Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 93: Sang Bằng Tịch Diệt Cốt (1)

Tân Sinh

26/07/2024

Sâu bên dưới Tịch Diệt Cốc, trong một hang động rộng lớn có sức chứa vài ngàn người.

Đây chính là căn cứ địa tuyệt mật của Tịch Diệt Cốc, tập trung toàn bộ võ giả ngoại tộc chờ đợi ngày xâm chiếm thế giới Võ Minh.

Căn cứ địa này nằm sâu bên dưới Tịch Diệt Cốc với bốn bề đều là khu vực hiểm trở. Phía đông là đáy hồ Thắng Nguyệt rộng lớn nối với con sông Trường Hà. Phía Nam là vực sâu vạn trượng, không phân biệt ngày đêm. Phía tây và phía bắc là được bao phủ với những lớp đất đá kiên cố, có thể xem là tường thành bảo vệ bên trong.

Khi xảy ra tình huống xấu nhất, toàn bộ người bên trong có thể theo phía đông và phía nam lẩn trốn mà người bên ngoài không cách nào phát hiện ra được.

Đó là một phần nguyên nhân mà khi Tịch Diệt Cốc phát sinh biến cố. Người ngoài nghĩ rằng họ rời đi, nhưng thực tế họ vẫn còn lưu lại Tịch Diệt Cốc thông qua đáy hồ Thắng Nguyệt và lối đi bí mật dưới vực sâu vạn trượng.

Có thể nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Lúc này, tại một ngách hang động sáu người đang ngồi xung quanh bàn đá.

Trong đó nam nhân đeo mặt nạ Thủy Hỏa đã rũ bỏ chiếc mặt nạ, để lộ ra gương mặt trung niên nhân góc cạnh ngoài bốn mươi. Chiếc mặt nạ lúc này cũng được treo một bên thắt lưng, bộ dáng có phần khép nép. Thân phận hắn là Già Long xuất thân ngoại tộc, địa vị có thể được xem là phân đà chủ ở Võ Minh. Ngồi bên cạnh hắn là Lâm hộ vệ.

Người có địa vị cao nhất trong tám người lúc này là một nam nhân ngoài năm mươi với mái tóc đen dài, chồm râu đen dài với ánh mắt sắc lạnh. Người này chính là nhân vật giám sát sứ Chu Mặc Chu Mặc đến từ ngoại tộc, tấn công vào Thần Kiếm Sơn Trang giờ chỉ còn một cánh tay.

Bên cạnh giám sát sứ Chu Mặc là ba người trong Thất Tuyệt Ma Nhân. Bốn người còn lại đã chôn thây bên ngoài Thần Kiếm Kiếm Sơn Trang.

Sau trận chiến đánh vài Thần Kiếm Sơn Trang, toàn quân hầu như bị diệt. Chỉ những người có thủ đoạn đào tẩu lợi hại mới có thể thoát khỏi thần kiếm trong tay Bạch Diệp Phi.

Đương nhiên, chuyện này thất bại là do khâu tình báo không chính xác.

Bọn họ cho rằng minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi thực lực thâm bất khả trắc thì cùng lắm chỉ giới hạn ở cấp bậc Võ Thần. Mà đối với bọn người ngoại tộc, cấp bậc Võ Thần không đáng nhắc tới.

Không ngờ, tên Bạch Diệp Phi đó lại một vị tu chân cao thủ đã đạt tới trình độ Luyện Khí.

Vì thế mà toàn quân bị diệt.

giám sát sứ Chu Mặc sắc mặt âm trầm.

“Mật phục Võ Minh 10 năm chờ ngày đại nhan giáng lâm. Không ngờ các ngươi lại vô dụng như vậy…”

“Lâm hộ vệ, ngươi nói xem ngươi báo về cấp bậc cao nhất là Võ Thần. Vậy mà tên minh chủ đó lại có hơi thở của tu chân giả. Chuyện vô lý này, ngươi giải thích xem?”

Lâm hộ vệ là thân tín của Già Long, đóng vai trò thu thập tình báo, có thể đánh hơi phân biệt được người thường và đồng hương ngoại tộc.

Tình báo sai, đương nhiên trách nhiệm là của hắn.

Già Long lên tiếng.

“Chuyện này, khi hồi hương tiểu nhân sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm. Lâm hộ vệ chẳng qua là thực hiện nhiệm vụ do tiểu nhân sai bảo mà thôi!”

giám sát sứ Chu Mặc trừng mắt, phất tay một cái thổi bay Già Long. Cả người bị lõm sâu vào vách đá hang động.

Với cấp bậc của Già Long là Chung Cực Võ Tôn thì không cách nào phản kháng.

giám sát sứ Chu Mặc hừ một tiếng.

“Nể tình ngươi trung thành với đại nhân. Lần thất bại này cứ để gia tộc Già La của ngươi xử lý!”

“Trước mắt đợi tình tình các thế lực võ lâm trả thù, chúng ta chỉ có thể ẩn nhẫn ở nơi tăm tối này!”

“Dù sao thì thời điểm đại nhân giáng lâm cũng sắp tới!”

“Dấu hiệu sắp xuất hiện rồi!”

Lâm hộ vệ đang ngồi bất động thì phản ứng, hắn đứng phất dậy.



Sắc mặt nhất thời khói coi.

“Đại nhân? Có ngoại nhân tiếp cận Tịch Diệt Cốc?”

Già Long tức thì đứng dậy gặng hỏi.

“Bao nhiêu người?”

Lâm hộ vệ lắc đầu, không biết.

Lúc này, từ xa chạy vội tới hai tên thuộc hạ hắc y.

Bọn họ đóng vai trò canh gác tuyến ngoài.

Một trong hai tên quỳ xuống bẩm báo.

“Phụ cận Tịch Diệt Cốc xuất hiện một vật thể bay trên bầu trời. Khả năng là địch nhân!”

giám sát sứ Chu Mặc nghe vật thể bay trên bầu trời liền rơi vào trầm tư.

Hắn tức thì phân phó.

“Lập tức chia nhỏ lực lượng, rời khỏi nơi này!”

Hắn nhìn sang Lâm hộ vệ căn dặn.

“Ngươi ở lại, dẫn một tầm 1000 thuộc hạ trấn thủ nhằm đánh lạc hướng!”

“Thân nhân Lâm gia ở Trung Lương, Thần Quốc sẽ được ghi công lao!”

Lâm hộ vệ nghe xong, liền chấp tay lại nhận lệnh.

Nhiệm vụ này, chắc chắn hẳn đóng vai trò tốt thí, dù vậy, Lâm gia về sau sẽ được ghi tạc công lao. Như vậy, xem như sự hy sinh của hắn không lãng phí.

Già Long nhìn biểu hiện không tiếc hy sinh của Lâm hộ vệ. Hắn thở ra một hơi, vỗ vai Lâm hộ vệ một cái rồi hướng phía nam rời đi. Nơi đó được bố trí sẵn một thông đạo có thể trực tiếp rời khỏi Tịch Diệt Cốc với khoảng cách năm mươi dặm.

Cùng lúc đó, khu vực phụ cận cách Tịch Diệt Cốc mười dặm.

Phi Hành Thuyền trôi nổi trên không trung, di chuyển chậm rãi.

Số lượng đệ tử trên Phi Hành Thuyền lúc này chỉ còn hai trăm đệ tử.

Tám vị Khách Khanh Trưởng Lão chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm hai vị khách Khanh Trưởng Lão dẫn theo hai trăm đệ tử đi trước bao vây khu vực xung quanh Tịch Diệt Cốc.

Chiến dịch lần này là không để lọt bất kỳ một tên ngoại tộc nào.

Tiếp theo, Võ Vô Địch cho gọi Cao Manh Manh - tên đệ tử có năng lực thẩm định lại giao nhiệm vụ.

Cao Manh Manh hiếm khi được Võ chưởng môn cho gọi nên hắn cực kỳ phấn chấn.

Võ Vô Địch lấy từ trong kho đồ ra một vật phẩm, kích chước như một chiếc xe ngựa cỡ nhỏ có hình dạng một ống khói dài chừng hai mét. Phía dưới ống khói có hai bánh xe ngựa nâng đỡ.

Hình dạng lạ lùng khiến Cao Manh Manh sinh ra tò mò.

Võ Vô Địch giới thiệu.

“Thứ này ta cất kỹ rất lâu chưa có dịp sử dụng. Chính là chờ thời khắc này. Nó có tên là Liên Châu, có thể bắn ra đạn nổ!”

Tiếp theo, Võ Vô Địch xuất ra 199 đạn nổ có kích thước bằng quả đầu người.



Cao Manh Manh với thuộc tính thẩm định nên có thể phán đoán chính xác uy lực của loại đạn nổ này.

Bùi Thiên Bách đang lái Phi Hành Thuyền cũng phải cố gắng nhìn về phía đồ chơi mới của chưởng môn.

Vương Trùng, Bạch Phi Tuyết đều tiến lại gần đánh giá.

Võ Vô Địch hướng Cao Manh Manh dò hỏi.

“Sao, với năng lực của ngươi. Sát thương tầm bao nhiêu?”

Võ Vô Địch cho gọi tên Cao Manh Manh chính là nhờ hắn đánh giá tính sát thương của Liên Châu này.

Cao Manh Manh bắt đầu vật dụng năng lực thẩm định, ánh mắt sáng lên.

“Cái thứ này, một viên đạn nổ có thể phá hủy một ngọn núi!”

Vương Trùng đứng gần nhất nghe xong liền sửng sốt.

Hắn hướng Võ Vô Địch phấn chấn đề nghị.

“Chưởng môn, đệ tử muốn thử!”

Võ Vô Địch nhìn về phương hướng Tịch Diệt Cốc.

Đúng lúc phải đả hổ động rừng rồi.

Võ Vô Địch gật đầu rồi lấy một viên đạn nổ cho vào ống khói.

Xoay hướng ống khói về phía Tịch Diệt Cốc rồi sợi dây mồi.

Vương Trùng một tay cố định ống khói, một tay châm lửa.

Sợi dây mồi cháy lên.

Vài giây sau, một tiếng nổ vang lên.

Viên đạn nổ bay ra ngoài ống khói, lao về phương hướng Tịch Diệt Cốc.

Khoảng cách bốn dặm tức thì nổ vang lên một âm thanh chấn động.

Dư chấn lan tỏa ra xung quanh, thổi qua cả một vùng rừng rậm rộng lớn.

Một vùng đồi núi, chỉ với một viên đạn nổ toàn bộ đều bị sang bằng.

[Timeline] tức thì bạo tác.

“Cha mẹ ơi, các ngươi có nghe âm thanh gì không? Giống như động đất!”

“Các vị huynh đệ, cho hỏi tác giả vụ nổ vừa rồi có phải có vị sư tỷ yêu quái Cổ Thanh Loan gây ra? Nghe đồn vị sư tỷ này có tuyệt kỹ đạn bay đầy trời!”

“Không phải là đồ chơi mới của chưởng môn. Vương Trùng sư huynh vừa bắn ra một viên đạn nổ. Sư đệ ở kế bên, cách có ba mét quan sát đây!”

“Tình hình bên trong Tịch Diệt Cốc thế nào rồi?”

“Chúng sư đệ chưa phát hiện có gì khả nghi!”

“A, có rồi, một nhóm năm mươi người đang chạy ra, vẻ mặt cực kỳ hốt hoảng. Để tiểu đệ ra tiêu diệt nhóm này, chút sẽ thuật lại sau!”

Võ Vô Địch hài lòng, tiếp tục ra hiệu cho Vương Trùng tiếp tục khai hỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook