Chương 3:
Lộc Bát Kim
02/09/2023
Hạ Thiên Tiếu không hiểu rõ một việc.
Trong tiểu thuyết, Hoàng Thượng không phải là không cưng chiều Thái Tử, chỉ là cách yêu thương ông đối với Thái Tử không giống với nguyên chủ. Hoàng Thượng không cần nguyên chủ có tương lai xán lạn nhưng lại hi vọng Thái Tử có thể gánh vác được trọng trách. Ông muốn đào tạo gã thành tài bởi vì Thái Tử sẽ là người đứng đầu giang sơn Hạ gia trong tương lai.
Hạ Tử Sâm không phải là kẻ ngu dốt, gã nên hiểu rõ điều này mới đúng.
Có lẽ gã hiểu rõ nhưng vẫn không chịu được sự chênh lệch giữa hai người. Hôm nay, Hạ Thiên Tiếu thấy gã diễn rất kém, không giống một người huynh trưởng một chút nào.
Giống như bắt nạt đệ đệ.
Hạ Thiên Tiếu đã tạm thời qua cửa ải đầu tiên, tiếp theo vẫn còn không ít chuyện cần phải xử lý.
Tối nay, Hạ Thiên Tiếu nhất định phải đến gia yến để cải thiện mối quan hệ với Hoàng Thượng. Ông là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nếu không ôm đùi được thì cũng không thể để cho tình cảm đi xuống.
Tuy nhiên cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, lỡ bị Hoàng Thượng nhận ra thì với thời đại này chắc chắn sẽ cho rằng y bị trúng tà rồi giết y luôn thì hỏng.
Trước đó, Hạ Thiên Tiếu đã lặng lẽ đến Hình bộ một chuyến.
Nhưng Hình bộ không phải là nơi muốn vào là vào, cần phải có thủ dụ của Hoàng Thượng, đành phải chờ kết thúc tiệc tối nay rồi xin Hoàng Thượng.
Rất nhanh đã đến buổi tối, Hạ Thiên Tiếu đến bữa tiệc.
Nói là gia yến nhưng thực tế ngoài y ra còn có những đại thần khác ở đây.
Hoàng Thượng hiện tại là người trọng văn khinh võ nên trong yến tiệc hầu hết đều là văn thần, rất ít võ tướng, kể cả Yến tướng quân ban ngày bị Hoàng Thượng giận dữ mắng là nói năng lỗ mãng cũng không có mặt.
Thực ra Hạ Thiên Tiếu rất muốn nhìn vị Yến tướng quân đó một lần.
Dù sao lúc nguyên chủ sa vào đường cùng thì hắn là người duy nhất không khoanh tay đứng nhìn. Qua đó có thể thấy nhân phẩm hắn không tồi, là một người tốt.
Hiện tại, Hạ Thiên Tiếu rất hiếm khi thấy người tốt.
Qua một lúc người đến cũng gần đông đủ.
Hạ Thiên Tiếu bắt đầu quan sát đồ vật trên mặt bàn.
Thấy hoa quả và rượu, không có cái khác. Bầu rượu cực kì tinh xảo, nhưng cầm lên lắc nhẹ một cái lại thấy không được rót đầy.
Viên Viên vội vàng nói: “Điện hạ! Hoàng Thượng còn chưa đến, không được đâu!”
Hạ Thiên Tiếu đang định nói Viên Tiểu Viên nghiêm túc quá, không đáng yêu như hồi trước nữa thì tình cờ đối mặt với một đôi mắt.
Y sửng sốt.
Sao lại là Hứa Quyết Minh.
Gã còn thay đổi trang phục, Hạ Thiên Tiếu không hiểu về đồ cổ đại nên chỉ cảm thấy khá đẹp.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Hạ Thiên Tiếu cười cười với gã, Hứa Quyết Minh không biểu lộ cảm xúc gù, chỉ nhàn nhạt nhìn sang chỗ khác.
Hạ Thiên Tiếu túm lấy vạt áo của Viên Viên, quay sang hỏi: “Viên Tiểu Viên, ngươi nói người đó là ai?”
Vẻ mặt Viên Viên lo lắng, nhìn cậu chằm chằm: “Lục điện hạ, ngài thấy choáng váng sao? Đó là Hứa công tử mà, sáng nay đã gặp rồi.”
Có lẽ ban ngày được Hạ Thiên Tiếu bảo vệ nên bây giờ Viên Viên không thận trọng như trước nữa.
Hạ Thiên Tiếu trêu y: “Đâu phải, rõ ràng là một con Khổng Tước mà, một ngày thay hai bộ quần áo, thảo nào được các tiểu cô nương yêu thích như vậy.”
Viên Viên khiếp sợ đến mức muốn che miệng y lại.
Lục điện hạ điên thật rồi, từ trước đến nay y chưa bao giờ nói một câu nào không hay về Hứa công tử.
Không biết có phải do có tật giật mình hay không mà y cảm giác được Hứa công tử cau mày liếc bọn họ một cái.
Cùng lúc đó, Hoàng Thượng cuối cùng cũng đến, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng dẫn đầu ngồi xuống, rồi phất tay với mọi người: “Miễn lễ, các khanh cứ thoải mái.”
Hoàng Thượng quét mắt nhìn qua những người ngồi đây một lượt rồi nói: “Vì tiểu tử Hứa gia có được đồ tốt nên hôm nay trẫm gọi các khanh đến để cùng trẫm thưởng thức. Vật này đang nằm ở trước mặt các vị, hay là mọi người đoán xem nó là gì?”
Nghe Hoàng Thượng nói như vậy, Hạ Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ đến một tình tiết trong sách.
Mọi người đều biết ở giai đoạn đầu nội dung quyển sách luôn xoay quanh Hạ Thiên Tiếu cùng ba đầu sỏ: Thái Tử, con tin và Trạng Nguyên.
Đoạn này trong cốt truyện nói về Trạng Nguyên Hứa Quyết Minh, về sau sẽ thành một trọng thần.
Phụ thân đã lợi hại, con trai lại càng xuất sắc hơn, đúng nghĩa trò giỏi hơn thầy.
Do vậy, Hoàng Thượng tương đối coi trọng gã.
Tình huống này là Hứa Quyết Minh giải được câu đối, lấy được một bình rượu ngon trong một tửu lâu.
Hạ Thiên Tiếu đã quên hết tửu lâu nào rượu gì, tại mười bộ tiểu thuyết thì có đến tám bộ có tình tiết như vậy, có khi hai bộ trong đó còn không phải là tiểu thuyết cổ đại.
Chợt nghe một vị quan kêu lên: “Chẳng lẽ là bình rượu ngon Ngọc Thủy Lâu trong truyền thuyết?”
Một vị khác nói: “Thôi đi lão Lý, chúng ta đều đã nhận được tin từ sớm, ông giả vờ cái gì.”
Hạ Thiên Tiếu: “…”
Nói như vậy trước mặt Hoàng Thượng cũng được sao.
Hoàng Thượng lại trực tiếp cười ra tiếng: “Không sai! Đúng là rượu ngon Ngọc Thủy Lâu, may mắn có tiểu tử Hứa Quyết Minh này mà tâm bệnh bao năm qua của trẫm đã được giải quyết.”
Nghe vậy, Hứa Quyết Minh đứng dậy hành lễ, không kiêu ngạo không nịnh bợ nói: “Hoàng Thượng quá khen.”
Tâm bệnh của Hoàng Thượng thực ra cũng đơn giản.
Năm đó thanh danh của Ngọc Thủy Lâu vang xa, văn nhân nhà thơ từ bắc vào nam đều nghe danh mà đến chỉ vì muốn nếm thử tư vị của Ngọc Thủy Lâu, nhưng không biết từ lúc nào lại dần dần truyền ra một tin.
Rượu Ngọc Thủy Lâu hiện tại uống ngon, đồ ăn cũng ngon nhưng tư vị không bằng một bình rượu mà ông chủ đã cất giấu nhiều năm.
Nghe đồn rượu này có mùi vị tuyệt vời, ngửi qua là không đi nổi, đừng nói đến là nếm thử.
Thế nhưng từ đầu đến cuối ông chủ không mang rượu ra mời khách, số người được ngửi rượu không được bao nhiêu chứ đừng nói là được nếm, lượng người tò mò rất lớn nên đã kinh động đến hoàng đế.
Hạ Thiên Tiếu hiểu, đây là một cách để quảng cáo.
Sau đó, ông chủ treo một bộ câu đối ở tửu lâu để cho mọi người đối lại, kết quả ai cũng thất bại mà về, kể cả là Hoàng Thượng, ông chủ cũng nói không đúng.
Hoàng Thượng là ai?
Cửu ngũ chí tôn, là người cao quý nhất trong thiên hạ, cũng là người sĩ diện nhất.
Nếu ông không đối được mà hạ lệnh cướp đoạt sẽ làm mất hình tượng trong lòng dân chúng, cái được không bù nổi cái mất.
Cho nên bình rượu này liền biến thành tâm bệnh của Hoàng Thượng.
Hứa Quyết Minh có thể đối được, điều này nói rõ tài năng của hắn. Một người có thể thắng Hoàng Thượng, thắng nhiều người trong thiên hạ như vậy thì sao Hoàng Thượng có thể không coi trọng.
Nhưng không chỉ có điều này.
Điều quan trọng nhất, cũng là điều Hoàng Thượng rất hài lòng đó là không chỉ có người dân quốc gia này đến tửu lâu đó, còn có không ít người nước láng giềng cũng đến thử nhưng cuối cùng người nước mình vẫn thắng, thế nên Hoàng Thượng rất vui vẻ.
Mà thông qua chuyện này Hạ Thiên Tiếu cũng phát hiện Hoàng Thượng là người tuân theo đạo lý và cực kì quan tâm đến ánh mắt của dân chúng.
Điều này có lợi, cũng có hại với y.
Mặt tốt là nhân phẩm của ông cũng tạm được, không đến mức lạm sát kẻ vô tội, Hạ Thiên Tiếu có thể lợi dụng điểm này.
Còn mặt xấu là Hoàng Thượng rất để ý đến danh dự, nếu chuyện y không phải con ruột của ông bị bại lộ thì lành ít dữ nhiều.
Hoàng Thượng nói một cách hào hứng: “Lúc trước còn tò mò mùi vị của bầu rượu này ra sao, hôm nay nếm thử thấy cũng chỉ có như vậy.”
Các đại thần hùa theo: “Thánh thượng nói rất đúng.”
Ánh mắt Hạ Thiên Tiếu di chuyển khỏi mặt Hoàng Thượng.
Khi y quan sát mọi người thì phát hiện có người đang im lặng nhìn mình.
Là Hứa Quyết Minh.
Lần này Hạ Thiên Tiếu dời mắt đi.
Nguyên chủ chính là một nhóc đáng thương, sau khi thích Hứa Quyết Minh thì lại càng rét vì tuyết lại lạnh vì sương, mà càng đau lòng hơn là từ đầu đến cuối Hứa Quyết Minh không hề yêu mến nguyên chủ chút nào, thậm chí cuối cùng còn đẩy y vào vực sâu.
Khi đó nguyên chủ vốn đã muốn từ bỏ, định chạy trốn trước khi Hoàng Thượng nổi lên sát tâm.
Kết quả là Hứa Quyết Minh lại đi xin Hoàng Thượng cho tứ hôn với con gái của một đại thần.
Khiến cho nguyên chủ tâm như tro tàn, cả người trống rỗng.
Mà lúc này Hoàng Thượng cũng kịp phản ứng, không thể giữ Hạ Thiên Tiếu được nên ban một ly rượu độc. Khi nguyên chủ bị ép phải chết, không hề giãy dụa một chút nào, trực tiếp uống cạn ly rượu.
May mắn hiện giờ Hạ Thiên Tiếu chính là y, không phải Hạ Thiên Tiếu lúc đó.
Không một ai có thể làm tổn thương y.
Nhưng y muốn sống sót thì vẫn cần phải tránh xa ba tên đầu sỏ này, vì bọn họ đều là những kẻ nguy hiểm.
Hứa Quyết Minh không nhìn y nữa, chắc gã thấy kỳ lạ do ngày thường y đều dán lên người gã, hôm nay lại làm như không nhìn thấy mà ngó lơ gã.
Tuy nhiên cảm giác kinh ngạc này biến mất rất nhanh.
Quả nhiên một lát sau Hạ Thiên Tiếu không cảm nhận được ánh mắt của Hứa Quyết Minh nữa.
Hạ Thiên Tiếu thản nhiên nhấp một ngụm rượu, trong bình rượu chỉ có hai phần, y nhấp một chút thì đã gần như cạn sạch.
Viên Viên cảm thấy có gì đấy không đúng.
Y nhẹ nhàng gọi Hạ Thiên Tiếu: “Điện hạ?”
Viên Viên hoảng hốt.
Đúng lúc này, một loạt âm thanh ồn ào truyền đến từ xa, mọi người đồng loạt nhìn về phía đó. Hoàng Thượng hướng về phía tổng quản ra hiệu, giọng nói the thé của tổng quản vang lên: “Ồn ào gì vậy?”
Một tên thị vị vội vàng quỳ xuống báo: “Thưa Hoàng Thượng, là thuộc hạ của tướng quân Yến Quy, Vệ đại nhân và Thân đại nhân.”
Ánh mắt Hoàng Thượng hơi trầm xuống: “Vệ Thuyên và Thân Thập Trung à, cho bọn họ tiến vào.”
Tên thị vệ có chút khó xử.
Tổng quản lại quát lên: “To gan, Hoàng Thượng đã ra lệnh, ngươi còn không đi nhanh.”
Thị vệ quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, hai vị đại nhân bảo họ chỉ muốn quỳ ở bên ngoài, không muốn vào.”
Mọi người có mặt ở đây: “…” Cảnh tượng hiếm thấy, có dưa ăn rồi.
Hoàng Thượng đã uống nhiều rượu, lửa giận dâng lên cuồn cuộn: “Muốn quỳ thì để cho bọn họ quỳ, không quỳ đến sáng sớm thì không được phép đứng—không, quỳ đến tháng sau luôn.”
Viên Viên nói nhỏ bên tai Hạ Thiên Tiếu: “Đến tháng sau thì còn tận mấy ngày liền, nếu thế thì quỳ hỏng luôn đầu gối mất.”
Hạ Thiên Tiếu nghĩ, đâu chỉ quỳ gãy gối, khéo khi còn quỳ chết luôn đấy chứ.
Y thấy hơi lơ mơ.
Hành động lần này của Vệ Thuyên với Thân Thập Trung chắc là vì Yến Quy. Bọn họ biết rõ hơn ai hết chuyện đã xảy ra trong quân doanh, cũng biết Tề đại nhân đến tố cáo, thấy Hoàng Thượng mãi không lên tiếng nên không bình tĩnh được.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục.
Nhưng tiếp tục trong miễn cưỡng, cửa cung điện mở rộng, Vệ Thuyên và Thân Thập Trung quỳ gối ở cửa ra vào nhìn bọn họ từ xa.
Qua khoảng nửa canh giờ, lại có thị vệ đi vào, quỳ xuống nói: “Bẩm Hoàng Thượng—”
Thị vệ run rẩy: “Là… Là tướng quân Yến Quy đến cầu kiến.”
Yến Quy rõ ràng là thông minh hơn mấy thuộc hạ, không quỳ xuống đổ thêm dầu vào lửa.
Hoàng Thượng giận dữ nói: “Cho hắn vào đây.”
Yến Quy đi vào rất nhanh.
Nhưng thái độ hắn lại hết sức bình thản, vén áo choàng rồi quỳ xuống.
Thân thể hắn cao lớn rắn rỏi, lại thêm nhuệ khí chưa thu liễm, trông như là một cây thương nhọn có thể xé rách gió cát, quét sạch máu tanh mưa gió.
Lúc này Hạ Thiên Tiếu đã lâng lâng.
Rượu Ngọc Thủy Lâu không biết uống ngon hay không nhưng Hạ Thiên Tiếu không ngờ thân thể này lại yếu như vậy, mới uống một ly đã ngà ngà say, phải gắng gượng duy trì tinh thần.
Yến Quy nói: “Thần quản cấp dưới không nghiêm, làm phiền thánh thượng, nên đến đây lĩnh phạt.”
Hoàng Thượng trầm mặt, không nói chuyện.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Hạ Thiên Tiếu lung la lung lay đứng lên.
Y nghĩ rất đơn giản, nếu như về sau yến Quy sẽ giúp y thì dù thế nào y cũng phải giúp đỡ hắn, như vậy tỉ lệ sống sót của y cao hơn một chút.
Hoàng Thượng thấy y đứng lên, sắc mặt lại âm trầm hơn.
Tính cách nguyên chủ lương thiện, vẫn luôn khiến Hoàng Thượng không vui, nếu hôm nay y dám xin tha cho Yến Quy thì ông liền phạt y một lần.
Đầu lưỡi Hạ Thiên Tiếu có chút khô, y hành lễ xong mới nói: “Phụ hoàng, theo nhi thần thì nên… phạt Yến tướng quân.”
Hoàng Thượng và mọi người ở chỗ này đều sững sờ.
Mà Hứa Quyết Minh đang định đứng dậy liền trực tiếp bắn tầm mắt về phía y.
“Yến tướng quân, Hoàng Thượng mở tiệc, ngươi không có trong danh sách được mời mà lại đến đây.” Hạ Thiên Tiếu lắc đầu nói: “Chẳng lẽ là bất mãn Hoàng Thượng không mời các ngươi, coi thường bệ hạ?”
Yến Quy cúi người đáp: “Dù có một vạn lá gan thì thần cũng không dám coi thường bệ hạ.”
Thân Thập Trung cắn chặt răng, nắm tay lại, hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu thong dong điềm tĩnh nói tiếp: “Còn những vị đại nhân này… Các vị nếu muốn tham gia bữa tiệc thì cũng phải được sự đồng ý của Hoàng Thượng. Bệ hạ không cho phép mà các ngươi lại dám quấy rầy ngài? Còn chưa kể các ngươi dám quỳ bức Hoàng Thượng cho các ngươi vào. Đây là đại bất kính!”
Vệ Thuyên đã hiểu ý, đột nhiên kéo Thân Thập Trung cúi người dập đầu.
“Không những phải phạt, mà còn phải phạt nặng.” Hạ Thiên Tiếu chắp tay quỳ xuống, thiếu chút nữa không quỳ được hẳn hoi: “Cầu Hoàng Thượng giáng tội.”
Phải có người đưa ra bậc thang để Hoàng Thượng xuống.
Nếu lúc này Hạ Thiên Tiếu xin tha thì chắc chắn sắc mặt Hoàng Thượng sẽ càng khó xem hơn.
Quan trọng nhất là Yến Quy đúng lúc bày tỏ lòng trung thành, đây là điều Hoàng Thượng để ý nhất.
“Tiếu nhi, Yến ái khanh hộ quốc có công, không nên phạt.” Quả nhiên sắc mặt Hoàng Thượng đã hòa hoãn hơn không ít, trầm giọng nói: “Nhưng trẫm thấy hai thuộc hạ kia của ngươi phập phồng không yên vô cùng, thế phạt chép tâm kinh một trăm lần, kiểm điểm ba ngày, coi như cảnh cáo!”
Đây là nhẹ nhàng bỏ qua, việc phạt quỳ cũng không nhắc lại.
Hạ Thiên Tiếu thở phào một hơi.
Hoàng Thượng nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu, ánh mắt mang theo chút tán thưởng, còn có một chút lo lắng.
“Khi nào yến tiệc kết thúc, đừng quên cho Lục hoàng tử uống thuốc giải rượu.”
Viên Viên vội vàng cúi đầu nói: “Vâng, nô tài sẽ chăm sóc Lục hoàng tử ổn thỏa.”
“Hôm nay trẫm hơi mệt.” Hoàng Thượng đứng dậy nói: “Ngự thiện phòng đã chuẩn bị đồ ăn tốt nhất, các khanh chậm rãi thưởng thức.”
Sau khi tiễn Hoàng Thượng đi, Hạ Thiên Tiếu suýt nữa ngã vào người Viên Viên.
Viên Viên nói: “Lục điện hạ, chúng ta đi thôi.”
Hạ Thiên Tiếu gật đầu.
Lúc bọn họ không chú ý, chẳng biết lúc nào Hứa Quyết Minh đã đứng dậy đi về phía bọn họ, nhưng vừa đi được mấy bước lại đứng tại chỗ.
Sau lưng hai chủ tớ bọn họ truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Điện hạ xin dừng bước.”
Hạ Thiên Tiếu nhắm mắt lại.
Yến Quy hành lễ với y rồi nói: “Đa tạ điện hạ đã giúp đỡ.”
Đây là một người thông minh, dù hắn không thông minh thì sau đó Hạ Thiên Tiếu cũng phải tìm mọi cách để hắn biết vừa rồi mình đã giúp hắn.
Hắn chủ động tiến đến, Hạ Thiên Tiếu không thể nào ra vẻ lạnh nhạt.
Nhưng y…
Yến Quy nhíu mày hỏi: “Điện hạ?”
Đưa lưng về phía người khác hiển nhiên là quá thất lễ rồi.
Ngay khi Hạ Thiên Tiếu lấy hết dũng khí xoay người, ánh mắt y vừa nhìn về phía Yến Quy thì trong ngực liền cuồn cuộn lên, Viên Viên cũng không kịp đỡ y.
“Không có gì.” Hạ Thiên Tiếu vừa nôn vừa khoát tay nói: “Làm bẩn quần áo của ngươi… Rất xin lỗi…”
Yến Quy nghiến răng nói: “…Không sao”
Trong tiểu thuyết, Hoàng Thượng không phải là không cưng chiều Thái Tử, chỉ là cách yêu thương ông đối với Thái Tử không giống với nguyên chủ. Hoàng Thượng không cần nguyên chủ có tương lai xán lạn nhưng lại hi vọng Thái Tử có thể gánh vác được trọng trách. Ông muốn đào tạo gã thành tài bởi vì Thái Tử sẽ là người đứng đầu giang sơn Hạ gia trong tương lai.
Hạ Tử Sâm không phải là kẻ ngu dốt, gã nên hiểu rõ điều này mới đúng.
Có lẽ gã hiểu rõ nhưng vẫn không chịu được sự chênh lệch giữa hai người. Hôm nay, Hạ Thiên Tiếu thấy gã diễn rất kém, không giống một người huynh trưởng một chút nào.
Giống như bắt nạt đệ đệ.
Hạ Thiên Tiếu đã tạm thời qua cửa ải đầu tiên, tiếp theo vẫn còn không ít chuyện cần phải xử lý.
Tối nay, Hạ Thiên Tiếu nhất định phải đến gia yến để cải thiện mối quan hệ với Hoàng Thượng. Ông là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nếu không ôm đùi được thì cũng không thể để cho tình cảm đi xuống.
Tuy nhiên cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, lỡ bị Hoàng Thượng nhận ra thì với thời đại này chắc chắn sẽ cho rằng y bị trúng tà rồi giết y luôn thì hỏng.
Trước đó, Hạ Thiên Tiếu đã lặng lẽ đến Hình bộ một chuyến.
Nhưng Hình bộ không phải là nơi muốn vào là vào, cần phải có thủ dụ của Hoàng Thượng, đành phải chờ kết thúc tiệc tối nay rồi xin Hoàng Thượng.
Rất nhanh đã đến buổi tối, Hạ Thiên Tiếu đến bữa tiệc.
Nói là gia yến nhưng thực tế ngoài y ra còn có những đại thần khác ở đây.
Hoàng Thượng hiện tại là người trọng văn khinh võ nên trong yến tiệc hầu hết đều là văn thần, rất ít võ tướng, kể cả Yến tướng quân ban ngày bị Hoàng Thượng giận dữ mắng là nói năng lỗ mãng cũng không có mặt.
Thực ra Hạ Thiên Tiếu rất muốn nhìn vị Yến tướng quân đó một lần.
Dù sao lúc nguyên chủ sa vào đường cùng thì hắn là người duy nhất không khoanh tay đứng nhìn. Qua đó có thể thấy nhân phẩm hắn không tồi, là một người tốt.
Hiện tại, Hạ Thiên Tiếu rất hiếm khi thấy người tốt.
Qua một lúc người đến cũng gần đông đủ.
Hạ Thiên Tiếu bắt đầu quan sát đồ vật trên mặt bàn.
Thấy hoa quả và rượu, không có cái khác. Bầu rượu cực kì tinh xảo, nhưng cầm lên lắc nhẹ một cái lại thấy không được rót đầy.
Viên Viên vội vàng nói: “Điện hạ! Hoàng Thượng còn chưa đến, không được đâu!”
Hạ Thiên Tiếu đang định nói Viên Tiểu Viên nghiêm túc quá, không đáng yêu như hồi trước nữa thì tình cờ đối mặt với một đôi mắt.
Y sửng sốt.
Sao lại là Hứa Quyết Minh.
Gã còn thay đổi trang phục, Hạ Thiên Tiếu không hiểu về đồ cổ đại nên chỉ cảm thấy khá đẹp.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Hạ Thiên Tiếu cười cười với gã, Hứa Quyết Minh không biểu lộ cảm xúc gù, chỉ nhàn nhạt nhìn sang chỗ khác.
Hạ Thiên Tiếu túm lấy vạt áo của Viên Viên, quay sang hỏi: “Viên Tiểu Viên, ngươi nói người đó là ai?”
Vẻ mặt Viên Viên lo lắng, nhìn cậu chằm chằm: “Lục điện hạ, ngài thấy choáng váng sao? Đó là Hứa công tử mà, sáng nay đã gặp rồi.”
Có lẽ ban ngày được Hạ Thiên Tiếu bảo vệ nên bây giờ Viên Viên không thận trọng như trước nữa.
Hạ Thiên Tiếu trêu y: “Đâu phải, rõ ràng là một con Khổng Tước mà, một ngày thay hai bộ quần áo, thảo nào được các tiểu cô nương yêu thích như vậy.”
Viên Viên khiếp sợ đến mức muốn che miệng y lại.
Lục điện hạ điên thật rồi, từ trước đến nay y chưa bao giờ nói một câu nào không hay về Hứa công tử.
Không biết có phải do có tật giật mình hay không mà y cảm giác được Hứa công tử cau mày liếc bọn họ một cái.
Cùng lúc đó, Hoàng Thượng cuối cùng cũng đến, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng dẫn đầu ngồi xuống, rồi phất tay với mọi người: “Miễn lễ, các khanh cứ thoải mái.”
Hoàng Thượng quét mắt nhìn qua những người ngồi đây một lượt rồi nói: “Vì tiểu tử Hứa gia có được đồ tốt nên hôm nay trẫm gọi các khanh đến để cùng trẫm thưởng thức. Vật này đang nằm ở trước mặt các vị, hay là mọi người đoán xem nó là gì?”
Nghe Hoàng Thượng nói như vậy, Hạ Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ đến một tình tiết trong sách.
Mọi người đều biết ở giai đoạn đầu nội dung quyển sách luôn xoay quanh Hạ Thiên Tiếu cùng ba đầu sỏ: Thái Tử, con tin và Trạng Nguyên.
Đoạn này trong cốt truyện nói về Trạng Nguyên Hứa Quyết Minh, về sau sẽ thành một trọng thần.
Phụ thân đã lợi hại, con trai lại càng xuất sắc hơn, đúng nghĩa trò giỏi hơn thầy.
Do vậy, Hoàng Thượng tương đối coi trọng gã.
Tình huống này là Hứa Quyết Minh giải được câu đối, lấy được một bình rượu ngon trong một tửu lâu.
Hạ Thiên Tiếu đã quên hết tửu lâu nào rượu gì, tại mười bộ tiểu thuyết thì có đến tám bộ có tình tiết như vậy, có khi hai bộ trong đó còn không phải là tiểu thuyết cổ đại.
Chợt nghe một vị quan kêu lên: “Chẳng lẽ là bình rượu ngon Ngọc Thủy Lâu trong truyền thuyết?”
Một vị khác nói: “Thôi đi lão Lý, chúng ta đều đã nhận được tin từ sớm, ông giả vờ cái gì.”
Hạ Thiên Tiếu: “…”
Nói như vậy trước mặt Hoàng Thượng cũng được sao.
Hoàng Thượng lại trực tiếp cười ra tiếng: “Không sai! Đúng là rượu ngon Ngọc Thủy Lâu, may mắn có tiểu tử Hứa Quyết Minh này mà tâm bệnh bao năm qua của trẫm đã được giải quyết.”
Nghe vậy, Hứa Quyết Minh đứng dậy hành lễ, không kiêu ngạo không nịnh bợ nói: “Hoàng Thượng quá khen.”
Tâm bệnh của Hoàng Thượng thực ra cũng đơn giản.
Năm đó thanh danh của Ngọc Thủy Lâu vang xa, văn nhân nhà thơ từ bắc vào nam đều nghe danh mà đến chỉ vì muốn nếm thử tư vị của Ngọc Thủy Lâu, nhưng không biết từ lúc nào lại dần dần truyền ra một tin.
Rượu Ngọc Thủy Lâu hiện tại uống ngon, đồ ăn cũng ngon nhưng tư vị không bằng một bình rượu mà ông chủ đã cất giấu nhiều năm.
Nghe đồn rượu này có mùi vị tuyệt vời, ngửi qua là không đi nổi, đừng nói đến là nếm thử.
Thế nhưng từ đầu đến cuối ông chủ không mang rượu ra mời khách, số người được ngửi rượu không được bao nhiêu chứ đừng nói là được nếm, lượng người tò mò rất lớn nên đã kinh động đến hoàng đế.
Hạ Thiên Tiếu hiểu, đây là một cách để quảng cáo.
Sau đó, ông chủ treo một bộ câu đối ở tửu lâu để cho mọi người đối lại, kết quả ai cũng thất bại mà về, kể cả là Hoàng Thượng, ông chủ cũng nói không đúng.
Hoàng Thượng là ai?
Cửu ngũ chí tôn, là người cao quý nhất trong thiên hạ, cũng là người sĩ diện nhất.
Nếu ông không đối được mà hạ lệnh cướp đoạt sẽ làm mất hình tượng trong lòng dân chúng, cái được không bù nổi cái mất.
Cho nên bình rượu này liền biến thành tâm bệnh của Hoàng Thượng.
Hứa Quyết Minh có thể đối được, điều này nói rõ tài năng của hắn. Một người có thể thắng Hoàng Thượng, thắng nhiều người trong thiên hạ như vậy thì sao Hoàng Thượng có thể không coi trọng.
Nhưng không chỉ có điều này.
Điều quan trọng nhất, cũng là điều Hoàng Thượng rất hài lòng đó là không chỉ có người dân quốc gia này đến tửu lâu đó, còn có không ít người nước láng giềng cũng đến thử nhưng cuối cùng người nước mình vẫn thắng, thế nên Hoàng Thượng rất vui vẻ.
Mà thông qua chuyện này Hạ Thiên Tiếu cũng phát hiện Hoàng Thượng là người tuân theo đạo lý và cực kì quan tâm đến ánh mắt của dân chúng.
Điều này có lợi, cũng có hại với y.
Mặt tốt là nhân phẩm của ông cũng tạm được, không đến mức lạm sát kẻ vô tội, Hạ Thiên Tiếu có thể lợi dụng điểm này.
Còn mặt xấu là Hoàng Thượng rất để ý đến danh dự, nếu chuyện y không phải con ruột của ông bị bại lộ thì lành ít dữ nhiều.
Hoàng Thượng nói một cách hào hứng: “Lúc trước còn tò mò mùi vị của bầu rượu này ra sao, hôm nay nếm thử thấy cũng chỉ có như vậy.”
Các đại thần hùa theo: “Thánh thượng nói rất đúng.”
Ánh mắt Hạ Thiên Tiếu di chuyển khỏi mặt Hoàng Thượng.
Khi y quan sát mọi người thì phát hiện có người đang im lặng nhìn mình.
Là Hứa Quyết Minh.
Lần này Hạ Thiên Tiếu dời mắt đi.
Nguyên chủ chính là một nhóc đáng thương, sau khi thích Hứa Quyết Minh thì lại càng rét vì tuyết lại lạnh vì sương, mà càng đau lòng hơn là từ đầu đến cuối Hứa Quyết Minh không hề yêu mến nguyên chủ chút nào, thậm chí cuối cùng còn đẩy y vào vực sâu.
Khi đó nguyên chủ vốn đã muốn từ bỏ, định chạy trốn trước khi Hoàng Thượng nổi lên sát tâm.
Kết quả là Hứa Quyết Minh lại đi xin Hoàng Thượng cho tứ hôn với con gái của một đại thần.
Khiến cho nguyên chủ tâm như tro tàn, cả người trống rỗng.
Mà lúc này Hoàng Thượng cũng kịp phản ứng, không thể giữ Hạ Thiên Tiếu được nên ban một ly rượu độc. Khi nguyên chủ bị ép phải chết, không hề giãy dụa một chút nào, trực tiếp uống cạn ly rượu.
May mắn hiện giờ Hạ Thiên Tiếu chính là y, không phải Hạ Thiên Tiếu lúc đó.
Không một ai có thể làm tổn thương y.
Nhưng y muốn sống sót thì vẫn cần phải tránh xa ba tên đầu sỏ này, vì bọn họ đều là những kẻ nguy hiểm.
Hứa Quyết Minh không nhìn y nữa, chắc gã thấy kỳ lạ do ngày thường y đều dán lên người gã, hôm nay lại làm như không nhìn thấy mà ngó lơ gã.
Tuy nhiên cảm giác kinh ngạc này biến mất rất nhanh.
Quả nhiên một lát sau Hạ Thiên Tiếu không cảm nhận được ánh mắt của Hứa Quyết Minh nữa.
Hạ Thiên Tiếu thản nhiên nhấp một ngụm rượu, trong bình rượu chỉ có hai phần, y nhấp một chút thì đã gần như cạn sạch.
Viên Viên cảm thấy có gì đấy không đúng.
Y nhẹ nhàng gọi Hạ Thiên Tiếu: “Điện hạ?”
Viên Viên hoảng hốt.
Đúng lúc này, một loạt âm thanh ồn ào truyền đến từ xa, mọi người đồng loạt nhìn về phía đó. Hoàng Thượng hướng về phía tổng quản ra hiệu, giọng nói the thé của tổng quản vang lên: “Ồn ào gì vậy?”
Một tên thị vị vội vàng quỳ xuống báo: “Thưa Hoàng Thượng, là thuộc hạ của tướng quân Yến Quy, Vệ đại nhân và Thân đại nhân.”
Ánh mắt Hoàng Thượng hơi trầm xuống: “Vệ Thuyên và Thân Thập Trung à, cho bọn họ tiến vào.”
Tên thị vệ có chút khó xử.
Tổng quản lại quát lên: “To gan, Hoàng Thượng đã ra lệnh, ngươi còn không đi nhanh.”
Thị vệ quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, hai vị đại nhân bảo họ chỉ muốn quỳ ở bên ngoài, không muốn vào.”
Mọi người có mặt ở đây: “…” Cảnh tượng hiếm thấy, có dưa ăn rồi.
Hoàng Thượng đã uống nhiều rượu, lửa giận dâng lên cuồn cuộn: “Muốn quỳ thì để cho bọn họ quỳ, không quỳ đến sáng sớm thì không được phép đứng—không, quỳ đến tháng sau luôn.”
Viên Viên nói nhỏ bên tai Hạ Thiên Tiếu: “Đến tháng sau thì còn tận mấy ngày liền, nếu thế thì quỳ hỏng luôn đầu gối mất.”
Hạ Thiên Tiếu nghĩ, đâu chỉ quỳ gãy gối, khéo khi còn quỳ chết luôn đấy chứ.
Y thấy hơi lơ mơ.
Hành động lần này của Vệ Thuyên với Thân Thập Trung chắc là vì Yến Quy. Bọn họ biết rõ hơn ai hết chuyện đã xảy ra trong quân doanh, cũng biết Tề đại nhân đến tố cáo, thấy Hoàng Thượng mãi không lên tiếng nên không bình tĩnh được.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục.
Nhưng tiếp tục trong miễn cưỡng, cửa cung điện mở rộng, Vệ Thuyên và Thân Thập Trung quỳ gối ở cửa ra vào nhìn bọn họ từ xa.
Qua khoảng nửa canh giờ, lại có thị vệ đi vào, quỳ xuống nói: “Bẩm Hoàng Thượng—”
Thị vệ run rẩy: “Là… Là tướng quân Yến Quy đến cầu kiến.”
Yến Quy rõ ràng là thông minh hơn mấy thuộc hạ, không quỳ xuống đổ thêm dầu vào lửa.
Hoàng Thượng giận dữ nói: “Cho hắn vào đây.”
Yến Quy đi vào rất nhanh.
Nhưng thái độ hắn lại hết sức bình thản, vén áo choàng rồi quỳ xuống.
Thân thể hắn cao lớn rắn rỏi, lại thêm nhuệ khí chưa thu liễm, trông như là một cây thương nhọn có thể xé rách gió cát, quét sạch máu tanh mưa gió.
Lúc này Hạ Thiên Tiếu đã lâng lâng.
Rượu Ngọc Thủy Lâu không biết uống ngon hay không nhưng Hạ Thiên Tiếu không ngờ thân thể này lại yếu như vậy, mới uống một ly đã ngà ngà say, phải gắng gượng duy trì tinh thần.
Yến Quy nói: “Thần quản cấp dưới không nghiêm, làm phiền thánh thượng, nên đến đây lĩnh phạt.”
Hoàng Thượng trầm mặt, không nói chuyện.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Hạ Thiên Tiếu lung la lung lay đứng lên.
Y nghĩ rất đơn giản, nếu như về sau yến Quy sẽ giúp y thì dù thế nào y cũng phải giúp đỡ hắn, như vậy tỉ lệ sống sót của y cao hơn một chút.
Hoàng Thượng thấy y đứng lên, sắc mặt lại âm trầm hơn.
Tính cách nguyên chủ lương thiện, vẫn luôn khiến Hoàng Thượng không vui, nếu hôm nay y dám xin tha cho Yến Quy thì ông liền phạt y một lần.
Đầu lưỡi Hạ Thiên Tiếu có chút khô, y hành lễ xong mới nói: “Phụ hoàng, theo nhi thần thì nên… phạt Yến tướng quân.”
Hoàng Thượng và mọi người ở chỗ này đều sững sờ.
Mà Hứa Quyết Minh đang định đứng dậy liền trực tiếp bắn tầm mắt về phía y.
“Yến tướng quân, Hoàng Thượng mở tiệc, ngươi không có trong danh sách được mời mà lại đến đây.” Hạ Thiên Tiếu lắc đầu nói: “Chẳng lẽ là bất mãn Hoàng Thượng không mời các ngươi, coi thường bệ hạ?”
Yến Quy cúi người đáp: “Dù có một vạn lá gan thì thần cũng không dám coi thường bệ hạ.”
Thân Thập Trung cắn chặt răng, nắm tay lại, hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu thong dong điềm tĩnh nói tiếp: “Còn những vị đại nhân này… Các vị nếu muốn tham gia bữa tiệc thì cũng phải được sự đồng ý của Hoàng Thượng. Bệ hạ không cho phép mà các ngươi lại dám quấy rầy ngài? Còn chưa kể các ngươi dám quỳ bức Hoàng Thượng cho các ngươi vào. Đây là đại bất kính!”
Vệ Thuyên đã hiểu ý, đột nhiên kéo Thân Thập Trung cúi người dập đầu.
“Không những phải phạt, mà còn phải phạt nặng.” Hạ Thiên Tiếu chắp tay quỳ xuống, thiếu chút nữa không quỳ được hẳn hoi: “Cầu Hoàng Thượng giáng tội.”
Phải có người đưa ra bậc thang để Hoàng Thượng xuống.
Nếu lúc này Hạ Thiên Tiếu xin tha thì chắc chắn sắc mặt Hoàng Thượng sẽ càng khó xem hơn.
Quan trọng nhất là Yến Quy đúng lúc bày tỏ lòng trung thành, đây là điều Hoàng Thượng để ý nhất.
“Tiếu nhi, Yến ái khanh hộ quốc có công, không nên phạt.” Quả nhiên sắc mặt Hoàng Thượng đã hòa hoãn hơn không ít, trầm giọng nói: “Nhưng trẫm thấy hai thuộc hạ kia của ngươi phập phồng không yên vô cùng, thế phạt chép tâm kinh một trăm lần, kiểm điểm ba ngày, coi như cảnh cáo!”
Đây là nhẹ nhàng bỏ qua, việc phạt quỳ cũng không nhắc lại.
Hạ Thiên Tiếu thở phào một hơi.
Hoàng Thượng nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu, ánh mắt mang theo chút tán thưởng, còn có một chút lo lắng.
“Khi nào yến tiệc kết thúc, đừng quên cho Lục hoàng tử uống thuốc giải rượu.”
Viên Viên vội vàng cúi đầu nói: “Vâng, nô tài sẽ chăm sóc Lục hoàng tử ổn thỏa.”
“Hôm nay trẫm hơi mệt.” Hoàng Thượng đứng dậy nói: “Ngự thiện phòng đã chuẩn bị đồ ăn tốt nhất, các khanh chậm rãi thưởng thức.”
Sau khi tiễn Hoàng Thượng đi, Hạ Thiên Tiếu suýt nữa ngã vào người Viên Viên.
Viên Viên nói: “Lục điện hạ, chúng ta đi thôi.”
Hạ Thiên Tiếu gật đầu.
Lúc bọn họ không chú ý, chẳng biết lúc nào Hứa Quyết Minh đã đứng dậy đi về phía bọn họ, nhưng vừa đi được mấy bước lại đứng tại chỗ.
Sau lưng hai chủ tớ bọn họ truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Điện hạ xin dừng bước.”
Hạ Thiên Tiếu nhắm mắt lại.
Yến Quy hành lễ với y rồi nói: “Đa tạ điện hạ đã giúp đỡ.”
Đây là một người thông minh, dù hắn không thông minh thì sau đó Hạ Thiên Tiếu cũng phải tìm mọi cách để hắn biết vừa rồi mình đã giúp hắn.
Hắn chủ động tiến đến, Hạ Thiên Tiếu không thể nào ra vẻ lạnh nhạt.
Nhưng y…
Yến Quy nhíu mày hỏi: “Điện hạ?”
Đưa lưng về phía người khác hiển nhiên là quá thất lễ rồi.
Ngay khi Hạ Thiên Tiếu lấy hết dũng khí xoay người, ánh mắt y vừa nhìn về phía Yến Quy thì trong ngực liền cuồn cuộn lên, Viên Viên cũng không kịp đỡ y.
“Không có gì.” Hạ Thiên Tiếu vừa nôn vừa khoát tay nói: “Làm bẩn quần áo của ngươi… Rất xin lỗi…”
Yến Quy nghiến răng nói: “…Không sao”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.