Chương 84:
Kirigaya T
25/05/2021
Đến ngày tổ chức HKPĐ, tất cả mọi người tập trung tại sân vận động Pleiku. Vẫn là những áo đoàn cùng những trang phục truyền thống học sinh từ khắp các chi đoàn trên toàn thành phố. Trong sân náo nhiệt từ trên khán đài cho tới những con người đang có mặt bên dưới, tôi thì đang đại diện cho đoàn của trường mình đứng ở dưới sân phơi nắng như mấy con kỳ nhông. Nhìn quanh quất để tia gái các kiểu thì cũng có một cô bé ở trường P cũng khá dễ thương nhưng tôi là tôi cho tạch luôn thua xa em yêu hề hề. Phơi nắng các kiểu tôi được nhận thẻ vận động viên rồi cũng được cho lên trên khán đài ngồi, vừa bước tới tôi đã phải chạy ngay tới chỗ các nàng.
- Ơ trường mình sao khổ thế, ngồi hết dưới nắng là sao!
- Hihi cái này mình chịu T ơi!
- Đợi mình chút!
Tôi vừa chạy vừa nhìn xung quanh, thật là bất công trường chuyên với trường NVL và trường P được ngồi chỗ mát, còn cái đám con dân bán công thì ngồi ngay cái chỗ nắng muốn hói cái đầu luôn. Tôi chạy tới chỗ khu giáo viên gọi.
- Cô ơi chỗ cô có dư cái dù nào không cô!
- Ừa còn hai cái nè em! – Cô Nguyệt nói.
- Cho em mượn xíu xìu xiu nha hì hì! – Tôi mở giọng mật ngọt xin cô.
- Ừ nhớ trả cô nhé!
Tôi nhận lấy từ tay cô hai cái dù rồi quay lưng chạy trở về, vừa chạy vừa thầm rủa.
- Đợi đấy vào thi đấu bố cho loại hết cái đám ấy hề hề!
Trở về chỗ các nàng, tôi đưa cho Trinh với Phương hai cây dù, còn tôi cởi phăng luôn cái áo khoát dành cho các vận động viên rồi kéo nàng lại rồi chùm lên.
- Mợ mầy mê gái bỏ bạn! - Thằng TS ngồi đằng sau hưởng nắng với con H, tại nó quên mang áo khoát.
Mặc kệ nó tôi sung sướng được ôm người con gái ấy đầy công khai luôn hề hề. Ngồi hóng cho có lệ thì cuối cùng cũng kết thúc khai mạc. Mọi người ai nấy đều giải tán để chuẩn bị cho các môn thi diễn ra vào buổi chiều. Sau khi lớp tôi đã thua phần thi kéo co tập thể, thì tôi bước vào môn thi đầu tiên là nhảy bao bố. Tôi tiến tới nhận cái bao không biết đã giặt chưa mà sao nó vừa hôi vừa đất cát tèm lem thế không biết. Tôi bước vào, theo như kinh nghiệm đã thi đấu rất nhiều lần, tôi không cầm chặt cái bao mà để bao được thả lỏng, hai tay để lên eo giả bộ như đang cầm chứ thực ra đang cố định tay ở phần eo. Tiếng bắt đầu chưa kịp hô đã có thằng loi choi nhảy như con ếch lao lên sớm.
- Em kia mời đi ra, chưa có hiệu lệnh đã nhảy, loại!
Nhìn cái mặt nó khóc như đứa trẻ đi ra, lớn mà còn khóc lêu lêu. Sau đó mọi người bắt đầu lại, tiếng hô vang lên, tôi cứ thong thả mà nhảy chả lo té, ăn gian các kiểu mấy trận tôi cũng được giải nhì, mợ thằng PBC nó nhảy mà lấn luôn cả tôi cay thế. Kết thúc môn nhảy bao bố, tôi được thầy chở sang đường THĐ để thi đấu môn Việt dã chạy 15km. Quãng đường chạy bắt đầu từ Quảng trường ở đường THĐ chạy thẳng ra cây xăng Cây gạo biển Hồ. Các nàng cũng đã ở đó cổ vũ cho tôi.
- T ơi cố lên nhé! - Trinh giơ tay lên cổ vũ cho tôi.
- Hihi không cần anh thắng đâu cứ thoải mái đi nhé có giải em có thưởng cho anh nhé! - Mi hấp háy mắt nhìn tôi.
- Thưởng gì thế hề hề!
- Không cho biết hihi!
- T ơi cố lên! Phương cũng cổ vũ tôi.
Sau đó bọn họ cầm theo những chai nước bước lên xe ô tô do bác Minh lái. Những đoàn xe tiếp nước cho các vận động viên xuất phát trước hướng thẳng con đường PVĐ. Rất nhiều xe đã nối đuôi nhau xuất phát có cả xe máy xe đạp đủ các kiểu. Đám cờ hó không thi đấu mấy môn khác cũng có mặt ở đó cổ vũ cho lớp trưởng.
- Cố lên lớp trưởng, mang vinh danh về cho lớp đê! – Con thảo gầm rú lên.
- Đoạn đường đấy nhằm nhò gì! – Thằng S lên tiếng.
- Mầy vô mà chạy ý kiến hả! - Tôi lườm nó.
- Hề hề, ngu mới chạy! – Nó thụt lùi lại.
Sau đó bọn nó cũng lên xe chạy trước, sau đoàn xe tiếp nước cũng là đoàn xe cứu thương cũng đã có mặt phía sau đoàn vận động viên. Giờ chỉ còn tôi, thầy Thắng và một số người cùng trường đang làm các động tác khởi động, khởi động một lúc xong tôi lấy ra hai cái lá chanh được nàng chuẩn bị cho từ trước bảo là để nó bên hông thì đỡ bị sốc. Tôi làm theo nàng dắt nó vào hai bên, cầm chai nước lên uống thêm một chút rồi bước vào đường biên chuẩn bị. Ở khu xuất phát đã có rất nhiều người từ các đơn vị khác, ngoài trường còn có các cơ quan khác của nhà nước cũng có mặt, top xuất phát rất đông có khi hơn một trăm người lận. Nhìn mặt ai nấy đều hừng hực khí thế nhưng không biết đến nửa đường có còn khí với chả thế nổi không hề hề.Tiếng thông báo chuẩn bị vang lên, theo kinh nghiệm đã từng chạy ở cấp hai thì tôi chả cần vội vàng làm gì. Tiếng hô lên từ trọng tài bên cái loa hết công suất.
- Tất cả xuất phát!
Nhìn đoàn người phía trước bắt đầu di chuyển, trong đó có mấy người hổ báo chưa gì đã lao hết tốc lực nhằm chạy đầu, tôi tặc lưỡi 15 km đấy cố mà chạy tốc lực xíu nữa thở có mà loi e ra hề hề. Sau khi top đầu đã chạy đi trước, tôi lững thửng chạy từ từ vừa ngắm cảnh vữa tia xem có bé nào xinh tươi ra cổ vũ cho anh đẹp trai này không hị hị. Một km đầu đã có sự tách top dần, tôi vẫn cứ lẽo đẽo ngắm gái ngắm cảnh các kiểu cứ như đang dạo phố ấy, đôi lúc cũng khát nước thì đã có các nàng trên xe tiếp tế cho. Chả dại gì bám theo cái đám người kia, vừa chạy vừa ngắm các nàng có phải sướng không hề hề. Ba km tiếp theo đã có những người đứng lại thở như con trâu, tôi cũng bắt đầu mồ hôi nhễ nhại, từ hít thở bằng lỗ mùi giờ cũng đã chuyển hẳng sang miệng, chặng đường vẫn còn dài tôi cố gắng giữ nhịp chạy chậm lại chút, cái nắng vẫn còn đó đã làm nhiều vận động viễn đã bị rơi rớt lại phía sau, những dòng người vẫn đang miệt mài chạy thấy ông nội cùng những người xông xáo ban đầu bây giờ đang lè lưởi ra mà thở. Tôi nhìn thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, tôi cũng có khác họ đâu, mệt thấy mấy ông trời luôn chứ đâu có đùa.
- Ơ trường mình sao khổ thế, ngồi hết dưới nắng là sao!
- Hihi cái này mình chịu T ơi!
- Đợi mình chút!
Tôi vừa chạy vừa nhìn xung quanh, thật là bất công trường chuyên với trường NVL và trường P được ngồi chỗ mát, còn cái đám con dân bán công thì ngồi ngay cái chỗ nắng muốn hói cái đầu luôn. Tôi chạy tới chỗ khu giáo viên gọi.
- Cô ơi chỗ cô có dư cái dù nào không cô!
- Ừa còn hai cái nè em! – Cô Nguyệt nói.
- Cho em mượn xíu xìu xiu nha hì hì! – Tôi mở giọng mật ngọt xin cô.
- Ừ nhớ trả cô nhé!
Tôi nhận lấy từ tay cô hai cái dù rồi quay lưng chạy trở về, vừa chạy vừa thầm rủa.
- Đợi đấy vào thi đấu bố cho loại hết cái đám ấy hề hề!
Trở về chỗ các nàng, tôi đưa cho Trinh với Phương hai cây dù, còn tôi cởi phăng luôn cái áo khoát dành cho các vận động viên rồi kéo nàng lại rồi chùm lên.
- Mợ mầy mê gái bỏ bạn! - Thằng TS ngồi đằng sau hưởng nắng với con H, tại nó quên mang áo khoát.
Mặc kệ nó tôi sung sướng được ôm người con gái ấy đầy công khai luôn hề hề. Ngồi hóng cho có lệ thì cuối cùng cũng kết thúc khai mạc. Mọi người ai nấy đều giải tán để chuẩn bị cho các môn thi diễn ra vào buổi chiều. Sau khi lớp tôi đã thua phần thi kéo co tập thể, thì tôi bước vào môn thi đầu tiên là nhảy bao bố. Tôi tiến tới nhận cái bao không biết đã giặt chưa mà sao nó vừa hôi vừa đất cát tèm lem thế không biết. Tôi bước vào, theo như kinh nghiệm đã thi đấu rất nhiều lần, tôi không cầm chặt cái bao mà để bao được thả lỏng, hai tay để lên eo giả bộ như đang cầm chứ thực ra đang cố định tay ở phần eo. Tiếng bắt đầu chưa kịp hô đã có thằng loi choi nhảy như con ếch lao lên sớm.
- Em kia mời đi ra, chưa có hiệu lệnh đã nhảy, loại!
Nhìn cái mặt nó khóc như đứa trẻ đi ra, lớn mà còn khóc lêu lêu. Sau đó mọi người bắt đầu lại, tiếng hô vang lên, tôi cứ thong thả mà nhảy chả lo té, ăn gian các kiểu mấy trận tôi cũng được giải nhì, mợ thằng PBC nó nhảy mà lấn luôn cả tôi cay thế. Kết thúc môn nhảy bao bố, tôi được thầy chở sang đường THĐ để thi đấu môn Việt dã chạy 15km. Quãng đường chạy bắt đầu từ Quảng trường ở đường THĐ chạy thẳng ra cây xăng Cây gạo biển Hồ. Các nàng cũng đã ở đó cổ vũ cho tôi.
- T ơi cố lên nhé! - Trinh giơ tay lên cổ vũ cho tôi.
- Hihi không cần anh thắng đâu cứ thoải mái đi nhé có giải em có thưởng cho anh nhé! - Mi hấp háy mắt nhìn tôi.
- Thưởng gì thế hề hề!
- Không cho biết hihi!
- T ơi cố lên! Phương cũng cổ vũ tôi.
Sau đó bọn họ cầm theo những chai nước bước lên xe ô tô do bác Minh lái. Những đoàn xe tiếp nước cho các vận động viên xuất phát trước hướng thẳng con đường PVĐ. Rất nhiều xe đã nối đuôi nhau xuất phát có cả xe máy xe đạp đủ các kiểu. Đám cờ hó không thi đấu mấy môn khác cũng có mặt ở đó cổ vũ cho lớp trưởng.
- Cố lên lớp trưởng, mang vinh danh về cho lớp đê! – Con thảo gầm rú lên.
- Đoạn đường đấy nhằm nhò gì! – Thằng S lên tiếng.
- Mầy vô mà chạy ý kiến hả! - Tôi lườm nó.
- Hề hề, ngu mới chạy! – Nó thụt lùi lại.
Sau đó bọn nó cũng lên xe chạy trước, sau đoàn xe tiếp nước cũng là đoàn xe cứu thương cũng đã có mặt phía sau đoàn vận động viên. Giờ chỉ còn tôi, thầy Thắng và một số người cùng trường đang làm các động tác khởi động, khởi động một lúc xong tôi lấy ra hai cái lá chanh được nàng chuẩn bị cho từ trước bảo là để nó bên hông thì đỡ bị sốc. Tôi làm theo nàng dắt nó vào hai bên, cầm chai nước lên uống thêm một chút rồi bước vào đường biên chuẩn bị. Ở khu xuất phát đã có rất nhiều người từ các đơn vị khác, ngoài trường còn có các cơ quan khác của nhà nước cũng có mặt, top xuất phát rất đông có khi hơn một trăm người lận. Nhìn mặt ai nấy đều hừng hực khí thế nhưng không biết đến nửa đường có còn khí với chả thế nổi không hề hề.Tiếng thông báo chuẩn bị vang lên, theo kinh nghiệm đã từng chạy ở cấp hai thì tôi chả cần vội vàng làm gì. Tiếng hô lên từ trọng tài bên cái loa hết công suất.
- Tất cả xuất phát!
Nhìn đoàn người phía trước bắt đầu di chuyển, trong đó có mấy người hổ báo chưa gì đã lao hết tốc lực nhằm chạy đầu, tôi tặc lưỡi 15 km đấy cố mà chạy tốc lực xíu nữa thở có mà loi e ra hề hề. Sau khi top đầu đã chạy đi trước, tôi lững thửng chạy từ từ vừa ngắm cảnh vữa tia xem có bé nào xinh tươi ra cổ vũ cho anh đẹp trai này không hị hị. Một km đầu đã có sự tách top dần, tôi vẫn cứ lẽo đẽo ngắm gái ngắm cảnh các kiểu cứ như đang dạo phố ấy, đôi lúc cũng khát nước thì đã có các nàng trên xe tiếp tế cho. Chả dại gì bám theo cái đám người kia, vừa chạy vừa ngắm các nàng có phải sướng không hề hề. Ba km tiếp theo đã có những người đứng lại thở như con trâu, tôi cũng bắt đầu mồ hôi nhễ nhại, từ hít thở bằng lỗ mùi giờ cũng đã chuyển hẳng sang miệng, chặng đường vẫn còn dài tôi cố gắng giữ nhịp chạy chậm lại chút, cái nắng vẫn còn đó đã làm nhiều vận động viễn đã bị rơi rớt lại phía sau, những dòng người vẫn đang miệt mài chạy thấy ông nội cùng những người xông xáo ban đầu bây giờ đang lè lưởi ra mà thở. Tôi nhìn thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, tôi cũng có khác họ đâu, mệt thấy mấy ông trời luôn chứ đâu có đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.