Từ Không Diễn Ý

Chương 20: Mang Thai?

Yểu Yểu Nhất Ngôn

15/08/2023

“Đã về rồi?”

“Ân.” Nguyễn Minh hữu khí vô lực mà trả lời.

Tiêu Mẫn trong lòng thấy kỳ quái, đi tới cửa thấy vẻ mặt tiều tụy của Nguyễn Minh, vội vàng hỏi: “Bảo bối con làm sao vậy?”

“Không có gì, con về phòng.”

“Ai? Con không phải đi dự tiệc tốt nghiệp sao? Như thế nào bây giờ đã về?”

“Mẹ, con hiện tại mệt mỏi quá, cái gì đều không muốn nói.”

“…… Cũng được, đúng rồi, mẹ cùng dì làm bánh kem mới ra lò, con ăn không?”

Nguyễn Minh xua xua tay, lập tức đi về phòng mình.

Tiêu Mẫn ngửi được trên người mình mùi tin tức tố hỗn tạp, như có như không bay ở trong không khí. Trong lòng cả kinh nhưng thấy bọ dáng hồn bay phách lạc của Nguyễn Minh lại không dám mở miệng.

“Thái thái, tiểu minh đây là làm sao vậy?”

Ánh mắt Tiêu Mẫn đối bảo mẫu , làm bà không dám hỏi nhiều lắm.

Bởi vì sản phẩm của Dị Sang vô cùng có ưu thế, vừa tiến vào thị trường liền nhận được nhiều lời khen ngợi, nhảy lên trở thành công ty về Internet có tiếng trong nước.

Nguyễn Từ ở trong nhà nhàn rỗi đã bị Diệp Cảnh Hành đem đến công ty hắn hỗ trợ, nhưng Nguyễn Từ vẫn luôn không dám cùng mọi người tiếp xúc, cho nên mỗi lần đều từ chối thỉnh cầu của Diệp Cảnh Hành.

Diệp Cảnh Hành trước tư sau tưởng, quyết định ở trong văn phòng mình bỏ thêm một bộ bàn ghế, ngăn cách Nguyễn Từ cùng các công nhân khác, Nguyễn Từ lúc này mới cố mà làm mà đồng ý.

Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ như đứa trẻ đưa tới trong văn phòng mình, cậu mỗi ngày cũng không có việc gì, đơn giản chính là pha cà phê cho Diệp Cảnh Hành, vẽ bản thảo thiết kế sản phẩm , còn có chính là ngẫu nhiên bị cấp trên đè ở trên bàn ăn đậu hủ.

Kỳ thật, Nguyễn Từ so với trong tưởng tượng của Diệp Cảnh Hành rất lợi hại, cậu tùy tiện thiết kế ngoại hình sản phẩm đều rất đặc sắc, khoa học kỹ thuật phải vừa tốt vừa đẹp, Diệp Cảnh Hành mỗi lần đều bị kinh diễm, có rất nhiều lần bản thảo thiết kế đều bị Diệp Cảnh Hành trực tiếp đem bộ thiết kế làm thêm một bước sửa chữa thiết kế.

Nguyễn Từ cũng không tranh công, cậu đối đam mê thiết kế hội họa tất cả đều là do Diệp Cảnh Hành dựng lên, cho nên trước nay cũng không tranh công lao thiết kế, bất quá Diệp Cảnh Hành mỗi lần đều sẽ đem Nguyễn Từ thêm vào danh sách nhân viên thiết kế . Với Nguyễn Từ mà nói làm Diệp Cảnh Hành cảm thấy mình có giá trị này vậy là đủ rồi.

Thật vất vả kết thúc một ngày làm việc, dùng xong bữa tối, Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ nắm tay ở bờ sông tản bộ.

“Đi làm mệt sao?” Diệp Cảnh Hành vuốt ve lòng bàn tay Nguyễn Từ hỏi.

“Em nếu còn kêu mệt nói, vậy thật làm kiêu.”

“Em trước kia không thường ra ngoài, anh cảm thấy như vậy luôn là không tốt, cho nên đem em đưa tới công ty, hy vọng em cùng những người khác tiếp xúc, thử đi ra khỏi cùng an toàn, bất quá Tiểu Từ, nếu em có chỗ nào không thoải mái địa nhất định phải nói cho anh.”

Nguyễn Từ ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi.”

“Không được ở trước mặt anh giả bộ kiên cường.”



“Em biết, em hiện tại mỗi ngày đều có thể thấy anh, bồi ở bên cạnh anh, em là thật sự thực thỏa mãn, cũng không có chỗ nào không thoải mái.” Nguyễn Từ vừa nói vừa dựa lên người Diệp Cảnh Hành, nửa cái thân mình đều ỷ ở trên ngực Diệp Cảnh Hành, “Cảnh Hành, bất quá anh mỗi ngày nhìn thấy em như vậy, có thể chán hay không a? Người ta nói khoảng cách mới có thể sinh ra cảm giác mới mẻ.”

Diệp Cảnh Hành cười: “Em thế nhưng thật ra nghĩ thật nhiều.”

Nói xong hắn lui ra sau hai ba bước, cùng Nguyễn Từ cách xa mấy mét, giống như hoà vào trong bóng đêm, Nguyễn Từ kinh ngạc mà nhìn hắn, “Làm sao vậy? Làm gì lui ra phía sau?”

Diệp Cảnh Hành bỡn cợt nói: “Khoảng cách a? Em không phải nói phải có khoảng cách sao?”

“Ân hừ! Không cần.” Nguyễn Từ nhào vào trong lòng ngực Diệp Cảnh Hành, ôm eo hắn làm nũng.

Khoảng cách ngàn dặm vạn dặm cũng không có ý nghĩa , yêu anh chỉ cần anh không ở trong tầm mắt em đều giống cách núi cách biển.

Nguyễn Từ thể hàn, mùa hè mà tay chân luôn là lạnh lẽo, Diệp Cảnh Hành ôm hắn thoải mái thật sự, gió thổi nhè nhẹ, đèn nêon sáng lên, hai người dính sát vào, Diệp Cảnh Hành chê cười cậu: “Vừa mới là ai nói khoảng cách sinh ra cảm giác mới?”

“Em cho rằng nói như vậy sẽ có vẻ hiểu chuyện một chút?”

“Sẽ không.”

Nguyễn Từ ở trong lòng ngực Diệp Cảnh Hành gật gật đầu, “Em đây không nói.”

Ngắm cảnh xong, Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ lái xe trở về, lúc đến cửa nhà, Diệp Cảnh Hành đỗ xe vừa mới chuẩn bị đi mở cửa, tại chỗ ngoặt ở trên xe có một hình bóng quen thuộc bước xuống.

Bước chân Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ dừng lại, quay đầu nhìn, thế nhưng là Thư Linh.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Thư Linh nhìn qua tiều tụy rất nhiều, không còn thấy vẻ quý phái, dung nhan cũng không có tỉ mỉ xử lý, gần như một người phụ nữ bình thường.

Lúc Thư Linh gả cho Diệp Minh Hà, Diệp Minh Hà đã có chút thành tựu, Diệp Minh Hà rất thương vợ, cũng thực tự phụ, sinh hoạt của Thư Linh trong mấy chục năm hôn nhân chưa bao giờ phải chịu khổ, lại nói nửa năm trước Diệp Minh Hà có nguy cơ phá sản, cũng trăm phương nghìn kế gạt Thư Linh.

Mãi cho đến hiện tại, Thư Linh cũng không rõ ràng lắm lúc ấy chồng cùng con trai phải đối mặt hoàn cảnh khốn khó như nào, bởi vì Diệp Minh Hà không muốn để bà nhìn thấy mình thất bại, Thư Linh khờ dại cho rằng Hoành Thái sở dĩ có thể chuyển nguy thành an, đều là kết quả do chồng cùng con trai ngăn sóng ngầm, mà không biết la do nhừo có Nguyễn Từ.

Mỗi khi người khác nói lên bà hào môn tức phụ, Thư Linh trong lòng đều không phục thật sự, mãi cho đến mấy ngày trước đây, Diệp Minh Hà đem tiền khắc phục hậu quả nói cho bà nghe, bà mới biết được Nguyễn Từ trả giá nhiều ít.

“Mẹ đến xem con,” tầm mắt Thư Linh rơi xuống cái nắm tay gắt gai của Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ, vừa muốn nói ra lại ngừng, “Nhìn xem các con thế nào.”

Diệp Cảnh Hành mở cửa, để Thư Linh đi vào, “Khá tốt, mẹ, tiến vào ngồi ngồi.”

Diệp Cảnh Hành giống như so với trước kia ôn nhu hơn nhiều, ánh mắt nhìn người khác cũng sẽ không như vậy sống nguội bén nhọn, Thư Linh nhìn đến hoảng cả người, nửa ngày mới phản ứng lại đây đi qua.

“Đều đặt mua? Thiếu cái gì mẹ bải tài xế đi mua cho con.”

“Cái gì cũng không thiếu, vốn dĩ chính là nhà đã hoàn thiện, nên mua đều đã mua.”



“Tốt, vậy là tốt rồi, mẹ, mẹ chính là đến xem.”

Nguyễn Từ pha trà đoan lại đây, cậu cũng không dám cùng Thư Linh nói chuyện, liền lo sợ bất an mà ở một bên không lên tiếng.

Thư Linh nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Bảo mẫu đâu?”

“Không thuê, bọn con hai người cũng sẽ không loạn thành cái dạng gì, còn có Tiểu Từ ngày thường cũng sẽ thu xếp.”

Thư Linh ánh mắt sâu kín mà nhìn phía Nguyễn Từ: “Con ngày thường đều ở nhà?”

“Em ấy hiện tại ở công ty con đi làm, thư kí của con.”

“Con còn có thể ——”

“Mẹ, em ấy có thể.” Diệp Cảnh Hành ngữ khí là không cho xía vào, hắn tin tưởng mình như thế, Nguyễn Từ liền đem eo đĩnh đến càng thẳng.

“Hành, mẹ không nói cái gì, mẹ xem con có tốt không như vậy đủ rồi, hôm nay là đem tới cho con một ít thịt, là chú Giang của con từ nước ngoài gửi lại đấy.”

“Con không thích ăn mấy thứ này.”

“Đây chính là đồ bổ, con ở công ty vất vả như vậy, vợ con cũng sẽ không nấu cơm, còn không được ăn chút đồ tốt?” Thư Linh để tài xế đưa vào, tài xế xách theo tiến vào, Thư Linh đem đến để trước mặt Diệp Cảnh Hành, “Đây là lộc huyết rượu, còn có cái này thịt đều bảo dì băm cho con rồi, muốn ăn liền ——”

Thư Linh nói còn chưa nói xong, Nguyễn Từ đột nhiên che miệng hướng toilet chạy tới.

“Này là có ý gì?” Thư Linh lập tức tức giận.

Diệp Cảnh Hành vội vàng đuổi theo, Nguyễn Từ chống bồn rửa tay nôn khan, Diệp Cảnh Hành đi đến bên cạnh giúp cậu vỗ vỗ lưng.

“Bảo bối làm sao vậy?”

Nguyễn Từ lắc đầu, “Em cũng không biết, vừa thấy đến cái lộc huyết rượu, dạ dày liền thấy buồn nôn.”

“Anh lập tức bảo mẹ mang về,” Diệp Cảnh Hành bất đắc dĩ mà thở dài, “Mẹ chỉ nghĩ muốn để anh bồi bổ thân thể, cũng không nghĩ lộc huyết chính là tráng dương, thận của anh bây giờ đã tốt rồi, bồi bổi xong không chừng bảo bối của anh liền không thể xuống giường.”

Nguyễn Từ bên tai đỏ bừng, buồn bực mà đấm Diệp Cảnh Hành một cái, “Mẹ sẽ không tức giận đi?”

“Không có, không sợ.”

Nguyễn Từ vừa muốn đi theo Diệp Cảnh Hành đi ra ngoài, đột nhiên ý thức được một vấn đề, cậu trước kia nhìn thấy đồ huyết chưa bao giờ sẽ buồn nôn.

Cậu giữ chặt Diệp Cảnh Hành, mặt lộ vẻ khó xử: “Cảnh Hành……”

“Ân?”

“Em có thể là…… Mang thai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Không Diễn Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook