Chương 28: TẦNG 1
Nguyệt Tử Vô Tâm
19/02/2022
“Mịa nhiệm vụ gì khó thế! Chẳng khác nào tự tìm đường chết!” Vương lẩm bẩm.
“Yên tâm, hệ thống không phải vô duyên vô cớ ra nhiệm vụ, tất cả đều đã được tính toán, tỉ lệ tử vong khi làm nhiệm vụ của hệ thống khá thấp!” Hồn Tháp lên tiếng đáp.
“Thế làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ đây?”
“Ngươi có nhớ khi đột phá Chiến Giả đã mở ra được tầng 1 của Cửu Tâng Vạn Thư Tháp không?”
“Nhớ! Tầng 1 của tháp có gì đặc biệt à?”
“Tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp có khả năng chứa sinh vật sống. Tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp hoạt động cũng giống như một không gian pháp bảo nhưng không thể bị thần thức của võ giả khác phát hiện, kể cả Chiến Thần! Hơn nữa tầng 1 còn dự chữ một lượng chiến khí lớn nó có thể bổ sung cấp tốc vào người của ngươi với một ý niệm nhưng phải tốn điểm hệ thống mới có thể sử dụng! Ở cấp Chiến Giả cần 100 điểm hệ thống mới có thể hồi phục đầy đủ chiến khí của ngươi!”
Vương gật đầu cảm thán về khả năng của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp, nhưng cho dù có khả năng chứa sinh vật sống thì việc thoát ra cũng là vấn đề rất khó a!
“Mà làm cách nào để vào được Cửu Tầng Vạn Thư Tháp đây?” Dừng lại một chút, Vương hỏi thêm.
“Cửu Tầng Vạn Thư Tháp đã tương thông với suy nghĩ của ngươi, chỉ cần một ý niệm là có thể tiến vào!”
Ý niệm vừa động, Vương đã tiến vào bên trong tầng 1 Cửu Tầng Vạn Thư Tháp. Bên trong chỉ là một mảnh không gian màu tím đen huyền ảo, hay đúng hơn là một vùng tinh không bên trên có những tia thất sắc huyễn cực uốn lượn như những dãi lụa cùng những ngôi sao điểm lên xung quanh tạo ra cảnh tượng huyền diệu tuyệt hảo. Ở giữa có một bức tranh trôi nổi sống động, đúng hơn là nó đang chuyển động, bên trên bức tranh đó có một hư ảnh không rõ khuôn mặt một thân hắc bào cầm thanh đại kiếm trảm ra một đường kiếm mạnh mẽ chẻ đôi người đối diện, dù chỉ là tranh nhưng Vương cũng cảm nhận được sức huỷ diệt của nó, cảm giác như chỉ với một kiếm liền có thể huỷ diệt thiên địa vậy. Nhưng đường kiếm đó rất giống…
“Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân!” Vương thốt lên.
Bây giờ Vương mới để ý nơi hắn đang ngồi là một hòn đảo khá rộng trôi nổi giữa vô tận tinh không.
Thở dài, Vương vắt óc suy nghĩ kế sách, tu vi của hắn vẫn chỉ là nhị tinh Chiến Giả, trong khi nhóm côn đồ Tịnh Thất Bồng Lai đều là Chiến Giả trở lên, thậm chí còn có một tên Chiến Linh, không cẩn thận liền mất mạng như chơi a!
…
Cách Tửu Lộ Quán 10 dặm.
Tại một hang động vắng vẻ. Lúc này ngoài cửa hang có xác một con Hắc Hùng to lớn bị ba tên đầu trọc xẻ thịt ra nướng.
“Quả hàng lần này thật tốt nha! Đảm bảo “Ông nội” sẽ rất thích cho xem. Nếu bắt được cả con chị nữa thì ngon!” Một trong năm tên đầu trọc lên tiếng.
“Mô phật, đệ bị tinh trùng lên não à? Bà chị của con hàng này là Chiến Linh đấy! Nếu không phải con hàng này có chút đặc thù thì ta cũng không dám làm!” Ngay lập tức hắn bị một tên mắng xối xả vào mặt.
“Có chút đặc thù?” Tên này khó hiểu hỏi.
“Ta không biết! Đại sư huynh chỉ nói rằng bằng mọi giá phải bắt được con bé này! Vì nó mà ta phải tốn cả đống tiền mua chuộc bọn trong tửu quán mới có thể dễ dàng như vậy!”
Trong hang động, một nam tử hèn mọn cổ đeo chuổi hạt châu, đầu trọc, mặc một bộ áo màu đen. Hắn nở một nụ cười bỉ ổi, xoa xoa hai tay từ từ tiến tới trong góc hang động. Ở đó có một cô gái đang bị trói, thấy tên đầu trọc tiến đến, nàng dơ chân định phản kháng.
“Rầm!”
Tên nam tử bị đạp văng thẳng vào tường, chật vật té xuống. Hắn đứng dậy, đằng đằng sát khí nhìn vào người vừa mới đá hắn, hắn có thể cảm nhận bàn chân đó rất to, không phải là bàn chân của một thiếu nữ. Nhưng nhanh chóng vẻ sát khí trên mặt hắn biến mất mà thay vào đó là vẻ nịnh nọt.
“Đại sư huynh!”
Bước vô là một tên sư, ngũ quan thân thiện dễ có cảm tình mặt mày sáng sủa lễ độ cũng chính bởi diện mạo như vậy hắn lừa được lòng tin vô số người.
Không quan tâm đến tên đó, người được gọi là đại sư huynh tiến lại chỗ cô gái, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Vị nữ thí chủ bị tên kia làm cho sợ sao?”
“Các ngươi đừng lại đây, tỷ tỷ sắp đến cứu ta rồi!” Cô nàng run sợ lên tiếng.
“Cứu? Ngươi mơ sao, làm gì biết bọn ta ở đâu mà tới cứu ngươi! Ha…ha…” Giọng nói của tên vừa bị đạp hắn tràn ngập trêu tức.
“Có lẽ không có cơ hội đó a!” Tên đại sư huynh thong dong nhẹ nhàng nói nhưng lại mang tới một nỗi sợ vô hình.
“Nhị sư đệ ra đây ta nói chuyện!” Dừng lại một chút, hắn quay sang tên đầu trọc vừa bị đạp bay nói.
Vừa bước ra ngoài tên đầu trọc đã lên tiếng ngay:
“Đại sư huynh sao lại đá đệ?”
“Đệ bị ngu à? Con bé này là do “Ông nội” yêu cầu mang đến! Nếu nó bị mất một cọng lông nào, toàn bộ chúng ta đều không yên ổn đâu!” Hắn tức giận mắng xối xả vào tên đầu trọc.
“Sư huynh, đệ xin lỗi!”
“Kêu bọn kia ăn xong nghỉ ngơi đi mai xuất phát sớm!”
“Vâng!”
Ban đầu, tên đại sư huynh định thong thả đi về, nhưng hắn bỗng nhận được tin báo là có một tên biết tung tích bọn hắn nên phải nhanh chóng xuất phát. Theo như thông tin người kia chỉ là Chiến Sư nhưng vẫn phải đề phòng.
“Yên tâm, hệ thống không phải vô duyên vô cớ ra nhiệm vụ, tất cả đều đã được tính toán, tỉ lệ tử vong khi làm nhiệm vụ của hệ thống khá thấp!” Hồn Tháp lên tiếng đáp.
“Thế làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ đây?”
“Ngươi có nhớ khi đột phá Chiến Giả đã mở ra được tầng 1 của Cửu Tâng Vạn Thư Tháp không?”
“Nhớ! Tầng 1 của tháp có gì đặc biệt à?”
“Tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp có khả năng chứa sinh vật sống. Tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp hoạt động cũng giống như một không gian pháp bảo nhưng không thể bị thần thức của võ giả khác phát hiện, kể cả Chiến Thần! Hơn nữa tầng 1 còn dự chữ một lượng chiến khí lớn nó có thể bổ sung cấp tốc vào người của ngươi với một ý niệm nhưng phải tốn điểm hệ thống mới có thể sử dụng! Ở cấp Chiến Giả cần 100 điểm hệ thống mới có thể hồi phục đầy đủ chiến khí của ngươi!”
Vương gật đầu cảm thán về khả năng của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp, nhưng cho dù có khả năng chứa sinh vật sống thì việc thoát ra cũng là vấn đề rất khó a!
“Mà làm cách nào để vào được Cửu Tầng Vạn Thư Tháp đây?” Dừng lại một chút, Vương hỏi thêm.
“Cửu Tầng Vạn Thư Tháp đã tương thông với suy nghĩ của ngươi, chỉ cần một ý niệm là có thể tiến vào!”
Ý niệm vừa động, Vương đã tiến vào bên trong tầng 1 Cửu Tầng Vạn Thư Tháp. Bên trong chỉ là một mảnh không gian màu tím đen huyền ảo, hay đúng hơn là một vùng tinh không bên trên có những tia thất sắc huyễn cực uốn lượn như những dãi lụa cùng những ngôi sao điểm lên xung quanh tạo ra cảnh tượng huyền diệu tuyệt hảo. Ở giữa có một bức tranh trôi nổi sống động, đúng hơn là nó đang chuyển động, bên trên bức tranh đó có một hư ảnh không rõ khuôn mặt một thân hắc bào cầm thanh đại kiếm trảm ra một đường kiếm mạnh mẽ chẻ đôi người đối diện, dù chỉ là tranh nhưng Vương cũng cảm nhận được sức huỷ diệt của nó, cảm giác như chỉ với một kiếm liền có thể huỷ diệt thiên địa vậy. Nhưng đường kiếm đó rất giống…
“Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân!” Vương thốt lên.
Bây giờ Vương mới để ý nơi hắn đang ngồi là một hòn đảo khá rộng trôi nổi giữa vô tận tinh không.
Thở dài, Vương vắt óc suy nghĩ kế sách, tu vi của hắn vẫn chỉ là nhị tinh Chiến Giả, trong khi nhóm côn đồ Tịnh Thất Bồng Lai đều là Chiến Giả trở lên, thậm chí còn có một tên Chiến Linh, không cẩn thận liền mất mạng như chơi a!
…
Cách Tửu Lộ Quán 10 dặm.
Tại một hang động vắng vẻ. Lúc này ngoài cửa hang có xác một con Hắc Hùng to lớn bị ba tên đầu trọc xẻ thịt ra nướng.
“Quả hàng lần này thật tốt nha! Đảm bảo “Ông nội” sẽ rất thích cho xem. Nếu bắt được cả con chị nữa thì ngon!” Một trong năm tên đầu trọc lên tiếng.
“Mô phật, đệ bị tinh trùng lên não à? Bà chị của con hàng này là Chiến Linh đấy! Nếu không phải con hàng này có chút đặc thù thì ta cũng không dám làm!” Ngay lập tức hắn bị một tên mắng xối xả vào mặt.
“Có chút đặc thù?” Tên này khó hiểu hỏi.
“Ta không biết! Đại sư huynh chỉ nói rằng bằng mọi giá phải bắt được con bé này! Vì nó mà ta phải tốn cả đống tiền mua chuộc bọn trong tửu quán mới có thể dễ dàng như vậy!”
Trong hang động, một nam tử hèn mọn cổ đeo chuổi hạt châu, đầu trọc, mặc một bộ áo màu đen. Hắn nở một nụ cười bỉ ổi, xoa xoa hai tay từ từ tiến tới trong góc hang động. Ở đó có một cô gái đang bị trói, thấy tên đầu trọc tiến đến, nàng dơ chân định phản kháng.
“Rầm!”
Tên nam tử bị đạp văng thẳng vào tường, chật vật té xuống. Hắn đứng dậy, đằng đằng sát khí nhìn vào người vừa mới đá hắn, hắn có thể cảm nhận bàn chân đó rất to, không phải là bàn chân của một thiếu nữ. Nhưng nhanh chóng vẻ sát khí trên mặt hắn biến mất mà thay vào đó là vẻ nịnh nọt.
“Đại sư huynh!”
Bước vô là một tên sư, ngũ quan thân thiện dễ có cảm tình mặt mày sáng sủa lễ độ cũng chính bởi diện mạo như vậy hắn lừa được lòng tin vô số người.
Không quan tâm đến tên đó, người được gọi là đại sư huynh tiến lại chỗ cô gái, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Vị nữ thí chủ bị tên kia làm cho sợ sao?”
“Các ngươi đừng lại đây, tỷ tỷ sắp đến cứu ta rồi!” Cô nàng run sợ lên tiếng.
“Cứu? Ngươi mơ sao, làm gì biết bọn ta ở đâu mà tới cứu ngươi! Ha…ha…” Giọng nói của tên vừa bị đạp hắn tràn ngập trêu tức.
“Có lẽ không có cơ hội đó a!” Tên đại sư huynh thong dong nhẹ nhàng nói nhưng lại mang tới một nỗi sợ vô hình.
“Nhị sư đệ ra đây ta nói chuyện!” Dừng lại một chút, hắn quay sang tên đầu trọc vừa bị đạp bay nói.
Vừa bước ra ngoài tên đầu trọc đã lên tiếng ngay:
“Đại sư huynh sao lại đá đệ?”
“Đệ bị ngu à? Con bé này là do “Ông nội” yêu cầu mang đến! Nếu nó bị mất một cọng lông nào, toàn bộ chúng ta đều không yên ổn đâu!” Hắn tức giận mắng xối xả vào tên đầu trọc.
“Sư huynh, đệ xin lỗi!”
“Kêu bọn kia ăn xong nghỉ ngơi đi mai xuất phát sớm!”
“Vâng!”
Ban đầu, tên đại sư huynh định thong thả đi về, nhưng hắn bỗng nhận được tin báo là có một tên biết tung tích bọn hắn nên phải nhanh chóng xuất phát. Theo như thông tin người kia chỉ là Chiến Sư nhưng vẫn phải đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.