Chương 403: Dùng Vật Đổi Vật
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
24/10/2021
Dược tông Đông Điện, những thứ khác không nhiều lắm, chỉ mỗi thủ đoạn bảo mệnh là vô số!
Rốt cuộc, đối với tông môn mà nói, một vị đại tông sư đan đạo có ý nghĩa vô cùng quan trọng, bọn họ không am hiểu chiến đấu, vậy nên cần pháp bảo lợi hại nhất bảo hộ.
Ánh bạc đổ xuống không ngừng.
Một quả ngọc phù được trút ra trước tiên, đón gió chợt biến to trăm lần, như tầng tầng lồng sắt bảo vệ cho Tam Đỉnh trưởng lão.
Chuông vàng rơi xuống, ánh vàng mênh mông cuồn cuộn lập tức bao phủ bóng dáng già nua của hắn.
Một chiếc vòng lửa khuếch trương vô tận trong gió……
Trên bầu trời có tiếng rồng ngâm vang lên, chính là tín hiệu cầu cứu của tu sĩ Đông Điện, chỉ cần nghe thấy thanh âm đó, cường giả đồng tông ở phụ cận sẽ nhanh chóng đến cứu viện!
Ánh sáng từ pháp bảo và long uy hùng vĩ oai nghiêm thành công ngăn cản những đòn tấn công hỗn loạn của mọi người.
Mười bốn vị cường giả Khai quang bị tầng tầng pháp bảo đẩy lùi, được ánh sáng của kết giới soi chiếu, khuôn mặt nhỏ đều xanh lè xanh lét.
Tiếng cuồng tiếu vang vọng không trung, Tam Đỉnh trưởng lão cầm cái bình trắng hành lễ với mọi người.
Lão đầu nhi ục ịch thấp bé cười tươi như đoá hoa.
“Đa tạ các đạo hữu thành toàn!”
“Cũng cảm ơn dược của ngươi, hai ta vừa lúc lấy vật đổi vật!”
Giơ lên Phượng Khất Đan trong tay, Chân Tiểu Tiểu âm thầm chúc mừng Tam Đỉnh trưởng lão trong lòng. Quay đầu lại nhìn Ngũ Bách Cân đã mất tăm mất tích, nàng không hề lưu luyến chút nào, tức khắc tung ra cái nấm nhỏ ngự không bay đi.
Tận mắt chứng kiến mọi người tranh đoạt đan trắng điên cuồng thế nào, không phải Chân Tiểu Tiểu chưa từng có suy nghĩ thu hồi dược phấn còn thừa, chẳng qua muốn thực hiện được ý nghĩ này quá khó khăn, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Quên đi.
Dù sao đan phương tinh diệu.
Tuy rằng nắm giữ dược phấn cũng tuyệt đối không thể phục chế thành đan. Huống chi … viên đan trắng chỉ mang một nửa dược tính của đan phương thứ ba, một nửa khác, cần viên đan đỏ để suy luận ra đan phương hoàn chỉnh. Bằng không toàn bộ đều là bịa đặt vô căn cứ, Đại La Dược tổ có tới đây cũng không rõ thành phần phức tạp của nó.
Điều quan trọng là, tình cảnh hiện tại của mình có phần nguy hiểm.
Thời gian dung hợp với hơn mười chiến thú quá dài khiến linh khí trong cơ thể nàng khô kiệt tột độ, chẳng những năng lực ẩn thân giảm xuống mà cả tốc độ phản ứng đã chậm hơn không ít.
Nếu vẫn tham luyến của cải của Ngũ Bách Cân mà tiếp tục ở lại.
Chỉ sợ sau khi kết thúc tranh đoạt, nhóm cường giả rất nhanh sẽ phát hiện ra khí tức của mình!
Bay trên cao thì thấy tên ngốc đang đứng đờ đẫn giữa đám người, biểu tình khiếp sợ ngẩng đầu tìm kiếm thứ gì đó. Chân Tiểu Tiểu ngồi trên Tinh Vân Nấm lập tức xách hắn lên, tiếp đó thừa dịp mọi người còn chưa thoát ra khỏi tâm tình oán giận mất mác, 'vèo' một tiếng biến mất vô tung vô ảnh.
Lực chú ý của mọi người đều bị Tam Đỉnh trưởng lão hấp dẫn, trong hỗn loạn, không ai phát hiện khúc nhạc đệm nho nhỏ này.
Ngay cả bản thân Tam Đỉnh trưởng lão cũng thế, đợi đến lúc đại quân tu sĩ của Đông Điện hùng hổ vọt tới từ phương xa bảo vệ lão kín kẽ thì mới chợt tỉnh ngộ.
Bản thân chỉ lo tranh giành bình thuốc mà quên tra xét lai lịch của người bán!
Chết tiệt!
Hắn có thân phận gì, thuốc này hắn lấy từ đâu?
Nếu biết được những tin tức đó sẽ vô cùng hữu ích cho nghiên cứu của mình!
"A a a a! Người mặc áo đen nơi nào? Người đâu, người đâu mau đến! Phái đệ tử đi tìm Ngũ Bách Cân! Đi tìm tung tích của người bán thuốc thần bí kia!"
Đấm ngực dậm chân, lão nhân dùng sức giật râu dài, cảm thấy mình đã lỡ mất cả triệu vận may.
Ngươi kêu khổ cái gì? Ngươi diễn cái gì?
Mười bốn tu sĩ Khai quang treo đủ vẻ hâm mộ ghen tị tiếc hận, toàn thân chan chứa tiếc nuối. Vì không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết, họ không hẹn mà cùng mau chóng tản di trước khi tu sĩ Đông Điện ngự không tập hợp.
"Thần Quang sư điệt! Thần Quang sư điệt!"
Vứt tranh chấp lại phía sau, giải trừ dung hợp, một lần nữa thay đổi quần áo, Chân Tiểu Tiểu trực tiếp kéo Tiểu Chúc Chúc còn đang trong trạng thái ngây ngốc lao thẳng vào một chiếc lều trại rực rỡ sắc màu.
Rốt cuộc, đối với tông môn mà nói, một vị đại tông sư đan đạo có ý nghĩa vô cùng quan trọng, bọn họ không am hiểu chiến đấu, vậy nên cần pháp bảo lợi hại nhất bảo hộ.
Ánh bạc đổ xuống không ngừng.
Một quả ngọc phù được trút ra trước tiên, đón gió chợt biến to trăm lần, như tầng tầng lồng sắt bảo vệ cho Tam Đỉnh trưởng lão.
Chuông vàng rơi xuống, ánh vàng mênh mông cuồn cuộn lập tức bao phủ bóng dáng già nua của hắn.
Một chiếc vòng lửa khuếch trương vô tận trong gió……
Trên bầu trời có tiếng rồng ngâm vang lên, chính là tín hiệu cầu cứu của tu sĩ Đông Điện, chỉ cần nghe thấy thanh âm đó, cường giả đồng tông ở phụ cận sẽ nhanh chóng đến cứu viện!
Ánh sáng từ pháp bảo và long uy hùng vĩ oai nghiêm thành công ngăn cản những đòn tấn công hỗn loạn của mọi người.
Mười bốn vị cường giả Khai quang bị tầng tầng pháp bảo đẩy lùi, được ánh sáng của kết giới soi chiếu, khuôn mặt nhỏ đều xanh lè xanh lét.
Tiếng cuồng tiếu vang vọng không trung, Tam Đỉnh trưởng lão cầm cái bình trắng hành lễ với mọi người.
Lão đầu nhi ục ịch thấp bé cười tươi như đoá hoa.
“Đa tạ các đạo hữu thành toàn!”
“Cũng cảm ơn dược của ngươi, hai ta vừa lúc lấy vật đổi vật!”
Giơ lên Phượng Khất Đan trong tay, Chân Tiểu Tiểu âm thầm chúc mừng Tam Đỉnh trưởng lão trong lòng. Quay đầu lại nhìn Ngũ Bách Cân đã mất tăm mất tích, nàng không hề lưu luyến chút nào, tức khắc tung ra cái nấm nhỏ ngự không bay đi.
Tận mắt chứng kiến mọi người tranh đoạt đan trắng điên cuồng thế nào, không phải Chân Tiểu Tiểu chưa từng có suy nghĩ thu hồi dược phấn còn thừa, chẳng qua muốn thực hiện được ý nghĩ này quá khó khăn, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Quên đi.
Dù sao đan phương tinh diệu.
Tuy rằng nắm giữ dược phấn cũng tuyệt đối không thể phục chế thành đan. Huống chi … viên đan trắng chỉ mang một nửa dược tính của đan phương thứ ba, một nửa khác, cần viên đan đỏ để suy luận ra đan phương hoàn chỉnh. Bằng không toàn bộ đều là bịa đặt vô căn cứ, Đại La Dược tổ có tới đây cũng không rõ thành phần phức tạp của nó.
Điều quan trọng là, tình cảnh hiện tại của mình có phần nguy hiểm.
Thời gian dung hợp với hơn mười chiến thú quá dài khiến linh khí trong cơ thể nàng khô kiệt tột độ, chẳng những năng lực ẩn thân giảm xuống mà cả tốc độ phản ứng đã chậm hơn không ít.
Nếu vẫn tham luyến của cải của Ngũ Bách Cân mà tiếp tục ở lại.
Chỉ sợ sau khi kết thúc tranh đoạt, nhóm cường giả rất nhanh sẽ phát hiện ra khí tức của mình!
Bay trên cao thì thấy tên ngốc đang đứng đờ đẫn giữa đám người, biểu tình khiếp sợ ngẩng đầu tìm kiếm thứ gì đó. Chân Tiểu Tiểu ngồi trên Tinh Vân Nấm lập tức xách hắn lên, tiếp đó thừa dịp mọi người còn chưa thoát ra khỏi tâm tình oán giận mất mác, 'vèo' một tiếng biến mất vô tung vô ảnh.
Lực chú ý của mọi người đều bị Tam Đỉnh trưởng lão hấp dẫn, trong hỗn loạn, không ai phát hiện khúc nhạc đệm nho nhỏ này.
Ngay cả bản thân Tam Đỉnh trưởng lão cũng thế, đợi đến lúc đại quân tu sĩ của Đông Điện hùng hổ vọt tới từ phương xa bảo vệ lão kín kẽ thì mới chợt tỉnh ngộ.
Bản thân chỉ lo tranh giành bình thuốc mà quên tra xét lai lịch của người bán!
Chết tiệt!
Hắn có thân phận gì, thuốc này hắn lấy từ đâu?
Nếu biết được những tin tức đó sẽ vô cùng hữu ích cho nghiên cứu của mình!
"A a a a! Người mặc áo đen nơi nào? Người đâu, người đâu mau đến! Phái đệ tử đi tìm Ngũ Bách Cân! Đi tìm tung tích của người bán thuốc thần bí kia!"
Đấm ngực dậm chân, lão nhân dùng sức giật râu dài, cảm thấy mình đã lỡ mất cả triệu vận may.
Ngươi kêu khổ cái gì? Ngươi diễn cái gì?
Mười bốn tu sĩ Khai quang treo đủ vẻ hâm mộ ghen tị tiếc hận, toàn thân chan chứa tiếc nuối. Vì không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết, họ không hẹn mà cùng mau chóng tản di trước khi tu sĩ Đông Điện ngự không tập hợp.
"Thần Quang sư điệt! Thần Quang sư điệt!"
Vứt tranh chấp lại phía sau, giải trừ dung hợp, một lần nữa thay đổi quần áo, Chân Tiểu Tiểu trực tiếp kéo Tiểu Chúc Chúc còn đang trong trạng thái ngây ngốc lao thẳng vào một chiếc lều trại rực rỡ sắc màu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.