Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 12: Chữa Trị Cho Hoàng Phi

Tân Sinh

08/12/2022

Trong xe ngựa tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử âm thầm vén rèm quan sát vị tiểu thần y đang cưỡi ngựa theo sau.

Phong thái tiêu diêu tự tại không hề có bất kỳ lo lắng nào hiện ra trên nét mặt. Hơn nữa đôi mắt nhìn người của hắn trước giờ chưa từng sai lần nào, cho nên đối với Võ Vô Địch chỉ có một từ “Vô Cùng Tự Tin” toát ra. Cho nên hắn tạm thời tin tưởng vị tiểu thần y vô danh này.

Trước đó, dù tình huống cứu người là dàn dựng để tạo sự chú ý nhưng bản lĩnh là thật.

“Nếu vị tiểu thần y này thật sự có thể cứu được mạng hoàng phi, ta chắc chắn sẽ giữ lời giúp hắn một lần…”

Tứ hoàng tử lại đưa ra quyết tâm.

Võ Vô Địch cưỡi ngựa theo sau.

Hắn thoáng cười nhạt.

Xem ra thì nhiệm vụ giai đoạn hai đã nửa bước thành công.

Cùng lúc đó, tại một ngõ ngách cách vị trí Võ Vô Địch chừng hai trăm trượng tương đương 660 mét.

Nam nhân mang mặt nạ Vô Điện Nhân xuất hiện cùng với bốn tên hắc y nhân khác đeo mặt nạ không giống nhau.

“Bốn người các ngươi theo dõi sát động tĩnh của tên chưởng môn đó. Khi hắn rời khỏi thành, lập tức báo cho ta ngay. Lần này không được thất bại…”

Bốn tên thuộc hạ vâng dạ sau đó rời đi.

Vô Diện Nhân đứng yên tại chỗ, nội tâm không ngừng tò mò vì sao tên tiểu tử chưởng môn đó lại không chết.

“Quái lạ, chẳng lẽ cái tên Võ Vương Bát sinh ra song sinh, một tên đem giấu đi…”



Bên trong ngọa phòng, vương phủ tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử dìu hoàng phi ngồi tựa trên giường ở tư thế thoải mái nhất.

Tứ hoàng tử mới nói.

“Mời thần y xuất thủ bắt mạch!”

Võ Vô Địch cười ha ha. Bắt cái gì mạch, thủ đoạn ta là nghịch thiên, là một kim châm hết bệnh, cần gì bắt mạch.

Dù vậy, hắn vẫn cố giải thích.

“Tứ hoàng tử để nàng ta nằm xuống, tiểu nhân chỉ cần một kim châm là khỏi…”

Tứ hoàng tử nghĩ đến tình cảnh trước đó, vị thần y này cũng chỉ dùng một kim châm trị cho hài nữ mất máu còn nửa cái mạng. Có điều, hoàng phi mình chính là trúng độc, trúng độc thì châm kiểu gì.

Tứ hoàng tử nghi ngờ nhưng vẫn để hoàng phi nằm xuống.

Võ Vô Địch lấy ống trúc ra, rồi cầm lấy một kim châm.

Khi kim châm tiếp cận hoàng phi thì hệ thống tức thì đánh dấu vị trí cần châm vào. Vị trí ngay huyệt Khí Hải.

Võ Vô Địch mộng.

Không phải chính là huyệt Bách Hội sao, tại sao lại là Khí Hải. Huyệt Khí Hải chính là ngay lỗ rốn, mà nữ nhân xem trọng danh tiết của mình. Dù chết cũng chưa chắc đã đồng ý.

Võ Vô Địch khẽ thở dài.



Tứ hoàng tử cảm thấy có vấn đề liền truy vấn.

“Thần y không chữa được sao?”

Võ Vô Địch lại làm ra vẻ thất vọng.

“Chữa được nhưng ta lại sợ ảnh hưởng đến danh tiết của hoàng phi”

Sắc mặt tứ hoàng tử nhất thời thay đổi. Dù vậy, tứ hoàng tử vẫn thể hiện phong thái bình tĩnh của một vị vương giả.

“Mời thần y cứ nói!”

Võ Vô Địch dùng tay chỉ về phía vị trí mà hệ thống đã đánh dấu rồi nói.

“Ta cần châm vị này đó, có điều… như tứ hoàng tử suy nghĩ. Tiểu nhân rất khó để thực hiện được…”

Tứ hoàng tử sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng lên thể hiện sự giận dữ.

Hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cắn chặt răng nói.

“Ngươi có biết, nếu mà làm càn chính là phạm thượng, ngươi biết chứ?”

Võ Vô Địch làm ra vẻ vô tội nói.

“Tiểu nhân biết, cho nên vẫn chưa động thủ là chờ quyết định của tứ hoàng tử!”

Tứ hoàng tử nghe xong, động tác chậm lại. Nội tâm bắt đầu đấu tranh tư tưởng.

Võ Vô Địch một bên lắc đầu. Bản thân hắn biết tư tưởng thế giới này vẫn còn phong kiến, khó mà đắc thủ được trong tình huống này. Đặc biệt lại là vợ của một vị hoàng tử.

Sau một hồi suy tính, tứ hoàng tử nhìn Võ Vô Địch xác nhận.

“Ngươi chắc chắn sẽ trị được?”

Võ Vô Địch đinh ninh nói.

“Tiểu nhân trị được, hơn hết thông qua thủ đoạn còn biết nguyên nhân hoàng phi trúng độc…”

Câu nói cuối cùng của Võ Vô Địch khiến tứ hoàng tử mở to mắt ra kinh ngạc.

Đây chính là thủ đoạn của thần y sao.

Cuối cùng, tứ hoàng tử quyết định.

Hắn hướng hoàng phi trấn an nói.

“Huyên Huyên ráng chịu ủy khuất một chút!”

Sau đó tứ hoàng tử chủ động vén y phục lên, để lộ ra vị trí huyệt Khí Hải. Phía trên và dưới đều dùng tấm chăn che lại. Xem như chỉ để hở một khe nhỏ.

Tứ hoàng tử hướng Võ Vô Địch gật đầu cho phép. Võ Vô Địch mới bắt đầu tiến hành.

Võ Vô Địch nuốt một ngụm nước bọt. Cầm kim châm ngay vị trí huyệt Khí Hải không chút do dự.

Hoàng phi run lên một cái, miệng khẽ rên lên một tiếng vì thoải mái.

Xong việc, Võ Vô Địch rút lui về sau giữ khoảng cách chờ đợi kết quả.

Hai phút sau.



Hoàng phi mở to mắt ra kinh ngạc, nàng ngồi dậy như thể không hề trúng bất kỳ loại độc nào.

Nàng nắm lấy tay tứ hoàng tử, mừng rỡ thốt lên.

“Thiếp khỏi rồi!”

Tứ hoàng tử cũng mừng rỡ.

Hai vợ chồng cứ thế ôm nhau hạnh phúc như thể không có ánh mắt của người ngoài.

Võ Vô Địch khẽ tằng hắng một cái. Tứ hoàng tử nhận ra bản thân vừa thất thố liền buông hoàng phi ra. Hắn hướng Võ Vô Địch chắp tay lại cúi đầu.

“Đa tạ thần y, ân này ta nhớ kỹ!”

Võ Vô Địch đỡ tứ hoàng tử rồi vỗ vỗ lên tay tứ hoàng tử nhắc nhở.

“Không sao, không sao! Chỉ cần nhớ lời hứa trước đó là tiểu nhân cảm kích rồi!”

Tứ hoàng tử nhớ ra sự việc đã hứa liền nhìn ra ngoài cửa lớn tiếng ra lệnh.

“Người đâu, mang 5000 lượng bạc đến!”

Tứ hoàng tử quay sang Võ Vô Địch nói tiếp.

“Còn chuyện nhờ cậy, hôm sau ta sẽ đến phủ tướng quân một chuyến!”

Nói xong, tứ hoàng tử quay sang hoàng phi, vẻ mặt tức thì nhu thuận. Trên gương mặt không thể nào giấu được ý tứ đã lâu lắm rồi không gần gũi vợ mình.

Võ Vô Địch bất đắc dĩ thở dài.

Nam nhân a, dù thường nhân hay hoàng tử cao quý cũng có nhu cầu.

Võ Vô Địch liền cùng Bùi Thiên Bách mang rương bạc rời khỏi vương phủ.

Tứ hoàng tử còn cấp cho Võ Vô Địch hai người một cỗ xe ngựa cho thuận tiện mang rương bạc trở về môn phái.

Hắn không ngờ, tứ hoàng tử lại là một nam nhân chu đáo đến như vậy.

Trên đường đi, bên ngoài xe ngựa.

Bùi Thiên Bách vừa đánh xe ngựa vừa ngoái đầu nhìn vào bên trong. Hắn nhìn chưởng môn bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

“Không nghĩ tới nhân họa đắc phúc, sau khi chưởng môn rơi xuống núi thì hoàn toàn thay đổi. Đệ tử vô cùng ngưỡng mộ!”

Võ Vô Địch cười nói.

“Ngươi yên tâm, ráng tu luyện. Sau này Hệ Thống Tu Luyện hoàn thiện. Ta sẽ đem phần thưởng vào hệ thống, sẽ có nhiều thứ hay ho hơn nữa!”

Bùi Thiên Bách một mực hứng thú nói.

“Nếu vậy đa tạ chưởng môn quan tâm đến chúng đệ tử trước!”

Võ Vô Địch nhận ra.

Ở đời, người có tiền chính là được kính trọng. Tên này không phải lúc trước mang tiếng vô tâm lãnh khốc hay sao. Giờ lại mang vẻ mặt thèm khát này.

Bên ngoài, hai con ngựa của bọn ác tặc trước đó bị buộc vào hai bên cỗ xe ngựa đang nỗ lực chạy theo sau.

Đối với Võ Vô Địch mà nói, ngựa cũng là một loại tài sản cần phải gìn giữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook