Vạn Người Mê? Y Không Muốn!

Chương 4:

Lộc Bát Kim

02/09/2023

Hạ Thiên Tiếu cảm giác hình như mình đã quên gì đấy, nhưng đến ngày hôm sau y mới nhớ ra mình đã quên xin thủ dụ.

Y nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhớ lại những hành động mình đã làm sau khi say rượu liền cảm thấy hơi nhức đầu.

Vốn định thu lại bản tính của mình, không ngờ mới giả vờ được một ngày đã bị một chén rượu làm hỏng. May là trong bữa tiệc không có Thái Tử, gã là người tiếp xúc với nguyên chủ nhiều nhất, nếu gã có mặt ở đấy thì có thể phát hiện ra sự bất thường.

Thái Tử chán ghét y như thế, nhất định sẽ mượn đề tài để nói chuyện của y.

Còn Trạng Nguyên với Yến Quy không hiểu rõ y lắm nên không sao.

Chỉ là có điều khiến y muốn độn thổ.

Tối hôm qua y nôn vào người Yến Quy!

Mặc kệ cảm giác khó chịu sau khi say rượu, y nhanh chóng thức dậy nhưng còn chưa kịp ngồi dậy thì bỗng nhiên rèm giường bị kéo ra, lộ ra một gương mặt xa lạ.

Đương nhiên là lạ mặt rồi, vì trước khi xuyên đến thì y chỉ đọc sách, nên có nhiều người y vẫn phải cố đoán thân phận.

Hiện giờ không có một chút thông tin nào, y không thể nào đoán được.

Hạ Thiên Tiếu ôm chăn vào ngực, tinh thần tỉnh táo hơn, nói một cách đề phòng: “Ngươi muốn làm gì?”

Người nọ trực tiếp ngồi xuống mép giường, đôi mắt câu dẫn nhìn chằm chằm y, nụ cười có phần đen tối nói: “Biểu đệ, ta nhớ đệ quá nên đến thăm đệ thôi.”

Đột nhiên gã vươn tay ra, định sờ vào mặt Hạ Thiên Tiếu.

Hạ Thiên Tiếu bắt được tay gã giữa không trung, hất ra ngoài.

Hạ Thiên Tiếu nhớ ra gã là ai rồi, ngay lập tức y cảm thấy rất buồn nôn: “Người đâu, ai cho gã vào đây?!”

Gã ta là biểu ca của nguyên chủ - La Tất. Gia tộc bên mẫu thân nguyên chủ không có tiền đồ gì, trước khi mẫu thân y được phong phi thì rất suy tàn. Tên biểu ca này là thân thích xa bên nhà mẫu thân.

Nghĩ đến tình thân nên nguyên chủ thường xuyên cùng gã qua lại.

Thế nhưng vị biểu ca này lại không phải là một người đứng đắn, thể hiện rõ ràng tâm tư với y.

Bản thân nguyên chủ là người ngốc bạch ngọt, ở trong áng văn máu chó này quả thật vô cùng thích hợp bị người khác bắt nạt.

Bắt nạt này không phải bắt nạt kia, nói trắng ra là bị đùa giỡn.

Mấy tên nô tài vội vã đến quỳ xuống nói: “Lục điện hạ, lúc trước La công tử cũng như vậy…”

Đều nghênh ngang đi vào.

Có lẽ lúc đầu bọn nô tài đã cố gắng ngăn cản gã một hai lần, sau đó thấy Hạ Thiên Tiếu không trách tội nên không ngăn nữa.

Hạ Thiên Tiếu xoa xoa hai bên thái dương.

La Tất nhích lại gần, thấp giọng nói: “Biểu đệ ngoan, đừng tức giận, giận thì sẽ rất xấu, có cần biểu ca xoa giúp đệ không?”

Bọn nô tài vẫn quỳ, không ai dám tiến lên kéo gã ra.

Trong cung điện này chỉ có Viên Viên là trung thành nhất, bởi vậy cũng chỉ có y tiến về phía La Tất nói: “La công tử, điện hạ muốn rời giường thay quần áo, hay là ngài ra bên ngoài chờ một chút?”

La Tất không tình nguyện nói: “Ta giúp y thay đồ cũng được.”

Hạ Thiên Tiếu không nhịn được, duỗi một chân từ trong chăn ra gọn gàng mà linh hoạt đạp gã ta xuống giường.

Sau khi đạp xong thì giả vờ tức giận quát: “Kéo gã ra ngoài đi! Nếu sau này gã lại đến, ai mà để cho gã vào thì sẽ bị phạt.”

Điện Ý Thanh cần thay đổi bầu không khí tốt hơn.

Nguyên chủ đối xử với các nô tài không tệ, thế nhưng một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân*, nô tài trong điện Ý Thanh gần như là phân tán nhất, không một lòng vì chủ nhân, có khi còn cãi lại.

Chú thích: Nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân. Nhưng nếu bạn cứ giúp họ mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.

Y không mong bọn họ có thể liều mạng bảo vệ mình khi gặp tai họa, nhưng ít nhất khi y còn khỏe mạnh thì có thể làm tốt bổn phận của mình.

La Tất cứ như vậy mà bị nô tài kéo ra ngoài.

Gã không phục, nhưng hai tay khó địch lại nhiều người nên không thể không cam chịu, còn bọn nô tài thì không muốn bị phạt.

Hạ Thiên Tiếu được Viên Viên hầu hạ rời giường, sau khi sửa soạn xong thì đi thẳng ra ngoài không thèm để ý đến La Tất đang vươn tay ra nhưng bị thị vệ ngăn lại, tựa như gã là một tên ôn thần cần tránh xa.

La Tất: “…”

Biểu đệ thật là tàn nhẫn.

Hạ Thiên Tiếu cùng Viên Viên đi về phía Hình bộ, muốn xin thủ dụ.

Hạ Thiên Tiếu đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, cũng đã nghĩ kỹ xem cần phải hỏi những gì nhưng không ngờ miệng tên thái giám kia rất cứng, sống chết không chịu nói.



Y là người hiện đại, không muốn dụng hình bức cung nên muốn tìm ra chút sơ hở trên người hắn.

Sau khi nhìn tên thái giám một lát, bỗng nhiên y nói: “Túi tiền của ngươi rất đẹp.”

Tên thái giám kia lập tức thay đổi sắc mặt, muốn che đi nhưng lại không dám.

Tuy nhiên hắn vẫn không chịu nói gì.

Hạ Thiên Tiếu đợi ở Hình bộ cả buổi, biết là không hỏi được gì nên chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, y lôi kéo quan hệ bên này một chút, nhờ bọn họ chú ý đến tên thái giám này.

Ra ngoài rồi, Viên Viên liền hỏi: “Sao ngài lại rời đi, vẫn chưa hỏi được cái gì mà?”

Hạ Thiên Tiếu uể oải đáp: “Ai bảo ngươi là chưa hỏi được gì?”

Viên Viên tỏ vẻ khó hiểu.

Hôm nay tên thái giám kia nói không ít nhưng tổng thể nội dung chỉ có: “Ta không biết, ta không biết gì cả, biết cũng không thể nói, nói ra thì sẽ chết.”

Hạ Thiên Tiếu thấy quần áo trên người thái giám kia đơn giản, nhưng lại lộ ra túi tiền có đường may tỉ mỉ, chế tác tinh xảo.

Ở thế giới này, máy móc còn chưa phát triển, túi tiền chắc chắn là làm thủ công, so với máy móc cũng không hề thua kém, nhưng nó lại nằm trong tay một tên thái giám thì rất kỳ lạ.

Chủ tớ hai người đang đi thì chạm mặt ba người.

Viên Viên đỡ tay Hạ Thiên Tiếu, hai người ngẩng đầu lên, nghe thấy một giọng nói thô lỗ: “Tiểu hoàng tử, người đã tỉnh rượu chưa? Ha ha.”

Hạ Thiên Tiếu ngây ngốc.

May là y nhìn thấy Yến Quy.

Yến Quy bình tĩnh nhìn y, không có ý định chào hỏi.

“Vị này là… Thân đại nhân?” Hạ Thiên Tiếu suy đoán.

Hôm qua y uống say, cộng thêm việc ngồi khá xa nên không nhớ kỹ khuôn mặt hai vị thuộc hạ của Yến Quy.

Đêm qua Thân Thập Trung còn trừng mắt với y, hôm nay chắc là đã suy nghĩ cẩn thận mấu chốt vấn đề nên không còn ghi hận nữa, chắp tay về phía y rồi nói: “Đúng là hạ quan, vị bên cạnh là Vệ Thuyên. Đa tạ ngài đã giải vây cho tướng quân đêm hôm qua.”

Hạ Thiên Tiếu lại nhớ hôm qua mình đã nôn đầy người Yến Quy nên xấu hổ vô cùng: “Nói, nói quá lời rồi.”

“Ngài là ân nhân của ta, không quá lời.” Yến Quy đang trầm mặc bỗng nhiên đáp lời: “Yến Quy khắc ghi trong lòng, không dám quên.”

Nghe vậy, Thân Thập Trung trực tiếp cười to thành tiếng.

Hạ Thiên Tiếu: “…”

Không hiểu sao có chút sợ hãi.

Nói thật, y chỉ nhớ mỗi chuyện mình đã nôn vào người Yến Quy, còn những chuyện khác y hoàn toàn không nhớ gì cả.

Y lặng lẽ kéo áo Viên Viên.

“Đêm qua, sau khi ngài nôn xong liền nắm tay Yến tướng quân không chịu buông, nói mình là ân nhân của hắn, muốn hắn có qua có lại mới toại lòng nhau.” Vẻ mặt Viên Viên đầy ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Nô tài cố gắng cũng không kéo lại được.”

Hạ Thiên Tiếu: “…”

Hạ Thiên Tiếu nhìn về phía bầu trời: “Hôm nay thời tiết rất đẹp.”

Yến Quy: “Đúng vậy.”

“Thời tiết tốt như vậy, ta thấy rất thích hợp để ngắm hoa.” Hạ Thiên Tiếu giả vờ nói: “Nhìn các bị tướng quân chắc là bận rộn công việc, thôi ta không làm phiền các vị nữa, cáo từ.”

Nhân lúc bọn hắn chưa kịp đáp lời, lòng bàn chân Hạ Thiên Tiếu như được bôi mỡ, lập tức chuồn đi.

Viên Viên trơ mắt nhìn y nhanh chóng tiến vào xe ngựa, suýt nữa thì ngã xuống.

Từ hôm qua Viên Viên đã thấy Lục hoàng tử như biến thành một người khác, đầu tiên là nói Hứa công tử như vậy, sau đó lại giải vây giúp Yến tướng quân, rồi sáng nay còn dạy dỗ La công tử.

Nhưng y thấy Lục hoàng tử thay đổi là chuyện tốt, lúc trước ngài quá tốt bụng.

Viên Viên đang ở bên ngoài xe ngựa, bỗng nhiên bị Hạ Thiên Tiếu gọi vào.

Sau khi đi vào, câu hỏi đầu tiên là: “Hôm qua ta còn làm gì nữa? Nói lại tỉ mỉ cho ta.”

“…” Viên Viên nhớ lại rồi nói: “Sau khi ngài nói xong thì ngủ luôn.”

Hạ Thiên Tiếu thở dài một hơi.

“À, đêm qua Thân đại nhân ôm ngài về.” Viên Viên lại nói: “Thật ra Yến tướng quân có nói mấy câu.”



Hạ Thiên Tiếu: “… Cái gì?” Thân đại nhân? Người hận không thể đập y - Thân đại nhân?

“Lúc đấy ngài cứ bám vào người Yến tướng quân không chịu đi, nên Thân đại nhân đã khiêng ngài đi.”

Yến tướng quân lại nói: “Không được vô lễ với ân nhân.”

“Thân đại nhân cười đến nỗi suýt nữa làm ngài ngã luôn.”

Hạ Thiên Tiếu: “…”

Một đời trôi qua rất nhanh, không sao hết.

Tất cả là do cái thân thể này, lúc trước y ngàn chén không say. Nghĩ lại người ta xuyên sách đều được lợi, thế mà y xuyên qua không những không có cơ bụng, tửu lượng lại còn kém như vậy, y không phục!”

Nhưng y không thể đắm chìm trong sự xấu hổ này quá lâu.

Xe ngựa của y phải đi qua phiên chợ, ngay lúc Viên Viên định tìm thời cơ xuống xe rồi tiếp tục đi theo— thì con ngựa bị kinh sợ, làm toàn bộ xe ngựa bị chệch phương hướng.

Hạ Thiên Tiếu bị Viên Viên vịn vào.

Y hô lên: “Có chuyện gì đấy?”

Một người thị vệ vén rèm lên rồi nói: “Lục điện hạ, phía trước có người dân đang cãi nhau, thuộc hạ sợ xe ngựa đả thương họ nên ghìm dây cương lại.”

Trước kia Hạ Thiên Tiếu rất thích hóng mấy chuyện náo nhiệt như thế này, nhưng bây giờ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên nói: “Thế đi đường khác.”

“Vâng.”

Đúng lúc này có một âm thanh vang lên: “Biểu đệ!”

Hạ Thiên Tiếu cắn răng: “Không phải gã ở hoàng cung sao? Sao lại ở chỗ này?”

Viên Viên đáp: “Điện hạ, thời gian chúng ta rời đi đã khá lâu rồi, La công tử rời khỏi cũng không có gì kì lạ.”

Hạ Thiên Tiếu dặn mã phu nhanh chóng rời đi, nhưng nơi này rất đông người nên bọn họ không dám đi nhanh sợ khiến dân chúng bị thương, thế là vẫn bị La Tất cản lại.

Vì buổi sáng đã bị dạy dỗ nên lần này La Tất rất quy củ, không trực tiếp leo lên xe ngựa, Hạ Thiên Tiếu cũng thấy bất ngờ.

Gã cao giọng nói: “Lục hoàng tử đang ở đây, các người còn không mau hành lễ?”

Nói xong gã liền quỳ xuống.

Dân chúng lập tức hoang mang, nghị luận ầm ĩ.

“Lục hoàng tử ngồi trong xe này sao?”

“Lục hoàng tử là vị hoàng tử nào?”

“Ngươi bị ngốc à, là vị hoàng tử được hoàng thượng cực kì cưng chiều đó, nghe nói tính tình không tốt lắm, vô cùng kiêu căng!”

“Còn không quỳ xuống nhanh lên.”

Hạ Thiên Tiếu nghĩ xe ngựa này cách âm không được tốt lắm.

Y nghe được hết sức rõ ràng, xem ra hình tượng của nguyên chủ trong lòng dân chúng khá tệ, rõ ràng trong cung mọi người đều biết tính cách y rất tốt, không ngờ ở ngoài lại bị biến tấu thành thế này.

Đây là tình huống ở giai đoạn đầu, lúc y “được sủng ái”.

Hạ Thiên Tiếu vén màn lên.

Ánh mắt lướt qua La Tất, nhìn về phía đoàn người đông đúc, y nhìn thấy một thiếu niên đang quỳ ở giữa.

Cậu ta giống như dầu đổ vào trong nước sôi, dù ở trong nước nhưng lại không có cách nào tan được.

Mọi người tránh cậu ta, cậu ta cũng tránh mọi người.

“Đó là…” Hạ Thiên Tiếu nhíu mày: “Cố Nguyệt Khâm?”

Viên Viên nhỏ giọng đáp: “Thưa điện hạ, là Cố Nguyệt Khâm.”

Cố Nguyệt Khâm, con tin trong tiểu thuyết, cũng là một trong ba tên đầu sỏ. Khuôn mặt gã rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn so với nữ nhân. Trong ba người thì gã là kẻ biết giả vờ đáng thương nhất, thủ đoạn cũng độc ác nhất.

Thái Tử cao ngạo, không để mọi thứ vào mắt, còn gã thì ngược lại.

Ai từng đánh gã, ai từng mắng gã, ai đùa giỡn gã, dù lớn hay nhỏ thì gã đều muốn báo thù. Người ta hay nói nước mắt của nữ nhân sẽ khiến người khác mềm lòng, nhưng rơi lệ trước mặt Cố Nguyệt Khâm vẫn sẽ bị giết chết.

Nguyên chủ không biết bản tính độc ác đó, thấy gã đáng thương nên thường xuyên qua lại với gã.

Nhưng với Cố Nguyệt Khâm, so với bắt nạt thì sự thông cảm lại càng khiến gã cảm thấy bị sỉ nhục.

Giây phút này, gã quỳ gối ở giữa đám người, khi Hạ Thiên Tiếu ra hiệu cho mọi người đứng dậy thì y nhìn thấy rõ nước mắt trong mắt gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Người Mê? Y Không Muốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook