Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 90: Khai Mạch (2)

Tân Sinh

26/07/2024

Sau khi hoàn tất cộng Tích Điểm vào các thuộc tính, Võ Vô Địch quyết định đi ra bên ngoài để trải nghiệm danh hiệu mới.

Danh hiệu: Người quản lý truyền kỳ.

Hiệu ứng danh hiệu này giúp các đệ tử tăng lên điểm tiềm năng.

Nói là nói vậy nhưng kết quả diễn ra chưa chắc đã theo cách Võ Vô Địch suy diễn.

Địa điểm có nhiều đệ tử tập hợp nhất chính là Hội Trường. Nơi đây thường xuyên diễn ra các trận so tài, cạnh tranh thắng thua lẫn nhau. Ngoài ra còn là nơi đệ tử trong môn phái tụ tập lại, cùng nhau làm nhiệm vụ.

Khi Võ Vô Địch đến nơi, toàn bộ khuôn viên Hội Trường liền xôn xao hẳn lên.

Đặt biệt là sự xuất hiện của chưởng môn Võ Vô Địch mang đến một thông báo nhiệm vụ mới.

Đại lại là một loại nhiệm vụ gặp gỡ cơ duyên to lớn có thể tăng điểm Tiềm Năng tùy theo độ khó của nhiệm vụ.

Mỗi đệ tử có nhiệm vụ không giống nhau.

Có người nhận được nhiệm vụ tập hít thở theo một quy tắc bắt buộc, đều đặn trong vòng 15 ngày.

Có người luyện kiếm, có người mua đao, có người luyện quyền pháp theo một loại quy tắc hoàn toàn mới.

Giống như luyện kiếm, mỗi ngày một bước tấn hai bước thủ lập lại 5000 lần. Mỗi ngày đều phải lặp lại kéo dài trong vòng 15 ngày. Hoàn thành Điểm Tiềm Năng +3.

Múa đao cùng luyện quyền cũng có một loại quy tắc riêng biệt.

Loại nhiệm vụ này khiến toàn bộ đệ tử có mặt ở Hội Trường xôn xao, ai nấy cũng tức thì công bố tin tức. Kéo bằng hữu trở về nhận nhiệm vụ.

Võ Vô Địch không xa lạ với hệ thống. Hắn rõ ràng không phải điểm hóa mà là bản thân hắn giống như một ẩn sĩ, người gặp ẩn sĩ như gặp cơ duyên được công bố nhiệm vụ.

Bùi Thiên Bách từ nơi khách cưỡi Tật Phong Lang xuất hiện.

Hắn nhận được tin tức của các sư đệ, sẵn đang ở khu vực phụ cận liền đến gặp Võ Vô Địch.

Quả nhiên, hắn cũng nhận được một nhiệm vụ.

Hắn là kiếm tu cho nên nhiệm vụ chủ đạo tăng điểm Tiềm Năng chính là luyện kiếm.

Có điều nhiệm vụ của hắn chính là luyện tập Cơ Sở Kiếm Pháp bằng cự kiếm có cân nặng 500 cân. Nhiệm vụ kéo dài trong vòng ba tháng. Hoàn thành nhiệm vụ Điểm Tiềm Năng +3.

Bản thân Bùi Thiên Bách không bất ngờ vì nhiệm vụ, vì đa phần các sư đệ đều đã nhận được. Riêng hắn khi nhìn thấy phần thưởng, Điểm Tiềm Năng +3. Nếu +3 tức là Điểm Tiềm Năng của hắn sẽ đạt mốc 10. Trong khi đó, theo sự hiểu biết của hắn về hệ thống. Điểm +9 đã là max điểm.

Bùi Thiên Bách hướng Võ Vô Địch xin ý kiến.

“Chưởng môn có gợi ý gì cho đệ tử không?”

Võ Vô Địch não luôn động, nên đáp.

“Khả năng vượt qua 9 điểm chính là 9+!”

Bùi Thiên Bách lập tức vỗ tay.

“Chưởng môn anh minh!”

Bùi Thiên Bách chợt nhớ ra một chuyện liền nói.

“Đúng rồi, khi chưởng môn hôn mê. Phi Tuyết sư muội có nhờ đệ tử trao thứ này cho chưởng môn!”



Võ Vô Địch ngạc nhiên.

“Nàng ta đâu, sao không trực tiếp đưa lại phải nhờ vả ngươi?”

Bùi Thiên Bách cố gắng giải thích.

“Phi Tuyết cùng Họa Họa theo Bạch minh chủ về Thần Kiếm Sơn Trang chơi mấy ngày. Tính ra, chưởng môn đã hôn mê 7 ngày rồi!”

Đã bảy ngày rồi sao.

Thật không ngờ lão Bạch ra tay nặng như vậy.

Võ Vô Địch chợt nhớ đến phụ thân của nguyên chủ cơ thể này liền nói.

“Phụ thân ngốc của ta bố trí thế nào rồi?”

Bùi Thiên Bách bất đắc dĩ thở dài.

“Sư phụ được đệ tử bố trí nghỉ ngơi, có điều sư phụ lại thích làm công việc gác cổng…”

Võ Vô Địch cảm giác thú vị. Một người kỳ quái, một người ngốc, kết hợp gác cổng chắc sẽ vô cùng đặc biệt.

Nghĩ đến đây, Võ Vô Địch liền xuất ra Tật Phong Lang, hướng đại môn môn rời đi.

Mười phút sau liền tới.

Cảnh tượng trước mắt chính là hai gã nam nhân ngồi đánh cờ, trong tay người nào người nấy đều mang một cái đùi gà.

Sự xuất hiện của Võ Vô Địch không hề làm ảnh hưởng tâm trạng chơi cờ của hai người bọn họ.

Không hiểu sao, tâm trạng Võ Vô Địch nhất thời sốt sắng. Khả năng đây chính là loại cảm giác cùng huyết thống chảy trong cơ thể hắn. Hơn nữa, tin tức phụ thân còn sống vẫn chưa hết vui mừng.

Võ Vô Địch tiến lại gần, vấn an nói.

“Lão đầu… hết ngốc rồi sao?”

Võ Vương Bát hừ một tiếng, trách mắng.

“Nghịch tử, muốn ta ngốc lắm hay sao?”

Võ Kiếm Minh một bên cắn một miếng đùi gà, thưởng thức để hai cha con tâm sự.

Bùi Thiên Bách thấy vậy liền kề tai to nhỏ với Võ Vô Địch.

“Thực ra sư phụ không ngốc, chỉ là bị trúng Mê Hồn Hương một thời gian dài. Nhóm trưởng lão đã dùng thủ đoạn tà môn khống chế tâm trí của sư phụ. Cũng may, đại thúc yêu quái đã chữa trị cho sư phụ rồi!”

“Đại thúc yêu quái!”

“Ngươi từ đâu nghe danh tự này!”

Bùi Thiên Bách thản nhiên nói.

“Một tên sư đệ cuồng đại thúc giữ cửa quá, nên tùy ý đặt biệt danh, không ngờ biệt danh này lại được chúng sư đệ hưởng ứng nhiệt tình!”

Võ Vô Địch tiếp tục theo bản năng, hướng lão cha thăm hỏi.



“Trong khoảng thời gian lão đầu mất tích… lưu lạc ở đâu, sao không trở về môn phái?”

Võ Vương Bát đang chơi cờ, bị hỏi làm mất hứng.

Hắn phất tay xua đuổi.

“Cút… nói nhiều quá!”

Võ Vô Địch “a” lên một tiếng, rồi thì thầm to nhỏ bên tai Bùi Thiên Bách.

“Trước kia, lão cha này tính cách cục súc như vậy sao?”

Bùi Thiên Bách gật đầu xác nhận.

“Sư phụ ít nói và thường xuyên rời môn phái bảo tiêu. Cho nên tính cách rất cục súc!”

Võ Kiếm Mính thoáng nhìn Võ Vô Địch, hai mắt sáng lên.

Phản ứng này chỉ thoáng qua, cho nên không gây sự chú ý.

Nội tâm Võ Kiếm Minh bắt đầu gợn sóng.

Hắn nhận ra trên người Võ Vô Địch đã có một luồng linh khí mỏng manh ba động.

Thậm chí thanh tùy thân kiếm của hắn đang được treo trên vai Võ Vô Địch, gặp hắn cũng không phản ứng.

Cảm giác giống như thanh kiếm đã nhận tiểu tử đó làm chủ nhân rồi.

Võ Vô Địch phát hiện, đại thúc yêu quái cứ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên vai.

Hắn mỉm cười, sau đó dò hỏi.

“Đại thúc muốn sờ thanh kiếm này sao?”

Võ Kiếm Minh vô ý thức gật đầu, sau đó phát hiện bản thân thất thố liền tiếp tục cầm đùi gà lên cắn một miếng.

Võ Vô Địch tháo Tru Ma Kiếm xuống, hai tay dâng cho Võ Kiếm Minh rồi nói.

“Nếu muốn sờ thì cứ sờ có gì đâu mà ngại ngùng!”

“Kiếm cứ ở chỗ đại thúc vài ngày, dù sao trước mắt ta vẫn chưa có nhu cầu dùng tới!”

Võ Vô Địch sợ Võ Kiếm Minh sĩ diện cao liền buông thanh kiếm ra để Võ Kiếm Minh nhận lấy.

Kiếm vừa rơi vào trong tay Võ Kiếm Minh tức thì quắn quéo vì ưa thích. Đơn giản là vì gặp lại chủ nhân cũ của nó.

Võ Vô Địch xem ra đã xác nhận, Võ Kiếm Minh thật sự là chủ nhân của Tru Ma Kiếm liền cười thầm.

Hắn quay sang Bùi Thiên Bách nói.

“Cùng ta đến Thính Phong Lâu một chuyến. Khả năng là nhiệm vụ hoàn thành rồi!”

Màn hình hệ thống vừa hiện lên thông báo.

Nhiệm vụ điều tra sào huyệt thế lực đứng sau tấn công Thần Kiếm Sơn Trang đã thành công.

Xem ra nhóm trưởng lão tổ chức Đại Ma Đầu làm việc vô cùng hiệu quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook