Vì Đó Là Anh

Chương 5: Yêu anh là một sai lầm

Ngũ Ngũ

15/10/2016

“Đời người có rất nhiều cửa ải khó khăn cần phải vượt qua

Xưa nay tình ái vẫn là cửa ải khó qua nhất

Có lẽ số mệnh của em đã an bài là phải lênh đênh trong ái tình

Vì anh mà em đã cho đi rất nhiều

Nhưng những nỗi đau của em đâu thể bày tỏ

Bởi vì yêu anh, em giống như con thêu thân lao đầu vào lửa

Xin anh hãy nói với em rằng yêu anh là một sai lầm đi

Đừng để cho em trầm luân mê muội nữa

Hãy cho em được thoát khỏi sự lạnh lùng vô cảm của anh đi

Sao anh nỡ nhẫn tâm như vậy

Xin hãy nói rằng yêu anh là một điều sai lầm đi

Đừng để cho em phải trải qua những ngày tháng cô quạnh nữa

Đau lòng như vậy, trái tim em sắp tan vỡ mất rồi

Em không muốn cứ mãi vì một người mà chờ đợi nữa…”

Chương 5:

Đêm hôm đó, Hải Nhi không ngủ. Cô đã vô số lần thao thức như vậy để nghĩ về chuyện của cô và anh. Nhưng đêm nay không như vậy, cô thức để gậm nhắm nỗi thê lương…

Cô rốt cuộc thì sai ở đâu, là bởi vì không quản được con tim mà yêu anh si miệt như vậy, hay tại quá cố chấp mà tìm kiếm anh lâu đến thế, hay là thế gian này vốn không có chỗ cho chân tình, ít ra là trái tim anh không có chỗ cho chân tình.

Cô mệt mỏi đến chẳng còn sức lực rồi, giống như vừa mới trải qua một cuộc chiến lớn mà cô đương nhiên bại trận. Nhưng làm sao bây giờ, cho dù có bại trận đến thảm hại, tả tơi thì mỗi khi nghĩ đến anh, trái tim lại không tự chủ mà nhớ nhung tha thiết. Cô xót xa cho trái tim rỉ máu của mình, cô vẫn không có cách nào để từ bỏ được anh…

Cùng lúc đó, ở một căn hộ xa hoa hơn, Hoàng Nguyên cũng chẳng tài nào ngủ được. Anh không thể quên được ánh mắt lúc đó của cô, còn có vẻ mặt tái nhợt và thân hình run rẩy như sẽ đổ bất cứ lúc nào của cô. Anh không chịu được cô như vậy, anh đau đớn đến không chịu được. Anh cũng chẳng biết từ lúc nào mà mình đã để ý cô như thế. Cô làm những gì, sắc mặt ra sao, anh đều muốn để tâm. Anh bình thường luôn giả vờ tránh xa cô, nhưng những lúc cô không nhìn thấy sẽ vụn trộm mà nhìn cô rất lâu.



Lúc mới đoán được cô là người của cậu, anh cảm thấy rất bình thường. Cậu anh luôn gian trá như vậy, chuyện này cũng không có gì đáng nói, chỉ cần anh không dính dáng đến cô thì đều tốt. Nhưng mà lâu dần anh lại thấy chán ghét vô cùng, chán ghét cô đối với anh gian dối, chán ghét mọi việc cô làm cho anh đều giả tạo…

Có phải cô ta đã làm gì đó với anh rồi hay không, tại sao anh lại không tự chủ được mà để ý cô nhiều đến vậy?

Sáng hôm sau, Hoàng Nguyên cố tình đi trễ hơn mọi ngày một chút. Nhưng vào công ty anh mới phát hiện mình là người sớm nhất. Người khác có thể không cảm thấy kì lạ nhưng anh làm sao lại không biết, rõ ràng là sáng hôm nay thiếu đi sự có mặt của cô nàng luôn đến sớm, Hải Nhi. Anh cũng không quá để ý. Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, cô ta hụt hẫn cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Sau một hồi làm việc, nhìn lại đồng hồ đã hơn chín giờ, anh hơi chau mày. Cô ta định không đi làm thật sao? Hôm qua anh nói như vậy, không lẽ cô thật sự không đến làm nữa. Cậu anh từ khi nào lại dùng người dư tự trọng mà thiếu kiên nhẫn đến thế chứ.

Cạch… Cửa phòng anh mở ra…

Không cần mất quá nhiều noron não anh cũng đã có thể đoán được đó là ai. Ngoài cô ra còn ai lại mở cửa phòng làm việc của anh tùy tiện như vậy nữa chứ. Thế nhưng kết quả thật bất ngờ: “Anh của tôi ơi? Giờ này vẫn chăm chỉ làm việc, đúng là ngoại trừ anh không thể tìm ra người khác đâu” Tiếng nói có vẻ hơi chế giễu vang lên sau đó.

Nhìn thấy người bước vào phòng là em gái mình, Hoàng Nguyên hơi thất vọng.

“Sao thế anh đang chờ ai à? Gặp em anh thất vọng đến thế à?”

“Em sao lại nghĩ như thế, anh làm gì mà thất vọng ? Em tìm anh có việc gì? Không phải lại chuyện cưới sinh chứ?”

Vân Duy trừng mắt với anh: “Đương nhiên không phải, em quyết định rồi. Dù anh có cưới vợ hay không thì cuối mùa hè năm nay em cũng sẽ lấy chồng. Anh để dành tiền mừng đi là vừa! Hôm nay tìm anh là muốn giúp chồng sắp cưới của em tìm khách hàng thôi”.

Anh lại tiếp tục vùi mặt xuống đống hồ sơ, vừa làm việc vừa tùy tiện trả lời cô: “Khách hàng cái gì? Mà hôm trước em nói Phong nó làm nghề gì?”

Cô không nhịn được lườm anh một cái. Anh hai chẳng bao giờ để tâm cái gì ngoài công việc ra. Cô đi đến trước bàn làm việc của anh, nhẹ nhàng đặc cuốn catalo của dòng sản phẩm mới nhất xuống, rồi mỉm cười đầy hàm ỳ: “Anh ấy kinh doanh xe ô tô”.

Hoàng Nguyên vẫn không để ý: “Xe anh vẫn chạy tốt!”

“Nhưng mà đã lỗi thời lắm rồi! Em nhớ… hình như… lúc đó anh suýt đâm phải người ta, còn xe thì bị cảnh sát giao thông kéo mất. Anh liền chẳng thèm lấy xe về nữa mà mua luôn chiếc xe này, đúng không? Đến giờ cũng đã chạy được năm năm rồi. Anh nghĩ thử xem, đường đường là tổng giám đốc L&H mà lại chạy chiếc xe phong cách của năm năm về trước, không sợ người ta đánh giá sao?”

Nghe tới đây, Hoàng Nguyên đột ngột dừng tay đang lật hồ sơ. Hình như có cái gì không đúng? Sao anh lại nghe chuyện này có vẻ quen thế nhỉ? “Năm năm”?, “Suýt đâm phải người ta”?

“Anh hai? Anh sao rồi? Có định mua xe không? Anh mua chiếc nào?”

Trong lúc Hoàng Nguyên đang cố suy nghĩ, cô nàng cứ lải nhải như vậy làm anh rất khó tập trung. Anh không nói tiếng nào liền giật lấy một tờ chi phiếu đưa cho cô, rồi chỉ bừa vào chiếc xe ô tô màu đen ở trang bìa catalo: “Chiếc này, giá tiền cứ viết vào đó rồi đến ngân hàng mà rút”

Vân Duy hí hửng, chẳng để ý đến vẻ mặt quái lạ của anh, dù gì thì đó cũng là chiếc đắc nhất ở đây. Cô cầm lấy chi phiếu rồi biến mất khỏi cửa phòng.

“Là như vầy, khoảng năm năm về trước anh đã có lần suýt đâm xe phải em, còn đưa em vào viện và chăm sóc em suốt một đêm. Anh có nhớ ra chút gì chưa?” Hoàng Nguyên bỗng dưng nhớ đến câu nói này. Anh khẳng định lời nói của Hải Nhi và Vân Duy có liên quan đến nhau? Không lẽ năm năm trước anh thật sự đã suýt đâm phải Hải Nhi? Như vậy những lời cô nói đều hoàn toàn là sự thật sao? Cô ta không phải là người của cậu anh?

Nếu nghĩ kĩ một chút thì cô ấy cũng đã làm ở đây hơn hai tháng rồi, công việc anh giao cho cô cũng có rất nhiều thứ quan trọng, thế nhưng lần nào cô cũng hoàn thành rất tốt, không có dù chỉ là một điểm nhỏ sai sót. Cô mà là người của cậu anh thì mọi thứ hẳn sẽ không như vậy. Mặt khác, nếu là về tình cảm cô đối với anh, anh vẫn không thể tin rằng nó xuất phát từ sự lừa dối…



“Ngay cả anh cũng nhìn ra em thật vô dụng sao?...em vô dụng mà ngay cả bắt đền anh cũng không làm nữa…thảo nào… thảo nào chỉ có kì thi đại học thôi mà em thi cũng rớt…anh biết không bạn bè cùng lớp của em…đứa học tệ nhất lớp cũng đã đậu rồi…ba mẹ chắc thất vọng về em lắm…em làm sao còn mặt mũi mà sống tiếp đây…đều tại anh… tại anh…sao không đâm xe vào em đi…em chết đi có phải tốt không…anh đã không đâm xe chết em còn đến đây đòi bồi thường cái gì?....anh mới phải bồi thường cho em….bao nhiêu dũng khí em dành cho việc tự tử…bây giờ không còn nữa..anh đòi bồi thường cái gì hả?... ...”

“Cô có bạn bè, có ba mẹ kì vọng vào cô như vậy mà cô nỡ rời bỏ họ sao? Cô còn trẻ như vậy không sợ một ngày nào đó sẽ hối hận không kịp à? Có vô số cách để từ bỏ cuộc sống nhưng không có cách nào để cô tìm lại được đâu. Cô tự suy nghĩ cho kĩ đi! Còn chuyện bồi thường đó, tôi chỉ muốn giáo huấn cô một chút thôi, cô xem như tôi chưa nói gì là được”.

“Tiền viện phí của cô tôi đã thanh toán rồi. Giờ cô cũng ổn rồi, có thể ở lại bệnh viện đến hết ngay hôm nay hay ra về, tùy cô. Tôi khuyên cô nên trở về nhà để người thân cô khỏi lo lắng, dù có chuyện gì đi chăng nữa, còn nhà để trở về là vẫn còn hi vọng. Tạm biệt”.

Bỗng nhiên trong trí nhớ của Hoàng Nguyên xuất hiện đoạn hội thoại này, đó là phần kí ức đã sớm bị vùi lấp bởi những toan tính, lo âu suốt năm năm qua…Chắc rằng anh không thể nào biết được, đoạn kí ức anh vốn quên đi này sẽ sớm trở thành tất cả những gì anh hoài niệm nhất trong suốt cuộc đời mình…

Sáng hôm sau…

Hoàng Nguyên đã định bụng bắt đầu từ hôm nay sẽ đối xử với cô tử tế hơn một chút, coi như là chuộc lại những nghi hoặc xa lánh anh đối với cô thời gian qua. Cũng chẳng hiểu vì sao, khi nghĩ như vậy, trong lòng anh lại vô cùng dễ chịu. Mang tâm tình hăng hái đó anh bước vào công ty. Vẫn tưởng người đầu tiên anh gặp là cô, không ngờ trong phòng làm việc vẫn y như hôm qua, chẳng có dấu hiệu nào là cô đã đến hết.

Giờ ăn trưa hôm nay, Hoàng Nguyên ăn cơm trong phòng làm việc. Không có trợ lí, công việc của anh lại nhiều thêm. Anh bất giác suy nghĩ, nếu không xảy ra chuyện gì thì chắc là giờ này Hải Nhi sẽ cùng anh ăn cơm, cô sẽ nói rất nhiều thứ. Nếu có cô ở đây, có lẽ bữa cơm đơn giản này sẽ không khó ăn đến như vậy. Nghĩ như thế Hoàng Nguyên liền hơi lo lắng, cô ấy sẽ không nghỉ việc chứ? Tiền lương của cô vẫn chưa tính mà, nếu không xin nghỉ đúng quy định số lương đó sẽ không được nhận. Chắc cô sẽ không vì “chuyện nhỏ” đó mà nghỉ việc thật đâu nhỉ?

Sang ngày thứ ba Hải Nhi vẫn vắng mặt. Hoàng Nguyên đã ý định ngày mai sẽ tìm đến nhà cô. Chỉ có điều anh vẫn còn do dự, nhân viên nghỉ làm không xin phép vài ngày thì có đến mức ông chủ phải tìm đến tận nhà không? Làm tổng giám đốc đã được vài năm nhưng anh chưa từng tìm đến nhà nhân viên nào như vậy hết. Do dự là do dự như thế, nhưng Hoàng Nguyên vẫn không kiềm chế được mà mở hồ sơ của cô ra xem địa chỉ nhà.

Hoàng Nguyên có lẽ là không có “phúc” được viếng thăm nhà cô, ngay tối hôm ấy, trên đường về nhà, anh gặp liền gặp phải cô.

Còn về phần cô, ba ngày hôm nay cô nghỉ làm nhưng không hề có ý định nghỉ việc luôn. Cô từ trước đã xác định, cô là vào nơi này để được làm việc, để trưởng thành thật sự, chẳng qua là gặp lại anh. Nhưng dù chuyện gì đi nữa cô cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ công việc vô cùng tốt này, huống hồ cô đâu có ý định “thả” anh sớm như vậy. Cô chỉ nghỉ vài ngày để bình ổn lại cảm xúc, hoặc là nói để thay đổi chiến thuật một chút. Ban đầu cô là định nghỉ luôn một tuần, dù sao thì từ trước đến nay cô vẫn chưa nghỉ ngày nào, nhưng mà mới chỉ có ba ngày cô đã cảm thấy nhớ anh vô cùng.

Hải Nhi ra khỏi nhà là định đến cửa hàng tạp hóa mua vài thứ, không biết nên nói là không may gặp phải anh hay là may mắn gặp phải anh đây.

Chẳng biết bọn họ ai đã nhìn thấy ai trước, nhưng họ cứ như vậy đã mắt đối mắt nhìn nhau thật lâu. Cuối cùng Hải Nhi thở hắc ra một cái lấy tinh thần, rồi bước đến gần xe của anh, tự nhiên như chưa hề xảy ra cái gì: “Chào tổng giám đốc, anh có vẻ muốn nói chuyện với em phải không?”

Đã ba ngày rồi chưa được gặp cô, nhìn thấy cô vẫn tự nhiên hoạt bát như vậy, trong lòng anh có một thứ gì đó nóng ấm cứ trào dâng không kiềm lại được. Anh không biết nên trả lời cô như thế nào. Anh phải nói gì với cô bây giờ?

“Sao…sao cô không đi làm?”

Cô nhìn anh cười hết sức xả giao: “Em nghỉ ngơi lấy tinh thần vài ngày thôi mà! Mai em sẽ đi làm! Thôi em quay về đây, tạm biệt”. Cô nói rồi, xoay người đi luôn.

“Cô…”

Hoàng Nguyên cảm nhận được đã có gì đó thay đổi trong quan hệ của anh và Hải Nhi. Cô ấy dường như hơi xa cách với anh hơn so với lúc trước. Theo đuổi những suy nghĩ về cô, anh bất giác nhìn mãi theo bóng lưng bé nhỏ đang khuất dần trong khu nhà trước mặt.

Cô đi rồi, không gian xung quanh dường như trở nên quá tĩnh lặng. Cái tĩnh lặng ấy thổi vào một cảm giác mà lần đầu tiên anh cảm nhận được trong đời, đó là cảm giác cô đơn…

Anh lặng lẽ lái xe trở về. Ngoài trời, một cơn mưa lâm râm kéo đến, rồi sau đó mưa lớn, mưa tầm tã. Những cơn mưa ở đó luôn như vậy, chẳng hay biết nó đến lúc nào, cứ tưởng chỉ là thoáng qua, nhưng khi nhận ra thì đã sớm ướt đẫm đến không thể cứu vãn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Đó Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook