Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 96: Con Mắt Trên Bầu Trời

Tân Sinh

26/07/2024

Võ Vô Địch phát hiện, mỗi lần âm thanh kỳ lạ này xuất hiện trong dầu, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Tiếng nói tiếp tục vang lên.

[Không ngờ… hai người các ngươi vô tư trò chuyện đến như vậy. Không biết rằng, thảm họa sắp ập đến?]

[Nhanh… chấp nhận yêu cầu của ta mọi điều kiện. Ta sẽ giúp ngươi vượt qua thảm họa lúc này. Thời gian chỉ còn 30 giây… chính là khoảng 30 hô hấp…]

Võ Vô Địch tức thì ngưng trọng.

Hắn tức thì nhìn dáo dác tìm kiếm.

Dù bản thân không biết đang tìm thứ gì.

Bạch Diệp Phi tò mò hỏi.

“Ngươi… lại phát bệnh sao?”

Võ Vô Địch hốt hoảng đáp.

“Tai họa… sắp ập đến? Có điều tiểu tế không biết…?”

Bạch Diệp Phi nghi hoặc, hắn tức thì vận dụng linh lực trong cơ thể phóng thích ra bên ngoài một làn gió nhẹ, làn gió nhẹ này lan tỏa ra xung quanh giống như một loại giác quan khác của Bạch Diệp Phi.

Bạch Diệp Phi sửng sốt.

“Nhanh… cho gọi toàn bộ người rời khỏi nơi này!”

Võ Vô Địch gấp rút, giang đôi cánh Cơ Quan Dực ra hóng lên trên không trung đồng thời quát lên.

“Toàn bộ đệ tử chú ý. Tất cả trở về Phi Hành Thuyền!”

[Trễ rồi!]

Tức thì, từ các thi thể địch nhân ngoại tộc rục rịch rồi trương phồng lên. Kích thước trương phòng to hơn bình thường gấp ba lần, chuyển sang màu đỏ rực rồi.

Dấu hiệu này chính là sắp bạo nổ.

Võ Vô Địch nhìn nhóm Khách Khanh Trưởng Lão nhận được mệnh lệnh, tức thì dẫn các đệ tử gấp rút di chuyển.

Nhìn dấu hiệu trương phòng, sắc mặt Võ Vô Địch bắt đầu khó coi.

Một giây tiếp theo, lần lượt từng thi thể trương phòng đến cực hạn liền bạo nổ.

Dư chấn lan tỏa ra xung quanh, tạo thành tính cộng hưởng, thúc đẩy các thi thể khác bạo nổ.

Các đệ tử đang bay về Phi Hành Thuyền được nửa đường thì bị dư chấn thổi bay.

Bùi Thiên Bách đang điều khiển Phi Hành Thuyền phát hiện tình huống xấu liền điều khiển Phi Hành Thuyền quay đầu chuẩn bị rút lui.



Có điều, dư chấn bạo tạc dưới mặt đất cực kỳ khủng bố, khắp nơi đều toát lên uy lực cuồng bạo làm Phi Hành Thuyền chấn động rung lắc.

Bạch Họa Họa đang theo sau Bạch Phi Tuyết trở về Phi Hành Thuyền, có điều âm thanh bạo tạc của thi thể khiến Bạch Họa Họa hoảng sợ không thể di chuyển.

Khi một thi thể ngoại tộc gần hai tỷ muội Bạch Phi Tuyết bạo nổ, dư chấn lan tỏa tạo thành áp lực muốn thổi bay cả hai thì Bạch Diệp Phi từ xa xuất hiện. Dùng linh lực trong cơ thể tạo thành một tấm lá chắn ngăn cản.

Sau đó, Bạch Diệp Phi ôm cả hai tỷ muội trở về phương hướng con thuyền Thần Kiếm Sơn Trang.

Võ Vô Địch từ xa quan sát, thấy Bạch Họa Họa cùng Bạch Phi Tuyết an toàn mới tiếp tục đánh giá tình hình.

Toàn bộ hiện trường, số lượng thi thể ngoại tộc xấp xỉ một ngàn. Áp lực càng lúc càng tăng lên.

Cùng lúc đó, tại hố sâu nơi giám sát sứ Chu Mặc bị oanh tạc hoàn toàn mất đi dấu vết xuất hiện từng đóm sáng nhỏ.

Những đốm sáng nhỏ này trồi lên khỏi mặt đất rồi tụ hợp về một hướng. Dần tập hợp thành một khối cầu sáng trắng, bên trong ẩn chứa từng đốm sáng nhỏ li ti liên tục giẫy giụa như muốn thoát ly khỏi đốm sáng đang lớn dần đó. Điều này tạo thành một loại áp lực, khiến xung quanh nổi lên từng trận cuồng phong.

Lúc này, Võ Vô Địch cùng đệ tử thành công trở về Phi Hành Thuyền. Mặc dù không có đệ tử nào thiệt mạng nhưng trên người hơn ba trăm đệ tử mang thương tích đầy mình. Thậm chí có vài tên không may mắn, bị mất một cánh tay vì vụ bạo tạc.

Khi Phi Hành Thuyền rời khỏi vị trí khối cầu hai mươi dặm thì phía sau lưng bắt đầu phát nổ, đất đai rung chuyển dữ dội. Ánh sáng bắn ra tứ phía, thổi bay toàn bộ đồi núi, cây rừng trong phạm vi ánh sáng trắng băng qua.

Phi Hành Thuyền dù đã rời khỏi phạm vi cửa khẩu sông Trường Hà nhưng vẫn bị dư chấn thổi bay, cả Phi Hành Thuyền rung lắc dữ dội, bị thổi bay về một hướng.

Quá trình này kéo dài trong khoảng thời gian ba mươi giây, sau đó mọi thứ đều trở nên yên lặng.

Tại vị trí bạo nổ, khuôn viên mười dặm đều bị lõm sâu một khoảng trống rộng lớn. Từ trên Phi Hành Thuyền nhìn xuống, có thể nhận ra một lòng chảo khổng lồ.

Chưa hết,

Lúc này trên bầu trời thình lình xuất hiện một con mắt đỏ ngầu giận dữ.

Từ phía trong con mắt phát ra giọng nói.

“Thảm họa chỉ mới bắt đầu mà thôi!”

Đôi mắt chưa biến mắt mà cố gắng thăm dò người đứng đầu cuộc tấn công lần này. Có điều, con mắt không phát hiện nhân vật nào có thực lực tối cường ở hiện trường.

Không tìm được gì, con mắt khổng lồ đó dần biến mất.

Không gian mới thật sự tĩnh lặng.

Võ Vô Địch sờ lên thanh Tru Ma Kiếm trên vai.

Vừa rồi, “nó” rung lên một hồi.

Không biết đó là hiện tượng sợ hãi hay là hưng phấn khi gặp phải đối thủ truyền kiếp.

Nhóm đệ tử Vương Trùng, Bạch Phi Tuyết, Cổ Thanh Loan hay Võ Thanh Phương đừng phụ cận quan sát không chớp mắt. Sắc mặt người nào người nấy đều ngưng trọng.

Bạch Họa Họa phía sau, chạy tới bên cạnh Võ Vô Địch ôm lấy cánh tay trong sợ hãi.



Nàng ta sợ âm thanh chấn động, sợ khói lửa nên vừa rồi không tìm được bờ vai dựa dẫm nên cảm thấy lạc lõng.

Lúc này thì tốt rồi, đã tìm được bờ vai rồi.

Võ Vô Địch sờ lên đầu Bạch Họa Họa trấn an.

“Vừa rồi tình huống sinh biến, là ta có lỗi không quan tâm đến Họa Họa!”

Bạch Phi Tuyết ở gần đó cũng có một loại ao ước.

Nàng ta ước ao bản thân sẽ yếu đuối, miềm yếu để có một người quan tâm lo lắng.

Có điều, đó không phải là nàng.

Bạch Phi Tuyết thở dài.

[Ngươi thấy rồi đây, nếu không phải có thuyền bay này toàn bộ đệ tử ngươi đã chôn thây ở đây rồi!]

[Kẻ địch lần này của ngươi rất mạnh…]

[Hãy đầu nhập vào ta, hòa làm một thể với Hệ Thống Quản Lý Ma Môn của ta…]

Võ Vô Địch thờ ơ đáp.

“Cút!”

Vài giây trước, Võ Vô Địch cuối cùng cũng biết được âm thanh luôn thì thầm trong đầu chính là cái gọi là Hệ Thống Quản Lý Ma Môn.

Đúng như người đời nói, đạo cao một thước ma cao một trượng.

Hệ Thống Quản Lý Môn Phái gặp phải điều cấm kỵ cho nên lúc này vẫn không xuất đầu lộ diện.

Mỗi khi âm thanh này xuất hiện, Hệ Thống Quản Lý Môn Phái liền biến mất. Có gọi cũng không có hồi đáp.

Bản thân ta là người chính nghĩa, lấy cớ gì ta phải chọn con đường nhập ma. Trở thành ma môn.

Mà ma môn chắc chắn sẽ đối đầu với cả chính phái của cả võ lâm. Ta lại không muốn phiền phức, thích con đường dễ đi, ngay thẳng hơn.

Võ Vô Địch cố gắng trấn định lại tinh thần, nhắm mắt lại theo Phi Hành Thuyền trở về.

Bùi Thiên Bách vẫn miệt mài điều khiển Phi Hành Thuyền.

Những đệ tử thân mang trọng thương âm thầm kêu may mắn. Nếu không phải là môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, khả năng bọn họ đã bỏ mạng rồi.

Nhóm Khách Khanh Trưởng Lão trải đời hơn, cách họ nhìn chính là trọng điểm.

Trọng điểm ở đây chính là tai kiếp sắp ập đến Võ Minh.

Kẻ đứng đằng sau, có thể khống chế cục diện chắc chắn là một nhân vật không tầm thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook