Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 53

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

Lúc bạn Tiểu Bạch đã lấp được khoảng 1/3 cái bụng, mấy người khác đã no nê cả rồi. Tiểu Bạch cân nhắc, nếu cứ thế này mà về thì cô ăn no làm sao được, vì thế nên nhiệt tình đề nghị, “Hiếm khi mọi người được ngồi với nhau, uống chút rượu đi?”

Trần Cẩm Đường với bản tính”rượu say loạn ngôn” của mình hơi cảnh giác, nhất là lúc đang ngồi với lão cáo già Bạch Bắc Hải này, vì thế uyển chuyển từ chối, “Tửu lượng của tôi không tốt, uống rượu vào ngày mai không đi làm được mất.”

Cố Nhược có chuyện muốn nói với Trần Cẩm Đường, cũng biết anh ta dễ say rượu, mà say rồi thì nói cái gì cũng không vào tai, nên hùa theo, “Đúng đúng đúng, anh ấy không uống được rượu đâu.”

Tiểu Bạch thấy kế hoạch của mình sắp vỡ lở, không cam lòng, tiểu thụ yếu quá thì tìm công, quay sang nói với Bạch Bắc Hải, “Vậy chú Bạch thì sao? Chú chắc chắn rất lợi hại.”

Cố Nhược cân nhắc, hình như hôm nay Bạch Bắc Hải đang có chuyện vui, cười nói với Tiểu Bạch, “Hứ, sao mày biết được chứ?”

Bạn Tiểu Bạch trầm ngâm nói, “Cảm giác.”

“Ha ha ha…” Bạch Bắc Hải phá lên cười, “Chẳng mấy khi hôm nay tâm trạng tôi tốt, vậy uống đi.”

Tiểu Bạch phấn khích ngoắc phục vụ, vừa kêu thêm rượu vừa kêu thêm đều ăn, “Mấy món này nhắm rượu ngon lắm….”

Cố Nhược bại bởi kẻ BH như Tiểu Bạch, thò tay xuống bàn lén nhắn tin cho Trần Cẩm Đường, “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Không quá ba giây sau, người nào đó ngồi đối diện bỗng động đậy, rút di động ra, Cố Nhược xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, đúng lúc đó nhân viên phục vụ đã mang lên một chai rượu ngoại và một chai Mao Đài.

Bạch Bắc Hải cầm bình rượu lên hỏi Tiểu Bạch, “Chu tiểu thư thích uống rượu nào?”

Tiểu Bạch đang phấn khích chờ đồ ăn, hùng hồn nói. “Cháu không uống rượu.”

“Cô không uống…” Bạch Bắc Hải ngây ngẩn cả người, nửa câu còn lại nghẹn không thốt ra nổi, cô không uống còn gọi rượu làm gì?

Tiểu Bạch ngây thơ nhìn ông ta, “Cháu có nói cháu muốn uống rượu đâu? Cháu chỉ hỏi mọi người có uống hay không….”

Cố Nhược rút ra một chân lý, đánh bại một con cáo già không cần đến hồ ly ngàn năm, mà chỉ cần thường thường như Tiểu Bạch. Bạch Bắc Hải bất đắc dĩ tự rót tự uống, Tiểu Bạch bắt đầu sung sướng há miệng ra ăn tiếp, mùa đông đến chỗ này phải ăn nhiều một chút mới chống rét được.

Trần Cẩm Đường nhìn qua, cũng nhấc chén của mình lên, “Vậy tôi bồi ngày vài chén.”

Cố Nhược há mồm muốn ngăn cản, nhưng không nói ra miệng, di động rung rung lên, lấy ra nhìn, Trần Cẩm Đường đã nhắn lại, “Giá mà anh có thể nói.”

Cố Nhược sửng sốt, “Chỉ có anh mới có thể làm được thôi.”



Bạch Bắc Hải nâng cốc với Trần Cẩm Đường, Cố Nhược nóng nảy chen ngang, “Uống ít thôi.”

Trần Cẩm Đường khẽ cười, “Không sao.”

Bạch Bắc Hải nhíu mày, “Sao vậy? Cố Nhược quan tâm học trưởng quá nhỉ.” Nói xong cười bỡn cợt, Cố Nhược khụ một tiếng, Trần Cẩm Đường cười đáp, “Để ngài chê cười rồi, Tiểu Nhược là bạn gái tôi.”

Chỉ nghe “Phụt—–!!!” một tiếng, Tiểu Bạch đang mải miết dùng bữa phun ra, “Khụ, khụ…” nói xong chỉ Trần Cẩm Đường, quay sang hỏi Cố Nhược, “Đây là cái thằng cha hôm trước mày nói hả?”

Cố Nhược kéo cô lại, lần trước nói với Tiểu Bạch là về An Bội Hòa, chuyện với Trần Cẩm Đường cô chưa đề cập đến một chữ, “Mày ít chuyện đi.”

“Không phải… mày bị người ta đá sao, sao lại như thế này?” Tiểu Bạch kích động nói, ngay cả đũa cũng quăng, “Chẳng lẽ mày không chỉ có một người?” Tiểu Bạch nổi giận, cho dù Cố Nhược có là bạn bè cũng không thể như vậy, đàn ông tốt trên thế giới này ít như vậy, tìm được thằng cha nào có khả năng bẻ cong được còn ít hơn, thế mà Cố Nhược nó dám chiếm hết, quá đáng!

Cố Nhược lắp bắp, “Cái, cái gì, thời điểm khác nhau, người khác nhau mà!”

Trần Cẩm Đường có vẻ cũng rất quan tâm đến vấn đề này, còn chăm chú nghe hai người nói chuyện. Cố Nhược bấn không biết nói thế nào, lại không ngờ người giúp cô lại là Bạch Bắc Hải, ông ta không biết gì về chuyện yêu đương của Cố Nhược, ông ta chỉ quan tâm một đứa con gái của một người vì không muốn bán đứng bạn bè mà bỏ đi với một đứa con trai một lòng muốn báo thù cho cha mình ở bên nhau, đến cuối cùng sẽ như thế nào? “Sao mấy người tuổi trẻ các cậu lại thích truy cứu chuyện đã qua vậy? Ta nghĩ chỉ cần quan tâm đến hiện tại là đủ rồi…”

“Đúng, đúng, hiện tại, hiện tại…” Cố Nhược vội vã gật đầu, “Chúng cháu tốt lắm… Học trưởng rất có tiền đồ, lại còn hay khoan dung cho cháu…”

Tiểu Bạch oán hận nghiến răng nghiến lợi, mải miết ăn cơm, không thèm nghe nữa, Trần Cẩm Đường cười, “Không có gì để nói luôn…”

“Vậy cha mẹ hai nhà đã gặp nhau chưa?” Bạch Bắc Hải uống một chén, hứng thú hỏi.

“Chưa.” Cố Nhược thành thật nói, Trần Cẩm Đường lại nói tiếp, “Tôi đã gặp cô chú Cố rồi, nhưng vẫn chưa dẫn Cố Nhược đến gặp mẹ tôi.”

Cố Nhược giật mình nhớ tới hôm An Bội Hòa đính hôn, anh ta quả thật đã gặp cha mẹ mình, vì thế phối hợp gật đầu, Bạch Bắc Hải cười, “Vậy thì xin hỏi khi nào có chuyện vui đây?”

“Dạ dạ… Bây giờ nói chuyện này không phải sớm quá ạ?” Khoe’ miệng Cố Nhược run run, trong lòn thầm nghĩ ông cho rằng ai cũng vì tiền mà bán con gái như bán heo nái giống ông sao?

“Sớm ư?” Bạch Bắc Hải lại uống một chén, chép chép miệng như còn muốn nói điều gì, bạn Chu Tiểu Bạch không vui, bận tiếc thương cho Trần tiểu thụ của cô, vì thế chẳng hứng thú gì với đề tài này, cầm chén đưa lên, “Cho cháu một ly!”

Bạch Bắc Hải uống rượu một mình cũng chán, tất nhiên cao hứng rót một chén, Tiểu Bạch phất tay áo, uống cạn, khí phách hào hùng nói, “Chúng ta tung quyền đi.”

“Hả? Cô cũng biết cái này sao?” Bạch Bắc Hải ngạc nhiên, cũng không tiếp tục gặng hỏi chuyện của Trần Cẩm Đường và Cố Nhược nữa.



Cố Nhược đứng dậy, “Tôi vào toilet.” Nói xong nháy mắt ra hiệu với Trần Cẩm Đường, vội vàng bỏ đi, Trần Cẩm Đường cũng đứng dậy, “Mọi người từ từ uống, tôi hơi khó chịu muốn ra ngoài một chút.”

Cố Nhược đứng ở một góc hành lang, chỉ lát sau, Trần Cẩm Đường đã đi đến, nhếch miệng cười, “Muốn nói chuyện gì vậy?”

Chủ đề nói chuyện ban nãy đã làm mấy lời Cố Nhược muốn nói tan thành mây khói mất rồi, cái gì mà yêu đương, gặp cha mẹ? Cô đồng ý kết giao với anh ta không phải vì An Bội Hòa sao? Cố Nhược buồn bực không nói nổi, Trần Cẩm Đường lại hỏi, “Gọi anh ra đây sao lại không nói gì?”

“À… Là trong điện thoại hôm đó đó….” Cố Nhược mào đầu, hy vọng Trần Cẩm Đường sẽ nhớ ra rồi nói :À, em nói chuyện đó hả. Đáng tiếc lại không được như thế, người nào đó khỏ hiểu nhìn cô, “Điện thoại?”

“Là hôm buổi tối anh gọi điện cho em đó…” Cố Nhược tiếp tục lôi kéo.

“Ừ, làm sao?” Trần Cẩm Đường có vẻ nhớ ra, nhưng lại không phải chuyện mà Cố Nhược muốn nói tới, đành phải bất đắc dĩ nói, “Không phải anh nói anh kết giao với em không phải vì An Bội Hòa sao?”

“Ừ..” Trần Cẩm Đường gật đầu, “Có vấn đề gì à?”

Cố Nhược hít sâu, “Nếu chuyện này không liên quan đến An Bội Hòa, vậy là những chuyện khác đều liên quan đến anh ấy phải không?”

“Em có ý gì?” Trần Cẩm Đường vặn lại.

“Anh tìm Bạch Bắc Hải để làm gì?” Cố Nhược nói thẳng, “Đây không phải lần đầu tiên đúng không? ANh đừng nói là trùng hợp, không thể có chuyện trùng hợp đến thế được.”

“Vậy em thì sao?” Sao lại xuất hiện ở đây, em không thấy là cũng quá trùng hợp sao?”

“Đúng, không phải trùng hợp.” Cố Nhược thản nhiên nói, “Em chỉ muốn biết anh đang làm gì thôi.”

“Em theo dõi anh?” Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch lên, nhưng có vẻ như không phải tức giận, còn có chút vui mừng, “Không phải anh tìm ông ta, là ông ta tìm anh.”

“Ông ta tìm anh?” Cố Nhược ngây ngẩn, “Ông ta tìm anh làm gì? Ông ta tìm anh như thế nào?”

Trần Cẩm Đường tiến về phía trước hai bước, hướng mắt ra nhìn người nào đó đang ngồi xa xa uống rượu với Tiểu Bạch, “Ông ta tìm anh để anh làm lá chắn cho ông ta…”

“Em không hiểu.” Cố Nhược thành thật.

“Em không cần hiểu.” Trần Cẩm Đường vẫn mập mờ như trước, Cố Nhược nóng nảy, “Chừng nào anh mới thẳng thắn hết mọi chuyện với em? Em cảm thấy, là bạn gái của anh, em có quyền được biết.”

Trần Cẩm Đường ghé sát vào tai Cố Nhược, hơi thể ấm áp vương vít trên má cô, anh ta nói, “Chừng nào lúc em ngủ bị anh hôn không gọi tên người đàn ông khác….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook