Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 6: Sư Huynh? Ngươi Cảm Thấy Môn Phái Hôm Nay Có Gì Đó Rất Lạ…

Tân Sinh

01/12/2022

Hai ngày sau.

Toàn bộ môn phái Tiểu Kiếm Có Độc bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Người người chạy tới chạy lui bắt chước hành động mà bọn họ cho là ngu ngốc của chưởng môn mấy ngày trước.

Trong Hệ Thống Tu Luyện phân ra bốn loại hệ liệt nhiệt vụ: Nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ cống hiến, nhiệm vụ chính tuyến và nhiệm vụ phụ tuyến.

Mức độ cấp thiết nhiệm vụ phân ra ba màu cụ thể đó là màu xanh nhạt, màu xanh đậm và màu đỏ.

Trường hợp ngoại lệ đó là nhiệm vụ hàng ngày gồm các hoạt động gập bụng 200 lần, chống đẩy 200 lần, nhảy cao 1000 lần, múa kiếm 5000 lần được phân biệt là mùa tím. Không hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày sẽ bị phạt ỉa chảy liên tục trong năm canh giờ.

Tiếp theo là nhiệm vụ cống hiến là các hoạt động trợ giúp môn phái như nhiệm vụ vụ bảo tiêu, nhiệm vụ hộ tống, nhiệm vụ chăn nuôi, trồng rau, tưới cây, khai hoang các loại. Loại nhiệm vụ này có màu xanh đậm.

Cuối cùng là nhiệm vụ chính tuyến và phụ tuyến vẫn chưa có hoạt động được ghi chép.

Trước kia các hoạt động trồng rau, tưới cây vốn là công việc không mấy ai quan tâm nhưng giờ đây toàn bộ đệ tử đều tranh nhau làm.

Đơn giản là bọn họ cảm nhận được cái Hệ Thống Tu Luyện này rất bá đạo, rất ngưu bức.

Bọn họ nhặt rác cũng có kinh nghiệm.

Kinh nghiệm dùng để làm gì? Câu trả lời đó là để thăng cấp.

Thăng cấp có tác dụng gì? Câu trả lời đó là mỗi lần thăng cấp được +1 điểm thuộc tính.

Điểm thuộc tính dùng để làm gì? Đó là dùng nâng cao thực lực.

“Các huynh đệ có ai giống ta không?”

“Hôm qua ta không làm nhiệm vụ hàng ngày bị phạt ỉa chảy liên tục trong suốt 5 canh giờ. Giờ toàn thân suy kiệt!”

“Ha ha… cái vụ này thì ta thấy hơn phân nửa sư huynh đệ đã bị phạt. Cho nên hôm nay nhiều nơi bốc mùi…”

“Ngươi nói chuyện lịch sự được không, toàn mùi thối!”

“Ngươi không tin?”

“Hôm trước ta đốn một cái cây tốn nửa canh giờ, sau khi ta tăng lên ba cấp. Ta đốn cái cây rút ngắn thời gian lại hơn phân nửa. Đây không phải thực lực tăng lên là gì.”

“Các ngươi nhớ chú ý điểm thuộc tính. Không được + nhầm vào thuộc tính không phải sở trường. Ví dụ như ta thiên về sức mạnh thì ta + điểm thuộc tính vào sức mạnh. Còn ngươi dùng cung, tốt nhất là + điểm vào Trí Lực…”

“Trong hai ngày ta quan sát, ta cảm giác kỹ năng liên xạ của cung thủ bá đạo dữ đội. Tầm nhìn xa mà bắn bách phát bách trúng…”

“Ta lại cảm thấy mỗi một chức nghiệp có năng lực riêng. Chỉ cần cố gắng sẽ vô cùng mạnh. Cho nên ta chỉ tập trung vào thanh đao trong tay ta mà thôi… những thứ khác ta không quan tâm”

“...”

Trong giao diện [Timeline] tràn ngập những câu tán gẫu, kinh nghiệm tu luyện và làm nhiệm vụ. Người nào cũng thích thú khoe khoang thành quả tu luyện và làm nhiệm vụ của mình.

Võ Vô Địch quan sát giao diện Hệ Thống Quản Lý Tông Môn, nhìn từng nhiệm vụ của Hệ Thống Tu Luyện hoàn thành. Đối với Hệ Thống Tu Luyện thì phần thưởng nhiệm vụ chính là kinh nghiệm và điểm pi. Có điều phần thưởng điểm pi ở Hệ Thống Tu Luyện vô cùng ít ỏi, trung bình 0.1 đến 0.4 cho một nhiệm vụ. Còn đối với Hệ Thống Quản Lý Tông Môn nhận được chính là số lượng điểm pi được chuyển về thông qua nhiệm vụ đệ tử hoàn thành.

Hệ thống nhiệm vụ hàng ngày đã được mặc định, Võ Vô Địch chỉ việc kích hoạt nhiệm vụ cho đệ tử làm. Phần thưởng ngoài không có kinh nghiệm thì số lượng pi là bằng nhau.



Tỷ như Hệ Thống Tu Luyện hoàn thành nhiệm vụ tưới rau.

Kinh nghiệm +15.

pi +0.4

Thì Võ Vô Địch nhận được tương ứng +0.4 pi.

Cho nên trung bình một ngày số đệ tử hoàn thành nhiệm vụ trung bình 200 đệ tử thì số pi mà hệ thống quản lý thu của Võ Vô Địch thu về 80 pi. Đây là một con số tương đối nhiều, đủ đệ cho Võ Vô Địch tiếp tục xây dựng Hệ Thống Tu Luyện hoàn thiện hơn.

Đơn cử như Hệ Thống Tu Luyện hiện tại chưa có cửa hàng thương phẩm.

Theo như giới hạng do Hệ Thống Quản Lý Tông Môn cung cấp thì đệ tử phải đạt cấp 20 trở lên thì chức năng thương thành mới mở ra.

Khi đó, hệ thống thương thành mở ra. Đệ tử dùng số pi mua vật phẩm trong thương thành thì bản thân Hệ Thống Quản Lý Tông Môn sẽ được nhận hoa hồng là 15%. Có thể nói là ngồi không xơi nước là có thật.

Võ Vô Địch thích thú nhịp đùi, tiếp tục nghiên cứu hệ thống quản lý.

Nhắc mới nhớ, cái tên đệ tử Bùi Thiên Bách đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa?



Lúc này, bên ngoài sơn môn.

Nhóm đệ tử bảo tiêu đã trở về.

Theo một lẽ thông thường thì mỗi lần bọn họ trở về, vừa dừng chân bên ngoài sơn môn thì lập tức có mấy chục sư đệ ra chào đón. Mục đích chính là những món quà mà các vị sư huynh đi bảo tiêu mang về.

Lần này, ngoài sơn môn không người đón tiếp.

Phạm Trường Giang quái lạ.

“Nhóm sư đệ đâu? Đừng nói là bọn họ đã rời khỏi môn phái trước chúng ta nha!”

Lý Gia Vệ lại dùng trường thương đâm cái mông của Phạm Trường Giang trách mắng.

Phạm Trường Giang hốt hoảng, ôm mông bỏ chạy.

Phan Thái Phong bỏ mặc nhóm sư huynh đệ này mà tiếp tục dẫn đoàn bảo tiêu tiến vào sơn môn.

Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rõ ràng là nhóm sư đệ vẫn còn ở môn phái nhưng lại không ra chào đón.

Đặc biệt là bọn họ cứ tập trung nhìn vào cái gì đó trước mặt rồi dùng tay chỉ chỉ trỏ trỏ. Đôi khi lại phá lên cười thích thú.

Phạm Trường Giang thấy lạ liền chặn một tên sư đệ lại chất vấn.

“Ngươi đang làm cái quái gì thế?”

Tên sư đệ này nhanh chóng chào hỏi rồi vò đầu nói.

“Chào Phạm sư huynh, tiểu đệ đang nhờ mấy sư huynh khác giúp đỡ làm nhiệm vụ…”

Phạm Trường Giang mờ mịt nói.



“Nhiệm vụ gì? Ngươi đứng một chỗ này mà nhờ vả được ai? Với lại ngươi đang nhìn đi đâu đó?”

Tên đệ tử này chỉ chỉ vào giao diện hệ thống, rồi chợt nhớ ra là mấy vị sư huynh này rời môn phái làm nhiệm vụ bảo tiêu.

Nhắc mới nhớ, nhờ mấy sư huynh, sư tỷ này đi bảo tiêu mà môn phái mới có ngân lượng duy trì. Có thể nói nhóm sư huynh sư tỷ này chính là gương mẫu trong mắt bọn họ.

Tên sư đệ này giải thích.

“Phạm sư huynh có điều không biết, hai ngày trước chưởng môn phát cơ duyên cho toàn bộ đệ tử. Đặc biệt là chưởng môn tìm ra bốn tên nội ứng. Tóm gọn lại là chưởng môn uy vũ!”

Phạm Trường Giang lúng túng.

“Ngươi nói… cái gì cơ duyên?”

Tên sư đệ này chỉ vào giao diện hệ thống nói.

“Đây này!”

“A!”

Phạm Trường Giang nổi giận, nắm lấy cổ áo tên sư đệ rồi quát lên.

“Ngươi đang đùa giỡn sư huynh ta?”

Lúc này, một vài đệ tử khác từ bên trong đi ra. Ánh mắt vẫn tập trung vào một điểm, với ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ đôi khi lại mỉm cười thích thú.

Phạm Trường Giang thấy vậy mới buông tên sư đệ này ra, sau đó quay về phía Lý Gia Vệ, Phan Thái Phong, Đỗ Hối Hối đề nghị.

“Đi, chúng ta tìm chưởng môn tìm hiểu!”

Phạm Trường Giang chỉ vào một tên sư đệ dẫn đoàn khác ra lệnh.

“Ngươi thay ta đi an bày!”

Tên sư đệ này nhận lệnh liền dẫn đoàn xe bảo tiêu trở về nơi dừng chân của môn phái.

Một lúc sau.

Trong thư phòng của chưởng môn.

Nhóm người Phạm Trường Giang, Lý Gia Vệ, Phan Thái Phong và Đỗ Hối Hối bước vào.

Cả bốn tên này đều gấp rút gặp Võ Vô Địch để dò hỏi chuyện kỳ lạ đang xảy ra ở trong môn phái.

Sự xuất hiện của bốn đệ tử này khiến Hệ Thống Quản Lý Tông Môn hiện lên một bảng thông báo.

[Phát hiện có 02 đối tượng phù hợp Hệ Thống Tu Luyện. Xác nhận thêm vào?]

Võ Vô Địch nhíu hàng chân mày lại.

Bốn đệ tử thân cận lão cha tiền nhiệm chưởng môn Võ Vương Bát vậy mà chỉ có hai tên phù hợp. Chẳng lẽ trong hai tên còn lại đã phản rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook