, phần lương thiện đó sẽ không cho tôi.”
Anh ta cho rằng Cố Mẫn Mẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
“Không nói chuyện này nữa, trời muộn rồi, hai người đi nghỉ đi.”
Cầu Cường Hải đứng dậy đi tới biển hoa mênh mông bên ngoài.
Trợ lý của anh ta nói: “Tôi đưa hai người tới phòng nghỉ.”
“Làm phiền rồi.”
Ba người ra khỏi phòng, thấy Cầu Cường Hải cô độc đứng giữa biển hoa.
An Minh Tế và Cố Cẩm đứng nhìn một lúc, sau đó về phòng.
Cầu Cường Hải cúi đầu lấy một điếu thuốc lá ra.
Vừa định châm lửa, nhưng khi nhìn về biển hoa cát cánh kia, anh ta bỗng dừng lại.
Sau khi trợ lý quay lại thì đồng tình nhìn chằm chằm bóng lưng Cầu Cường Hải.
Gió đêm khẽ thổi bay cơn say của anh ta.
Anh ta quay lại, đi tới trước mặt trợ lý.
“Tình hình bên đó thế nào?”
Trợ lý biết anh ta đang hỏi ai.
Chính là đầu sỏ gây tội hại ông chủ mất đi người mình yêu nhất – Lạc Gia Ni.
Trước khi xây nhà và trồng hoa cát cánh, người phụ nữ đó đã được bí mật đưa tới đây.
Cô ta ở trong căn phòng xa nơi này nhất, mỗi ngày đều phải chịu vô số giày vò.
Ngày nào cũng có đàn ông tới phục vụ cô ta.
Ông chủ nói là muốn cô ta chuộc tội cho cô Mẫn Mẫn mỗi ngày.
Ngay cả anh ta cũng đang phải chuộc tội.
Trợ lý: “Bây giờ cô ta bệnh đến không giống người, đã không có ai tìm cô ta, chắc chẳng sống nổi mấy ngày nữa.”
Cầu Cường Hải châm thuốc, trên mặt lướt qua sát khí.
“Đi qua đó xem xem.”
Sao cô ta có thể chết một cách dễ dàng được.
Hai người một trước một sau tới căn phòng kia.
…
An Minh Tế và Cố Cẩm ngủ ở hai phòng liền nhau.
Sau khi về phòng, hai người ngủ từ rất sớm.
Nửa đêm, họ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng hét thảm thiết.
Cố Cẩm khoác áo khoác, mở cửa ra.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy An Minh Tế đang đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Thiếu niên nhìn về căn nhà xa nhất, nơi vang lên tiếng hét thảm thiết vừa rồi.
Thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, An Minh Tế nghiêng đầu, dịu dàng nhìn Cố Cẩm: “A Cẩm cũng bị tiếng ồn làm tỉnh giấc à?”
“Tiếng động lớn như vậy, không tỉnh mới lạ.” Cố Cẩm bất lực trả lời.
Có lẽ người bình thường sẽ không nghe thấy, nhưng hai người là tu sĩ, thậm chí đã đột phá trúc cơ.
Bất cứ động tĩnh nhỏ nào cũng có thể lọt vào tai họ.
An Minh Tế đi tới kéo áo lại cho cô: “Ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”
Cố Cẩm hỏi: “Ở đó nhốt ai vậy?”
Tiếng kêu thảm thiết như thế, có thể thấy đó là người Cầu Cường Hải hận tới xương.
Cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chất vấn đầy căm hận của anh ta.
An Minh Tế biết ở đó nhốt ai thật.
Trước đây là cậu phái người điều tra được trước khi Cố Mẫn Mẫn chết có gặp một người phụ nữ, chính cô ta là nguyên nhân chủ yếu khiến Cố Mẫn Mẫn tới đây.
Cậu hờ hững trả lời: “Một người không nên tồn tại trên đời này.”
Cố Cẩm gật đầu, không hỏi tiếp.
Nếu Tiểu An nhà cô đã nói thế, vậy kẻ đó không đáng để cô quan tâm nhiều.
Cố Cẩm ngáp một cái: “Về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Được.”
Sau khi tiễn cô về phòng, An Minh Tế nhìn chằm chằm phía ngôi nhà xa xa, rất lâu không động đậy.
Một lúc sau, cậu nghiêng đầu nhìn căn phòng Cố Cẩm đang ở, khẽ khàng rời đi.
An Minh Tế theo âm thanh đi tới một căn phòng đầy mùi hôi thối.
Bên trong vẫn còn vang lên tiếng hét thảm thiết.
Tiếng đó không thể nói là tiếng của người được, mà giống như tiếng dã thú hơn.
Trợ lý ở cửa thấy cậu, lập tức tới đón: “Cậu An, cậu còn chưa ngủ ư?”
An Minh Tế như cười như không: “Ồn ào thế kia sao mà ngủ được?”
Trợ lý chẳng hiểu ra sao, ông chủ sợ làm ồn tới hai người nên đã cố ý sắp xếp phòng họ ở xa nơi này nhất rồi.
Theo lý mà nói họ không nên nghe thấy tiếng động mới phải.
Thế nhưng anh ta không thể cãi lại lời cậu An được.
“Anh vào nói với anh Hải một tiếng là có tôi tới.”
Trợ lý gật đầu, đi vào trong.
Gió lạnh thổi qua, đưa mùi hương của biển hoa tới.
Thiếu niên khẽ ngửi hương hoa thơm ngát, trong mắt lóe lên ý cười.
Biển hoa rộng lớn này làm đáy lòng cậu nảy lên một suy nghĩ...
Rất nhanh Cầu Cường Hải đã đi ra, trên người anh ta còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
An Minh Tế quay đầu nhìn anh ta: “Anh Hải.”
“Sao cậu lại tới đây?”
An Minh Tế nhìn vào bên trong: “Bên trong là người phụ nữ kia à?”
“Đúng thế.” Cầu Cường Hải hờ hững trả lời.
Anh ta không chỉ một lần cảnh cáo Lạc Gia Ni đừng có giở âm mưu gì, tránh xa tất cả những người bên cạnh anh ta, đừng có đụng vào giới hạn của anh ta, nếu không cô ta sẽ sống không bằng chết.
Thế mà người phụ nữ này lại ngu xuẩn đến cùng cực, khiến anh ta phải hận tới xương tủy.
Tiếng cười châm chọc vang lên.
Cầu Cường Hải cười, nhưng ánh mắt lại đau thương.
“Sao có thể như thế được? Tôi khiến cô ấy buồn bã tổn thương, nếu không cô ấy đã không từ mà biệt đi tới mọi nơi nguy hiểm như vậy, chắc chắn cô ấy rất hận tôi.”
An Minh Tế không đồng ý, cậu nhìn Cầu Cường Hải, hờ hững mở miệng: “Mẫn Mẫn là một cô gái lương thiện, chị ấy luôn có một trái tim bao dung với người thân.”
Cầu Cường Hải lắc đầu: “Đáng tiếc, phần lương thiện đó sẽ không cho tôi.”
Anh ta cho rằng Cố Mẫn Mẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
“Không nói chuyện này nữa, trời muộn rồi, hai người đi nghỉ đi.”
Cầu Cường Hải đứng dậy đi tới biển hoa mênh mông bên ngoài.
Trợ lý của anh ta nói: “Tôi đưa hai người tới phòng nghỉ.”
“Làm phiền rồi.”
Ba người ra khỏi phòng, thấy Cầu Cường Hải cô độc đứng giữa biển hoa.
An Minh Tế và Cố Cẩm đứng nhìn một lúc, sau đó về phòng.
Cầu Cường Hải cúi đầu lấy một điếu thuốc lá ra.
Vừa định châm lửa, nhưng khi nhìn về biển hoa cát cánh kia, anh ta bỗng dừng lại.
Sau khi trợ lý quay lại thì đồng tình nhìn chằm chằm bóng lưng Cầu Cường Hải.
Gió đêm khẽ thổi bay cơn say của anh ta.
Anh ta quay lại, đi tới trước mặt trợ lý.
“Tình hình bên đó thế nào?”
Trợ lý biết anh ta đang hỏi ai.
Chính là đầu sỏ gây tội hại ông chủ mất đi người mình yêu nhất – Lạc Gia Ni.
Trước khi xây nhà và trồng hoa cát cánh, người phụ nữ đó đã được bí mật đưa tới đây.
Cô ta ở trong căn phòng xa nơi này nhất, mỗi ngày đều phải chịu vô số giày vò.
Ngày nào cũng có đàn ông tới phục vụ cô ta.
Ông chủ nói là muốn cô ta chuộc tội cho cô Mẫn Mẫn mỗi ngày.
Ngay cả anh ta cũng đang phải chuộc tội.
Trợ lý: “Bây giờ cô ta bệnh đến không giống người, đã không có ai tìm cô ta, chắc chẳng sống nổi mấy ngày nữa.”
Cầu Cường Hải châm thuốc, trên mặt lướt qua sát khí.
“Đi qua đó xem xem.”
Sao cô ta có thể chết một cách dễ dàng được.
Hai người một trước một sau tới căn phòng kia.
…
An Minh Tế và Cố Cẩm ngủ ở hai phòng liền nhau.
Sau khi về phòng, hai người ngủ từ rất sớm.
Nửa đêm, họ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng hét thảm thiết.
Cố Cẩm khoác áo khoác, mở cửa ra.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy An Minh Tế đang đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Thiếu niên nhìn về căn nhà xa nhất, nơi vang lên tiếng hét thảm thiết vừa rồi.
Thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, An Minh Tế nghiêng đầu, dịu dàng nhìn Cố Cẩm: “A Cẩm cũng bị tiếng ồn làm tỉnh giấc à?”
“Tiếng động lớn như vậy, không tỉnh mới lạ.” Cố Cẩm bất lực trả lời.
Có lẽ người bình thường sẽ không nghe thấy, nhưng hai người là tu sĩ, thậm chí đã đột phá trúc cơ.
Bất cứ động tĩnh nhỏ nào cũng có thể lọt vào tai họ.
An Minh Tế đi tới kéo áo lại cho cô: “Ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”
Cố Cẩm hỏi: “Ở đó nhốt ai vậy?”
Tiếng kêu thảm thiết như thế, có thể thấy đó là người Cầu Cường Hải hận tới xương.
Cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chất vấn đầy căm hận của anh ta.
An Minh Tế biết ở đó nhốt ai thật.
Trước đây là cậu phái người điều tra được trước khi Cố Mẫn Mẫn chết có gặp một người phụ nữ, chính cô ta là nguyên nhân chủ yếu khiến Cố Mẫn Mẫn tới đây.
Cậu hờ hững trả lời: “Một người không nên tồn tại trên đời này.”
Cố Cẩm gật đầu, không hỏi tiếp.
Nếu Tiểu An nhà cô đã nói thế, vậy kẻ đó không đáng để cô quan tâm nhiều.
Cố Cẩm ngáp một cái: “Về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Được.”
Sau khi tiễn cô về phòng, An Minh Tế nhìn chằm chằm phía ngôi nhà xa xa, rất lâu không động đậy.
Một lúc sau, cậu nghiêng đầu nhìn căn phòng Cố Cẩm đang ở, khẽ khàng rời đi.
An Minh Tế theo âm thanh đi tới một căn phòng đầy mùi hôi thối.
Bên trong vẫn còn vang lên tiếng hét thảm thiết.
Tiếng đó không thể nói là tiếng của người được, mà giống như tiếng dã thú hơn.
Trợ lý ở cửa thấy cậu, lập tức tới đón: “Cậu An, cậu còn chưa ngủ ư?”
An Minh Tế như cười như không: “Ồn ào thế kia sao mà ngủ được?”
Trợ lý chẳng hiểu ra sao, ông chủ sợ làm ồn tới hai người nên đã cố ý sắp xếp phòng họ ở xa nơi này nhất rồi.
Theo lý mà nói họ không nên nghe thấy tiếng động mới phải.
Thế nhưng anh ta không thể cãi lại lời cậu An được.
“Anh vào nói với anh Hải một tiếng là có tôi tới.”
Trợ lý gật đầu, đi vào trong.
Gió lạnh thổi qua, đưa mùi hương của biển hoa tới.
Thiếu niên khẽ ngửi hương hoa thơm ngát, trong mắt lóe lên ý cười.
Biển hoa rộng lớn này làm đáy lòng cậu nảy lên một suy nghĩ...
Rất nhanh Cầu Cường Hải đã đi ra, trên người anh ta còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
An Minh Tế quay đầu nhìn anh ta: “Anh Hải.”
“Sao cậu lại tới đây?”
An Minh Tế nhìn vào bên trong: “Bên trong là người phụ nữ kia à?”
“Đúng thế.” Cầu Cường Hải hờ hững trả lời.
Anh ta không chỉ một lần cảnh cáo Lạc Gia Ni đừng có giở âm mưu gì, tránh xa tất cả những người bên cạnh anh ta, đừng có đụng vào giới hạn của anh ta, nếu không cô ta sẽ sống không bằng chết.
Thế mà người phụ nữ này lại ngu xuẩn đến cùng cực, khiến anh ta phải hận tới xương tủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.