Chương 400: Đế Vương Biến Thành Khất Cái
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
23/10/2021
Nhân cơ hội đại chiến hỗn loạn đám người thi nhau thét chói tai, Chân Tiểu Tiểu lén lút đến gần chiến trường, tìm kiếm tăm tích của Phượng Khất Đan giữa đống đổ nát.
Bỏ qua Dương Diễm, trước tiên xử lý Ngũ Bách Cân, mục đích chính là muốn tìm thuốc cho Lý Thần Quang.
Vị dược sư lớn tuổi kia rõ ràng đang bận rộn tranh đoạt bình bột đan trắng với người khâc, không có thời gian thu hồi linh dược và tiên đan của mình.
Nhưng rất nhanh Chân Tiểu Tiểu đã kinh ngạc phát hiện, mình không tìm thấy cái viên Phượng Khất Đan đó.
Tại sao lại như vậy?
Đan đâu?
Ngay lúc nàng trợn mắt há hốc mồm, trên đỉnh đầu chợt bay tới một mảnh mây đen … Một tên bị đối thủ đánh đến mặt mũi bầm dập rồi hung hăng ném vào bãi bụi gỗ không khác gì một viên đạn thịt!
Oanh!
Đột nhiên không kịp phòng bị, một tiếng nổ lớn càng dữ dội hơn so với dự liệu bất ngờ vang lên.
Hả?
Cảm thấy mặt đất đang run rẩy một cách bất thường, Chân Tiểu Tiểu ngạc nhiên cúi đầu, giây tiếp theo……
Đại địa nứt toác, dưới chân nàng không còn vật chống đỡ, tính cả vụn gỗ và cát đá trong phạm vi trăm mét, toàn bộ đều sụp xuống phía dưới.
Hoá ra bên dưới lầu gỗ……
Có không gian khác!
Giống như sào huyệt của một con cự long tham lam!
Vô số pháp tệ linh tệ xa xỉ cứ bày ra trên mặt đất như thế, trân châu và đá quý lớn bằng nắm tay … tùy tiện lăn long lóc.
Trong nháy mắt, ánh sáng chúng nó toả ra đâm nhói đôi mắt thế nhân!
“Đây là … kho tiền của Ngũ Bách Cân!”
Giấu không được sự kinh ngạc trong lòng, Chân Tiểu Tiểu suýt nữa thì hét lên.
Ai có thể tưởng tượng, một ông chủ của hội giao dịch nho nhỏ lại có thể tích lũy được khối tài sản phong phú như vậy? So sánh với đám Chân long Thiếu tông, Chân hoàng tiên tử của tông môn cấp hai, quả thực còn giàu có hơn nhiều.
Phải ra sức làm việc cỡ nào? Phải nỗ lực kiếm tiền cỡ nào?
Buôn bán bao nhiêu đầu người? Chịu đựng bao nhiêu đêm không ngủ?
Giờ phút này, cho dù vẫn ghi hận Ngũ Bách Cân vô sỉ tiết lộ hành tung của mình, dưới đáy lòng Chân Tiểu Tiểu cũng không khỏi dâng lên một tia rung động, đồng thời tâm trí phác họa ra hình tượng của một thần giữ của.
Ngũ Bách Cân tuyệt đối là có niềm ham mê cùng hung cực ác với tiền tài.
Những tu sĩ bình thường, nếu nắm giữa số lượng lớn của cải như thế chắc chắn sẽ thu hết vào túi trữ vật, dốc lòng nâng niu trân quý, chỉ một mình hắn khác người.
Hắn thà rằng hao phí rất nhiều sức người sức của khai quật một huyệt động dưới lầu gỗ, cũng muốn bày ra toàn bộ bảo vật của mình.
Những đồng tiền chẳng phân biệt mới cũ đó, tất cả đều được mài sáng bóng. Có thể thấy, trong những đêm dài không người, vị chủ nhân từng một lần lại một lần dùng đầu ngón tay vuốt ve chúng nó, đếm kỹ số lượng chúng nó, thưởng thức ánh sáng say lòng người chúng nó phát ra giữa bóng tối.
Phàm là thời khắc như vậy, trong lòng Ngũ Bách Cân nhất định sẽ kích động nỗi niềm tự hào vô hạn, giống như đế vương vi hành nhân gian.
Diệt ha ha ha ha ha ha!
Nghĩ đến đây, Chân Tiểu Tiểu nhịn không được cuồng tiếu một trận dưới đáy lòng, nàng như ác lang đói khát hung hăng lao vùn vụt về nơi nguồn sáng.
Đế vương?
Hôm nay, ta muốn ngươi biến thành tên khất cái!
Đôi tay nàng cuốn lên cuồng phong, hoàn toàn xem nhẹ sự mỏi mệt trên thân thể khi liên tục dung hợp với chiến thú, nhân lúc người khác chưa kịp phản ứng lại, trước một bước cuốn đi châu báu và tiền tài chồng chất bốn phía.
Đám người Tam Đỉnh trưởng lão chỉ kinh ngạc cúi đầu nhìn thoáng qua kho tiền ngầm bị dư lực làm bại lộ, toàn bộ lực chú ý một lần nữa chuyển dời sang cuộc tranh đoạt bình dược.
Tới cấp bậc này của bọn họ rồi, pháp tệ chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi.
Đan phương cuồng hóa hoàn mỹ mới trợ giúp bọn họ vấn đỉnh Đông Linh, mới là tuyệt thế cơ duyên nhân sinh không thể bỏ lỡ.
Nhưng vẫn có một ít người qua đường tham lam mơ ước không thôi đống của cải dưới nền đất sụp đổ, tuy nhiên khi bọn hắn dũng mãnh tràn lên phía trước như ong vỡ tổ, lại trực tiếp bị chiến uy tràn ngập trên không trung lầu gỗ quét bay……
Hành động dưới uy áp của mười mấy vị cường giả Khai quang cần nguồn linh khí hùng hậu làm cơ sở, Trúc cơ nho nhỏ, Ngưng khí nho nhỏ … mà cũng muốn cướp tiền?
Phi!
Đó là mơ mộng hão huyền!
Bỏ qua Dương Diễm, trước tiên xử lý Ngũ Bách Cân, mục đích chính là muốn tìm thuốc cho Lý Thần Quang.
Vị dược sư lớn tuổi kia rõ ràng đang bận rộn tranh đoạt bình bột đan trắng với người khâc, không có thời gian thu hồi linh dược và tiên đan của mình.
Nhưng rất nhanh Chân Tiểu Tiểu đã kinh ngạc phát hiện, mình không tìm thấy cái viên Phượng Khất Đan đó.
Tại sao lại như vậy?
Đan đâu?
Ngay lúc nàng trợn mắt há hốc mồm, trên đỉnh đầu chợt bay tới một mảnh mây đen … Một tên bị đối thủ đánh đến mặt mũi bầm dập rồi hung hăng ném vào bãi bụi gỗ không khác gì một viên đạn thịt!
Oanh!
Đột nhiên không kịp phòng bị, một tiếng nổ lớn càng dữ dội hơn so với dự liệu bất ngờ vang lên.
Hả?
Cảm thấy mặt đất đang run rẩy một cách bất thường, Chân Tiểu Tiểu ngạc nhiên cúi đầu, giây tiếp theo……
Đại địa nứt toác, dưới chân nàng không còn vật chống đỡ, tính cả vụn gỗ và cát đá trong phạm vi trăm mét, toàn bộ đều sụp xuống phía dưới.
Hoá ra bên dưới lầu gỗ……
Có không gian khác!
Giống như sào huyệt của một con cự long tham lam!
Vô số pháp tệ linh tệ xa xỉ cứ bày ra trên mặt đất như thế, trân châu và đá quý lớn bằng nắm tay … tùy tiện lăn long lóc.
Trong nháy mắt, ánh sáng chúng nó toả ra đâm nhói đôi mắt thế nhân!
“Đây là … kho tiền của Ngũ Bách Cân!”
Giấu không được sự kinh ngạc trong lòng, Chân Tiểu Tiểu suýt nữa thì hét lên.
Ai có thể tưởng tượng, một ông chủ của hội giao dịch nho nhỏ lại có thể tích lũy được khối tài sản phong phú như vậy? So sánh với đám Chân long Thiếu tông, Chân hoàng tiên tử của tông môn cấp hai, quả thực còn giàu có hơn nhiều.
Phải ra sức làm việc cỡ nào? Phải nỗ lực kiếm tiền cỡ nào?
Buôn bán bao nhiêu đầu người? Chịu đựng bao nhiêu đêm không ngủ?
Giờ phút này, cho dù vẫn ghi hận Ngũ Bách Cân vô sỉ tiết lộ hành tung của mình, dưới đáy lòng Chân Tiểu Tiểu cũng không khỏi dâng lên một tia rung động, đồng thời tâm trí phác họa ra hình tượng của một thần giữ của.
Ngũ Bách Cân tuyệt đối là có niềm ham mê cùng hung cực ác với tiền tài.
Những tu sĩ bình thường, nếu nắm giữa số lượng lớn của cải như thế chắc chắn sẽ thu hết vào túi trữ vật, dốc lòng nâng niu trân quý, chỉ một mình hắn khác người.
Hắn thà rằng hao phí rất nhiều sức người sức của khai quật một huyệt động dưới lầu gỗ, cũng muốn bày ra toàn bộ bảo vật của mình.
Những đồng tiền chẳng phân biệt mới cũ đó, tất cả đều được mài sáng bóng. Có thể thấy, trong những đêm dài không người, vị chủ nhân từng một lần lại một lần dùng đầu ngón tay vuốt ve chúng nó, đếm kỹ số lượng chúng nó, thưởng thức ánh sáng say lòng người chúng nó phát ra giữa bóng tối.
Phàm là thời khắc như vậy, trong lòng Ngũ Bách Cân nhất định sẽ kích động nỗi niềm tự hào vô hạn, giống như đế vương vi hành nhân gian.
Diệt ha ha ha ha ha ha!
Nghĩ đến đây, Chân Tiểu Tiểu nhịn không được cuồng tiếu một trận dưới đáy lòng, nàng như ác lang đói khát hung hăng lao vùn vụt về nơi nguồn sáng.
Đế vương?
Hôm nay, ta muốn ngươi biến thành tên khất cái!
Đôi tay nàng cuốn lên cuồng phong, hoàn toàn xem nhẹ sự mỏi mệt trên thân thể khi liên tục dung hợp với chiến thú, nhân lúc người khác chưa kịp phản ứng lại, trước một bước cuốn đi châu báu và tiền tài chồng chất bốn phía.
Đám người Tam Đỉnh trưởng lão chỉ kinh ngạc cúi đầu nhìn thoáng qua kho tiền ngầm bị dư lực làm bại lộ, toàn bộ lực chú ý một lần nữa chuyển dời sang cuộc tranh đoạt bình dược.
Tới cấp bậc này của bọn họ rồi, pháp tệ chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi.
Đan phương cuồng hóa hoàn mỹ mới trợ giúp bọn họ vấn đỉnh Đông Linh, mới là tuyệt thế cơ duyên nhân sinh không thể bỏ lỡ.
Nhưng vẫn có một ít người qua đường tham lam mơ ước không thôi đống của cải dưới nền đất sụp đổ, tuy nhiên khi bọn hắn dũng mãnh tràn lên phía trước như ong vỡ tổ, lại trực tiếp bị chiến uy tràn ngập trên không trung lầu gỗ quét bay……
Hành động dưới uy áp của mười mấy vị cường giả Khai quang cần nguồn linh khí hùng hậu làm cơ sở, Trúc cơ nho nhỏ, Ngưng khí nho nhỏ … mà cũng muốn cướp tiền?
Phi!
Đó là mơ mộng hão huyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.