Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 88: Võ Vô Địch Với Bạch Diệp Phi
Tân Sinh
26/07/2024
Sau khi trở về môn phái, Võ Vô Địch liền đến lôi đài ở Hội Trường.
Lúc này, toàn bộ đệ tử môn phái đều đã bị Bạch Diệp Phi đuổi đi hết. Chỉ có sự hiện diện Bạch Phi Tuyết và Bạch Họa Họa trên hàng ghế khán đài.
Ngoài ra còn có hai vị khách không mời mà tới là Thạch Tu Oánh, nữ đệ tử luôn để tâm đến chưởng môn Võ Vô Địch và đại thúc yêu quái Võ Kiếm Minh. Cả hai ẩn núp ở hàng ghế khán đài.
Khi cả hai nhận ra sự hiện diện của đối phương liền ra hiệu giữ im lặng.
Trên lôi đài.
Bạch Diệp Phi đứng yên bất động chờ Võ Vô Địch đã một hồi lâu.
Khi Võ Vô Địch vừa đến, Bạch Diệp Phi không nói lời nào liền lao về phía Võ Vô Địch tung ra một đấm.
Võ Vô Địch không hốt hoảng mà lùi về sau một bước chân đồng thời tung ra một quyền Triệt Long Quyền đối phó.
Uy lực nắm đấm của Bạch Diệp Phi thuộc cấp bậc Võ Thần, Võ Vô Địch yếu hơn một bậc liền bị đánh bay về sau.
Bạch Diệp Phi không buông tha, vận dụng bộ pháp Linh Động. Thân ảnh bỗng chốc như một cơn gió thình lình xuất hiện phía sau Võ Vô Địch, tiếp tục tung ra một quyền.
Võ Vô Địch né tránh sang một bên giờ một khoảng cách.
Hắn lớn tiếng phản đối.
“Lão Bạch…?”
Không đợi Võ Vô Địch nói hết câu, Bạch Diệp Phi xuất hiện bên canh tung ra một đấm ngay cạnh sườn Võ Vô Địch, khiến Võ Vô Địch lăn lộn mấy chục vòng.
Võ Vô Địch chật vật đứng dậy.
Hắn bắt đầu cảm giác khó chịu.
Khóe miệng Bạch Diệp Phi cong lên, rồi vận dụng bộ pháp Linh Động, thân ảnh một lần nữa biến mất.
Võ Vô Địch nhìn dáo dác tìm kiếm khí tức của Bạch Diệp Phi, có điều Bạch Diệp Phi hoàn toàn lặn mất tăm.
Võ Vô Địch thình lình ngước nhìn lên thì đã thấy Bạch Diệp Phi từ trên không trung tung ra xuống một chưởng.
“Vong Ngã Chưởng!”
Khí tức bạo phát đi ra, tạo thành một dư chấn nghiền ép Võ Vô Địch xuống bề mặt lôi đài.
Mặt đất lõm sâu một lỗ.
Võ Vô Địch cảm nhận xương cốt toàn thân như bị tháo rời ra.
Cảm giác vô cùng nhức nhói.
Lão Bạch, chẳng lẽ thật sự muốn đánh ta tàn phế sao.
Chiêu thức nào cũng hung ác.
Hắn phát hiện, nếu không nghiêm túc sẽ bị lão Bạch làm cho tàn phế.
Hắn xuất ra Ma Đao, vận dụng mật kỹ Thần Thâu, thân ảnh tức thì biến mất. Lúc xuất hiện chính là cách Bạch Diệp Phi một khoảng cách an toàn.
Bạch Diệp Phi nhìn thủ đoạn dịch chuyển quỷ dị của Võ Vô Địch, sinh ra hứng thú.
Có điều, thủ đoạn quỷ dị cũng có giới hạn.
Bạch Diệp Phi vận dụng Linh Động, áp sát Võ Vô Địch. Võ Vô Địch tiếp tục vận dụng Thần Thâu lẫn trốn.
Trong lúc nhất thời cả hai bắt đầu chơi trò rượt đuổi.
Bạch Diệp Phi phát hiện Võ Vô Địch không dễ đối phó liền tung ra một chưởng về phương hướng trống trải. Tại điểm cuối khoảng trống, cách vị trí Bạch Diệp Phi hai dặm là một tảng đá lớn cao mười mét, nặng xấp xỉ mười bốn vạn cân.
Bạch Diệp Phi cách không chộp lấy tảng đá to lớn, nhấc bổng tảng đá lên khỏi mặt đất khiến mặt đất chấn động.
Tiếp theo, Bạch Diệp Phi phóng tảng đá lên trên không trung, hướng Võ Vô Địch ném xuống.
Võ Vô Địch hốt hoảng thốt lên.
“Phi Phi minh chủ không phải có biệt danh là Thần Kiếm sao, tại sao lại chơi đá!”
Bạch Diệp Phi cười hắc hắc.
“Ta mà dùng kiếm, ngươi chết chắc!”
“Lo mà đối phó với tảng đá đi!”
Võ Vô Địch sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu nghiêm túc lần hai.
Hắn giậm chân một cái, khí thế tức thì tăng lên.
Nội lực toàn thân dồn về phía một quyền bên tay phải.
Khi tảng đá áp sát, cách hai mươi mét.
Hắn tung ra một quyền, đồng thời hét lên.
“Nhất Quyền Phát Thiên Không!”
Bí kỹ: Nhất Quyền Phá Thiên Không kỹ năng cấp 65 quyền pháp.
Quyền pháp tạo thành một luồng kình lực cuồng bạo, đối kháng trực tiếp với tảng đá đang rơi xuống. Uy lực quyền pháp cùng tảng đá va chạm nhau, gây ra dư chấn bạo liệt, mặt đất như bị xới tung lên.
Tảng đá dần nứt nẻ, bị đánh ngược trở về sau. Rơi xuống mặt đất, cách vị trí Võ Vô Địch hai trăm mét rồi vỡ ra làm hai.
Bạch Diệp Phi nhìn võ kỹ lợi hại của Võ Vô Địch, sắc mặt có phần âm trầm.
Một quyền vừa rồi có thể đối kháng với tảng đá nặng mười bốn vạn cân, đồng thời đánh bay trở về. Chứng tỏ lực lượng của quyền pháp đó không dưới mười lăm vạn.
Xem ra, thực lực của tiểu tử này không tồi.
Có điều, như vậy vẫn chưa đủ.
Bạch Diệp Phi dừng lại, nhìn bộ dáng thở hồng hộc của Võ Vô Địch đánh giá.
“Ngươi không tồi!”
“Vừa rồi ngươi nói, ta có biệt hiệu là Thần Kiếm vì sao không dùng. Vậy thì thử một chiêu kiếm của ta đi!”
Bạch Diệp Phi phất tay một cái, tức thì hư không xuất hiện một vết cắt có hình dạng kiếm khí lao về phía Võ Vô Địch.
Vì bất ngờ, vết cắt kiếm khí đánh trực diện Võ Vô Địch, đồng thời đánh bay Võ Vô Địch về sau ba trăm mét, hắn lăn lộn ít nhất hai mươi vòng.
Võ Vô Địch chật vật đứng dậy, ôm lồng ngực thì phát hiện y phục bị cắt thành hai mảnh, lộ ra mình trần. Có điều trên người không có vết thương.
Võ Vô Địch sửng sốt.
“Xem ra ta quá xem thường lão Bạch rồi!”
Bạch Diệp Phi cười lớn.
“Với thực lực của tiểu tử ngươi, lần trước bọn ngoại tộc không đánh vào Thần Kiếm Sơn Trang mà đánh vào môn phái tiểu tử ngươi. Môn phái tiểu tử ngươi xác định đã bị diệt môn!”
“Ngươi có thể ngạo nghễ với thiên địa, nhưng đối diện với thực lực tối cường. Ngươi chỉ là một con kiến mà thôi!”
“Tiếp theo, thử một chiêu chứa một thành sức mạnh của ta xem sao!”
Võ Vô Địch trố mắt ra nhìn.
“Một thành thôi sao?”
Bạch Diệp Phi hừ một tiếng.
Hắn xuất ra tùy thân kiếm có chuôi kiếm hình đầu rồng ra. Thấp người ở vào trạng thái chuẩn bị xuất ra một kiếm.
Võ Vô Địch tin chắc, lão Bạch lần này không phải đùa.
Hắn tháo Tru Ma Kiếm xuống, bắt đầu trấn thủ.
Bạch Diệp Phi bước về trước, dùng kiếm quét một đường ngang, tấn công về phía Võ Vô Địch.
Đường kiếm tức thì hóa thành kiếm quang đánh tới.
Võ Vô Địch biết, kiếm chiêu này không tầm thường liền dùng hai tay giữ chặt Tru Ma Kiếm chống đỡ.
Có điều, khi kiếm quang chạm vào Tru Ma Kiếm thì thình lình bạo phát ra một loại uy lực vô cùng mạnh, mạnh gấp năm lần trọng lượng của tảng đá trước đó.
Võ Vô Địch bất ngờ, hắn phun ra một ngụm máu, cả thân người bị đánh bay về sau mà không dừng lại.
Hắn không thể hốt hoảng vì ý thức dần mơ hồ.
Dù vậy, hắn cảm nhận được xương cốt đều gãy hết.
Hắn thều thào.
Lão Bạch lần này chơi lớn thật!
Rồi bất tỉnh.
Chấn động chiêu thức vừa rồi gây ra khiến khung cảnh sụp đổ.
Bản thân Võ Vô Địch không biết, hắn bị đánh bay ít nhất hơn một dặm.
Bạch Diệp Phi xuất hiện, vác Võ Vô Địch lên vai sau đó rời đi.
Lúc này, toàn bộ đệ tử môn phái đều đã bị Bạch Diệp Phi đuổi đi hết. Chỉ có sự hiện diện Bạch Phi Tuyết và Bạch Họa Họa trên hàng ghế khán đài.
Ngoài ra còn có hai vị khách không mời mà tới là Thạch Tu Oánh, nữ đệ tử luôn để tâm đến chưởng môn Võ Vô Địch và đại thúc yêu quái Võ Kiếm Minh. Cả hai ẩn núp ở hàng ghế khán đài.
Khi cả hai nhận ra sự hiện diện của đối phương liền ra hiệu giữ im lặng.
Trên lôi đài.
Bạch Diệp Phi đứng yên bất động chờ Võ Vô Địch đã một hồi lâu.
Khi Võ Vô Địch vừa đến, Bạch Diệp Phi không nói lời nào liền lao về phía Võ Vô Địch tung ra một đấm.
Võ Vô Địch không hốt hoảng mà lùi về sau một bước chân đồng thời tung ra một quyền Triệt Long Quyền đối phó.
Uy lực nắm đấm của Bạch Diệp Phi thuộc cấp bậc Võ Thần, Võ Vô Địch yếu hơn một bậc liền bị đánh bay về sau.
Bạch Diệp Phi không buông tha, vận dụng bộ pháp Linh Động. Thân ảnh bỗng chốc như một cơn gió thình lình xuất hiện phía sau Võ Vô Địch, tiếp tục tung ra một quyền.
Võ Vô Địch né tránh sang một bên giờ một khoảng cách.
Hắn lớn tiếng phản đối.
“Lão Bạch…?”
Không đợi Võ Vô Địch nói hết câu, Bạch Diệp Phi xuất hiện bên canh tung ra một đấm ngay cạnh sườn Võ Vô Địch, khiến Võ Vô Địch lăn lộn mấy chục vòng.
Võ Vô Địch chật vật đứng dậy.
Hắn bắt đầu cảm giác khó chịu.
Khóe miệng Bạch Diệp Phi cong lên, rồi vận dụng bộ pháp Linh Động, thân ảnh một lần nữa biến mất.
Võ Vô Địch nhìn dáo dác tìm kiếm khí tức của Bạch Diệp Phi, có điều Bạch Diệp Phi hoàn toàn lặn mất tăm.
Võ Vô Địch thình lình ngước nhìn lên thì đã thấy Bạch Diệp Phi từ trên không trung tung ra xuống một chưởng.
“Vong Ngã Chưởng!”
Khí tức bạo phát đi ra, tạo thành một dư chấn nghiền ép Võ Vô Địch xuống bề mặt lôi đài.
Mặt đất lõm sâu một lỗ.
Võ Vô Địch cảm nhận xương cốt toàn thân như bị tháo rời ra.
Cảm giác vô cùng nhức nhói.
Lão Bạch, chẳng lẽ thật sự muốn đánh ta tàn phế sao.
Chiêu thức nào cũng hung ác.
Hắn phát hiện, nếu không nghiêm túc sẽ bị lão Bạch làm cho tàn phế.
Hắn xuất ra Ma Đao, vận dụng mật kỹ Thần Thâu, thân ảnh tức thì biến mất. Lúc xuất hiện chính là cách Bạch Diệp Phi một khoảng cách an toàn.
Bạch Diệp Phi nhìn thủ đoạn dịch chuyển quỷ dị của Võ Vô Địch, sinh ra hứng thú.
Có điều, thủ đoạn quỷ dị cũng có giới hạn.
Bạch Diệp Phi vận dụng Linh Động, áp sát Võ Vô Địch. Võ Vô Địch tiếp tục vận dụng Thần Thâu lẫn trốn.
Trong lúc nhất thời cả hai bắt đầu chơi trò rượt đuổi.
Bạch Diệp Phi phát hiện Võ Vô Địch không dễ đối phó liền tung ra một chưởng về phương hướng trống trải. Tại điểm cuối khoảng trống, cách vị trí Bạch Diệp Phi hai dặm là một tảng đá lớn cao mười mét, nặng xấp xỉ mười bốn vạn cân.
Bạch Diệp Phi cách không chộp lấy tảng đá to lớn, nhấc bổng tảng đá lên khỏi mặt đất khiến mặt đất chấn động.
Tiếp theo, Bạch Diệp Phi phóng tảng đá lên trên không trung, hướng Võ Vô Địch ném xuống.
Võ Vô Địch hốt hoảng thốt lên.
“Phi Phi minh chủ không phải có biệt danh là Thần Kiếm sao, tại sao lại chơi đá!”
Bạch Diệp Phi cười hắc hắc.
“Ta mà dùng kiếm, ngươi chết chắc!”
“Lo mà đối phó với tảng đá đi!”
Võ Vô Địch sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu nghiêm túc lần hai.
Hắn giậm chân một cái, khí thế tức thì tăng lên.
Nội lực toàn thân dồn về phía một quyền bên tay phải.
Khi tảng đá áp sát, cách hai mươi mét.
Hắn tung ra một quyền, đồng thời hét lên.
“Nhất Quyền Phát Thiên Không!”
Bí kỹ: Nhất Quyền Phá Thiên Không kỹ năng cấp 65 quyền pháp.
Quyền pháp tạo thành một luồng kình lực cuồng bạo, đối kháng trực tiếp với tảng đá đang rơi xuống. Uy lực quyền pháp cùng tảng đá va chạm nhau, gây ra dư chấn bạo liệt, mặt đất như bị xới tung lên.
Tảng đá dần nứt nẻ, bị đánh ngược trở về sau. Rơi xuống mặt đất, cách vị trí Võ Vô Địch hai trăm mét rồi vỡ ra làm hai.
Bạch Diệp Phi nhìn võ kỹ lợi hại của Võ Vô Địch, sắc mặt có phần âm trầm.
Một quyền vừa rồi có thể đối kháng với tảng đá nặng mười bốn vạn cân, đồng thời đánh bay trở về. Chứng tỏ lực lượng của quyền pháp đó không dưới mười lăm vạn.
Xem ra, thực lực của tiểu tử này không tồi.
Có điều, như vậy vẫn chưa đủ.
Bạch Diệp Phi dừng lại, nhìn bộ dáng thở hồng hộc của Võ Vô Địch đánh giá.
“Ngươi không tồi!”
“Vừa rồi ngươi nói, ta có biệt hiệu là Thần Kiếm vì sao không dùng. Vậy thì thử một chiêu kiếm của ta đi!”
Bạch Diệp Phi phất tay một cái, tức thì hư không xuất hiện một vết cắt có hình dạng kiếm khí lao về phía Võ Vô Địch.
Vì bất ngờ, vết cắt kiếm khí đánh trực diện Võ Vô Địch, đồng thời đánh bay Võ Vô Địch về sau ba trăm mét, hắn lăn lộn ít nhất hai mươi vòng.
Võ Vô Địch chật vật đứng dậy, ôm lồng ngực thì phát hiện y phục bị cắt thành hai mảnh, lộ ra mình trần. Có điều trên người không có vết thương.
Võ Vô Địch sửng sốt.
“Xem ra ta quá xem thường lão Bạch rồi!”
Bạch Diệp Phi cười lớn.
“Với thực lực của tiểu tử ngươi, lần trước bọn ngoại tộc không đánh vào Thần Kiếm Sơn Trang mà đánh vào môn phái tiểu tử ngươi. Môn phái tiểu tử ngươi xác định đã bị diệt môn!”
“Ngươi có thể ngạo nghễ với thiên địa, nhưng đối diện với thực lực tối cường. Ngươi chỉ là một con kiến mà thôi!”
“Tiếp theo, thử một chiêu chứa một thành sức mạnh của ta xem sao!”
Võ Vô Địch trố mắt ra nhìn.
“Một thành thôi sao?”
Bạch Diệp Phi hừ một tiếng.
Hắn xuất ra tùy thân kiếm có chuôi kiếm hình đầu rồng ra. Thấp người ở vào trạng thái chuẩn bị xuất ra một kiếm.
Võ Vô Địch tin chắc, lão Bạch lần này không phải đùa.
Hắn tháo Tru Ma Kiếm xuống, bắt đầu trấn thủ.
Bạch Diệp Phi bước về trước, dùng kiếm quét một đường ngang, tấn công về phía Võ Vô Địch.
Đường kiếm tức thì hóa thành kiếm quang đánh tới.
Võ Vô Địch biết, kiếm chiêu này không tầm thường liền dùng hai tay giữ chặt Tru Ma Kiếm chống đỡ.
Có điều, khi kiếm quang chạm vào Tru Ma Kiếm thì thình lình bạo phát ra một loại uy lực vô cùng mạnh, mạnh gấp năm lần trọng lượng của tảng đá trước đó.
Võ Vô Địch bất ngờ, hắn phun ra một ngụm máu, cả thân người bị đánh bay về sau mà không dừng lại.
Hắn không thể hốt hoảng vì ý thức dần mơ hồ.
Dù vậy, hắn cảm nhận được xương cốt đều gãy hết.
Hắn thều thào.
Lão Bạch lần này chơi lớn thật!
Rồi bất tỉnh.
Chấn động chiêu thức vừa rồi gây ra khiến khung cảnh sụp đổ.
Bản thân Võ Vô Địch không biết, hắn bị đánh bay ít nhất hơn một dặm.
Bạch Diệp Phi xuất hiện, vác Võ Vô Địch lên vai sau đó rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.