Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 92: Tịch Diệt Cốc (2)
Tân Sinh
26/07/2024
Hôm sau, trên bầu trời Hội Trường.
Phi Hành Thuyền trôi nổi trên không trung khiến toàn bộ đệ tử có mặt đều xuýt xoa tán thưởng.
Nhiều người mong muốn được bước lên Phi Hành Thuyền đến Tịch Diệt Cốc cùng chưởng môn cùng các ví sư huynh sư tỷ. Có điều số lượng mang theo chỉ giới hạng 1000 người.
Võ Vô Địch đứng mạn thuyền nhìn toàn bộ đệ tử, người nào người nấy đều mang tâm trạng sốt sáng, phấn khích.
Ngoài đệ tử tham gia lần tấn công Tịch Diệt Cốc này còn có tám vị Khách Khanh Trưởng Lão. Bọn họ đối với giang hồ đều là các đại cao thủ, ít khi xuất đầu lộ diện. Mà khi đã xuất đầu lộ diện lại là Khách Khanh Trưởng Lão Tiểu Kiếm Có Độc.
[Timeline] một lần nữa xôn xao.
“Mẹ ta ơi, đó là Kiếm Minh Tiên Sinh ở Kiếm Minh Cốc. Hai năm trước Ngô Gia Trang của tiểu sư đệ bị bọn người Cửu Đầu Đà diệt môn. Nếu không phải nhờ Kiếm Minh Tiên Sinh ra tay nghĩa hiệp. Toàn thôn trang chắc chắn là không người sống sót!”
“Còn vị có dáng vẻ thư sinh là học sĩ Lai Thừa Vệ, đệ nhất trạng nguyên mười năm trước. Vì không thích làm quan mà du nhập giang hồ. Danh tiếng thậm chí còn lớn hơn cả thi đỗ trạng nguyên…”
“Trong đó chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão mới thật sự là đại lão. Danh tiếng đạo phái Ngũ Hành Sơn thì không người không biết!”
“Còn có học vấn uyên thâm ẩn sĩ Không Văn Đạo…”
Nhắc tới Không Văn Đạo, Bùi Thiên Bách phì cười. Hắn liên tưởng đến bộ dáng hiếu học của lão Không Văn Đạo không nhịn được cười.
Đó là một người lớn tuổi thật sự thích học hỏi.
Vương Trùng đứng phía sau Võ Vô Địch.
Tâm hắn vô cùng thoải mái.
Chuyến hành trình này, nếu không có hắn thì không thể thuận lợi đi được. Nguyên nhân chính là Phi Hành Thuyền không thể di chuyển nếu thiếu Đá Năng Lượng. Mà Đá Năng Lượng chính là hắn làm nhiệm vụ tận ở Đông Hải đem về.
Hai người Lý Gia Vệ cùng Phạm Trường Giang nhìn nhau. Cả hai tỏ ra vô cùng bất ngờ trước con thuyền to lớn biết bay.
Bọn họ xem như quay đầu chính là kỳ tích.
Chuyến đi này, dù hai người bọn họ không đủ điều kiện. Chỉ là do Đỗ Hối Hối một mực mang theo. Nếu không, với thực lực hiện tại của Lý Gia Vệ chỉ có thể xếp vào vị trí trên Bảng Cao Thủ là 4985 còn Phạm Trường Giang thì trên 14256.
Võ Vô Địch xem xét thời gian đã tới liền tiến về phía bánh lái bắt đầu khởi hành.
Điểm đến chính là Tịch Diệt Cốc, khoảng cách từ Vân Tiêu Sơn đến Tịch Diệt Cốc 1200 dặm tương đương 600 kilômét. Dùng Phi Hành Thuyền bay với tốc độ 20m/s thì mất hơn tám canh giờ mới tới Tịch Diệt Cốc.
Toàn bộ đệ tử phấn khích nhìn Phi Hành Thuyền đang lướt dần lên trên bầu trời, bay thẳng vào bên trong tầng mây.
Khung cảnh này khiến những đệ tử đi lần đầu phấn khích tột đột.
Bọn họ không ngờ, trong tầng mây phía trên lại có tầng mây cao hơn.
“Sau khi cùng Võ chưởng môn hành tẩu giang hồ. Tiểu sư đệ ngộ ra một việc…”
“Ngươi… chính là cái tên #miệngtiệnđángbịđánh? Ngươi lại dám xuất đầu lộ diện?”
“À không, lần này tiểu sư đệ nói thật lòng!”
“Trước khi tiểu sư đệ gia nhập môn phái từng là tính độ dị giáo. Dị giáo đó nói rằng, phía trên tầng mây có chủ nhân bọn họ tồn tại. Mọi lúc mọi nơi nhìn chằm chằm vào. Chỉ cần làm sai trái sẽ bị ghi chép lại rồi bị thiên lôi đánh chết…”
“Xem ra dị giáo chính là dị giáo, thích đi gạt người!”
Một tên đệ tử khác nhìn biểu hiện hôm nay của cái tên #miệngtiệnđángbịđánh rất tốt. Hắn cũng thêm vào.
“Không ngờ phía trên tầng mây cũng như bên dưới mặt đất. Có điều khoảng không gian bao la vô tận này mang lại cảm giác thật sự cô tịch!”
“Đúng là tịch mịch nhưng lại đẹp đến lạ thường!”
“Các vị sư huynh… lạc đề rồi!”
“Tiểu đệ phát hiện… từ ngày đi theo Võ chưởng môn. Cảm giác tầm mắt được khai sáng, nhiều điều thú vị liên tục diễn ra…”
“Quê tiểu đệ có câu nói dân dã đó là độc lạ Bình Dương!”
Võ Vô Địch theo dõi nhóm đệ tử độc lạ thảo luận, cảm giác cũng cực kì thú vị.
Ở thời đại nào cũng có thanh niên nhiệt huyết đôi khi pha chút khùng điên trong đó.
Võ Vô Địch nhìn sang Bùi Thiên Bách một mặt chờ mong.
Hắn nhớ ra lời hứa hẹn trước đó liền nhường vị trí thuyền trưởng cho Bùi Thiên Bách.
Bùi Thiên Bách hí hửng, tức thì cầm bánh lái, một mạch biểu diễn.
Tốc độ tức thì tăng lên.
Từng âm thanh nôn mửa vang lên.
Hơn phân nửa số đệ tử đều có chứng say tàu thuyền.
Thậm chí tám vị đại lão đi theo thì có năm vị sắc mặt khó coi.
Sau một hồi không thể nuốt vào, buộc phải nôn ra toàn bộ.
Dù thất thố nhưng bọn họ không thể chống cự lại được.
Võ Vô Địch phì cười, bộ dáng thất bại của tám đại lão trong giang hồ đúng là dễ gây cười.
Hắn tìm một nơi ngồi xuống.
Lúc này, một nữ đệ tử từ trong đám đông đi ra. Trong tay là một khay thức ăn.
Nàng ta chính là Thạch Tu Oánh.
Võ Vô Địch sửng sốt liền tra thông tin nàng ta.
[Tính danh: Thạch Tu Oánh]
[Danh Hiệu: Đệ Nhất Môn Phái, Truyền Nhân Thái Thất (Thực Thần)]
[Giới tính: Nữ]
[Tuổi: 17]
[Môn phái: Tiểu Kiếm Có Độc]
[Cấp: 48 (12.000/170.000)]
[Mị lực: 9]
[Sức Mạnh: 45]
[Sinh Lực: 45]
[Trí Lực: 46]
[Nội Lực: 46]
[Nhanh Nhẹn: 45]
[Tích Điểm: 0]
[Tiềm Năng: 8]
[Kỹ Năng: Cơ Sở Kiếm Pháp, Bát Bộ Thức (3), Tay Nhanh Hơn Não (hiếm), Cơ Sở Đao Pháp, Liễm Tức Công (hiếm), Đao Cuồng (hiếm), Thập Bộ Vô Địch (hiếm), Khiên Miễn Nhiễm (hiếm), Đao Pháp trù Thần (hiếm), Bá Đao Thái Thất (hiếm)]
Võ Vô Địch nhìn vào thông tin mới của Thạch Tu Oánh. Sắc mặt tức thì mở to ra.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thông số của một đệ tử trong môn phái với kỹ năng toàn đồ hiếm.
Tiếp theo, Võ Vô Địch chuyển sang [Bảng Cao Thủ].
Thạch Tu Oánh chiếm vị trí thứ 99 trong [Bảng Cao Thủ].
Thông số không mạnh nhưng lại chiếm vị trí thứ 99, chứng tỏ một lực chiến của nàng ta cực kỳ mạng.
Cách đây mấy ngày, nàng ta còn gà yếu.
Không ngờ mấy ngày không gặp, nàng ta lại có thay đổi lớn như vậy.
Thạch Tu Oánh đứng im lặng cho Võ Vô Địch đánh giá.
Vẻ mặt nàng ta có phần phấn khích khi được Võ chưởng môn tán thưởng.
Nàng ta bẽn lẽn cười khúc khích.
Võ Vô Địch chính là không chịu nổi kiểu giả vờ mỏng manh yểu điệu này.
Có điều nàng ta chính là có ý tốt.
Đối với người có ý tốt với mình, chúng ta nên lịch sự.
Võ Vô Địch chỉ tay về phía khoảng trống bên cạnh.
“Ngồi xuống đi!”
Thạch Tu Oanh tức thì sửng sốt, ngượng ngùng đặt mông ngồi xuống, ánh mắt chỉ nhìn đăm đăm vào khay đựng bánh.
Võ Vô Địch nhìn bộ dáng bối rối của Thạch Tu Oánh, hắn cười thầm.
Hắn với tay lấy một chiếc bánh có hình tam giác, bên trong có nhân đậu xanh cho vào miệng.
Vừa nhai vừa dò hỏi.
“Tu Oánh muội làm cách nào mà trở thành truyền nhân của Thái Thất vậy?”
Thạch Tu Oánh nghe Võ Vô Địch hỏi ngay cơ duyên to lớn của mình liền sửng sốt.
Nàng không chút do dự liền đáp.
“Chuyện này… do Mị Lực 9 kết hợp với không ngừng mài dũa trù nghệ. Nên đệ tử nhận được một niệm vụ hiếm…”
Võ Vô Địch gật đầu, vô ý sờ lên đầu Thạch Tu Oánh.
Hắn phát giác thói quen tán thưởng Bạch Họa Họa ảnh hưởng, tức thì rụt tay về sau đó tựa lưng vào Phi Hành Thuyền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trái lại, Thạch Tu Oánh thoáng mỉm cười.
Khoảng cách giữa Võ chưởng môn và nàng đã gần thêm chút nữa.
Phi Hành Thuyền trôi nổi trên không trung khiến toàn bộ đệ tử có mặt đều xuýt xoa tán thưởng.
Nhiều người mong muốn được bước lên Phi Hành Thuyền đến Tịch Diệt Cốc cùng chưởng môn cùng các ví sư huynh sư tỷ. Có điều số lượng mang theo chỉ giới hạng 1000 người.
Võ Vô Địch đứng mạn thuyền nhìn toàn bộ đệ tử, người nào người nấy đều mang tâm trạng sốt sáng, phấn khích.
Ngoài đệ tử tham gia lần tấn công Tịch Diệt Cốc này còn có tám vị Khách Khanh Trưởng Lão. Bọn họ đối với giang hồ đều là các đại cao thủ, ít khi xuất đầu lộ diện. Mà khi đã xuất đầu lộ diện lại là Khách Khanh Trưởng Lão Tiểu Kiếm Có Độc.
[Timeline] một lần nữa xôn xao.
“Mẹ ta ơi, đó là Kiếm Minh Tiên Sinh ở Kiếm Minh Cốc. Hai năm trước Ngô Gia Trang của tiểu sư đệ bị bọn người Cửu Đầu Đà diệt môn. Nếu không phải nhờ Kiếm Minh Tiên Sinh ra tay nghĩa hiệp. Toàn thôn trang chắc chắn là không người sống sót!”
“Còn vị có dáng vẻ thư sinh là học sĩ Lai Thừa Vệ, đệ nhất trạng nguyên mười năm trước. Vì không thích làm quan mà du nhập giang hồ. Danh tiếng thậm chí còn lớn hơn cả thi đỗ trạng nguyên…”
“Trong đó chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão mới thật sự là đại lão. Danh tiếng đạo phái Ngũ Hành Sơn thì không người không biết!”
“Còn có học vấn uyên thâm ẩn sĩ Không Văn Đạo…”
Nhắc tới Không Văn Đạo, Bùi Thiên Bách phì cười. Hắn liên tưởng đến bộ dáng hiếu học của lão Không Văn Đạo không nhịn được cười.
Đó là một người lớn tuổi thật sự thích học hỏi.
Vương Trùng đứng phía sau Võ Vô Địch.
Tâm hắn vô cùng thoải mái.
Chuyến hành trình này, nếu không có hắn thì không thể thuận lợi đi được. Nguyên nhân chính là Phi Hành Thuyền không thể di chuyển nếu thiếu Đá Năng Lượng. Mà Đá Năng Lượng chính là hắn làm nhiệm vụ tận ở Đông Hải đem về.
Hai người Lý Gia Vệ cùng Phạm Trường Giang nhìn nhau. Cả hai tỏ ra vô cùng bất ngờ trước con thuyền to lớn biết bay.
Bọn họ xem như quay đầu chính là kỳ tích.
Chuyến đi này, dù hai người bọn họ không đủ điều kiện. Chỉ là do Đỗ Hối Hối một mực mang theo. Nếu không, với thực lực hiện tại của Lý Gia Vệ chỉ có thể xếp vào vị trí trên Bảng Cao Thủ là 4985 còn Phạm Trường Giang thì trên 14256.
Võ Vô Địch xem xét thời gian đã tới liền tiến về phía bánh lái bắt đầu khởi hành.
Điểm đến chính là Tịch Diệt Cốc, khoảng cách từ Vân Tiêu Sơn đến Tịch Diệt Cốc 1200 dặm tương đương 600 kilômét. Dùng Phi Hành Thuyền bay với tốc độ 20m/s thì mất hơn tám canh giờ mới tới Tịch Diệt Cốc.
Toàn bộ đệ tử phấn khích nhìn Phi Hành Thuyền đang lướt dần lên trên bầu trời, bay thẳng vào bên trong tầng mây.
Khung cảnh này khiến những đệ tử đi lần đầu phấn khích tột đột.
Bọn họ không ngờ, trong tầng mây phía trên lại có tầng mây cao hơn.
“Sau khi cùng Võ chưởng môn hành tẩu giang hồ. Tiểu sư đệ ngộ ra một việc…”
“Ngươi… chính là cái tên #miệngtiệnđángbịđánh? Ngươi lại dám xuất đầu lộ diện?”
“À không, lần này tiểu sư đệ nói thật lòng!”
“Trước khi tiểu sư đệ gia nhập môn phái từng là tính độ dị giáo. Dị giáo đó nói rằng, phía trên tầng mây có chủ nhân bọn họ tồn tại. Mọi lúc mọi nơi nhìn chằm chằm vào. Chỉ cần làm sai trái sẽ bị ghi chép lại rồi bị thiên lôi đánh chết…”
“Xem ra dị giáo chính là dị giáo, thích đi gạt người!”
Một tên đệ tử khác nhìn biểu hiện hôm nay của cái tên #miệngtiệnđángbịđánh rất tốt. Hắn cũng thêm vào.
“Không ngờ phía trên tầng mây cũng như bên dưới mặt đất. Có điều khoảng không gian bao la vô tận này mang lại cảm giác thật sự cô tịch!”
“Đúng là tịch mịch nhưng lại đẹp đến lạ thường!”
“Các vị sư huynh… lạc đề rồi!”
“Tiểu đệ phát hiện… từ ngày đi theo Võ chưởng môn. Cảm giác tầm mắt được khai sáng, nhiều điều thú vị liên tục diễn ra…”
“Quê tiểu đệ có câu nói dân dã đó là độc lạ Bình Dương!”
Võ Vô Địch theo dõi nhóm đệ tử độc lạ thảo luận, cảm giác cũng cực kì thú vị.
Ở thời đại nào cũng có thanh niên nhiệt huyết đôi khi pha chút khùng điên trong đó.
Võ Vô Địch nhìn sang Bùi Thiên Bách một mặt chờ mong.
Hắn nhớ ra lời hứa hẹn trước đó liền nhường vị trí thuyền trưởng cho Bùi Thiên Bách.
Bùi Thiên Bách hí hửng, tức thì cầm bánh lái, một mạch biểu diễn.
Tốc độ tức thì tăng lên.
Từng âm thanh nôn mửa vang lên.
Hơn phân nửa số đệ tử đều có chứng say tàu thuyền.
Thậm chí tám vị đại lão đi theo thì có năm vị sắc mặt khó coi.
Sau một hồi không thể nuốt vào, buộc phải nôn ra toàn bộ.
Dù thất thố nhưng bọn họ không thể chống cự lại được.
Võ Vô Địch phì cười, bộ dáng thất bại của tám đại lão trong giang hồ đúng là dễ gây cười.
Hắn tìm một nơi ngồi xuống.
Lúc này, một nữ đệ tử từ trong đám đông đi ra. Trong tay là một khay thức ăn.
Nàng ta chính là Thạch Tu Oánh.
Võ Vô Địch sửng sốt liền tra thông tin nàng ta.
[Tính danh: Thạch Tu Oánh]
[Danh Hiệu: Đệ Nhất Môn Phái, Truyền Nhân Thái Thất (Thực Thần)]
[Giới tính: Nữ]
[Tuổi: 17]
[Môn phái: Tiểu Kiếm Có Độc]
[Cấp: 48 (12.000/170.000)]
[Mị lực: 9]
[Sức Mạnh: 45]
[Sinh Lực: 45]
[Trí Lực: 46]
[Nội Lực: 46]
[Nhanh Nhẹn: 45]
[Tích Điểm: 0]
[Tiềm Năng: 8]
[Kỹ Năng: Cơ Sở Kiếm Pháp, Bát Bộ Thức (3), Tay Nhanh Hơn Não (hiếm), Cơ Sở Đao Pháp, Liễm Tức Công (hiếm), Đao Cuồng (hiếm), Thập Bộ Vô Địch (hiếm), Khiên Miễn Nhiễm (hiếm), Đao Pháp trù Thần (hiếm), Bá Đao Thái Thất (hiếm)]
Võ Vô Địch nhìn vào thông tin mới của Thạch Tu Oánh. Sắc mặt tức thì mở to ra.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thông số của một đệ tử trong môn phái với kỹ năng toàn đồ hiếm.
Tiếp theo, Võ Vô Địch chuyển sang [Bảng Cao Thủ].
Thạch Tu Oánh chiếm vị trí thứ 99 trong [Bảng Cao Thủ].
Thông số không mạnh nhưng lại chiếm vị trí thứ 99, chứng tỏ một lực chiến của nàng ta cực kỳ mạng.
Cách đây mấy ngày, nàng ta còn gà yếu.
Không ngờ mấy ngày không gặp, nàng ta lại có thay đổi lớn như vậy.
Thạch Tu Oánh đứng im lặng cho Võ Vô Địch đánh giá.
Vẻ mặt nàng ta có phần phấn khích khi được Võ chưởng môn tán thưởng.
Nàng ta bẽn lẽn cười khúc khích.
Võ Vô Địch chính là không chịu nổi kiểu giả vờ mỏng manh yểu điệu này.
Có điều nàng ta chính là có ý tốt.
Đối với người có ý tốt với mình, chúng ta nên lịch sự.
Võ Vô Địch chỉ tay về phía khoảng trống bên cạnh.
“Ngồi xuống đi!”
Thạch Tu Oanh tức thì sửng sốt, ngượng ngùng đặt mông ngồi xuống, ánh mắt chỉ nhìn đăm đăm vào khay đựng bánh.
Võ Vô Địch nhìn bộ dáng bối rối của Thạch Tu Oánh, hắn cười thầm.
Hắn với tay lấy một chiếc bánh có hình tam giác, bên trong có nhân đậu xanh cho vào miệng.
Vừa nhai vừa dò hỏi.
“Tu Oánh muội làm cách nào mà trở thành truyền nhân của Thái Thất vậy?”
Thạch Tu Oánh nghe Võ Vô Địch hỏi ngay cơ duyên to lớn của mình liền sửng sốt.
Nàng không chút do dự liền đáp.
“Chuyện này… do Mị Lực 9 kết hợp với không ngừng mài dũa trù nghệ. Nên đệ tử nhận được một niệm vụ hiếm…”
Võ Vô Địch gật đầu, vô ý sờ lên đầu Thạch Tu Oánh.
Hắn phát giác thói quen tán thưởng Bạch Họa Họa ảnh hưởng, tức thì rụt tay về sau đó tựa lưng vào Phi Hành Thuyền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trái lại, Thạch Tu Oánh thoáng mỉm cười.
Khoảng cách giữa Võ chưởng môn và nàng đã gần thêm chút nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.