Chương 401: Cành Khô
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
23/10/2021
“Còn may, còn may!”
Núp trong một góc nào đó, không muốn bại lộ thân phận thật trước mặt mọi người, Ngũ Bách Cân có chút kích động mà đánh giá nhóm cường giả Khai quang cảnh đánh đến khó phân ngươi ta phía trên cơ nghiệp của mình.
Một giây trước vẫn ghi hận bọn họ phá huỷ lầu gỗ mình tốn bao tâm huyết xây dựng, giờ khắc này, hắn lại vui mừng vì bọn họ tản uy áp khủng bố ra tứ phương!
“Lần sau sẽ không bao giờ cất giấu tiền tài khinh suất như thế nữa! Toàn bộ chúng nó đều là tiểu khả ái, là tiểu tình nhân của ta nha!”
Lặng lẽ tới gần địa huyệt, Ngũ Bách Cân đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy … tiền tệ trên mặt đất đang biến mất từng đống từng đống một, tốc độ cực nhanh khiến người ta tê dại cả da đầu, cướp bóc triệt để đến mức đau thấu tim gan.
Là ai!
Là ai trộm các bảo bối của ta?
Sau khi phát hiện sự thật, trái tim của Ngũ Bách Cân tức khắc chia năm xẻ bảy, 'tạch' một tiếng, máu nóng toàn thân vọt thẳng lên não!
“Súc sinh!”
Một đạo linh quang xẹt qua tâm trí, trước mắt hiện ra bóng người mặc áo khoác đen kia.
“Nhất định là ngươi, đồ chó chết! Lấy dược phấn hại ta, hiện tại lại trộm bạc của ta! Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi đây là muốn cho ta tuyệt hậu!”
“Nếu không lập tức dừng tay, ta nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn, không được chết tử tế nha nha nha!”
Hai con mắt toé máu, Ngũ Bách Cân thét chói tai lao như bay về phía cuồng phong mãnh liệt nhất.
Hối hận?
Chỉ hối hận thì xa mới đủ để hình dung tâm tình của Ngũ Bách Cân giây phút này, ngoại trừ tiền, bên trong nhà kho còn cất chứa vài món pháp bảo đáng giá nhất cuộc đời hắn. Đó chính là bí mật hắn che giấu suốt đời, là cội nguồn của giàu có, là bệ đỡ cho mộng tưởng, nếu cũng bị người khác cướp đi, hắn tuyệt đối sẽ mất nửa cái mạng!
“Ơ! Kia là tên gian thương lòng dạ hiểm độc? Nhìn qua, không giống tên mập mạp năm trăm cân lắm nha! Che mặt có ích lợi gì? Tên của ngươi, đã bị bản cô nương ghi tạc dưới đế giày rồi!”
Thấy một người mặc bạch y bịt mặt vừa phun máu vừa nhào về phía mình, Chân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát.
Thời gian mình có thể tàng hình hữu hạn, rất dễ bị người khác chú ý đến, vậy hẳn nên ra tay nhanh hơn chút.
Làm lơ lửa giận hừng hực của người lao tới, con ngươi Chân Tiểu Tiểu đảo tròn, tầm mắt nhanh chóng quét qua toàn trường.
Tiền rải đầy đất, có vàng bạc của phàm nhân, cũng có pháp tệ, linh tệ của tu sĩ … Tuy nhiên nàng vẫn luôn cảm thấy, dường như mình đã xem nhẹ thứ gì đó càng quan trọng.
Cái gì mới là trân bảo mà Ngũ Bách Cân thực sự để ý?
Đúng rồi!
Cành khô!
Trước khi cuốn đi vô số núi tiền, nàng từng thấy một cành khô màu đen bị tuỳ tiện vứt dưới đất, trên cành còn kết ra hai trái cây xám xịt teo tóp.
Vừa rồi bởi vì chỉ vội vàng lấy tiền nên không để đồ vật bình thường như vậy vào mắt, nhưng hiện tại tĩnh tâm suy ngẫm lại thấy có điều bất thường.
Ngũ Bách Cân là một tên có đam mê biến thái, thích chất đống tất cả những thứ đáng giá của mình ở nơi sâu nhất trong sào huyệt, sau đó một mình thưởng thức hưởng thụ. Với cái đặc tính của loài cự long ấy, thì đồ vật xuất hiện ở đây sao có thể là rác rưởi vô giá trị?
Không những không phải rác rưởi, nói không chừng, nó mới là vật đáng giá nhất trong cả đống tiền bạc, châu báu và pháp bảo!
Nhìn thấu ý đồ của Ngũ Bách Cân rồi, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu chợt lạnh, lập tức bỏ qua đống tiền còn thừa không nhiều, xoay người chạy nhanh về vị trí trong trí nhớ!
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!
Ngươi định làm gì?
Nhận thấy cuồng phong chuyển hướng, lòng có sở cảm Ngũ Bách Cân quay đầu lại, con ngươi trố lồi ra phát hiện, cành khô mình đặt trên đầu quả tim đột nhiên bị một bàn tay vô hình cuốn lên không trung.
Trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều đang chấn động!
Chứng kiến một màn này, ánh mắt Ngũ Bách Cân tức khắc tràn ngập điên cuồng, phảng phất thứ bị bắt lấy không phải nhánh cây mà chính là nhịp tim của hắn!
“Súc sinh! Ngươi dám!” Oán khí ngập trời!
Nếu ánh mắt có thể giết người, giây phút hiện tại Chân Tiểu Tiểu đã chết một trăm vạn lần.
Núp trong một góc nào đó, không muốn bại lộ thân phận thật trước mặt mọi người, Ngũ Bách Cân có chút kích động mà đánh giá nhóm cường giả Khai quang cảnh đánh đến khó phân ngươi ta phía trên cơ nghiệp của mình.
Một giây trước vẫn ghi hận bọn họ phá huỷ lầu gỗ mình tốn bao tâm huyết xây dựng, giờ khắc này, hắn lại vui mừng vì bọn họ tản uy áp khủng bố ra tứ phương!
“Lần sau sẽ không bao giờ cất giấu tiền tài khinh suất như thế nữa! Toàn bộ chúng nó đều là tiểu khả ái, là tiểu tình nhân của ta nha!”
Lặng lẽ tới gần địa huyệt, Ngũ Bách Cân đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy … tiền tệ trên mặt đất đang biến mất từng đống từng đống một, tốc độ cực nhanh khiến người ta tê dại cả da đầu, cướp bóc triệt để đến mức đau thấu tim gan.
Là ai!
Là ai trộm các bảo bối của ta?
Sau khi phát hiện sự thật, trái tim của Ngũ Bách Cân tức khắc chia năm xẻ bảy, 'tạch' một tiếng, máu nóng toàn thân vọt thẳng lên não!
“Súc sinh!”
Một đạo linh quang xẹt qua tâm trí, trước mắt hiện ra bóng người mặc áo khoác đen kia.
“Nhất định là ngươi, đồ chó chết! Lấy dược phấn hại ta, hiện tại lại trộm bạc của ta! Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi đây là muốn cho ta tuyệt hậu!”
“Nếu không lập tức dừng tay, ta nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn, không được chết tử tế nha nha nha!”
Hai con mắt toé máu, Ngũ Bách Cân thét chói tai lao như bay về phía cuồng phong mãnh liệt nhất.
Hối hận?
Chỉ hối hận thì xa mới đủ để hình dung tâm tình của Ngũ Bách Cân giây phút này, ngoại trừ tiền, bên trong nhà kho còn cất chứa vài món pháp bảo đáng giá nhất cuộc đời hắn. Đó chính là bí mật hắn che giấu suốt đời, là cội nguồn của giàu có, là bệ đỡ cho mộng tưởng, nếu cũng bị người khác cướp đi, hắn tuyệt đối sẽ mất nửa cái mạng!
“Ơ! Kia là tên gian thương lòng dạ hiểm độc? Nhìn qua, không giống tên mập mạp năm trăm cân lắm nha! Che mặt có ích lợi gì? Tên của ngươi, đã bị bản cô nương ghi tạc dưới đế giày rồi!”
Thấy một người mặc bạch y bịt mặt vừa phun máu vừa nhào về phía mình, Chân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát.
Thời gian mình có thể tàng hình hữu hạn, rất dễ bị người khác chú ý đến, vậy hẳn nên ra tay nhanh hơn chút.
Làm lơ lửa giận hừng hực của người lao tới, con ngươi Chân Tiểu Tiểu đảo tròn, tầm mắt nhanh chóng quét qua toàn trường.
Tiền rải đầy đất, có vàng bạc của phàm nhân, cũng có pháp tệ, linh tệ của tu sĩ … Tuy nhiên nàng vẫn luôn cảm thấy, dường như mình đã xem nhẹ thứ gì đó càng quan trọng.
Cái gì mới là trân bảo mà Ngũ Bách Cân thực sự để ý?
Đúng rồi!
Cành khô!
Trước khi cuốn đi vô số núi tiền, nàng từng thấy một cành khô màu đen bị tuỳ tiện vứt dưới đất, trên cành còn kết ra hai trái cây xám xịt teo tóp.
Vừa rồi bởi vì chỉ vội vàng lấy tiền nên không để đồ vật bình thường như vậy vào mắt, nhưng hiện tại tĩnh tâm suy ngẫm lại thấy có điều bất thường.
Ngũ Bách Cân là một tên có đam mê biến thái, thích chất đống tất cả những thứ đáng giá của mình ở nơi sâu nhất trong sào huyệt, sau đó một mình thưởng thức hưởng thụ. Với cái đặc tính của loài cự long ấy, thì đồ vật xuất hiện ở đây sao có thể là rác rưởi vô giá trị?
Không những không phải rác rưởi, nói không chừng, nó mới là vật đáng giá nhất trong cả đống tiền bạc, châu báu và pháp bảo!
Nhìn thấu ý đồ của Ngũ Bách Cân rồi, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu chợt lạnh, lập tức bỏ qua đống tiền còn thừa không nhiều, xoay người chạy nhanh về vị trí trong trí nhớ!
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!
Ngươi định làm gì?
Nhận thấy cuồng phong chuyển hướng, lòng có sở cảm Ngũ Bách Cân quay đầu lại, con ngươi trố lồi ra phát hiện, cành khô mình đặt trên đầu quả tim đột nhiên bị một bàn tay vô hình cuốn lên không trung.
Trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều đang chấn động!
Chứng kiến một màn này, ánh mắt Ngũ Bách Cân tức khắc tràn ngập điên cuồng, phảng phất thứ bị bắt lấy không phải nhánh cây mà chính là nhịp tim của hắn!
“Súc sinh! Ngươi dám!” Oán khí ngập trời!
Nếu ánh mắt có thể giết người, giây phút hiện tại Chân Tiểu Tiểu đã chết một trăm vạn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.