Chương 5:
Lộc Bát Kim
02/09/2023
“Biểu... Lục điện hạ, ngài tới rất đúng lúc.” La Tất đứng lên rồi chỉ vào Cố Nguyệt Khâm nói: “Là thế này, ta vừa mới từ trong cung đi ra thì thấy bằng hữu của ta bị người này hắt nước bẩn, bằng hữu ta không làm gì gã cả!”
Bằng hữu của La Tất với gã ta chắc cũng là cá mè một lứa.
Hạ Thiên Tiếu không cần tìm hiểu rõ cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Tuy rằng Cố Nguyệt Khâm không phải là người tốt lành gì nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động đi gây sự với người khác, lại càng không đi hắt nước bẩn hay đùa giỡn người khác. Gã ghét loại chuyện này nhất, sao có thể chủ động dính vào những chuyện này chứ.
Hạ Thiên Tiếu kéo rèm che xuống, không có ý định xuống xe.
Viên Viên thay y hỏi: “Vậy sao? Bằng hữu của ngươi đâu?”
Thường ngày bằng hữu của La Tất vẫn nghe La Tất nói khoác rằng biểu đệ của gã thế này thế kia.
Thế nên hôm nay gặp mặt, gã không hề tỏ ra tôn kính với hoàng tử, thậm chí còn hơi khinh thường.
“Biểu... À không, Lục hoàng tử.” Một nam tử đứng ra, hành lễ với Hạ Thiên Tiếu: “Chính là tại hạ.”
Xuyên qua rèm che mỏng có thể thấy một thân ảnh gầy như gậy trúc, một bộ dáng thường thường không có gì đặc biệt.
Tốt xấu gì La Tất cũng xem như một mỹ nam, không hiểu vì sao lại chơi cùng gã này.
Ở trong xe, mặt Hạ Thiên Tiếu không có cảm xúc gì, nhưng lời nói ra lại mang theo ý cười khẽ: “Biểu gì cơ?”
Rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng ẩn đầy sát khí.
Khí thế gã ta dần yếu đi, ho khan một tiếng rồi nói: “Thực ra chỉ là hiểu lầm, theo thảo dân thì không bằng bỏ qua chuyện này...”
“Ai bảo là hiểu lầm! Rõ ràng là ta nhìn thấy ngươi sờ người ta!” Một người trong đám đông hô lên.
Hạ Thiên Tiếu kéo rèm xe lên, dân chúng lập tức im lặng.
Bởi vì kinh ngạc khi thấy diện mạo của Hạ Thiên Tiếu.
Người ta hay nói tâm sinh tướng, nhưng Lục hoàng tử không có một chút hung ác nào, một người đẹp như vậy, nhìn qua có một chút sát khí khiến người ta không dám trêu chọc.
Hơn nữa, ở giữa lông mày y mang theo một tia ánh sáng nhu hòa, dù nhìn thoáng qua cũng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Không chỉ khiến lòng người khoan khoái, mà còn khiến tâm rung động.
Nhưng Hạ Thiên Tiếu vén rèm lên rồi lại lập tức thả xuống, căn bản là chưa kịp nhìn ngắm kĩ, nên ánh mắt mọi người vẫn lưu luyến dừng lại ở màn xe.
Cố Nguyệt Khâm cũng nhìn thấy.
Bản thân gã cũng đã đẹp lắm rồi, nhưng vẻ đẹp ấy chỉ mang đến cho gã những bất hạnh và nguyền rủa. Thế nên khi mọi người xung quanh cảm thán thì gã lại cười lạnh trong lòng.
Nhưng gã sợ làm lộ nét mặt mỉa mai châm chọc nên lại cúi đầu xuống thấp hơn chút nữa.
Lúc này lại có người thứ hai mở miệng nói: “Mọi người đều nhìn thấy hết, ngươi còn định chối cãi! Vừa rồi thì cũng thôi đi, bây giờ có Lục hoàng tử ở đây, ngươi còn đổi trắng thay đen, thật là vô liêm sỉ quá rồi đấy.”
Công tử cây gậy trúc nóng nảy cãi lại: “Ai nói, có gan thì đứng ra đây!”
Có ai ngu đâu mà đứng ra.
Ngay sau đó, người thứ ba, người thứ tư nói: “Ngươi đúng là cực kì vô liêm sỉ!”
“Không phải chỉ có một người muốn mắng ngươi! Mà là tất cả mọi người đứng ở đây!”
Hiện tại rốt cuộc đã chọc giận nhiều người.
Chỉ có mỗi Cố Nguyệt Khâm chưa nói lời nào.
Hạ Thiên Tiếu thấy gã đứng ở giữa đám đông, đầu cúi thấp, quả thực là vô cùng đáng thương.
Khó trách vì sao nguyên chủ lại thông cảm cho gã, thậm chí năm lần bảy lượt giúp đỡ gã.
Ngay khi âm thanh dân chúng oán giận ngày càng lớn, công tử cây gậy trúc bỗng nhiên hô to: “Các ngươi biết gã là ai không? Gã là con tin đến từ nước Mẫn, không phải con dân nước ta!”
Trong nháy mắt tất cả đều yên lặng.
Cảm giác trào phúng trong lòng Cố Nguyệt Khâm ngày càng tăng lên.
Khi còn bé gã đã bị đưa tới Đại Hạ, dù đã sinh sống ở đây mười mấy năm rồi nhưng vẫn không hòa hợp với nơi này.
Đơn giản là dòng máu chảy trong người gã và những người ở đây khác nhau, gã không thuộc về nơi này, người ở đây cho rằng gã có quê hương của mình - mà đúng là như thế.
Nhưng điều châm chọc là, thời gian gã sinh hoạt ở đây gấp bao nhiêu lần so với ở quê hương mình.
Sống ở đây giống như mũi đao liếm máu, nếu quan hệ giữa hai nước tốt đẹp thì gã là khách quý của Đại Hạ, còn nếu quan hệ hai nước tan vỡ thì nơi này không khác gì nhà tù với gã.
Thời gian gần đây, hai nước giương cung bạt kiếm, tình hình không khả quan.
Mỗi khi có người giúp đỡ gã, sau khi nghe nói gã là con tin thì liền thay đổi thái độ, tựa như gã là hồng thủy mãnh thú.
Gã đã có thể tưởng tượng được hành động tiếp theo của những người này rồi.
Cảm thấy đen đủi, nhổ ra một ngụm nước bọt.
“Vậy thì làm sao?”
Từ đầu đến cuối Hạ Thiên Tiếu chỉ mới nói một câu, đột nhiên lại mở miệng.
Cố Nguyệt Khâm lập tức ngẩng đầu lên.
Hạ Thiên Tiếu ung dung nói: “Ngươi làm sai trước, theo luật lệ của Đại Hạ, ngươi vô cớ gây chuyện nên bị giam ba ngày. Còn người kia không phải con dân Đại Hạ nên không thể áp dụng luật pháp nước ta được. Người đâu?”
Công tử cây gậy trúc sửng sốt.
Dân chúng cũng ngây ngốc một chút, ngay sau đó liền nói lớn: “Nhốt lại! Nhốt gã ta đi!”
Vẻ giả vờ kính trọng với Hạ Thiên Tiếu hoàn toàn biến mất, công tử cây gậy trúc vội vã tiến lên phía trước, gào lên: “Vì sao lại thế?! Ta không phục!”
“To gan! Dám vô lễ với Lục hoàng tử!” Thị vệ rút đao ra cản lại.
Hạ Thiên Tiếu lại nhẹ nhàng nói: “Mạo phạm Hoàng Tử, tội thêm một bậc, ngươi đưa gã đến quan phủ thì nói là Lục hoàng tử đưa tới.”
Toàn thân người nọ cứng đờ, giờ mới biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Đây chính là Lục hoàng tử! Thường ngày gã nghe La Tất gọi biểu đệ thì thôi đi, còn gã là ai chứ?!
Còn La Tất thì đã trợn tròn mắt không tin.
Cuối cùng gã cũng ý thức được, biểu đệ này... đúng là thay đổi rồi.
Sau khi công tử cây trúc kia bị kéo đi, hai chân La Tất nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu không thèm quan tâm đến gã, nói với mã phu: “Về cung.”
“Đợi một chút!”
m thanh này rất xa lạ, nhưng Hạ Thiên Tiếu không cần vén rèm lên cũng biết là ai, y không muốn có quan hệ gì với Cố Nguyệt Khâm, vừa rồi nói như vậy chỉ là không ưa hành vi như thế.
Mã phu không vung roi ngựa nữa, chờ Hạ Thiên Tiếu ra lệnh.
Hạ Thiên Tiếu nói: ‘Không cần để ý, về cung đi.”
Trong tiếng ồn ào náo loạn, xe ngựa chạy về phía hoàng cung.
Cố Nguyệt Khâm đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn theo.
Bên tai là tiếng bàn luận của dân chúng.
“Không ngờ Lục hoàng tử không giống như lời đồn nha, tính cách không tệ lắm.”
“Tính tình thì không rõ lắm, nhưng rất công bằng chính trực, nếu Lục hoàng tử làm quan thì nhất định sẽ được thường dân chúng ta yêu quý.”
“Ngài còn rất đẹp nữa!”
Công bằng chính trực? Được yêu quý?
Trong mắt Cố Nguyệt Khâm tràn đầy ưu tư.
Gã ghét nhất những người ra vẻ đồng cảm với mình, điều này sẽ khiến gã thấy cực kỳ nhục nhã và phẫn nộ.
Nhưng Lục hoàng tử này không hề lộ ra vẻ đồng cảm gì, xe ngựa là bị bắt dừng lại, án kiện là bị bắt phải xét xử, cả người ung dung tự tại, một câu tạ ơn cũng không cần, thậm chí không muốn dừng xe vì gã.
Cảm giác bị sỉ nhục còn chưa nhen nhóm đã bị sự khó hiểu đánh tan.
Đúng lúc này, mọi người bên cạnh Cố Nguyệt Khâm tản ra, lẩm bẩm: “Thế mà là người nước Mẫn, nghe nói mấy ngày gần đây người nước Mẫn trà trộn vào Đại Hạ, trộm trâu với dê mà chúng ta chăn nuôi.”
“Không chỉ như vậy, ta còn nghe nói nữ nhân ở đấy sống không bằng chết, như món hàng hóa bị mua bán khắp nơi, chậc chậc, đúng là kinh khủng mà.”
Cố Nguyệt Khâm không có bất ngờ chút nào.
Gã cắn răng nhìn theo hướng xe ngựa chở Hạ Thiên Tiếu, yên lặng nắm chặt tay.
Bằng hữu của La Tất với gã ta chắc cũng là cá mè một lứa.
Hạ Thiên Tiếu không cần tìm hiểu rõ cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Tuy rằng Cố Nguyệt Khâm không phải là người tốt lành gì nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động đi gây sự với người khác, lại càng không đi hắt nước bẩn hay đùa giỡn người khác. Gã ghét loại chuyện này nhất, sao có thể chủ động dính vào những chuyện này chứ.
Hạ Thiên Tiếu kéo rèm che xuống, không có ý định xuống xe.
Viên Viên thay y hỏi: “Vậy sao? Bằng hữu của ngươi đâu?”
Thường ngày bằng hữu của La Tất vẫn nghe La Tất nói khoác rằng biểu đệ của gã thế này thế kia.
Thế nên hôm nay gặp mặt, gã không hề tỏ ra tôn kính với hoàng tử, thậm chí còn hơi khinh thường.
“Biểu... À không, Lục hoàng tử.” Một nam tử đứng ra, hành lễ với Hạ Thiên Tiếu: “Chính là tại hạ.”
Xuyên qua rèm che mỏng có thể thấy một thân ảnh gầy như gậy trúc, một bộ dáng thường thường không có gì đặc biệt.
Tốt xấu gì La Tất cũng xem như một mỹ nam, không hiểu vì sao lại chơi cùng gã này.
Ở trong xe, mặt Hạ Thiên Tiếu không có cảm xúc gì, nhưng lời nói ra lại mang theo ý cười khẽ: “Biểu gì cơ?”
Rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng ẩn đầy sát khí.
Khí thế gã ta dần yếu đi, ho khan một tiếng rồi nói: “Thực ra chỉ là hiểu lầm, theo thảo dân thì không bằng bỏ qua chuyện này...”
“Ai bảo là hiểu lầm! Rõ ràng là ta nhìn thấy ngươi sờ người ta!” Một người trong đám đông hô lên.
Hạ Thiên Tiếu kéo rèm xe lên, dân chúng lập tức im lặng.
Bởi vì kinh ngạc khi thấy diện mạo của Hạ Thiên Tiếu.
Người ta hay nói tâm sinh tướng, nhưng Lục hoàng tử không có một chút hung ác nào, một người đẹp như vậy, nhìn qua có một chút sát khí khiến người ta không dám trêu chọc.
Hơn nữa, ở giữa lông mày y mang theo một tia ánh sáng nhu hòa, dù nhìn thoáng qua cũng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Không chỉ khiến lòng người khoan khoái, mà còn khiến tâm rung động.
Nhưng Hạ Thiên Tiếu vén rèm lên rồi lại lập tức thả xuống, căn bản là chưa kịp nhìn ngắm kĩ, nên ánh mắt mọi người vẫn lưu luyến dừng lại ở màn xe.
Cố Nguyệt Khâm cũng nhìn thấy.
Bản thân gã cũng đã đẹp lắm rồi, nhưng vẻ đẹp ấy chỉ mang đến cho gã những bất hạnh và nguyền rủa. Thế nên khi mọi người xung quanh cảm thán thì gã lại cười lạnh trong lòng.
Nhưng gã sợ làm lộ nét mặt mỉa mai châm chọc nên lại cúi đầu xuống thấp hơn chút nữa.
Lúc này lại có người thứ hai mở miệng nói: “Mọi người đều nhìn thấy hết, ngươi còn định chối cãi! Vừa rồi thì cũng thôi đi, bây giờ có Lục hoàng tử ở đây, ngươi còn đổi trắng thay đen, thật là vô liêm sỉ quá rồi đấy.”
Công tử cây gậy trúc nóng nảy cãi lại: “Ai nói, có gan thì đứng ra đây!”
Có ai ngu đâu mà đứng ra.
Ngay sau đó, người thứ ba, người thứ tư nói: “Ngươi đúng là cực kì vô liêm sỉ!”
“Không phải chỉ có một người muốn mắng ngươi! Mà là tất cả mọi người đứng ở đây!”
Hiện tại rốt cuộc đã chọc giận nhiều người.
Chỉ có mỗi Cố Nguyệt Khâm chưa nói lời nào.
Hạ Thiên Tiếu thấy gã đứng ở giữa đám đông, đầu cúi thấp, quả thực là vô cùng đáng thương.
Khó trách vì sao nguyên chủ lại thông cảm cho gã, thậm chí năm lần bảy lượt giúp đỡ gã.
Ngay khi âm thanh dân chúng oán giận ngày càng lớn, công tử cây gậy trúc bỗng nhiên hô to: “Các ngươi biết gã là ai không? Gã là con tin đến từ nước Mẫn, không phải con dân nước ta!”
Trong nháy mắt tất cả đều yên lặng.
Cảm giác trào phúng trong lòng Cố Nguyệt Khâm ngày càng tăng lên.
Khi còn bé gã đã bị đưa tới Đại Hạ, dù đã sinh sống ở đây mười mấy năm rồi nhưng vẫn không hòa hợp với nơi này.
Đơn giản là dòng máu chảy trong người gã và những người ở đây khác nhau, gã không thuộc về nơi này, người ở đây cho rằng gã có quê hương của mình - mà đúng là như thế.
Nhưng điều châm chọc là, thời gian gã sinh hoạt ở đây gấp bao nhiêu lần so với ở quê hương mình.
Sống ở đây giống như mũi đao liếm máu, nếu quan hệ giữa hai nước tốt đẹp thì gã là khách quý của Đại Hạ, còn nếu quan hệ hai nước tan vỡ thì nơi này không khác gì nhà tù với gã.
Thời gian gần đây, hai nước giương cung bạt kiếm, tình hình không khả quan.
Mỗi khi có người giúp đỡ gã, sau khi nghe nói gã là con tin thì liền thay đổi thái độ, tựa như gã là hồng thủy mãnh thú.
Gã đã có thể tưởng tượng được hành động tiếp theo của những người này rồi.
Cảm thấy đen đủi, nhổ ra một ngụm nước bọt.
“Vậy thì làm sao?”
Từ đầu đến cuối Hạ Thiên Tiếu chỉ mới nói một câu, đột nhiên lại mở miệng.
Cố Nguyệt Khâm lập tức ngẩng đầu lên.
Hạ Thiên Tiếu ung dung nói: “Ngươi làm sai trước, theo luật lệ của Đại Hạ, ngươi vô cớ gây chuyện nên bị giam ba ngày. Còn người kia không phải con dân Đại Hạ nên không thể áp dụng luật pháp nước ta được. Người đâu?”
Công tử cây gậy trúc sửng sốt.
Dân chúng cũng ngây ngốc một chút, ngay sau đó liền nói lớn: “Nhốt lại! Nhốt gã ta đi!”
Vẻ giả vờ kính trọng với Hạ Thiên Tiếu hoàn toàn biến mất, công tử cây gậy trúc vội vã tiến lên phía trước, gào lên: “Vì sao lại thế?! Ta không phục!”
“To gan! Dám vô lễ với Lục hoàng tử!” Thị vệ rút đao ra cản lại.
Hạ Thiên Tiếu lại nhẹ nhàng nói: “Mạo phạm Hoàng Tử, tội thêm một bậc, ngươi đưa gã đến quan phủ thì nói là Lục hoàng tử đưa tới.”
Toàn thân người nọ cứng đờ, giờ mới biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Đây chính là Lục hoàng tử! Thường ngày gã nghe La Tất gọi biểu đệ thì thôi đi, còn gã là ai chứ?!
Còn La Tất thì đã trợn tròn mắt không tin.
Cuối cùng gã cũng ý thức được, biểu đệ này... đúng là thay đổi rồi.
Sau khi công tử cây trúc kia bị kéo đi, hai chân La Tất nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu không thèm quan tâm đến gã, nói với mã phu: “Về cung.”
“Đợi một chút!”
m thanh này rất xa lạ, nhưng Hạ Thiên Tiếu không cần vén rèm lên cũng biết là ai, y không muốn có quan hệ gì với Cố Nguyệt Khâm, vừa rồi nói như vậy chỉ là không ưa hành vi như thế.
Mã phu không vung roi ngựa nữa, chờ Hạ Thiên Tiếu ra lệnh.
Hạ Thiên Tiếu nói: ‘Không cần để ý, về cung đi.”
Trong tiếng ồn ào náo loạn, xe ngựa chạy về phía hoàng cung.
Cố Nguyệt Khâm đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn theo.
Bên tai là tiếng bàn luận của dân chúng.
“Không ngờ Lục hoàng tử không giống như lời đồn nha, tính cách không tệ lắm.”
“Tính tình thì không rõ lắm, nhưng rất công bằng chính trực, nếu Lục hoàng tử làm quan thì nhất định sẽ được thường dân chúng ta yêu quý.”
“Ngài còn rất đẹp nữa!”
Công bằng chính trực? Được yêu quý?
Trong mắt Cố Nguyệt Khâm tràn đầy ưu tư.
Gã ghét nhất những người ra vẻ đồng cảm với mình, điều này sẽ khiến gã thấy cực kỳ nhục nhã và phẫn nộ.
Nhưng Lục hoàng tử này không hề lộ ra vẻ đồng cảm gì, xe ngựa là bị bắt dừng lại, án kiện là bị bắt phải xét xử, cả người ung dung tự tại, một câu tạ ơn cũng không cần, thậm chí không muốn dừng xe vì gã.
Cảm giác bị sỉ nhục còn chưa nhen nhóm đã bị sự khó hiểu đánh tan.
Đúng lúc này, mọi người bên cạnh Cố Nguyệt Khâm tản ra, lẩm bẩm: “Thế mà là người nước Mẫn, nghe nói mấy ngày gần đây người nước Mẫn trà trộn vào Đại Hạ, trộm trâu với dê mà chúng ta chăn nuôi.”
“Không chỉ như vậy, ta còn nghe nói nữ nhân ở đấy sống không bằng chết, như món hàng hóa bị mua bán khắp nơi, chậc chậc, đúng là kinh khủng mà.”
Cố Nguyệt Khâm không có bất ngờ chút nào.
Gã cắn răng nhìn theo hướng xe ngựa chở Hạ Thiên Tiếu, yên lặng nắm chặt tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.