Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 11: Lần Đầu Cứu Người

Tân Sinh

08/12/2022

Nội thành Cổ Xích Thổ.

Võ Vô Địch cùng Bùi Thiên Bách ngồi bên trà quán ven đường, ánh mắt cả hai không ngừng thăm dò đại môn Hoa Phủ.

Theo tin tức Bùi Thiên Bách cùng Vương Trùng thăm dò được thì hôm nay tứ hoàng tử sẽ đến Hoa gia cầu Hoa gia thần y trị bệnh cho hoàng phi của mình.

Chính vì sự kiện này mà đoạn đường xung quanh Hoa Phủ tương đối vắng vẻ, yên tĩnh.

Ở mọi ngóc ngách đều xuất hiện bóng dán Long Vệ Quân đóng vai trò giám sát sự an toàn của tứ hoàng tử.

Ước chừng hai canh giờ sau.

Một đoàn gồm ba xe ngựa xuất hiện, thẳng hướng đến đại môn Hoa Phủ. Trong đó hai đoàn xe ngựa đầu tiên là thị nữ cũng như người hầu phục thị. Xe ngựa thứ ba to lớn hơn, vương giả hơn. Đây là xe ngựa dành cho hoàng tử sử dụng.

Khi xe ngựa của tứ hoàng tử xuất hiện. Trước mặt Võ Vô Địch xuất hiện bảng thông báo nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ tìm đồng minh giai đoạn 2 tiến hành. Nhiệm vụ chữa trị cho hoàng gia con dâu khỏi kịch độc. Nguyên nhân đằng sau chỉ có thị nữ thân cận Vân Nhi biết rõ. Hoàn thành nhiệm vụ thưởng 2000 điểm kinh nghiệm và một hộp quà màu xanh nhạt]

Bùi Thiên Bách một bên quan sát toàn cảnh, hoàng tử xuất hành an ninh đúng là quá chặt chẽ, không thể tiếp cận được.

Hắn hướng Võ Vô Địch xin chỉ thị.

Võ Vô Địch nhàn nhạt nói.

“Một chút nữa, sau khi bọn người tứ hoàng tử rời khỏi cửa. Ngươi cứ thế này…”

Bùi Thiên Bách nghe xong liền mở to mắt ra nhìn chưởng môn bằng ánh mắt không thể tin được.

Võ Vô Địch mặc kệ ánh mắt ngờ vực của Bùi Thiên Bách liền đuổi hắn rời đi.



Hai canh giờ sau.

Đoàn xe ngựa của tứ hoàng tử rời khỏi Hoa Phủ.

Trong buồng xe ngựa tứ hoàng tử, đôi phu thê ân ân ái ái dựa vào nhau an ủi.

“Huyên Huyên cố gắng, để ta tìm thần y chữa trị cho nàng…”

Huyên Huyên là tên gọi thân mật mà tứ hoàng tử gọi hoàng phi của mình. Nàng là Hoa Huyên Nhi, con thứ trong Hoa gia. Một lần tình cờ gặp nhau ở chốn kinh thành. Tứ hoàng tử xin phụ hoàng hắn tứ hôn, vì tứ hoàng tử vốn không được ưa thích cho nên lời cầu xin này được hoàng đế dễ dàng chấp thuận. Con thứ của Hoa gia gả cho tứ hoàng tử phế vật đúng là đôi uyên ương trời sinh.

Dù vậy, Hoa Huyên Nhi vẫn bị nhiều nữ nhân khác ganh ghét.

Cho nên nàng ta trúng phải loại độc mà Hoa gia thần y không thể trị được.

Đoàn xe ngựa tứ hoàng tử rời khỏi đại môn Hoa Phủ được một đoạn, qua một con hẻm thì bên kia đường bất ngờ cất lên tiếng gào khóc thê lương.

Tứ hoàng tử vén rèm cửa ra nhìn thì nhận ra một nữ phụ ăn mặc rách rưới, đang ôm nữ hài tử tầm mười tuổi khóc lóc.

“Song nhi, hài tử ngoan, đừng sợ để nương tìm đại phu chữa trị cho con!”



“Song nhi, mở mắt ra, đừng ngủ, đại phu đến rồi!”

Từ xa, đại phu xuất hiện.

Vị đại phu mà nữ phụ này nhắc đến chính là Võ Vô Địch.

Võ Vô Địch tiến lại gần, quan sát tình huống của nữ hài tử. Nữ hài bị một nhánh cây nhọn đâm xuyên qua cánh tay, mất nhiều máu. Khả năng chính là hài tử này nghịch ngợm, leo lên cây rồi ngã xuống vô tình bị xuyên qua. Tình trạng chính là mất máu quá nhiều. Ở thời đại này, khả năng mười phần là cứu không được.

Võ Vô Địch lấy ống trúc ra, lấy ra một kim châm.

Võ Vô Địch cầm kim châm tiếp cận cơ thể của nữ hài tử, trên thân thể nữ hài tử tức thì hiện lên một vị trí để Võ Vô Địch cấm vào.

[Cách sử dụng Bách Mệnh Kim Châm là cấm vào huyệt đạo được đánh dấu, đợi 2 phút là hoàn tất]

Võ Vô Địch làm theo, châm vào vị trí được hệ thống đánh dấu ngay phần đỉnh đầu.

Nữ hài tử vốn tái nhợt, vẻ mặt đau đớn tức thì được xoa dịu rồi ngủ thiếp đi.

Tiếp theo, Võ Vô Địch rút nhánh cây khỏi cánh tay nữ hài tử rồi dùng nước sát khuẩn tưới lên, sau đó dùng vải trắng quấn quanh cánh tay. Nước sát khuẩn này được mua ở [Thương Thành] [Phụ Trợ].

Hai phút trôi qua, nữ hài tử mở mắt ra nhìn dáo dác.

Nàng ta sững sờ nhìn vị ca ca đối diện có phần đẹp trai đang nhìn nàng bằng ánh mắt ân cần.

Nữ phụ nhìn thấy sắc mặt của hài tử đã hoàn toàn tỉnh táo liền hướng Võ Vô Địch quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh. Có thể nhìn thấy trán nữ phụ này đã xuất hiện vết xước.

Võ Vô Địch đỡ nàng ta dậy rồi hướng Bùi Thiên Bách ra hiệu.

Bùi Thiên Bách đưa cho Võ Vô Địch một thỏi bạc, thỏi bạc 10 lượng vừa chôm được từ bọn ác đồ.

Nữ phụ nhìn thỏi bạc, nuốt một ngụm nước bọt vì không ngờ nữ hài được vị thần y này cứu chữa mà còn được tặng một thỏi bạc.

Dù nàng ta không muốn nhận nhưng vì Võ Vô Địch vẫn giữ nguyên trạng thái đưa ra thỏi bạc. Nàng ta mới bạo gan nhận lấy, rồi tiếp tục dập đầu tạ ân.

Võ Vô Địch từ tốn nói.

“Không sao, đại nương cứ xem như bọn ta làm việc tốt!”

Nữ phụ mừng rỡ rồi ôm nữ nhi mình rời đi.

Trước khi đi, Võ Vô Địch hét to lên.

“Nhớ nha, môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đang hành hiệp trượng nghĩa…”

Tứ hoàng tử trong xe ngựa hoàn toàn kinh ngạc trước thủ đoạn cứu người của vị thần y trẻ tuổi này.

Tứ hoàng tử phất tay một cái ra hiệu cho một tên hộ vệ tiến lại gần nhận chỉ thị.

Tên hộ vệ này nhận lệnh xong liền nhanh chóng tiếp cận hai thầy trò Võ Vô Địch, ngăn cả hai dừng lại.



Lúc này, tứ hoàng tử mới xuống xe ngựa tiến lại gần Võ Vô Địch.

Tứ hoàng tử chấp tay lại giới thiệu.

“Ta là tứ hoàng tử Triệu Minh, hân hạnh được gặp thần y!”

Võ Vô Địch đối với tước vị hoàng tử thế giới này cũng không thể không hiểu lễ nghi. Hắn cũng hướng tứ hoàng tử chắp tay lại rồi cúi đầu nói.

“Tiểu nhân tham kiến tứ hoàng tử!”

Tứ hoàng tử quan sát Võ Vô Địch một lúc, rồi thoáng mỉm cười nói.

“Thần y muốn ta đồng ý một điều kiện mới cứu người phải không?”

“Nói đi, nếu được ta sẽ không từ chối. Chỉ cần có thể kéo dài sinh mạng cho hoàng phi ta là đủ lắm rồi”

Võ Vô Địch nhìn vị hoàng tử này, ngoài ba mươi tuổi không hề toát ra khí tức vương giả nhưng lại hiểu lòng người đến như vậy.

Chỉ cần nhìn là đoán ra được ý đồ của hắn.

Võ Vô Địch cũng không ngần ngại lên tiếng.

“Môn phái tiểu nhân đang bị hắc thủ dòm ngó, cho nên nhân cơ hội này tiểu nhân xin một chút quan hệ!”

Tứ hoàng tử nghe xong liền cười ha ha thích thú. Chỉ là một mối quan hệ có thể cứu hoàng phi thì bảo hắn nhận làm huynh đệ kết nghĩa còn được. Nói gì là quan hệ đối tác trả phí.

Tứ hoàng tử tùy hứng nói.

“Nếu là dùng danh tiếng của ta để thị uy thì chỉ sợ bản thân ta không có sức ảnh hưởng… ngươi đừng nói là nhìn đến Long Vệ Quân của hoàng thất nhé!”

Võ Vô Địch bất đắc dĩ gật đầu khiến tứ hoàng tử ngạc nhiên.

Thế lực hắc thủ nào mà phải nhờ đến uy danh của Long Vệ Quân. Xem ra là bên trong rất phức tạp rồi đây.

Ánh mắt tứ hoàng tử nhìn về phía xe ngựa nơi hoàng phi hắn tùy thời mất đi sinh cơ.

Hắn cân nhắc một lúc mới đưa ra quyết định.

“Về phần cứu hoàng phi ta, trước ta lấy 5000 lượng làm thù lao và một cơ hội tiếp cận thế lực tương trợ. Tiếng nói trong hoàng thất của ta vô cùng kém, cho nên ta chỉ có thể nhờ Thạch tướng quân đánh tiếng”

“Trước kia, nữ nhi mà Thạch tướng quân cưng chiều té xuống hồ được ta cứu một mạng. Thạch tướng quân nói thiếu ta một ân tình. Nếu vậy ta sẽ dùng ân tình đó làm phần thưởng công lao. Do ta không dám chắc sẽ thành công cho nên đây chỉ là một lời đề nghị”

“Nếu thần y đồng ý có thể giao dịch. Còn không thì ta không thể đáp ứng. Quan trọng là ta không thể để người thân ta liên lụy vì một lời thỉnh cầu vốn vô nghĩa!”

Võ Vô Địch nhìn cách nói chuyện, hành sự lỗi lạc của tứ hoàng tử nhân nghĩa. Nội tâm hắn không ngừng cảm thái.

Đây chính là quân tử nha.

Võ Vô Địch mỉm cười, hắn giơ ngón cái lên nói.

“Được, thành giao!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook