Chương 22:
Yểu Yểu Nhất Ngôn
15/08/2023
“Lần này không phải là em suy nghĩ lung tung đi?”
Nguyễn Từ biểu tình lạnh nhạt xưa nay chưa từng có, ý cười ở đuôi mắt đột nhiên biến mất, ánh mắt lạnh như băng phóng tới, làm Diệp Cảnh Hành trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào mở miệng.
Vẫn là thư kí phản ứng lại trước, cô đem hộp đóng miếng mát xa lót đến trước mặt Nguyễn Từ, “Phu nhân, ngài hiểu lầm, tôi lúc trước thấy ngài bởi vì mang thai eo đau, cho nên nhờ người mua một miếng mát xa cho ngài.”
Nguyễn Từ nhìn thư kí của Diệp Cảnh Hành đánh giá: “Cảm ơn, tôi không cần.”
“Tiểu Từ! Em thật sự hiểu lầm.” Diệp Cảnh Hành quay đầu đối thư kí phân phó nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Thư kí bất an mà nhìn Nguyễn Từ liếc mắt một cái, vội vã đi ra ngoài, Nguyễn Từ lại không thuận theo không buông tha, muốn túm lấy tay vịn cửa của văn phòng đem thư kí quay lại, Diệp Cảnh Hành đi qua ôm lấy cậu, “Tiểu Từ, em làm sao vậy?”
Nguyễn Từ nước mắt lập tức tràn mi mà ra, “Anh nói đi?”
“Đầu tiên, cô ấy thật sự chính là tới đưa miếng mát xa, hơn nữa lại là mua cho em, thứ hai, câu nói của cô ấy vừa nãy cũng không có ý như vậy, cô ấy là thư kí của anh, quan tâm sức khoẻ của cấp trên cũng bình thường, em nói đi?”
“Cô ấy dựa vào cái gì quan tâm anh? Cô ấy chỉ là thư kí của anh.”
Diệp Cảnh Hành ở trong lòng thở dài, “Là cô ấy không thể, chỉ có em có thể quan tâm anh.”
Diệp Cảnh Hành ôn tồn chiều theo ý cậu, tựa như một cú đấm vào bông, Nguyễn Từ không biết như nào lại xì hơi “Em không phải có ý này.”
“Anh biết……”
Hai người ở trong, bên ngoài có người gõ cửa, gõ vài cái lại trực tiếp vào, là Khương Triều Phong.
“Cảnh hành, bản kế hoạch FTB cậu xem qua chưa? Ai, Nguyễn tiên sinh cũng ở chỗ này?” Khương Triều Phong không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Nguyễn Từ, Nguyễn Từ từ sau khi mang thai liền ở nhà tĩnh dưỡng, ngày thường cũng rất ít tới công ty Diệp Cảnh Hành.
Khương Triều Phong đại khái là cả trên dưới công ty, trừ bỏ Đào Văn Trạch, đều không quen thấy Nguyễn Từ, hắn cùng Đào Văn Trạch là bạn bè nhiều năm, lúc trước Đào Văn Trạch có thể cùng Diệp Cảnh Hành quen biết, cũng là Khương Triều Phong giới thiệu. Lần trước Đào Văn Trạch bị Diệp Cảnh Hành cự tuyệt, thất hồn lạc phách một mình ở quán bar uống rượu, cũng là Khương Triều Phong đem hắn khiêng trở về. Có thể là chịu ảnh hưởng của Đào Văn Trạch, Khương Triều Phong đối với Nguyễn Từ vẫn luôn không nóng không lạnh, cũng may Nguyễn Từ cũng không phải là người có tính tình dễ lung lay, mãn tâm mãn nhãn đều chỉ có mình Diệp Cảnh Hành, người khác nhìn thế nào cậu cũng toàn không thèm để ý.
“Chào anh, Khương tiên sinh.”
Diệp Cảnh Hành đem văn kiện đưa cho Khương Triều Phong, “Xem qua, không có vấn đề.”
Khương Triều Phong nhận lấy, lại hỏi: “Tôi ngày hôm qua buổi chiều tới văn phòng cậu, cậu như thế nào không ở đây?”
“Bồi Tiểu Từ đi làm kiểm tra thai nhi.”
Khương Triều Phong nhìn thoáng qua Nguyễn Từ, đối Diệp Cảnh Hành nói: “Lần trước thứ hai cậu cũng không có tới, gần nhất hệ liệt ngân hà mới vừa đưa ra thị trường, FTB cũng bắt đầu khởi động, tôi vẫn luôn ở phòng thí nghiệm, công ty bên này không rời đi, cậu vẫn là thừa dịp Tiểu Từ sản kỳ chưa tới, nên coi trọng việc công ty.”
Nguyễn Từ nghe vậy ngẩng đầu, cậu biết Khương Triều Phong là bạn cùng hợp tác với Diệp Cảnh Hành, nhưng lời nói đả kích của hắn ngấm ngầm hay công khai, Nguyễn Từ nơi nào nghe không hiểu, “Khương tiên sinh, Cảnh Hành lại không có chậm trễ chuyện công ty, tôi nghĩ……”
Nguyễn Từ cùng Khương Triều Phong đều là người thẳng tính, nói thêm gì nữa chỉ sợ cũng có xô xát, Diệp Cảnh Hành vội vàng đi lên giảng hòa, “Hạng mục FTB tôi đã giao cho tiểu Lưu Toàn quyền phụ trách, hệ liệt ngân hà trên thị trường hiện tại cũng khá tốt, Triều Phong, là cậu lo lắng nhiều.”
Khương Triều Phong còn muốn nói, Diệp Cảnh Hành lại trách móc nói: “Hiện tại công ty vận chuyển đã lên đường, thời gian thật vất vả mới dư dả chút, vừa lúc Tiểu Từ lại mang thai, đây là chuyện tốt.”
“Nói tiểu bảo bối nhà chúng ta đến thật đúng lúc.” Diệp Cảnh Hành nói nói lại đem Nguyễn Từ ôm đến trong lòng ngực.
Khương Triều Phong chạm vào mũi một cái, cùng Diệp Cảnh Hành đối phó vài câu liền đi ra ngoài.
Nguyễn Từ thấy Khương Triều Phong đi rồi, cửa vừa đóng lại liền ở trong cánh tay Diệp Cảnh Hành giãy giụa, rầm rì mà muốn Diệp Cảnh Hành buông ra.
Cơ hội tốt như vậy Diệp Cảnh Hành nào có thể buông tha, hắn đem Nguyễn Từ vây ở trên sô pha, hôn hôn, “Vừa mới thật nổi giận?”
“Một nửa thật một nửa giả.” Nguyễn Từ gục xuống mắt nói.
“Nửa thật là vì cái gì?”
“Ghen tị,” Nguyễn Từ tránh không khỏi Diệp Cảnh Hành giam cầm, đành phải ăn ngay nói thật: “Em không thích người khác quan tâm anh.”
“Em còn không thích cái gì, liệt kê ra hết cho anh, phòng ngừa lần sau anh lại phạm phải.”
Nguyễn Từ lại tức lại bực, “Chán ghét!”
“Như vậy đi, không cần liệt kê ra, bảo bối về sau nếu là không vui liền cứ việc đánh anh, anh chỉ có một yêu cầu, nếu em không có thật sự tức giận, nổi giận với anh xong, liền hôn anh một chút.”
Nguyễn Từ hai mắt đẫm lệ mông lung, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Hành, một hồi nói lung tung rối loạn, nhưng Diệp Cảnh Hành lại nói với vẻ mặt đứng đắn, hoàn toàn chỉ là vì dỗ cậu, Nguyễn Từ trong lòng lại tức giận, “Lại dỗ em, anh chỉ toàn dỗ em!”
“Không đùa em, bảo bối em cũng biết, anh là mở công ty, bên người không tránh được người đến người đi, en không thể nhìn thấy một cái liền suy nghĩ lung tung, mười tháng mang thai em chịu không được, bất quá em tìm anh xả giận, phát tiết với anh, anh sẽ rất vui chỉ là em đến nói cho anh, em tức giận điểm ở chỗ nào, bằng không anh thấy em khóc chỉ có thể lo lắng suông.”
“Anh lúc em tức giận cũng không biết, còn không biết xấu hổ cùng em đặt yêu cầu.”
“Giống như lúc nãy ở chỗ anh ăn dấm nhiều lần có phải hay không? Anh đôi khi còn chưa có hiểu được đã xảy ra cái gì, em liền trốn đến ban công trộm khóc.”
Nguyễn Từ lập tức nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn hắn, Diệp Cảnh Hành trơ mặt đi hôn cậu: “Giống hiện tại, là thật tức giận sao?”
Nguyễn Từ quay mặt đi không nhìn hắn, Diệp Cảnh Hành tóm được cơ hội đem Nguyễn Từ đè ở trên sô pha hung hăng hôn một trận, hôn đến khi Nguyễn Từ tựa ở trên chỗ tựa lưng mơ mơ màng màng, đôi mắt thu thuỷ như điểm điểm gợn sóng, nhìn đến khi làm tim Diệp Cảnh Hành ngứa.
Nguyễn Từ phục hồi tinh thần lại, “Như thế nào khi tức giận giả là em hôn anh, tức giận thật là anh hôn em, cả hai đều là anh chiếm được tiện nghi nha?”
Diệp Cảnh Hành cắn cắn cằm Nguyễn Từ cằm, “Ai bảo em là người của anh?”
Nguyễn Từ thay hắn sửa sang lại cà vạt một chút, “Anh buổi chiều mấy giờ muốn tan làm? Mẹ buổi tối muốn tới thăm.”
“Được lại chờ anh nửa giờ.”
Về đến nhà không bao lâu, Tiêu Mẫn liền tới rồi, bà buổi chiều mới vừa xem xong một cái triển lãm tranh, mua một bức tranh sơn dầu của hoạ sĩ Tây Ban Nha, nghĩ nhà của Nguyễn Từ thiếu đồ trang trí, liền cầm bức vẽ trực tiếp đưa lại đây.
“Tiểu Từ con thích không, mẹ thấy lối đi đó của hai đứa ánh sáng có chút tốt, vừa lúc bức họa này sắc thái tươi đẹp, mẹ cảm thấy rất thích hợp.”
“Thích, cảm ơn mẹ.” Nguyễn Từ cười nhận lấy.
Tiêu Mẫn đem kết quả kiểm tra thai nhi hôm qua của Nguyễn Từ nhìn kĩ, “Chỉ tiêu đều khá tốt, rốt cuộc vẫn là độ xứng đôi cao, sinh ra bảo bảo khẳng định thân thể đều khỏe mạnh.”
Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành nhìn nhau liếc mắt một cái, đều cười nói: “Vậy mượn ý tốt của mẹ .”
Diệp Cảnh Hành vào thư phòng nghe điện thoại, Tiêu Mẫn liền lôi kéo Nguyễn Từ nhỏ giọng hỏi: “Ba mẹ nó ở kia vẫn là thái độ cũ?”
“Cũng không có,” Nguyễn Từ mắt nhìn cửa thư phòng đóng lại “Sau khi biết con mang thai, thái độ của hai người đối với con tốt hơn rất nhiều.”
“A, kia cũng không phải đối với con thật tốt a, nói thật, nếu không phải Diệp Cảnh Hành đối với con không tồi, mẹ đã sớm nhìn không được sắc mặt hai người họ, không chỉ có máu lạnh còn lấy oán trả ơn, mẹ hận không thể để ba con đi thu thập một chút để cái công ty con của hai người họ phá sản.”
“Mẹ ——” Nguyễn Từ nghe xong dọa nhảy dựng, “Vì Cảnh Hành, mẹ cũng không thể làm thế a!”
Tiêu Mẫn vẫy vẫy tay, “Mẹ chỉ nói thế thôi, nhưng là lần sau con lại phải chịu bị nhà chồng ủy khuất, tuyệt đối phải bảo với mẹ .”
“Được.”
“Ngoài miệng lúc nào cũng nói được được, có chuyện cái liền trốn tránh khóc, Tiểu Từ, con bắt mẹ phải làm sao bây giờ a?”
Tiêu Mẫn không thể nề hà mà nắm khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Từ, bởi vì mang thai, Nguyễn Từ béo mấy cân, gương mặt thon gầy hiện tại mềm mềm có thịt, cũng khó trách Diệp Cảnh Hành yêu thích không buông tay.
Nguyễn Từ ngượng ngùng mà nói: “Kỳ thật con hiện tại đi, tính tình rất lớn, bất động có chuyện gì cũng tức giận.”
Tiêu Mẫn chỉ cho là Nguyễn Từ khuyên giải an ủi bà, cũng không để trong lòng, bà lại hỏi: “Ai đúng rồi, chuyện Tiểu Minh phân hoá con có biết không?”
“Mẹ cũng biết?”
“Đúng vậy, mẹ nhìn thấy nó nua thuốc ức chế, thật là không nghĩ tới tiểu Minh như thế nào là Omega, chính nó cũng chưa nghĩ đến.”
Nguyễn Từ cười nói: “Chúng ta cũng thật là.”
“Kia…… Con biết là ai tạm thời đánh dấu nó sao? Mẹ thấy gáy nó có dấu răng, mẹ hỏi nó nó lại ngậm miệng không nói, nó có phải hay không yêu đương a?”
“Không có, chính là một cái ngoài ý muốn,” Nguyễn Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiêu Mẫn cũng không phải là loại gia trưởng bảo thủ, liền cùng bà nói: “Mẹ ở trong hôn lễ của con cũng từng gặp qua anh ấy, là phù rể của Diệp Cảnh Hành , Mạc Trạm Thành, tiểu Minh ngày đó phân hoá vừa lúc ở vùng ngoại thành, trước không có thôn sau không có tiệm, tiểu Minh lại phát ra nóng, Mạc Trạm Thành không có biện pháp, đành phải tạm thời đánh dấu nó một chút, quan hệ hai người họ không có tốt, mẹ yên tâm đi.”
“Nga mẹ không có ý gì khác, tiểu Minh vẫn luôn đều nghe lời, đột nhiên tạm thời đánh dấu ta là thật sự rất ngoài ý muốn, cho nên bảo con nói nó, yêu đương cũng không có gì, con nói với nó không cần trốn tránh mẹ, mẹ lại mặc kệ nó những việc này.”
“Sẽ không, cái kia Mạc Trạm Thành không phải loại người tốt, A Minh trong lòng rõ ràng.”
Lời này vừa lúc bị Diệp Cảnh Hành vừa mới ra tới nghe thấy được, Diệp Cảnh Hành không nhịn xuống được vẫn là quyết định giải thích một chút.
“Kỳ thật Mạc Trạm Thành người này cũng không xấu.”
“Mẹ nhớ ra rồi, người lớn lên rất xinh đẹp, bất quá nhìn qua giống như là một cậu công tử đào hoa.” Tiêu Mẫn nói.
“Hai người đừng thấy cậu ấy ngày thường cà lơ phất phơ không nghiêm túc, kỳ thật cậu ấy ở phương diện đầu tư rất có tiếng, chơi cổ phiếu mở câu lạc bộ đều rất lợi hại, người cũng nghĩa khí, bất quá khuyết điểm lớn nhất chính là ở phương diện tình cảm rất tùy tiện.”
“Này cũng không phải là khuyết điểm, đây là thói hư tật xấu.” Nguyễn Từ phản đối nói.
“Đúng vậy, snh thừa nhận, bất quá điểm này cũng là nguyên nhân gia đình, Trạm Thành mẹ rất sớm liền qua đời, ba cậu ấy có tính phong lưu, ba ngày hai đầu dẫn người về, chưa bao giờ quản con cái chết sống, Trạm Thành sơ trung bắt đầu liền ở một mình, hiện tại ba bị ung thư, lại đem cậu ấy bắt trở về kế thừa gia nghiệp, nhiều năm như vậy, Trạm Thành đối với chuyện yêu đương đều mất đi hứng thú.”
Nguyễn Từ thực sự không nghĩ tới Mạc Trạm Thành còn có thân thế như vậy, bất quá cậu vẫn kiên định như cũ quan điểm của mình: “Nhưng này không thể trở thành lí do anh ấy tùy ý trêu chọc người khác.”
“Phải, bảo bối nói đúng, chúng ta không cần vì loại chuyện nhỏ này cãi nhau.” Diệp Cảnh Hành chủ động đầu hàng, Tiêu Mẫn kinh ngạc đến liếc mắt nhìn Nguyễn Từ một cái.
Nguyễn Từ lại đối Tiêu Mẫn nói: “Mẹ, tiểu Minh trong lòng hiểu rõ, mẹ không cần lo lắng.”
Tiêu Mẫn gật gật đầu, lại hàn huyên trong chốc lát, bà nhìn thời gian không sai biệt lắm, “Vậy con nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ đi về.”
“Con tiễn mẹ.”
“Không cần, con hiện tại eo đau, lại ngồi đi.”
Diệp Cảnh Hành đem Tiêu Mẫn đưa đến cửa, Tiêu Mẫn nhỏ giọng hỏi hắn: “Tiểu Từ vừa mới là tức giận?”
“Không có, em ấy chính là vẫn luôn không thích Mạc Trạm Thành.”
“Không phải, ý mẹ là, ở trước mặt mẹ với con, nó như thế nào có cảm xúc dao động lớn như vậy?”
“Này còn gọi là lớn? Từ lúc mang thai tới nay, cùng con ba ngày nháo một lần, khó thở còn muốn bực.” Diệp Cảnh Hành cười nói.
“Không phải, không phải,” Tiêu Mẫn nghĩ tới một cái khả năng, “Tiểu Từ có tính chướng ngại dao động cảm cảm xúc a, con không phải biết đến sao?”
“Ý mẹ là?”
“Có hay không khả năng bởi vì lần này mang thai, nó muốn chậm rãi thoát khỏi ám ảnh tuổi thơ?”
Diệp Cảnh Hành sửng sốt, chờ Tiêu Mẫn nói tiếp.
“Con ngẫm lại, nó trước kia như một con thỏ con, chúng ta vừa nói, nó liền sợ tới mức run run, hiện tại nó cũng dám tức giận, còn dám cùng con cãi lại, đối với Nguyễn Từ nói, đây là chuyện tốt a!”
Tiêu Mẫn vừa nói như vậy, Diệp Cảnh Hành thực sự có chút kích động.
“Đúng vậy, nếu thật có thể cởi bỏ cái bế tắc này trong lòng nó liền thật tốt quá.”
“Ai nói không phải đâu, con cũng không biết lúc mẹ mới vừa gả đến Nguyễn gia, Tiểu Từ kia bộ dạng đáng thương, mẹ hiện tại nghĩ lại đều cảm thấy đau lòng.”
Tim Diệp Cảnh Hành cũng đi theo tê rần.
Cách đó không xa xe Nguyễn gia sáng đèn, Diệp Cảnh Hành cũng sợ Nguyễn Từ sốt ruột chờ, liền đối với Tiêu Mẫn nói: “Tài xế tới, kia mẹ trên đường cẩn thận, hôm nào con cùng Tiểu Từ lại về trong nhà chơi.”
“Được con cũng để ý chút.”
Diệp Cảnh Hành gật đầu, đem Tiêu Mẫn đưa lên xe.
Hắn trong lòng cân nhắc lời Tiêu Mẫn nói, nghĩ có cơ hội nói thử một chút với Nguyễn Từ, hắn trong lòng nghĩ chút chuyện, trước mắt liền không chú ý, khi đóng cửa không thấy được bên cạnh có người vụt ra tới, bổ nhào vào trên người hắn.
Diệp Cảnh Hành theo bản năng mà bảo vệ bụng Nguyễn Từ, hắn thay đổi tư thế ôm lấy người trong lòng ngực, “Làm sao vậy? Như vậy chủ động?”
Nguyễn Từ trầm mặc một lát, đột nhiên nhón chân ở trên môi Diệp Cảnh Hành ấn một chút.
Diệp Cảnh Hành nhướng mày nhìn cậu, Nguyễn Từ nhấp môi, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Em vừa mới…… Không có giận thật.”
Cũng hy vọng anh không cảm thấy em vô cớ gây rối.
editor: Chương này dài ghê
Nguyễn Từ biểu tình lạnh nhạt xưa nay chưa từng có, ý cười ở đuôi mắt đột nhiên biến mất, ánh mắt lạnh như băng phóng tới, làm Diệp Cảnh Hành trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào mở miệng.
Vẫn là thư kí phản ứng lại trước, cô đem hộp đóng miếng mát xa lót đến trước mặt Nguyễn Từ, “Phu nhân, ngài hiểu lầm, tôi lúc trước thấy ngài bởi vì mang thai eo đau, cho nên nhờ người mua một miếng mát xa cho ngài.”
Nguyễn Từ nhìn thư kí của Diệp Cảnh Hành đánh giá: “Cảm ơn, tôi không cần.”
“Tiểu Từ! Em thật sự hiểu lầm.” Diệp Cảnh Hành quay đầu đối thư kí phân phó nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Thư kí bất an mà nhìn Nguyễn Từ liếc mắt một cái, vội vã đi ra ngoài, Nguyễn Từ lại không thuận theo không buông tha, muốn túm lấy tay vịn cửa của văn phòng đem thư kí quay lại, Diệp Cảnh Hành đi qua ôm lấy cậu, “Tiểu Từ, em làm sao vậy?”
Nguyễn Từ nước mắt lập tức tràn mi mà ra, “Anh nói đi?”
“Đầu tiên, cô ấy thật sự chính là tới đưa miếng mát xa, hơn nữa lại là mua cho em, thứ hai, câu nói của cô ấy vừa nãy cũng không có ý như vậy, cô ấy là thư kí của anh, quan tâm sức khoẻ của cấp trên cũng bình thường, em nói đi?”
“Cô ấy dựa vào cái gì quan tâm anh? Cô ấy chỉ là thư kí của anh.”
Diệp Cảnh Hành ở trong lòng thở dài, “Là cô ấy không thể, chỉ có em có thể quan tâm anh.”
Diệp Cảnh Hành ôn tồn chiều theo ý cậu, tựa như một cú đấm vào bông, Nguyễn Từ không biết như nào lại xì hơi “Em không phải có ý này.”
“Anh biết……”
Hai người ở trong, bên ngoài có người gõ cửa, gõ vài cái lại trực tiếp vào, là Khương Triều Phong.
“Cảnh hành, bản kế hoạch FTB cậu xem qua chưa? Ai, Nguyễn tiên sinh cũng ở chỗ này?” Khương Triều Phong không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Nguyễn Từ, Nguyễn Từ từ sau khi mang thai liền ở nhà tĩnh dưỡng, ngày thường cũng rất ít tới công ty Diệp Cảnh Hành.
Khương Triều Phong đại khái là cả trên dưới công ty, trừ bỏ Đào Văn Trạch, đều không quen thấy Nguyễn Từ, hắn cùng Đào Văn Trạch là bạn bè nhiều năm, lúc trước Đào Văn Trạch có thể cùng Diệp Cảnh Hành quen biết, cũng là Khương Triều Phong giới thiệu. Lần trước Đào Văn Trạch bị Diệp Cảnh Hành cự tuyệt, thất hồn lạc phách một mình ở quán bar uống rượu, cũng là Khương Triều Phong đem hắn khiêng trở về. Có thể là chịu ảnh hưởng của Đào Văn Trạch, Khương Triều Phong đối với Nguyễn Từ vẫn luôn không nóng không lạnh, cũng may Nguyễn Từ cũng không phải là người có tính tình dễ lung lay, mãn tâm mãn nhãn đều chỉ có mình Diệp Cảnh Hành, người khác nhìn thế nào cậu cũng toàn không thèm để ý.
“Chào anh, Khương tiên sinh.”
Diệp Cảnh Hành đem văn kiện đưa cho Khương Triều Phong, “Xem qua, không có vấn đề.”
Khương Triều Phong nhận lấy, lại hỏi: “Tôi ngày hôm qua buổi chiều tới văn phòng cậu, cậu như thế nào không ở đây?”
“Bồi Tiểu Từ đi làm kiểm tra thai nhi.”
Khương Triều Phong nhìn thoáng qua Nguyễn Từ, đối Diệp Cảnh Hành nói: “Lần trước thứ hai cậu cũng không có tới, gần nhất hệ liệt ngân hà mới vừa đưa ra thị trường, FTB cũng bắt đầu khởi động, tôi vẫn luôn ở phòng thí nghiệm, công ty bên này không rời đi, cậu vẫn là thừa dịp Tiểu Từ sản kỳ chưa tới, nên coi trọng việc công ty.”
Nguyễn Từ nghe vậy ngẩng đầu, cậu biết Khương Triều Phong là bạn cùng hợp tác với Diệp Cảnh Hành, nhưng lời nói đả kích của hắn ngấm ngầm hay công khai, Nguyễn Từ nơi nào nghe không hiểu, “Khương tiên sinh, Cảnh Hành lại không có chậm trễ chuyện công ty, tôi nghĩ……”
Nguyễn Từ cùng Khương Triều Phong đều là người thẳng tính, nói thêm gì nữa chỉ sợ cũng có xô xát, Diệp Cảnh Hành vội vàng đi lên giảng hòa, “Hạng mục FTB tôi đã giao cho tiểu Lưu Toàn quyền phụ trách, hệ liệt ngân hà trên thị trường hiện tại cũng khá tốt, Triều Phong, là cậu lo lắng nhiều.”
Khương Triều Phong còn muốn nói, Diệp Cảnh Hành lại trách móc nói: “Hiện tại công ty vận chuyển đã lên đường, thời gian thật vất vả mới dư dả chút, vừa lúc Tiểu Từ lại mang thai, đây là chuyện tốt.”
“Nói tiểu bảo bối nhà chúng ta đến thật đúng lúc.” Diệp Cảnh Hành nói nói lại đem Nguyễn Từ ôm đến trong lòng ngực.
Khương Triều Phong chạm vào mũi một cái, cùng Diệp Cảnh Hành đối phó vài câu liền đi ra ngoài.
Nguyễn Từ thấy Khương Triều Phong đi rồi, cửa vừa đóng lại liền ở trong cánh tay Diệp Cảnh Hành giãy giụa, rầm rì mà muốn Diệp Cảnh Hành buông ra.
Cơ hội tốt như vậy Diệp Cảnh Hành nào có thể buông tha, hắn đem Nguyễn Từ vây ở trên sô pha, hôn hôn, “Vừa mới thật nổi giận?”
“Một nửa thật một nửa giả.” Nguyễn Từ gục xuống mắt nói.
“Nửa thật là vì cái gì?”
“Ghen tị,” Nguyễn Từ tránh không khỏi Diệp Cảnh Hành giam cầm, đành phải ăn ngay nói thật: “Em không thích người khác quan tâm anh.”
“Em còn không thích cái gì, liệt kê ra hết cho anh, phòng ngừa lần sau anh lại phạm phải.”
Nguyễn Từ lại tức lại bực, “Chán ghét!”
“Như vậy đi, không cần liệt kê ra, bảo bối về sau nếu là không vui liền cứ việc đánh anh, anh chỉ có một yêu cầu, nếu em không có thật sự tức giận, nổi giận với anh xong, liền hôn anh một chút.”
Nguyễn Từ hai mắt đẫm lệ mông lung, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Hành, một hồi nói lung tung rối loạn, nhưng Diệp Cảnh Hành lại nói với vẻ mặt đứng đắn, hoàn toàn chỉ là vì dỗ cậu, Nguyễn Từ trong lòng lại tức giận, “Lại dỗ em, anh chỉ toàn dỗ em!”
“Không đùa em, bảo bối em cũng biết, anh là mở công ty, bên người không tránh được người đến người đi, en không thể nhìn thấy một cái liền suy nghĩ lung tung, mười tháng mang thai em chịu không được, bất quá em tìm anh xả giận, phát tiết với anh, anh sẽ rất vui chỉ là em đến nói cho anh, em tức giận điểm ở chỗ nào, bằng không anh thấy em khóc chỉ có thể lo lắng suông.”
“Anh lúc em tức giận cũng không biết, còn không biết xấu hổ cùng em đặt yêu cầu.”
“Giống như lúc nãy ở chỗ anh ăn dấm nhiều lần có phải hay không? Anh đôi khi còn chưa có hiểu được đã xảy ra cái gì, em liền trốn đến ban công trộm khóc.”
Nguyễn Từ lập tức nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn hắn, Diệp Cảnh Hành trơ mặt đi hôn cậu: “Giống hiện tại, là thật tức giận sao?”
Nguyễn Từ quay mặt đi không nhìn hắn, Diệp Cảnh Hành tóm được cơ hội đem Nguyễn Từ đè ở trên sô pha hung hăng hôn một trận, hôn đến khi Nguyễn Từ tựa ở trên chỗ tựa lưng mơ mơ màng màng, đôi mắt thu thuỷ như điểm điểm gợn sóng, nhìn đến khi làm tim Diệp Cảnh Hành ngứa.
Nguyễn Từ phục hồi tinh thần lại, “Như thế nào khi tức giận giả là em hôn anh, tức giận thật là anh hôn em, cả hai đều là anh chiếm được tiện nghi nha?”
Diệp Cảnh Hành cắn cắn cằm Nguyễn Từ cằm, “Ai bảo em là người của anh?”
Nguyễn Từ thay hắn sửa sang lại cà vạt một chút, “Anh buổi chiều mấy giờ muốn tan làm? Mẹ buổi tối muốn tới thăm.”
“Được lại chờ anh nửa giờ.”
Về đến nhà không bao lâu, Tiêu Mẫn liền tới rồi, bà buổi chiều mới vừa xem xong một cái triển lãm tranh, mua một bức tranh sơn dầu của hoạ sĩ Tây Ban Nha, nghĩ nhà của Nguyễn Từ thiếu đồ trang trí, liền cầm bức vẽ trực tiếp đưa lại đây.
“Tiểu Từ con thích không, mẹ thấy lối đi đó của hai đứa ánh sáng có chút tốt, vừa lúc bức họa này sắc thái tươi đẹp, mẹ cảm thấy rất thích hợp.”
“Thích, cảm ơn mẹ.” Nguyễn Từ cười nhận lấy.
Tiêu Mẫn đem kết quả kiểm tra thai nhi hôm qua của Nguyễn Từ nhìn kĩ, “Chỉ tiêu đều khá tốt, rốt cuộc vẫn là độ xứng đôi cao, sinh ra bảo bảo khẳng định thân thể đều khỏe mạnh.”
Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành nhìn nhau liếc mắt một cái, đều cười nói: “Vậy mượn ý tốt của mẹ .”
Diệp Cảnh Hành vào thư phòng nghe điện thoại, Tiêu Mẫn liền lôi kéo Nguyễn Từ nhỏ giọng hỏi: “Ba mẹ nó ở kia vẫn là thái độ cũ?”
“Cũng không có,” Nguyễn Từ mắt nhìn cửa thư phòng đóng lại “Sau khi biết con mang thai, thái độ của hai người đối với con tốt hơn rất nhiều.”
“A, kia cũng không phải đối với con thật tốt a, nói thật, nếu không phải Diệp Cảnh Hành đối với con không tồi, mẹ đã sớm nhìn không được sắc mặt hai người họ, không chỉ có máu lạnh còn lấy oán trả ơn, mẹ hận không thể để ba con đi thu thập một chút để cái công ty con của hai người họ phá sản.”
“Mẹ ——” Nguyễn Từ nghe xong dọa nhảy dựng, “Vì Cảnh Hành, mẹ cũng không thể làm thế a!”
Tiêu Mẫn vẫy vẫy tay, “Mẹ chỉ nói thế thôi, nhưng là lần sau con lại phải chịu bị nhà chồng ủy khuất, tuyệt đối phải bảo với mẹ .”
“Được.”
“Ngoài miệng lúc nào cũng nói được được, có chuyện cái liền trốn tránh khóc, Tiểu Từ, con bắt mẹ phải làm sao bây giờ a?”
Tiêu Mẫn không thể nề hà mà nắm khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Từ, bởi vì mang thai, Nguyễn Từ béo mấy cân, gương mặt thon gầy hiện tại mềm mềm có thịt, cũng khó trách Diệp Cảnh Hành yêu thích không buông tay.
Nguyễn Từ ngượng ngùng mà nói: “Kỳ thật con hiện tại đi, tính tình rất lớn, bất động có chuyện gì cũng tức giận.”
Tiêu Mẫn chỉ cho là Nguyễn Từ khuyên giải an ủi bà, cũng không để trong lòng, bà lại hỏi: “Ai đúng rồi, chuyện Tiểu Minh phân hoá con có biết không?”
“Mẹ cũng biết?”
“Đúng vậy, mẹ nhìn thấy nó nua thuốc ức chế, thật là không nghĩ tới tiểu Minh như thế nào là Omega, chính nó cũng chưa nghĩ đến.”
Nguyễn Từ cười nói: “Chúng ta cũng thật là.”
“Kia…… Con biết là ai tạm thời đánh dấu nó sao? Mẹ thấy gáy nó có dấu răng, mẹ hỏi nó nó lại ngậm miệng không nói, nó có phải hay không yêu đương a?”
“Không có, chính là một cái ngoài ý muốn,” Nguyễn Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiêu Mẫn cũng không phải là loại gia trưởng bảo thủ, liền cùng bà nói: “Mẹ ở trong hôn lễ của con cũng từng gặp qua anh ấy, là phù rể của Diệp Cảnh Hành , Mạc Trạm Thành, tiểu Minh ngày đó phân hoá vừa lúc ở vùng ngoại thành, trước không có thôn sau không có tiệm, tiểu Minh lại phát ra nóng, Mạc Trạm Thành không có biện pháp, đành phải tạm thời đánh dấu nó một chút, quan hệ hai người họ không có tốt, mẹ yên tâm đi.”
“Nga mẹ không có ý gì khác, tiểu Minh vẫn luôn đều nghe lời, đột nhiên tạm thời đánh dấu ta là thật sự rất ngoài ý muốn, cho nên bảo con nói nó, yêu đương cũng không có gì, con nói với nó không cần trốn tránh mẹ, mẹ lại mặc kệ nó những việc này.”
“Sẽ không, cái kia Mạc Trạm Thành không phải loại người tốt, A Minh trong lòng rõ ràng.”
Lời này vừa lúc bị Diệp Cảnh Hành vừa mới ra tới nghe thấy được, Diệp Cảnh Hành không nhịn xuống được vẫn là quyết định giải thích một chút.
“Kỳ thật Mạc Trạm Thành người này cũng không xấu.”
“Mẹ nhớ ra rồi, người lớn lên rất xinh đẹp, bất quá nhìn qua giống như là một cậu công tử đào hoa.” Tiêu Mẫn nói.
“Hai người đừng thấy cậu ấy ngày thường cà lơ phất phơ không nghiêm túc, kỳ thật cậu ấy ở phương diện đầu tư rất có tiếng, chơi cổ phiếu mở câu lạc bộ đều rất lợi hại, người cũng nghĩa khí, bất quá khuyết điểm lớn nhất chính là ở phương diện tình cảm rất tùy tiện.”
“Này cũng không phải là khuyết điểm, đây là thói hư tật xấu.” Nguyễn Từ phản đối nói.
“Đúng vậy, snh thừa nhận, bất quá điểm này cũng là nguyên nhân gia đình, Trạm Thành mẹ rất sớm liền qua đời, ba cậu ấy có tính phong lưu, ba ngày hai đầu dẫn người về, chưa bao giờ quản con cái chết sống, Trạm Thành sơ trung bắt đầu liền ở một mình, hiện tại ba bị ung thư, lại đem cậu ấy bắt trở về kế thừa gia nghiệp, nhiều năm như vậy, Trạm Thành đối với chuyện yêu đương đều mất đi hứng thú.”
Nguyễn Từ thực sự không nghĩ tới Mạc Trạm Thành còn có thân thế như vậy, bất quá cậu vẫn kiên định như cũ quan điểm của mình: “Nhưng này không thể trở thành lí do anh ấy tùy ý trêu chọc người khác.”
“Phải, bảo bối nói đúng, chúng ta không cần vì loại chuyện nhỏ này cãi nhau.” Diệp Cảnh Hành chủ động đầu hàng, Tiêu Mẫn kinh ngạc đến liếc mắt nhìn Nguyễn Từ một cái.
Nguyễn Từ lại đối Tiêu Mẫn nói: “Mẹ, tiểu Minh trong lòng hiểu rõ, mẹ không cần lo lắng.”
Tiêu Mẫn gật gật đầu, lại hàn huyên trong chốc lát, bà nhìn thời gian không sai biệt lắm, “Vậy con nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ đi về.”
“Con tiễn mẹ.”
“Không cần, con hiện tại eo đau, lại ngồi đi.”
Diệp Cảnh Hành đem Tiêu Mẫn đưa đến cửa, Tiêu Mẫn nhỏ giọng hỏi hắn: “Tiểu Từ vừa mới là tức giận?”
“Không có, em ấy chính là vẫn luôn không thích Mạc Trạm Thành.”
“Không phải, ý mẹ là, ở trước mặt mẹ với con, nó như thế nào có cảm xúc dao động lớn như vậy?”
“Này còn gọi là lớn? Từ lúc mang thai tới nay, cùng con ba ngày nháo một lần, khó thở còn muốn bực.” Diệp Cảnh Hành cười nói.
“Không phải, không phải,” Tiêu Mẫn nghĩ tới một cái khả năng, “Tiểu Từ có tính chướng ngại dao động cảm cảm xúc a, con không phải biết đến sao?”
“Ý mẹ là?”
“Có hay không khả năng bởi vì lần này mang thai, nó muốn chậm rãi thoát khỏi ám ảnh tuổi thơ?”
Diệp Cảnh Hành sửng sốt, chờ Tiêu Mẫn nói tiếp.
“Con ngẫm lại, nó trước kia như một con thỏ con, chúng ta vừa nói, nó liền sợ tới mức run run, hiện tại nó cũng dám tức giận, còn dám cùng con cãi lại, đối với Nguyễn Từ nói, đây là chuyện tốt a!”
Tiêu Mẫn vừa nói như vậy, Diệp Cảnh Hành thực sự có chút kích động.
“Đúng vậy, nếu thật có thể cởi bỏ cái bế tắc này trong lòng nó liền thật tốt quá.”
“Ai nói không phải đâu, con cũng không biết lúc mẹ mới vừa gả đến Nguyễn gia, Tiểu Từ kia bộ dạng đáng thương, mẹ hiện tại nghĩ lại đều cảm thấy đau lòng.”
Tim Diệp Cảnh Hành cũng đi theo tê rần.
Cách đó không xa xe Nguyễn gia sáng đèn, Diệp Cảnh Hành cũng sợ Nguyễn Từ sốt ruột chờ, liền đối với Tiêu Mẫn nói: “Tài xế tới, kia mẹ trên đường cẩn thận, hôm nào con cùng Tiểu Từ lại về trong nhà chơi.”
“Được con cũng để ý chút.”
Diệp Cảnh Hành gật đầu, đem Tiêu Mẫn đưa lên xe.
Hắn trong lòng cân nhắc lời Tiêu Mẫn nói, nghĩ có cơ hội nói thử một chút với Nguyễn Từ, hắn trong lòng nghĩ chút chuyện, trước mắt liền không chú ý, khi đóng cửa không thấy được bên cạnh có người vụt ra tới, bổ nhào vào trên người hắn.
Diệp Cảnh Hành theo bản năng mà bảo vệ bụng Nguyễn Từ, hắn thay đổi tư thế ôm lấy người trong lòng ngực, “Làm sao vậy? Như vậy chủ động?”
Nguyễn Từ trầm mặc một lát, đột nhiên nhón chân ở trên môi Diệp Cảnh Hành ấn một chút.
Diệp Cảnh Hành nhướng mày nhìn cậu, Nguyễn Từ nhấp môi, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Em vừa mới…… Không có giận thật.”
Cũng hy vọng anh không cảm thấy em vô cớ gây rối.
editor: Chương này dài ghê
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.