Chương 21:
Yểu Yểu Nhất Ngôn
15/08/2023
Oan gia ngõ hẹp.
Từ sau khi quen Mạc Trạm Thành, Nguyễn Minh xem như cũng chân chính hiểu được cái cụm từ này.
Cậu rõ ràng là tới thăm Nguyễn Từ, kết quả ở cửa nhà Nguyễn Từ còn có thể gặp phải Mạc Trạm Thành mới ra tới cửa, hai người cách mấy tầng bậc thang dừng bước, Nguyễn Minh trước dời tầm mắt đi.
Mạc Trạm Thành hỏi: “Em, em cũng tới thăm Nguyễn Từ?”
Nguyễn Minh vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn hắn, không muốn trả lời cái vấn đề nhàm chán này của hắn, Mạc Trạm Thành cũng biết mình là đang bị người ta từ chối muốn nói chuyện cùng, lấy người mình chặn Nguyễn Minh lại trước.
Lúc Nguyễn Minh đi đến bên cạnh hắn, Mạc Trạm Thành lại nhịn không được mở miệng: “Cơ thể em khôi phục vẫn khỏe chứ?”
Lần đầu tiên phân hoá đối với Omega mà nói tiêu hao rất nhiều thể lực, tuy Nguyễn Minh cơ thể rất tốt, cũng làm người ta lo lắng.
“Không khiến Mạc tổng phải nhọc lòng.”
Mạc Trạm Thành tự nói chuyện không thú vị, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Nguyễn Minh gõ cửa, chính mình cũng mặc kệ không lên tiếng mà rời đi.
Diệp Cảnh Hành tới cửa, “Ai? Vừa mới nãy Mạc Trạm Thành mới vừa đi, em không đụng phải cậu ấy?”
Nguyễn Minh chán ghét nói: “Đụng phải, mới sáng sớm tinh mơ đã gặp phải chuyện đen đủi rồi.”
Diệp Cảnh Hành cười khẽ, “Anh trước kia không nghĩ tới hai người sẽ không có chuyện liên quan tới nhau, hiện tại giờ càng nghĩ càng cảm thấy hai người rất thú vị.”
“Em lười nói lại anh,” Nguyễn Minh mắt trợn trắng, “Anh em đâu?”
Tiếng Nguyễn Từ từ phòng ngủ truyền ra tới, “A Minh tới?”
Nguyễn Minh theo tiếng nhìn lại, Nguyễn Từ vừa lúc đi ra, cậu mới có thai còn không đến hai tháng, không béo cũng không sưng, khí sắc thoạt nhìn so với trước kia càng tốt hơn một ít, chỉ là hốc mắt một vòng hồng hồng, như là mới vừa đã khóc.
“Anh, anh làm sao vậy?”
“Không có gì,” Nguyễn Từ cười đem cậu kéo đến trên sô pha ngồi xuống, “Em muốn báo danh vào đại học nào?”
“A đại đi, không ngoài ý muốn hẳn là có thể đỗ.”
“A đại thực tốt a, nói như vậy chúng ta ba người thế nhưng đều là bạn cùng trường.”
“Thành tích của em tốt như vậy?” Diệp Cảnh Hành nhưng thật ra có chút kinh ngạc, hắn thấy Nguyễn Minh ngày thường không phải cùng bạn học đi chơi, chính là chơi game, chơi bóng rổ, hắn còn tưởng rằng cậu lại là cái Hỗn Thế Ma Vương đấy.
“A Minh nhà chúng ta từ nhỏ đã thông minh rồi, thành tích vẫn luôn là nằm trong top 3, so với anh một chút cũng không kém đâu!”
“Cũng không phải?” Nguyễn Minh đắc ý hướng Diệp Cảnh Hành nhướng mày, sau đó đem đầu dựa đến trên vai Nguyễn Từ, cậu thuận thế ôm lấy Nguyễn Minh, Diệp Cảnh Hành nhìn thấy trong lòng khó chịu, túm cổ áo cậu kéo cậu xuống dưới.
“Ai cho em ôm lão bà của anh chứ?”
Nguyễn Minh hừ một tiếng, “Lúc trước kia trước khi anh xuất hiện em chính là mỗi ngày ôm lão bà của anh như vậy đấy.”
Nguyễn Từ nén cười đem tay Diệp Cảnh Hành bắt lấy, sờ sờ đầu tóc Nguyễn Minh, cậu là nhìn Nguyễn Minh lớn lên, thời gian trôi qua thật mau, Nguyễn Minh đã sắp phải rời nhà vào đại học, ở trong trí nhớ của cậu, Nguyễn Minh giống như vẫn còn chỉ là một đứa trẻ cao hơn các bạn cùng tuổi một chút.
Nguyễn Minh ở đầu vai Nguyễn Từ cọ cọ, “Cổ anh như thế nào lại có mùi sữa?”
Nguyễn Từ sửng sốt, lúc sau lại ngượng ngùng đến không biết nói gì cả, Nguyễn Minh nhìn chằm chằm cậu nửa ngày mới phản ứng lại đây, “Không thể nào, anh ——”
Diệp Cảnh Hành một phen đem cậu xách qua một bên, Nguyễn Minh nằm liệt trên góc sô pha, trên mặt biểu tình nháy mắt biến đủ màu sắc, cậu lẩm bẩm nói: “Em không nên cũng như vậy, không cần như vậy.”
Diệp Cảnh Hành nói: “Nguyễn Minh, anh cảm thấy em có điểm chướng ngại nhận biết giới tính.”
Nguyễn Từ vội vàng phản bác: “Cảnh Hành anh đừng nói bừa, A Minh chỉ là còn chưa có thích ứng kịp thôi.”
Nguyễn Từ ngồi vào ben cạnh Nguyễn Minh: “A Minh, không có đáng sợ như em tưởng tượng vậy đâu, nếu tương lai A Minh gặp người mình thật sự thích, liền sẽ thấy không mâu thuẫn như vậy.”
Diệp Cảnh Hành trong đầu đột nhiên hiện ra hình dáng Mạc Trạm Thành, lại tưởng tượng một chút lúc Nguyễn Minh to bụng…… Hình ảnh này nghĩ đã thấy thập phần quỷ dị, Diệp Cảnh Hành đột nhiên lại cảm thấy Nguyễn Minh cùng Mạc Trạm Thành xác thật không đăng đối.
Nguyễn Từ liền rốt cuộc dỗ được Nguyễn Minh, Nguyễn Minh sờ soạng cái bụng còn chưa có lộ ra rõ của Nguyễn Từ một chút, tưởng tượng không ra nơi đó thế nhưng lại có một sinh mệnh nhỏ.
“Vậy thôi, anh phải dưỡng thai thật tốt, em đi về trước, qua mấy ngày nữa mẹ cũng muốn tới.”
“Được, trên đường đi cẩn thận.”
Tiễn Nguyễn Minh đi, Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành ở trên sô pha thân thiết một hồi, từ sau khi Nguyễn Từ mang thai liền trở nên vô cùng dính người, đứng muốn ôm ngồi cũng muốn ôm, Diệp Cảnh Hành đi nơi nào cậu liền theo tới nơi đấy, trước kia còn sẽ nói vợ chồng phải cho nhau không gian riêng, hiện tại hận không thể giữ Diệp Cảnh Hành một ngày 24 giờ không ra khỏi cửa cùng cậu ở bên cạnh.
Diệp Cảnh Hành biết cậu mang thai nên cảm xúc thay đổi nhiều, chỉ có thể ôn tồn chiều bảo bối.
Tay trên eo đột nhiên buông ra, Nguyễn Từ trong lòng lập tức vắng vẻ, “Anh đi đâu a?”
Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ từ trong lòng ngực buông ra, “Mở nước cho em đi tắm, chờ anh một lát.”
Nguyễn Từ bĩu môi gật gật đầu.
Dòng nước ấm áp bao vây lấy da thịt, dòng nước từ cổ chậm rãi trượt xuống, Nguyễn Từ thoải mái mà nằm ở trong bồn tắm, Diệp Cảnh Hành ngồi ở bên cạnh giúp cậu gội đầu.
Diệp Cảnh Hành giúp cậu rửa hết bọt, lúc vừa định đi lấy khăn lông, nhìn thấy từ khoé mắt Nguyễn Từ có nước mắt rơi xuống dưới, rơi nhanh hoà đến trong nước không thấy bóng dáng.
“Như thế nào lại khóc?”
“Không biết, đột nhiên lại cứ muốn khóc, trong đầu đều cứ suy nghĩ miên man”
“Đây là biểu hiện bình thường, thời điểm mang thai sáu đến 8 tuần tin tức tố thay đổi mãnh liệt, cảm xúc vốn dĩ liền dễ dàng chịu ảnh hưởng, không có sao đâu bảo bối.”
“Nhưng em không muốn khóc.”
Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ từ bồn tắm ôm ra tới dùng khăn tắm bọc cậu kỹ lưỡng, lau khô nước trên người lúc sau liền thay cho hắn nội y cùng áo ngủ, Nguyễn Từ lại đứng không chịu phối hợp, duỗi tay đi cản Diệp Cảnh Hành.
“Anh có thể hay không cảm thấy em thực phiền a?”
“Sẽ không có đâu.”
“Lão công, em cũng không muốn khóc, em sợ cảm xúc của em ảnh hưởng đến bảo bảo khỏe mạnh, chính là em nhịn không được.”
Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm lấy, một chút một chút vỗ bảo bối của hắn, “Ta đều hiểu, anh đều hiểu, bảo bối em suy nghĩ cái gì có thể cùng anh nói ra sao?”
Nguyễn Từ nâng cái đầu ướt dầm dề lên, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: “Em…… Em luôn nghĩ là sau khi sinh bảo bảo, em sẽ biến béo lên trông rất xấu, sau đó anh liền không cần em, đi thương người khác.”
“Sao có thể chứ?” Diệp Cảnh Hành bất đắc dĩ đến hôn cậu, thanh âm ám ách: “Bảo bối, em có biết cơ thể em sau khi mang thai vô cùng đẹp hay không?”
Diệp Cảnh Hành vừa nói vừa bắt tay đặt ở trên ngực Nguyễn Từ, nơi đó đã phồng lên nho nhỏ, Diệp Cảnh Hành tay vừa đặt ở mặt trên, lòng bàn tay trong kia liền nắn viên hạt đậu hồng nhỏ kia.
“Về sau không được để cho người khác ngửi được mùo hương trên người của em, Nguyễn Minh cũng không được, nghe không?” Diệp Cảnh Hành nghĩ đến lời nói buổi chiều của Nguyễn Minh, trong lòng liền tức muốn chết, ngữ khí cũng đi theo tàn nhẫn một chút, nói xong lại sợ mình nói nặng, vừa muốn giải thích, Nguyễn Từ đột nhiên dựa lại đây.
“Nghe được,” Nguyễn Từ ngượng ngùng mà nằm, ở bên tai hắn nói: “Lão công, anh nói những lời như vậy trông thật đẹp trai a.”
“……”
Diệp Cảnh Hành nửa híp mắt, trong gương là bóng lưng trơn bóng của Nguyễn Từ, mãi cho đến khi phía dưới lại cứng lên, Diệp Cảnh Hành muốn mà sắp hết tự chủ nổi, trong não muốn đại chiến 300 hiệp, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong.
Hắn một tay nhéo ngực Nguyễn Từ, một cái tay khác duỗi đi xuống dùng sức mà xoa mông Nguyễn Từ, hung tợn nói: “Chờ sau kì ba tháng nguy hiểm kỳ kết thúc, xem anh như thế nào thu thập em.”
Nếu là ngày thường Nguyễn Từ nghe được lời này, phỏng chừng đến hồng con mắt ủy khuất nửa ngày, nhưng là hiện tại lại nằm ở đàu vai Diệp Cảnh Hành, hoàn toàn không cố kỵ mà yêu kiều rên rỉ ra tiếng.
Làm một người chồng, Diệp Cảnh Hành cảm thấy mình đã làm tốt nghĩa vụ.
Kỳ thật hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ sủng lão bà đến trình độ này, lần trước bạn học tụ hội, mấy người bạn học nhắc lại Diệp Cảnh Hành năm đó sợ O đến nỗi tình nguyện trốn vào toilet, cũng không muốn cùng Omega ở chung một phòng.
Diệp Cảnh Hành nghe xong cảm thấy dường như đã qua mấy đời, không biết từ bao giờ đã thay đổi, hắn đã sớm nhớ không rõ, tựa như hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc là khi nào đối với Nguyễn Từ có tình cảm.
Chỉ có thể nói, hắn hiện tại càng ngày càng tin tưởng vào số mệnh.
“Diệp tổng, đây là báo cáo tài vun quý trước .” Thư kos đem báo cáo đặt trên bàn làm việc Diệp Cảnh Hành.
“Được, để chỗ đó đi.”
“Diệp tổng,” thư kí lại đem một cái hộp cũng đặt lên, Diệp Cảnh Hành nghi hoặc hỏi cô đây là cái gì.
“Lần trước lúc phu nhân tới, tôi thấy ngài ấy đã lộ bụng, hơn nữa eo giống như đau đến rất lợi hại, tôi năm kia thời điểm mang thai cũng giống vậy.”
“Thật vậy sao? Vậy cô có phương pháp gì tốt?”
“Loại này là miếng mát xa người bạn từ nước ngoài mua cho tôi, hiệu quả khá tốt, cho nên tôi lại nhờ cô ấy đi mua một cái mang về, có thể cho phu nhân thử xem sao, chỉ cần đeo ở trên eo rất tiện.”
“Thật cám ơn, tôi đổi hai thức vật lý trị liệu sư đều không có được, mỗi lần thấy eo em ấy bị đau, tôi đều đau lòng đến không nhịn được, buổi tối nay để em ấy thử đeo thử một lần.”
Thư kí cảm thán nói: “Thật chưa thấy qua ai giống ngài tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, còn có trách nhiệm đối với gia đình như vậy.”
Diệp Cảnh Hành cười cười: “Cảm ơn.”
“Ngài nhìn có chút tiều tụy, chờ đứa bé sinh hạ tới cha mẹ lại muốn độ thêm một kiếp, cho nên ngài hiện tại phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, không thể bởi vì chiếu cố thai phụ liền mặc kệ sức khoẻ của mình.”
Diệp Cảnh Hành còn không có đáp lời, cửa đột nhiên có thanh âm truyền đến: “Lão công của tôi không cần cô quan tâm.”
Diệp Cảnh Hành vừa nghe liền biết là tiếng của Nguyễn Từ vội vàng đứng lên, “Bảo bối, sao em lại tới đây?”
Từ sau khi quen Mạc Trạm Thành, Nguyễn Minh xem như cũng chân chính hiểu được cái cụm từ này.
Cậu rõ ràng là tới thăm Nguyễn Từ, kết quả ở cửa nhà Nguyễn Từ còn có thể gặp phải Mạc Trạm Thành mới ra tới cửa, hai người cách mấy tầng bậc thang dừng bước, Nguyễn Minh trước dời tầm mắt đi.
Mạc Trạm Thành hỏi: “Em, em cũng tới thăm Nguyễn Từ?”
Nguyễn Minh vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn hắn, không muốn trả lời cái vấn đề nhàm chán này của hắn, Mạc Trạm Thành cũng biết mình là đang bị người ta từ chối muốn nói chuyện cùng, lấy người mình chặn Nguyễn Minh lại trước.
Lúc Nguyễn Minh đi đến bên cạnh hắn, Mạc Trạm Thành lại nhịn không được mở miệng: “Cơ thể em khôi phục vẫn khỏe chứ?”
Lần đầu tiên phân hoá đối với Omega mà nói tiêu hao rất nhiều thể lực, tuy Nguyễn Minh cơ thể rất tốt, cũng làm người ta lo lắng.
“Không khiến Mạc tổng phải nhọc lòng.”
Mạc Trạm Thành tự nói chuyện không thú vị, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Nguyễn Minh gõ cửa, chính mình cũng mặc kệ không lên tiếng mà rời đi.
Diệp Cảnh Hành tới cửa, “Ai? Vừa mới nãy Mạc Trạm Thành mới vừa đi, em không đụng phải cậu ấy?”
Nguyễn Minh chán ghét nói: “Đụng phải, mới sáng sớm tinh mơ đã gặp phải chuyện đen đủi rồi.”
Diệp Cảnh Hành cười khẽ, “Anh trước kia không nghĩ tới hai người sẽ không có chuyện liên quan tới nhau, hiện tại giờ càng nghĩ càng cảm thấy hai người rất thú vị.”
“Em lười nói lại anh,” Nguyễn Minh mắt trợn trắng, “Anh em đâu?”
Tiếng Nguyễn Từ từ phòng ngủ truyền ra tới, “A Minh tới?”
Nguyễn Minh theo tiếng nhìn lại, Nguyễn Từ vừa lúc đi ra, cậu mới có thai còn không đến hai tháng, không béo cũng không sưng, khí sắc thoạt nhìn so với trước kia càng tốt hơn một ít, chỉ là hốc mắt một vòng hồng hồng, như là mới vừa đã khóc.
“Anh, anh làm sao vậy?”
“Không có gì,” Nguyễn Từ cười đem cậu kéo đến trên sô pha ngồi xuống, “Em muốn báo danh vào đại học nào?”
“A đại đi, không ngoài ý muốn hẳn là có thể đỗ.”
“A đại thực tốt a, nói như vậy chúng ta ba người thế nhưng đều là bạn cùng trường.”
“Thành tích của em tốt như vậy?” Diệp Cảnh Hành nhưng thật ra có chút kinh ngạc, hắn thấy Nguyễn Minh ngày thường không phải cùng bạn học đi chơi, chính là chơi game, chơi bóng rổ, hắn còn tưởng rằng cậu lại là cái Hỗn Thế Ma Vương đấy.
“A Minh nhà chúng ta từ nhỏ đã thông minh rồi, thành tích vẫn luôn là nằm trong top 3, so với anh một chút cũng không kém đâu!”
“Cũng không phải?” Nguyễn Minh đắc ý hướng Diệp Cảnh Hành nhướng mày, sau đó đem đầu dựa đến trên vai Nguyễn Từ, cậu thuận thế ôm lấy Nguyễn Minh, Diệp Cảnh Hành nhìn thấy trong lòng khó chịu, túm cổ áo cậu kéo cậu xuống dưới.
“Ai cho em ôm lão bà của anh chứ?”
Nguyễn Minh hừ một tiếng, “Lúc trước kia trước khi anh xuất hiện em chính là mỗi ngày ôm lão bà của anh như vậy đấy.”
Nguyễn Từ nén cười đem tay Diệp Cảnh Hành bắt lấy, sờ sờ đầu tóc Nguyễn Minh, cậu là nhìn Nguyễn Minh lớn lên, thời gian trôi qua thật mau, Nguyễn Minh đã sắp phải rời nhà vào đại học, ở trong trí nhớ của cậu, Nguyễn Minh giống như vẫn còn chỉ là một đứa trẻ cao hơn các bạn cùng tuổi một chút.
Nguyễn Minh ở đầu vai Nguyễn Từ cọ cọ, “Cổ anh như thế nào lại có mùi sữa?”
Nguyễn Từ sửng sốt, lúc sau lại ngượng ngùng đến không biết nói gì cả, Nguyễn Minh nhìn chằm chằm cậu nửa ngày mới phản ứng lại đây, “Không thể nào, anh ——”
Diệp Cảnh Hành một phen đem cậu xách qua một bên, Nguyễn Minh nằm liệt trên góc sô pha, trên mặt biểu tình nháy mắt biến đủ màu sắc, cậu lẩm bẩm nói: “Em không nên cũng như vậy, không cần như vậy.”
Diệp Cảnh Hành nói: “Nguyễn Minh, anh cảm thấy em có điểm chướng ngại nhận biết giới tính.”
Nguyễn Từ vội vàng phản bác: “Cảnh Hành anh đừng nói bừa, A Minh chỉ là còn chưa có thích ứng kịp thôi.”
Nguyễn Từ ngồi vào ben cạnh Nguyễn Minh: “A Minh, không có đáng sợ như em tưởng tượng vậy đâu, nếu tương lai A Minh gặp người mình thật sự thích, liền sẽ thấy không mâu thuẫn như vậy.”
Diệp Cảnh Hành trong đầu đột nhiên hiện ra hình dáng Mạc Trạm Thành, lại tưởng tượng một chút lúc Nguyễn Minh to bụng…… Hình ảnh này nghĩ đã thấy thập phần quỷ dị, Diệp Cảnh Hành đột nhiên lại cảm thấy Nguyễn Minh cùng Mạc Trạm Thành xác thật không đăng đối.
Nguyễn Từ liền rốt cuộc dỗ được Nguyễn Minh, Nguyễn Minh sờ soạng cái bụng còn chưa có lộ ra rõ của Nguyễn Từ một chút, tưởng tượng không ra nơi đó thế nhưng lại có một sinh mệnh nhỏ.
“Vậy thôi, anh phải dưỡng thai thật tốt, em đi về trước, qua mấy ngày nữa mẹ cũng muốn tới.”
“Được, trên đường đi cẩn thận.”
Tiễn Nguyễn Minh đi, Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành ở trên sô pha thân thiết một hồi, từ sau khi Nguyễn Từ mang thai liền trở nên vô cùng dính người, đứng muốn ôm ngồi cũng muốn ôm, Diệp Cảnh Hành đi nơi nào cậu liền theo tới nơi đấy, trước kia còn sẽ nói vợ chồng phải cho nhau không gian riêng, hiện tại hận không thể giữ Diệp Cảnh Hành một ngày 24 giờ không ra khỏi cửa cùng cậu ở bên cạnh.
Diệp Cảnh Hành biết cậu mang thai nên cảm xúc thay đổi nhiều, chỉ có thể ôn tồn chiều bảo bối.
Tay trên eo đột nhiên buông ra, Nguyễn Từ trong lòng lập tức vắng vẻ, “Anh đi đâu a?”
Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ từ trong lòng ngực buông ra, “Mở nước cho em đi tắm, chờ anh một lát.”
Nguyễn Từ bĩu môi gật gật đầu.
Dòng nước ấm áp bao vây lấy da thịt, dòng nước từ cổ chậm rãi trượt xuống, Nguyễn Từ thoải mái mà nằm ở trong bồn tắm, Diệp Cảnh Hành ngồi ở bên cạnh giúp cậu gội đầu.
Diệp Cảnh Hành giúp cậu rửa hết bọt, lúc vừa định đi lấy khăn lông, nhìn thấy từ khoé mắt Nguyễn Từ có nước mắt rơi xuống dưới, rơi nhanh hoà đến trong nước không thấy bóng dáng.
“Như thế nào lại khóc?”
“Không biết, đột nhiên lại cứ muốn khóc, trong đầu đều cứ suy nghĩ miên man”
“Đây là biểu hiện bình thường, thời điểm mang thai sáu đến 8 tuần tin tức tố thay đổi mãnh liệt, cảm xúc vốn dĩ liền dễ dàng chịu ảnh hưởng, không có sao đâu bảo bối.”
“Nhưng em không muốn khóc.”
Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ từ bồn tắm ôm ra tới dùng khăn tắm bọc cậu kỹ lưỡng, lau khô nước trên người lúc sau liền thay cho hắn nội y cùng áo ngủ, Nguyễn Từ lại đứng không chịu phối hợp, duỗi tay đi cản Diệp Cảnh Hành.
“Anh có thể hay không cảm thấy em thực phiền a?”
“Sẽ không có đâu.”
“Lão công, em cũng không muốn khóc, em sợ cảm xúc của em ảnh hưởng đến bảo bảo khỏe mạnh, chính là em nhịn không được.”
Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm lấy, một chút một chút vỗ bảo bối của hắn, “Ta đều hiểu, anh đều hiểu, bảo bối em suy nghĩ cái gì có thể cùng anh nói ra sao?”
Nguyễn Từ nâng cái đầu ướt dầm dề lên, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: “Em…… Em luôn nghĩ là sau khi sinh bảo bảo, em sẽ biến béo lên trông rất xấu, sau đó anh liền không cần em, đi thương người khác.”
“Sao có thể chứ?” Diệp Cảnh Hành bất đắc dĩ đến hôn cậu, thanh âm ám ách: “Bảo bối, em có biết cơ thể em sau khi mang thai vô cùng đẹp hay không?”
Diệp Cảnh Hành vừa nói vừa bắt tay đặt ở trên ngực Nguyễn Từ, nơi đó đã phồng lên nho nhỏ, Diệp Cảnh Hành tay vừa đặt ở mặt trên, lòng bàn tay trong kia liền nắn viên hạt đậu hồng nhỏ kia.
“Về sau không được để cho người khác ngửi được mùo hương trên người của em, Nguyễn Minh cũng không được, nghe không?” Diệp Cảnh Hành nghĩ đến lời nói buổi chiều của Nguyễn Minh, trong lòng liền tức muốn chết, ngữ khí cũng đi theo tàn nhẫn một chút, nói xong lại sợ mình nói nặng, vừa muốn giải thích, Nguyễn Từ đột nhiên dựa lại đây.
“Nghe được,” Nguyễn Từ ngượng ngùng mà nằm, ở bên tai hắn nói: “Lão công, anh nói những lời như vậy trông thật đẹp trai a.”
“……”
Diệp Cảnh Hành nửa híp mắt, trong gương là bóng lưng trơn bóng của Nguyễn Từ, mãi cho đến khi phía dưới lại cứng lên, Diệp Cảnh Hành muốn mà sắp hết tự chủ nổi, trong não muốn đại chiến 300 hiệp, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong.
Hắn một tay nhéo ngực Nguyễn Từ, một cái tay khác duỗi đi xuống dùng sức mà xoa mông Nguyễn Từ, hung tợn nói: “Chờ sau kì ba tháng nguy hiểm kỳ kết thúc, xem anh như thế nào thu thập em.”
Nếu là ngày thường Nguyễn Từ nghe được lời này, phỏng chừng đến hồng con mắt ủy khuất nửa ngày, nhưng là hiện tại lại nằm ở đàu vai Diệp Cảnh Hành, hoàn toàn không cố kỵ mà yêu kiều rên rỉ ra tiếng.
Làm một người chồng, Diệp Cảnh Hành cảm thấy mình đã làm tốt nghĩa vụ.
Kỳ thật hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ sủng lão bà đến trình độ này, lần trước bạn học tụ hội, mấy người bạn học nhắc lại Diệp Cảnh Hành năm đó sợ O đến nỗi tình nguyện trốn vào toilet, cũng không muốn cùng Omega ở chung một phòng.
Diệp Cảnh Hành nghe xong cảm thấy dường như đã qua mấy đời, không biết từ bao giờ đã thay đổi, hắn đã sớm nhớ không rõ, tựa như hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc là khi nào đối với Nguyễn Từ có tình cảm.
Chỉ có thể nói, hắn hiện tại càng ngày càng tin tưởng vào số mệnh.
“Diệp tổng, đây là báo cáo tài vun quý trước .” Thư kos đem báo cáo đặt trên bàn làm việc Diệp Cảnh Hành.
“Được, để chỗ đó đi.”
“Diệp tổng,” thư kí lại đem một cái hộp cũng đặt lên, Diệp Cảnh Hành nghi hoặc hỏi cô đây là cái gì.
“Lần trước lúc phu nhân tới, tôi thấy ngài ấy đã lộ bụng, hơn nữa eo giống như đau đến rất lợi hại, tôi năm kia thời điểm mang thai cũng giống vậy.”
“Thật vậy sao? Vậy cô có phương pháp gì tốt?”
“Loại này là miếng mát xa người bạn từ nước ngoài mua cho tôi, hiệu quả khá tốt, cho nên tôi lại nhờ cô ấy đi mua một cái mang về, có thể cho phu nhân thử xem sao, chỉ cần đeo ở trên eo rất tiện.”
“Thật cám ơn, tôi đổi hai thức vật lý trị liệu sư đều không có được, mỗi lần thấy eo em ấy bị đau, tôi đều đau lòng đến không nhịn được, buổi tối nay để em ấy thử đeo thử một lần.”
Thư kí cảm thán nói: “Thật chưa thấy qua ai giống ngài tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, còn có trách nhiệm đối với gia đình như vậy.”
Diệp Cảnh Hành cười cười: “Cảm ơn.”
“Ngài nhìn có chút tiều tụy, chờ đứa bé sinh hạ tới cha mẹ lại muốn độ thêm một kiếp, cho nên ngài hiện tại phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, không thể bởi vì chiếu cố thai phụ liền mặc kệ sức khoẻ của mình.”
Diệp Cảnh Hành còn không có đáp lời, cửa đột nhiên có thanh âm truyền đến: “Lão công của tôi không cần cô quan tâm.”
Diệp Cảnh Hành vừa nghe liền biết là tiếng của Nguyễn Từ vội vàng đứng lên, “Bảo bối, sao em lại tới đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.