Chương 402: Xác Suất Một Phần Hai
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
24/10/2021
“Ngươi rốt cuộc là ai?! Bỉ nhân cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại ác độc như thế, muốn hại ta táng gia bại sản?!”
Hai mắt tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng Chân Tiểu Tiểu, nhưng biết rõ chính là nàng đang nắm giữ bảo bối của mình. Ngũ Bách Cân không tiếc thiêu đốt dương thọ hùng hổ nhào về phía nàng, tốc độ nhanh khiến hắn như một tia chớp màu trắng.
Không thù không oán?
Chân Tiểu Tiểu cười lạnh không ngừng, thầm nghĩ trong lòng: Nếu không phải Thần Quang sư điệt thay ta chắn tai, hiện tại bản cô nương chỉ sợ đã sớm bị Dương Diễm đập thành cái bánh bẹp, ngươi nói xem vậy có tính là mối thù sinh tử hay không?
Thấy Ngũ Bách Cân bay nhanh đến gần, động tác của Chân Tiểu Tiểu như điện, một chân quét ngang, vừa vặn đá mạnh lên ngực hắn!
“Bản cô nương phải nhìn cho thật kỹ, máu của tên gian thương nhà ngươi là đỏ, hay là đen?!”
Phốc!
Đột nhiên bị lực lớn công kích, Ngũ Bách Cân há hốc miệng máu tươi điên cuồng vẩy tứ tung, tuyệt không ngờ tới lực đạo của đối phương có thể mạnh như thế!
Thân thể hắn cong queo như con tôm, song ý chí phi thường lại thúc đẩy hắn bỏ qua đau đớn, ở nơi tuyệt cảnh và nguy cơ tử vong rình rập, bộc phát ra tiềm năng kinh người……
Tung lên một cái dây cột tóc màu trắng, trong chớp nhoáng, Ngũ Bách Cân cuốn đi một quả khô trên cành cây!
“Như vậy cũng được?”
Nhìn bóng người bị mình đá cho chật vật quay cuồng trong gió, biểu tình Chân Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi.
Tuy rằng căm thù nhân phẩm của Ngũ Bách Cân đến tận xương tuỷ, nhưng biết chấp niệm trong lòng hắn, nàng lại không thể không tán thưởng bội phục.
Người này, vì lợi ích, thật sự có thể không cần tính mạng!
Lần sau đối mặt với loại người vừa tàn nhẫn vừa không sợ chết như thế, hẳn phải cẩn thận hơn nữa, ví như … trước lúc đá thì không bại lộ cành khô trong không khí mà lập tức thu vào túi trữ vật mới đúng.
Âm thầm cảnh cáo bản thân, đòng thời Chân Tiểu Tiểu mở túi Phong Tuyết Hành Thuyền ra, để nhánh cây và quả khô trân quý vào.
Lại ngẩng đầu tìm kiếm tung tích của hắn.
Hả?
Có thứ gì đó ở đang quay cuồng trong gió?
Một vật nhỏ quấy rầy sự chú ý của Chân Tiểu Tiểu tới Ngũ Bách Cân.
Một đòn va chạm chính diện với đối thủ khiến Ngũ Bách Cân lâm vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Tên áo đen thần bí kia chẳng những có thể ẩn thân, mà sau khi dung hợp chiến thú đã có được tu vi Khai quang Hậu kỳ, cho dù mình có liều mạng như thế nào, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!
Hai quả khô trên nhánh cây, một quả chứa pháp bảo mình tích luỹ nhiều năm, một quả chứa bí mật quan trọng nhất cuộc đời này của hắn.
Hai trái cây có hình dáng giống nhau như đúc, hiện tại ngay chính hắn còn không rõ ràng lắm bên trong cái mình mới đoạt lại được, đến tột cùng là thứ gì?
Xác suất một phần hai.
Đánh cược!
Ôm quả khô, Ngũ Bách Cân vừa hộc máu vừa chật vật chạy trối chết.
Đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu tự do phiêu bạt theo gió.
Bên trái là Ngũ Bách Cân cắp quả chạy trốn, nhìn bộ dáng sợ hãi hấp tấp kia của hắn, quả đó nhất định vô cùng quan trọng. Mà ở phía bên phải, thì là một viên đan dược vì đòn tấn công vừa rồi quá nghiêm trọng nên rơi xuống từ vạt áo hắn, quay cuồng trong gió.
Đan này có màu sắc diễm lệ, bên trên lưu động một chiếc lông phượng hư ảo.
Phượng Khất Đan!
“Khó trách ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, hoá ra thời điểm lầu gỗ sụp, đã bị tên gian thương lòng dạ hiểm độc đó cuỗm mất!”
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng.
Không cần suy nghĩ, Chân Tiểu Tiểu lập tức lao tới Phượng Khất Đan đang càng lăn càng xa.
Thần Quang sư điệt bị thuật pháp phản phệ còn chờ nó cứu mạng đâu!
Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu bổ nhào về phía trước, khoảnh khắc hai ngón tay bắt lấy Phượng Khất Đan, trên bầu trời đột nhiên truyền ra một tiếng cười to sảng khoái đến cực điểm.
“Ha ha ha ha!”
Xem ra cuộc hiến đoạt dược trên không trung đã kết thúc.
Người thắng là Tam Đỉnh trưởng lão.
Siết chặt bình dược màu trắng, lão nhân râu bạc ha ha cuồng tiếu, đồng thời mở trữ vật túi của mình, phóng tất cả pháp bảo phòng ngự mình có trên người ra ngoài!
Hai mắt tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng Chân Tiểu Tiểu, nhưng biết rõ chính là nàng đang nắm giữ bảo bối của mình. Ngũ Bách Cân không tiếc thiêu đốt dương thọ hùng hổ nhào về phía nàng, tốc độ nhanh khiến hắn như một tia chớp màu trắng.
Không thù không oán?
Chân Tiểu Tiểu cười lạnh không ngừng, thầm nghĩ trong lòng: Nếu không phải Thần Quang sư điệt thay ta chắn tai, hiện tại bản cô nương chỉ sợ đã sớm bị Dương Diễm đập thành cái bánh bẹp, ngươi nói xem vậy có tính là mối thù sinh tử hay không?
Thấy Ngũ Bách Cân bay nhanh đến gần, động tác của Chân Tiểu Tiểu như điện, một chân quét ngang, vừa vặn đá mạnh lên ngực hắn!
“Bản cô nương phải nhìn cho thật kỹ, máu của tên gian thương nhà ngươi là đỏ, hay là đen?!”
Phốc!
Đột nhiên bị lực lớn công kích, Ngũ Bách Cân há hốc miệng máu tươi điên cuồng vẩy tứ tung, tuyệt không ngờ tới lực đạo của đối phương có thể mạnh như thế!
Thân thể hắn cong queo như con tôm, song ý chí phi thường lại thúc đẩy hắn bỏ qua đau đớn, ở nơi tuyệt cảnh và nguy cơ tử vong rình rập, bộc phát ra tiềm năng kinh người……
Tung lên một cái dây cột tóc màu trắng, trong chớp nhoáng, Ngũ Bách Cân cuốn đi một quả khô trên cành cây!
“Như vậy cũng được?”
Nhìn bóng người bị mình đá cho chật vật quay cuồng trong gió, biểu tình Chân Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi.
Tuy rằng căm thù nhân phẩm của Ngũ Bách Cân đến tận xương tuỷ, nhưng biết chấp niệm trong lòng hắn, nàng lại không thể không tán thưởng bội phục.
Người này, vì lợi ích, thật sự có thể không cần tính mạng!
Lần sau đối mặt với loại người vừa tàn nhẫn vừa không sợ chết như thế, hẳn phải cẩn thận hơn nữa, ví như … trước lúc đá thì không bại lộ cành khô trong không khí mà lập tức thu vào túi trữ vật mới đúng.
Âm thầm cảnh cáo bản thân, đòng thời Chân Tiểu Tiểu mở túi Phong Tuyết Hành Thuyền ra, để nhánh cây và quả khô trân quý vào.
Lại ngẩng đầu tìm kiếm tung tích của hắn.
Hả?
Có thứ gì đó ở đang quay cuồng trong gió?
Một vật nhỏ quấy rầy sự chú ý của Chân Tiểu Tiểu tới Ngũ Bách Cân.
Một đòn va chạm chính diện với đối thủ khiến Ngũ Bách Cân lâm vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Tên áo đen thần bí kia chẳng những có thể ẩn thân, mà sau khi dung hợp chiến thú đã có được tu vi Khai quang Hậu kỳ, cho dù mình có liều mạng như thế nào, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!
Hai quả khô trên nhánh cây, một quả chứa pháp bảo mình tích luỹ nhiều năm, một quả chứa bí mật quan trọng nhất cuộc đời này của hắn.
Hai trái cây có hình dáng giống nhau như đúc, hiện tại ngay chính hắn còn không rõ ràng lắm bên trong cái mình mới đoạt lại được, đến tột cùng là thứ gì?
Xác suất một phần hai.
Đánh cược!
Ôm quả khô, Ngũ Bách Cân vừa hộc máu vừa chật vật chạy trối chết.
Đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu tự do phiêu bạt theo gió.
Bên trái là Ngũ Bách Cân cắp quả chạy trốn, nhìn bộ dáng sợ hãi hấp tấp kia của hắn, quả đó nhất định vô cùng quan trọng. Mà ở phía bên phải, thì là một viên đan dược vì đòn tấn công vừa rồi quá nghiêm trọng nên rơi xuống từ vạt áo hắn, quay cuồng trong gió.
Đan này có màu sắc diễm lệ, bên trên lưu động một chiếc lông phượng hư ảo.
Phượng Khất Đan!
“Khó trách ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, hoá ra thời điểm lầu gỗ sụp, đã bị tên gian thương lòng dạ hiểm độc đó cuỗm mất!”
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng.
Không cần suy nghĩ, Chân Tiểu Tiểu lập tức lao tới Phượng Khất Đan đang càng lăn càng xa.
Thần Quang sư điệt bị thuật pháp phản phệ còn chờ nó cứu mạng đâu!
Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu bổ nhào về phía trước, khoảnh khắc hai ngón tay bắt lấy Phượng Khất Đan, trên bầu trời đột nhiên truyền ra một tiếng cười to sảng khoái đến cực điểm.
“Ha ha ha ha!”
Xem ra cuộc hiến đoạt dược trên không trung đã kết thúc.
Người thắng là Tam Đỉnh trưởng lão.
Siết chặt bình dược màu trắng, lão nhân râu bạc ha ha cuồng tiếu, đồng thời mở trữ vật túi của mình, phóng tất cả pháp bảo phòng ngự mình có trên người ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.