Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 52: Chương 52

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

“Sao hôm nay em lại nghỉ làm?” Trần Cẩm Đường giật mình, chính xác thì từ lúc nghe Tiểu Bạch nhắc tới Cố Nhược hắn đã giật mình.

“À, quản lý đi công tác…. Em xin nghỉ phép..” Cố Nhược lắp bắp nói, vốn định lấy lý do trường có việc, “Với cả… tháng này em chưa nghỉ… xin nghỉ một hôm..”

Trần Cẩm Đường cười cho qua, không hỏi nữa, “Cũng được, đúng lúc gặp nhau thì đi ăn cơm luôn đi.”

“Sao thế được ạ…” Cố Nhược khoát tay, “Còn bạn em nữa, sao dám phiền anh chứ.”

“Cũng là học muội của anh mà.” Trần Cẩm Đường liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, trong lòng tính toán, không cùng ăn cơm sao biết trong hồ lô hai cô bán thuốc gì…

“Đúng thế, đúng thế, học trưởng thật khách sáo!” Tiểu Bạch vỗn tay, mắt lóe sáng, hiếm khi mới gặp Trần tiểu thụ, đúng là duyên phận, hồi đại học Tiểu Bạch học môn khoa học xã hội, tỉ lệ nam nữ ngày càng mất cân bằng, hủ nữ như cô khong hề có hứng thú, cả ngày chỉ mong có hai gã đàn ông đi với nhau cho cô tự YY, bây giờ có cơ hội, không bỏ lỡ chớp chớp mắt, “Cả chú này cũng đi luôn ạ…”

Trần Cẩm Đường bắt taxi, mở cửa xe nhìn bọn Cố Nhược, “Lên xe đi.”

Cố Nhược ngồi vào trong xe, trong lòng vẫn lo lắng không yên, đợi Tiểu Bạch ngồi xuống lập tức túm lấy tay cô ghé vào tai nói nhỏ, “Vừa rồi mày làm như thế nào? Có bị nghi ngờ hông?”

Bạn Bạch vẫn mải YY, khoát ty, “Mày yên tâm, tao là Chu Tiểu…”

“….” Cố Nhược bịt miệng cô lại, xem ra không có vấn đề gì, có điều, vừa rồi cô trốn ở góc tường đột nhiên hiểu ra, cần gì phải trốn, bây giờ Bạch Như Sương và An Bội Hòa đã kết hôn, Trần Cẩm Đường và mình ở bên nhau, chả còn gì mà phải giấu nữa cả, căn bản chỉ cần thận trọng nắm chắc Trần Cẩm Đường nữa thôi.

Xe dừng trước cửa một khách sạn, Tiểu Bạch tót xuống xe, “Oa… Học trưởng, chỗ này đẹp quá!” Cố Nhược nhìn cái khách sạn sang trọng này, âm thầm vì Trần Cẩm Đường mà bóp cổ tay, loại như Tiểu Bạch ăn quán vỉa hè với nhà hàng thì cũng như nhau, khổ thân anh ta lấy đồ ngon ra đãi cái bụng thập cẩm của nó.

Nhóm người ngồi xuống Tiểu Bạch đã hùng hồn bắt đầu gọi món theo cấu trúc sau:

“Chỗ này không chỉ có món gà hấp rượu hoa điêu mà em thích nhất, mà còn có món cá nướng vỉ em nhất thích!”

“Chỗ này chẳng những có món cá hoa vàng nướng mà em yêu nhất, mà còn có món móng heo ướp ngũ vị hương em nhất yêu…!”

“Chỗ này không riêng món gỏi cua đá mà em đang thèm nhỏ dãi mà còn có món thịt gà hấp đào mà em nhất thèm nhỏ dãi ….!”



= = [ Cái đoạn này ba chấm quá, chả biết làm sao cho xuôi nữa = = ]

Vì thế, sau khi gọi xong một đống, Cố Nhược xấu hổ lấy lại thực đơn, khóe miệng giật giật, “Không sai… gọi hết cả rồi, cho em chén nước chè xanh đi…” Vừa nói vừa lườm Tiểu Bạch, chỉ là bạn Bạch căn bản không nhìn Cố Nhược, theo lời bạn Bạch nói, có rảnh nhìn Cố Nhược chi bằng ngắm trai cho rồi.

Đồ ăn dọn lên, Tiểu Bạch bắt đầu lấp đầy dạ dày, Cố Nhược ăn vài miếng bắt đầu nói chuyện, “Học trưởng, anh tới chỗ này bàn công việc với chú Bạch sao?”

“Ừm…” Trần Cẩm Đường uống một ngụm trà, “Cũng không hẳn, vừa rồi ở trên tàu gặp mặt. Có điều anh cũng có chuyện muốn hỏi Bạch tiên sinh…”

“Vâng…” Cố Nhược gật đầu, quay sang hỏi Bạch Bắc Hải, “Chú Bạch, cháu nghe nói tháng sau con gái chú kết hôn phải không ạ?”

“Có lẽ hơi nhanh, nhưng đến tuổi này mới kết hôn cũng không tính là nhanh quá…” Bạch Bắc Hải chậm rãi nói, Trần Cẩm Đường ngồi bên giật mình, “Là hôn sự của Bạch Như Sương và An Bội Hòa sao?”

“Học trưởng không biết ạ?” Cố Nhược kỳ quái hỏi, cô cứ tưởng Bạch Như Sương phải nói cho Trần Cẩm Đường đầu tiên chứ.

Trần Cẩm Đường khẽ lắc đầu, “Kết hôn là việc riêng tư.”

Cố Nhược cũng muốn nghĩ, hôm trước đính hôn là nhân dịp An Bội Hòa tiếp nhận chức vụ của cha hắn, còn hôm nay kết hôn thì đúng là việc riêng thật, Trần Cẩm Đường không có quan hệ gì với hai nhà An Bạch, không được mời cũng là đương nhiên, nhưng Bạch Như Sương không nói cho hắn thì thật lạ, chẳn lẽ cô ấy hiểu lầm chuyện giữa hai người đó sao?

“Kết hôn cháu mà đến được thì vinh hạnh quá.” Bạch Bắc Hải cắt ngang lời bọn họ,tựa hồ không hy vọng tiếp tục thảo luận vấn đề kia.

“Đương nhiên rồi.” Cố Nhược cười nói, “Cháu rất mong được đến góp vui…” Đau thương, từ lúc nào trạch nữ lại thích góp vui vậy?

“Chú Bạch, con gái chú sắp kết hôn ạ?” Chu Tiểu Bạch ăn no được một nửa, chắc cảm thấy nói chuyện sẽ giúp tiêu hóa tốt hơn, “Yêu nhau lâu chưa ạ?”

Lời vừa dứt, cả ba người còn lại đều lung túng, nhất là Cố Nhược, nhưng vẫn miễn cưỡng nói, “Bọn họ quen nhau từ nhỏ…”

“Là thanh mai trúc mã ạ!” Chu Tiểu Bạch kêu lên, “Tình cảm hiếm có, thật là lợi hại!”

Cố Nhược càng thêm lúng túng, huých cùi chỏ Tiểu Bạch một cái, bảo nó im miệng đi, chỉ là, Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, kêu to lên, “Mày huých tao làm gì, kết hôn thì kết hôn, có phải đi ăn trộm ăn cướp đâu?”



Cố Nhược á khẩu, cực kỳ hối hận vì đã đưa Tiểu Bạch đến đây, đúng là không có việc gì rước thêm phiền, cúi đầu uống trà không thèm phản ứng, nhưng bạn Chu Tiểu Bạch không phải loại người thích nhìn mặt đoán ý, bị người ta lờ đi không biết là khó chịu, căn bản là có biết mình bị người ta lờ đâu, kích động ghé qua hỏi Bạch Bắc Hải: “Chẳng lẽ có chuyện gì giấu giếm thật ạ?”

Cố Nhược sặc trà, trợn mắt trừng Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại đang bận nhìn Bạch Bắc Hải, ông ta chậm rãi nói, “Cái này không gọi là tự do yêu đương…”

“Vậy là cái gì?” Tiểu Bạch tiếp tục khai thác, mặc kệ người ta có muốn trả lời hay không…

“…Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy….” chả mấy khi tính tình khó chịu như Bạch Bắc Hải lại thoải mái nói chuyện như vậy, Cố Nhược kinh ngạc

Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, ngồi về chỗ của mình yên lặng ăn tiếp, Cố Nhược thở phào nhẹ nhõm, cười nói, “Bạn cháu, nó hay nhiều chuyện lắm…”

“Không sao.” Bạch Bắc Hải cười, “Chú nghĩ theo lời của cha mẹ cũng không có gì là không tốt cả, con trẻ hay làm những việc nhất thời, sau này thế nào cũng ân hận, cha mẹ sắp xếp bao giờ cũng tính toán lâu dài.”

Cố Nhược gật đầu, trong bụng nghĩ cách làm cách nào để moi ra được nguyên nhân Bạch Bắc Hải đi cùng Trần Cẩm Đường, Tiểu Bạch lại bật dậy từ chỗ ngồi của mình, thần bí dò xét Bạch Bắc Hải, chỉ vào hắn, gian trá cười nói, “Vậy chú kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”

Cố Nhược lập tức ngất lịm.

Bạch Bắc Hải cũng bị loại BH này dọa cho sợ, ho khan một tiếng, “Không biết cháu có ý gì?”

“Lẽ nào chú không làm tiền hả?” Tiểu Bạch còn giật mình hơn cả ông ta, “Loại theo lệnh của cha mẹ này không phải là bán nữ cầu vinh sao?”

Cố Nhược kéo Tiểu Bạch ngồi xuống, thấp giọng quở, “Heo trắng,từ lúc nào mày biết bốn chữ này vậy?”

“Hôm qua tao xem phim, tiểu thụ chửi con nhỏ phá chuyện của hắn với tiểu công như vậy đó…Tao nói cho mày nghe a, cái phim đó rất là hay… tiểu thụ kia rất là đẹp…” Tiểu Bạch thao thao bất tuyệt, Cố Nhược mặt đầy hắc tuyến, khóe miệng co rút xin lỗi, “Ngại quá, ngại quá, đầu óc nó không được tốt lắm…”

Bạch Bắc Hải ngửa đầu cười lớn, “Haha… không sao, chuyện này mọi người đều biết rõ, chú thấy tiểu nha đầu này thật thông minh.”

Trần Cẩm Đường cũng nở nụ cười, “Một kế toán viên không nhiệm vụ chính là cắt giảm thâm hụt kinh doanh sao? Kế toán Bạch không hổ là kế toán Bạch.”

Cố Nhược nghe câu này, đoán chừng Trần Cẩm nhất định có chuyện gì đó với Bạch Bắc Hải, nhưng mà lúc này không tiện nhiều lời, đành đợi bữa cơm sớm kết thúc để hỏi cho ra nhẽ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook