Vì Đó Là Anh

Chương 4: Lời hứa của gió

Ngũ Ngũ

15/10/2016

“Tình yêu bắt đầu lớn dần trong câu chuyện của đôi ta

Từng chút một viết lên những chương tình cảm

Em muốn lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất bên anh

Âm thầm ở cạnh anh, chờ đợi anh nhận ra

Tình yêu này đã rất sâu đậm, anh đừng phân vân do dự

Trái tim em đã sớm không thể lấp đầy hết khoảng trống

Tình yêu chính là lời hứa của gió

Lời đã hứa là mãi mãi

Tuyệt đối sẽ không nuốt lời

Khi nhìn sâu vào đôi mắt em

Anh có nhìn thấy không

Chính là hạnh phúc vẫn lặng lẽ ở cạnh bên

Khi ở bên anh em sẽ bất chợt ấm áp

Khi anh lo sợ, em sẽ ở phía trước chở che cho anh

Em yêu anh sâu đậm

Anh có cẩm nhận được không?

Em đã hứa với anh

Tình yêu này không có thời hạn

Tuyệt đối sẽ không nuốt lời

Cho em hôn anh

Để lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất này…



Em yêu anh…”

Chương 4:

Giữa họ vẫn cứ như vậy, mỗi sáng cô đều đi sớm pha cà phê cho anh nhưng phần lớn đều bị anh đến sớm hơn, buổi trưa cô mua thức ăn cho anh nhưng bàng hoàng nhận ra anh thích ăn bên ngoài hơn, lúc tan làm cô hối thúc anh về nhà nhưng đa phần vô nghĩa. Họ làm việc cũng rất ăn ý, thậm chí, cô còn dần trở thành một phần không thể thiếu trong công việc của anh.

Nhưng mà Hải Nhi thật sự không hiểu, cô đối tốt với anh như vậy, chân thành với anh như vậy, tại sao anh càng ngày càng phòng bị, xa lánh cô chẳng khác nào cô là người mắc bệnh truyền nhiễm? Có khi rõ ràng là anh không có thời gian ra ngoài ăn, cô mua đồ ăn trưa cho anh, thế mà anh liền từ chối, đi như giẫm phải than ra khỏi phòng. Lại nói những lúc hiếm hoi họ ăn cơm cùng nhau, chẳng những anh không nói lời nào với cô còn cố ăn thật nhanh, rồi giống hệt như bỏ chạy biến mất. Còn nữa, cứ mỗi lần nhìn thấy cô nếu không phải là chạm mặt trực tiếp, anh đều làm như không nhìn thấy. Trong khi làm việc, công việc anh sai bảo cô đều ngày càng ít đi, cô chỉ theo chỉ dẫn ban đầu mà làm việc, cả ngày trời cũng chẳng nói chuyện với anh được mấy câu.

Hải Nhi ngày càng tuyệt vọng, cố gắng đến như vậy mà không có tiến triển gì, đã vậy mối quan hệ của hai người ngày càng xấu đi nữa chứ. Cô thật sự mệt mỏi với câu hỏi mãi không có lời đáp này rồi.

Cô rất muốn nói cho anh biết tâm ý của cô, dù biết chắc rằng anh chưa thể chấp nhận được, hay nói thẳng ra là anh chẳng có suy nghĩ ngoài lề nào với cô. Nhưng trực tiếp theo đuổi có vẻ khả thi hơn so với cái kiểu trung thành tuyệt đối làm người ta đề phòng này.

Cho dù trong chuyện tình cảm Hoàng Nguyên vẫn còn rất sơ đẳng, nhưng cũng đã sống gần ba mươi năm trên đời không lẽ anh còn không thể hiểu Hải Nhi đối xử với anh như vậy là ý tứ gì. Thế nhưng anh rất nghi ngờ, cô là do cậu anh đưa tới. Để đạt được mục đích, ông ta cái gì cũng làm được.

Không thể không thừa nhận, cô gái đó vô cùng nguy hiểm. Đã rất thông minh, lại còn rất biết quyến rũ người khác. Cô đóng kịch vô cùng giỏi, bình thường luôn tỏ ra thanh thuần, vô tội. Nhưng mà cô có làm thế nào cũng không thể qua được ánh mắt của anh. Anh còn không biết sao, cô sẽ tùy lúc mà gần gũi anh, còn cố ý tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu, làm cho anh không kiềm chế được mà muốn ngửi nhiều hơn. Lúc ăn cơm với anh cô đều giả bộ như ăn rất tự nhiên, má cô sẽ ăn đến phúng phính, môi sẽ bóng mỡ, trông rất vừa miệng. Khi làm việc thì đều giống như vô cùng chăm chú, không kể vất vả, người khác nhìn không thể không tiếc thương…Cô quá rõ ràng chính là muốn dụ dỗ anh. Tất nhiên anh không thể để cô “xỏ mũi” một cách đơn giản như vậy được, vì thế anh ngày càng tránh xa cô, cho đến khi cô lộ rõ thân phận của mình ra mọi chuyện mới kết thúc được.

Chiều hôm đó, dù đã tan sở nhưng Hoàng Nguyên vẫn còn rất nhiều công việc, vậy nên Hải Nhi đành ở lại giúp anh hoàn thành. Khi cô ra về, trời đã rất tối. Cô đi bộ từ từ trên con đường về nhà thân thuộc, ánh đèn đường chiếu vào, làm cho cách bước đi đó của cô có vẻ rất thê lương, mệt mỏi.

Hoàng Nguyên đang chạy xe trên đường về nhà, anh bất chợt nhìn thấy dáng vẻ đó của cô. Lòng anh có một cảm xúc khó chịu không rõ ràng, chắc đó chính là sự áy náy. Cả ngày hôm nay, vì công việc của anh quá nhiều mà cô đã phải vô cùng vất vả. Không có cách nào kiềm chế cảm giác khó chịu kia, anh chạy xe về phía cô, rồi hạ cửa kính xuống để Hải Nhi nhìn thấy anh: “Cô lên xe đi, tôi chở cô về!”

Hải Nhi có chút bất ngờ khi nhìn thấy anh, càng bất ngờ hơn khi anh đề nghị chở cô về nhà. Mặc dù chỉ còn đi bộ khoảng năm phút nữa là cô đã về đến nhà, nhưng cô cũng không thể bỏ qua cơ hội trăm năm có một này được.

Ở trên xe của anh, cô ngồi rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng len lén ngắm nhìn anh. Dù anh đã chạy qua khỏi nhà cô từ rất lâu, nhưng khi anh hỏi đến nhà cô, cô liền vô tội trả lời chưa đến.

Cô đã xem qua hồ sơ về anh, cũng biết nhà anh ở đâu. Sắp đến nhà Hoàng Nguyên cô liền chỉ đại vào một con hẻm tối mịt: “Nhà em trong này, anh cho em xuống đi!”

Nhì con hẻm hun hút, tối tăm, lòng Hoàng Nguyên nổi lên một sự bất an kì lạ. Anh vì cái gì mà bất an chứ? Cô ta đâu có là ai của anh. Đấu tranh suy nghĩ một lúc, anh không nhịn được liền đề nghị: “Hay để tôi đưa cô vào trong, dù sao tôi cũng không muốn về nhà bây giờ!”

Trời ơi! Sao anh tự nhiên lại nhiệt tình như vậy? Dù cô thích anh đến chết được thì bây giờ cũng không phải là lúc hưởng thụ sự chăm sóc của anh: “Ha ha cám ơn anh, em tự về được rồi!”

Anh rất kiên quyết: “Không được đâu trời đã tối như vậy cô đi một mình không tiện!”

“Anh yên tâm! Em không sợ ma đâu”.

“Tôi không nói cô sợ ma, còn có rất nhiều thứ đáng sợ hơn cả ma!”

“Em cũng không sợ!”

“Nhưng tôi s…” Từ “sợ” chỉ xém một chút là nói ra. Anh loạn quá thành giận: “Ở đây tôi lớn hay cô lớn? Cô đã không nghe lời như vậy, mai đừng đến công ty làm việc nữa!”

“Em…”

“Cô thì thế nào? Có nghe hiểu ý tôi không?”



“Em….em…” Hết cách rồi: “Em có chuyện muốn nói với anh”.

Hoàng Nguyên đoán được đây là trò đánh trống lảng của cô, nhưng vẫn kiên nhẫn: “Chuyện gì thế?”

“Thật ra…” Dũng cảm lên nào Hải Nhi! Trước cũng nói, sau cũng nói, nói bây giờ mày sẽ thoát được một nạn.

“Thật ra em rất thích anh, em theo đuổi anh được không?” Tim cô đập vô cùng loạn xạ, sắp nhảy lên đến miệng luôn rồi! Hoàng Nguyên à em biết anh không thích em, nhưng mà van xin anh đừng có từ chối thẳng vào mặt em. Đây là lần đầu tiên em tỏ tình đấy, không cần bóp nát hi vọng của em từ trong trứng nước đâu.

Anh vẫn còn đang im lặng và sát khí trên người anh cũng ngày càng nặng.

Thôi được rồi, từ chối thì cứ từ chối đi, cùng lắm em sẽ khóc một lúc là được thôi mà. Không cần phải làm bộ mặt đó đâu.

Cô thấp thỏm mong chờ….

“Tôi…tôi…thật sự...”

Cô càng thấp thỏm hơn…

Dù anh vẫn không thể kiềm chế được sự bất ngờ và một loại cảm giác không tên nào đó. Tuy nhiên anh vẫn luôn dùng lí trí để suy xét vấn đề từ rất lâu rồi, vậy nên lần này cũng vẫn không thể khác được.

Sau sự tiếp nhận, sàng lọc, đánh giá vấn đề trong vài giây của đại não, anh đã đưa ra quyết định: “Tôi…tôi.. vốn không có suy nghĩ ngoài lề nào với cô…. Cô thích tôi, tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh, nhưng đáng tiếc là không thể đáp lại. Mặc dù công ty không hề cấm quan hệ tình cảm, tôi vẫn muốn nhắc cô một chút, tôi và cô trước đây là quan hệ công việc, chuyện gì xảy ra thì vẫn là quan hệ công việc, tôi không muốn có bất kì sự mập mờ nào trong quan hệ của chúng ta. Còn nữa, với tôi bây giờ, sự nghiệp là điều quan trọng nhất, tôi sẽ không thể chấp nhận và để yên cho bất kì cái gì phá hoại sự nghiệp của tôi. Tôi nghĩ cô mới vào công ty chẳng được bao lâu, chắc tình cảm với tôi cũng chẳng có gì quá sâu, khuyên cô nên bỏ sớm thì hơn”.

Trong suy nghĩ của anh thì cho rằng, bây giờ cô đã lộ rõ ý định của mình. Âm mưu muốn làm anh phân tâm để nhanh chóng cướp lại quyền kinh doanh của cậu anh đúng là ngày càng nham hiểm.

Cô đau lòng muốn chết, lòng ngực nghe rõ mồn một sự vụn vỡ, kiềm nén nước mắt sắp rơi xuống, cô hơi gấp gáp: “Không phải! Tình cảm của em là rất sâu nặng rồi. Không phải lúc vào công ty, mà từ năm năm trước, từ lần đầu gặp anh…Bây giờ em không có cách nào buông xuống được đâu. Anh có thể không thích em, nhưng em thích anh là tự do của em”.

Hoàng Nguyên nhìn vẻ mặt đó của cô, lòng ngực cũng vô cùng khó chịu. Chết tiệt! Sao cô ta lại có thể diễn xuất đạt như vậy chứ! Đúng là ghê tởm!

“Tôi đã nói với cô là chuyện năm năm trước, tôi không thể chứng minh tồn tại của nó. Cô lấy ra đây cũng chẳng ích gì đâu. Tôi không thể xác nhận cũng như cấm đoán tình cảm của cô, nhưng nói cho cô biết giữa chúng ta chỉ có thể là quan hệ công việc, nếu cô không thể từ bỏ tình cảm cá nhân thì sự cộng tác của chúng ta sẽ chấm hết! Cô chắc đã hiểu ý tôi”.

Anh nói xong thì lên xe chạy về nhà không dây dưa với cô nữa. Anh thật sự không định nặng lời như vậy, nhưng nhìn cái vẻ đau thương tột cùng của cô, lòng anh có một cảm giác nặng trũi, tức giận. Anh đã cố nói với bản thân, đó là cảm giác bị lừa dối. Nhưng làm sao anh có thể không biết, đó chẳng qua là cảm giác đau lòng mà anh cố lấp liếm đi thôi. Do vậy, anh càng thêm tức giận màn kịch cô diễn quá xuất sắc, xuất sắc đến mức làm cho anh đau đớn cả nổi đau giả tạo của cô…

Anh đi rồi, Hải Nhi không còn sức lực ngồi bệch xuống đất. Nước mắt cũng chẳng thể kiềm chế được rơi từng giọt từng giọt xuống gương mặt đã sớm không còn sắc khí của cô.

Cô vẫn biết rằng nếu anh từ chối cô thật tuyệt tình thì cô sẽ rất đau lòng. Cô cũng đã chuẩn bị trước tinh thần rồi. Nhưng làm sao cô tưởng tượng được cảm giác đó sẽ tê tâm liệt phế như vậy. Giống như chứng kiến cả thế giới sụp đổ trước mắt, mọi thứ đều vỡ vụn, chẳng còn chút gì, chẳng còn điều gì làm cô thiết tha nữa…

Cô rất tức giận, tức giận mình yếu đuối như vậy, tức giận trái tim mỏng manh của mình sao lại yêu người vô tình như anh. Những hình ảnh, lời nói của anh lúc ấy khắc thật sâu vào đầu óc cô. Anh nói chẳng còn nhớ chút gì về chuyện năm năm trước, anh nói cô không cần phải đem chuyện đó ra. Anh nói giống hệt như cô là người dối trá, vẻ mặt anh khinh bỉ, ghê tởm con người dối trá của cô. Anh khinh bỉ những kí ức cô tôn thờ, trân trọng nhất trong cả cuộc đời mình. Anh ghê tởm tình yêu thánh thiện nhất cô cố dành cho anh…

Đêm càng ngày càng khuya…

Có một cô gái ngồi bên vệ đường khóc không thành tiếng vô cùng thương tâm. Cuối cùng đứng dậy lê từng bước nặng nhọc trên con đường. Ánh đèn đường chiếu thật rõ ánh mắt thương tổn cùng cực của cô. Sáng mai dưới chân những cây đèn đường như vậy sẽ có xác của rất nhiều con thiêu thân. Chúng nó cứ nhìn thấy ánh sáng mà chúng yêu thích là mê muội bay đến. Cho dù chúng nó biết rõ, ánh sáng kia sẽ thiêu rụi tất cả nhưng vẫn không hề quan tâm, chỉ muốn một lần được sự rực rỡ ấy chiếu tới. Nên nói bọn chúng quá ngu ngốc hay quá kiên cường đây…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Đó Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook