Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 21: Cường Thế Trục Khách (1)

Tân Sinh

26/07/2024

Trận thứ hai.

Phía địch nhân bước ra một tên nam nhân mặc bạch y với làn da trắng trẻo, bộ dáng ẻo lả gây nhức mắt.

Võ Thanh Phương hừ một tiếng liền bước ra.

Nam nhân ẻo lả tay cầm quạt giới thiệu.

“Tại hạ Đoạn Hồng…???”

Hắn chưa kịp giới thiệu thì đã thấy trường kiếm trong tay Võ Thanh Phương kề cổ hắn.

Hắn bối rối lùi về sau hai bước, trường kiếm của Võ Thanh Phương vẫn tiếp tục áp sát cổ hắn.

Hắn giơ tay lên có ý kiến.

“Tại hạ chưa chuẩn bị xong… cô nương như vậy là gian lận!”

Võ Thanh Phương lạnh nhạt nói.

“Nếu đây là một trận ác chiến… ngươi nghĩ còn có lý do không?”

Tên Đoạn Hồng … ẻo lả nhất định phủ nhận.

“Nhưng đây là một trận so tài không phải giết chóc, cho nên cô nương đang gian lận!”

Võ Thanh Phương bất đắc dĩ thu kiếm, liền lùi về sau vài bước chân.

Đoạn Hồng … thở ra một hơi sau đó chắp tay lại hướng Võ Thanh Phương giới thiệu.

“Tại hạ Đoạn Hồng Luân đến từ Phượng Vĩ Sơn Trang! Hy vọng cô nương nương tay!”

Vừa giới thiệu xong, sắc mặt Đoạn Hồng Luân tức thì thay đổi từ hòa nhã nhẹ nhàng có phần ẻo lả thành lạnh lùng. Khí sắc chỉ trong phút chốc thay đổi sang một tính cách khác.

Lúc này Đoạn Hồng Luân thật sự chuyển sang chế độ ác ma, người ngoài nhìn vào đều mang tâm thái mười phần hoảng sợ.

Đoạn Hồng Luân xòe chiếc quạt ra, lộ ra hai mươi phi kiếm sắc nhọn.

Đây chính là ám khí ẩn giấu phía sau chiếc quạt nho nhã của hắn.

Hắn lao về phía Võ Thanh Phương đồng thời phóng ra liên tục năm phi kiếm vừa ám toán đánh trực diện.

Võ Thanh Phương không hoảng mà dùng trường kiếm từng bước từng bước đánh tan ám khí. Bước di chuyển không lùi mà tiến tiếp cận Đoạn Hồng Luân.

Đoạn Hồng Luân phát hiện bản thân không tạo ra được uy hiếp đành thoái lui về sau rồi liên tiếp phóng ám khí, số lượng thêm năm ám khí, mười ám khí cho đến khi không còn ám khí nào ẩn giấu trong chiếc quạt.

Hắn luốn cuốn dịch chuyển sang trái phải tìm cách tấn công.

Có điều khi hắn có ý định dùng cách lẩn tránh thì nhận ra lưỡi kiếm của Võ Thanh Phương từ khi nào đã kề trên cổ.

“Chiếu tướng!”

Đoạn Hồng Luân sắc mặt ngưng trọng, hắn âm thầm tìm lý do trốn tránh.

Có điều lần này, lưỡi kiếm của Võ Thanh Phương không còn nhân từ, rạch một đường trên cổ khiến hắn chảy máu.

Hắn không thể tiếp tục trêu đùa nữa, cả thân người như sụp đổ.



Hắn cúi người, hai tay dâng chiếc quạt cho Võ Thanh Phương đầu hàng.

Tình tiết này khiến đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc xôn xao.

“Không phải bọn chúng lợi hại lắm sao?”

“Tại sao ta nhận ra bọn chúng dù là Võ Sư, đứng trước Thanh Phương sư tỷ thành con gà hết vậy!”

“Thanh Phương sư tỷ quá trâu!”

“Lúc trước mỗi lần ta nghe nói đến Võ Đồ, Võ Sư tay chân liền miềm nhũng. Giờ cảm giác đỡ hơn nhiều!”

Phía chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong.

Dù bên ngoài lãnh khốc, thể hiện sự bình tĩnh tuyệt đối trước thế cuộc, nội tâm hắn đã nhảy dựng.

Hắn kinh ngạc, vì môn phái Tiểu Kiếm Có Độc vốn không có danh tiếng trong giang hồ. Người ta biết đến ở Vân Tiêu Sơn có một môn phái lâu đời, chuyên hành nghề bảo tiêu, đào ao trồng rau sinh hoạt.

Không ngờ, tất cả chỉ che đậy thực lực tối cường.

Cái tên râu ria ra quân trận đầu tiên vốn là Cự Đại Đầu, mãnh nhân có tiếng ở trấn Ngôn Thừa Phong. Nơi đó hắn chính là bá chủ một phương, đệ tử nhiều vô số kể.

Còn tên Đoạn Hồng Luân, biệt danh Hồng Luân Công Tử trong kinh thành. Danh tiếng hắn vang dội là vì một mình hắn có thể đánh bại mười tên Võ Sư khác. Người nào ám sát hắn chỉ có con đường chết. Tông Sư ám sát hắn, hắn có cách ẩn náu không cách nào tìm ra.

Không ngờ cả hai tên Võ Sư lại bại trận dễ dàng như vậy.

Trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn sắc mặt âm trầm, gân xanh nổi lên.

Năm trận mà hai trận đầu đã thất bại, trận thứ ba lại thất bại xem như lại mất mặt một lần nữa.

Hắn phất tay một cái.

Lần này từ trong đám đông bước ra một nam nhân cao ráo, đầu trọc tuổi chưa tới ba mươi tay cầm thiết bảng.

Sự xuất hiện của nam nhân này khiến đám đông nhất thời xôn xao.

Nhiều người nhận ra thân phận của nam nhân đầu trọc này.

Võ Vô Địch từ xa cũng nhận ra tên đầu trọc này cùng người khác không giống nhau. Phong thái cũng như khí thế không hù dọa người nhưng lại không nhìn thấu được con người này.

Loại người này mới thật sự nguy hiểm.

Bùi Thiên Bách nhìn nam nhân đầu trọc, hắn chủ động bước ra khỏi hàng ngũ.

Bùi Thiên Bách chắp tay lại hướng nam nhân đầu trọc chào hỏi.

“Tại hạ Bùi Thiên Bách, đại đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc xin được chỉ giáo!”

Nam nhân đầu trọc nhìn nhìn Bùi Thiên Bách, hắn làm ra một cử động như thể không quá chú trọng đến Bùi Thiên Bách.

Có điều vì thấy Bùi Thiên Bách dễ chịu, hắn cũng tùy hứng giới thiệu.

“Người ở Hắc Mộc Lĩnh gọi ta là Ma Tăng Cầu Không!”

“Dù sao, với ngươi mà nói danh tự này cũng quá xa vời!”



Võ Vô Địch nghe tên đầu trọc giới thiệu, khóe miệng hắn giật lên một cái. Cái tên đầu trọc này quả nhiên muốn bị đánh.

Bùi Thiên Bách chỉ thoáng mỉm cười, sau đó xuất ra trường kiếm lao đến. Kiếm hắn đơn thuần là đâm tới rồi quét ngang.

Ma Tăng Cầu Không dùng thiết bảng chống đỡ đồng thời bổ xuống một đường, uy lực cấp bậc Tông Sư bạo phát đi ra.

Tại vị trí thiết bảng đánh xuống đất văng tung tóe.

Toàn bộ đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc lúc này đã hiểu vì sao đại sư huynh Bùi Thiên Bách chủ động xuất thủ. Nguyên nhân đối phương chính là hàng thật Tông Sư.

Bên phía phe địch nhân cũng thoáng sửng sốt vì Ma Tăng Cầu Không đã thăng lên cấp bậc Tông Sư.

Cấp bậc Tông Sư thường đòi hỏi thời gian tu luyện không dưới chín năm tính từ thời điểm tấn thăng cấp bậc Võ Sư. Cho nên với một người chưa đến ba mươi như Ma Tăng Cầu Không mà nói, đó là thiên tài.

Nói như vậy, trước đó trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn cho gọi hắn xuất chiến chính là muốn chiến thắng áp đảo. Bởi vì bọn họ sợ thua một trận nữa xem như có lật kèo cũng sẽ mất hết mặt mũi trong giang hồ.

Ma Tăng Cầu Không lúc này mới lên tiếng.

“Dường như ta và ngươi có thù?”

Bùi Thiên Bách ngạc nhiên, xua tay nói.

“Không, có điều hai năm trước ta cùng lão sư phụ bảo tiêu đồ vật đến Hắc Mộc Lĩnh gặp phải thổ phỉ. Cũng may có Ma Tăng Cầu Không khi đó là đồ đệ của đại sư Tam Nhật ra tay nghĩa hiệp. Nếu không bọn ta đã gặp bất trắc!”

Ma Tăng Cầu Không gật đầu, sau đó mới nói.

“Nếu vậy, ngươi không cần nể chuyện cũ. Cứ thoải mái dùng hết sức mình. Như vậy mới xứng đáng một lần trượng nghĩa của ta khi đó!”

Bùi Thiên Bách gật đầu, sau đó thủ kiếm bước về trước một bước.

Thế kiếm này chính là Lưu Vân Kiếm đã đạt cấp 3.

Toàn thân Bùi Thiên Bách trong phút chốc bạo phát ra Kiếm Thế rồi lao về phía Ma Tăng Cầu Không. Kiếm quang cùng lưu ảnh cùng nhau di động tạo ra phân thân ảo ảnh vô cùng vi diệu.

Nhóm mười hai Tông Sư nhíu hàng chân mày lại. Bọn họ không nghĩ tới trong một môn phái nhỏ lại có một tuyệt học vô thượng đến như vậy. Nói thẳng ra là ở Thần Kiếm Sơn Trang, Thất Kiếm Sơn Trang hay Thất Sơn Phái chưa chắc đã thi triển được các bước kiếm chiêu này.

Ma Tăng Cầu Không rống giận, hai tay siết chặt thiết bảng rồi thực hiện loạn côn đánh tới. Mỗi đường côn ẩn chứa sức nặng trên ngàn cân. Khiến đất đá bay ra tung tóe.

Khi trường kiếm cùng thiết bảng giao nhau tạo ra kiếm quang vô cùng đẹp mắt.

Ma Tăng Cầu Không một tay nắm lấy Thiết Côn một tay vận dụng ngũ trảo chộp tới, với ý định nắm lấy cổ áo Bùi Thiên Bách áp sát. Ý định này chính là lấy thực lực Tông Sư để áp đảo một tên chỉ có khí tức Võ Đồ.

Có điều, Bùi Thiên Bách vận dụng Lưu Vân Kiếm biến hóa rồi phóng lên trên không trung.

Kiếm thế bạo phát.

Tiếp theo chính là Du Long Lưu Ảnh Kiếm khi bản thân đạt cấp 25 mới học được.

Kiếm thế bạo phát ra kình lực đánh xuống.

Ma Tăng Cầu Không dùng hai tay siết chặt thiết bảng chống đỡ. Có điều kiếm quang lóe lên, đường kiếm dễ dàng cắt rời thiết bảng thành ba đoạn, một đoạn rơi xuống mặt đất.

Bùi Thiên Bách đáp xuống, thu kiếm.

Các sư đệ vỗ tay.

“Đại sư huynh uy vũ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook