Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 54

Trừu Phong Mạc Hề

13/04/2017

Cố Nhược nhớ lại cái ngày cuối thu sau buổi trưa ấy, lúc mình gục mặt trên bàn ngủ, cái giấc mộng tư xuân kia, xúc cảm chân thật đó, mặt của cô đỏ bừng, Trần Cẩm Đường vỗ nhẹ lên bả vai cô, “Anh về trước đây, lát nữa em cũng về đi nhé.” Nói xong quay người bỏ đi, Cố Nhược không tiếng động kéo ống tay áo của anh ta, “Có thể nói cho em lý do vì sao anh ghét An Bội Hòa không?”

Trần Cẩm Đường dừng bước, nghiêng mặt nói, “Em hỏi vấn đề này là vì quan tâm đến ai?”

“Chuyện này em có thể biết đúng không?” Cố Nhược lảng tránh câu hỏi đó, Trần Cẩm Đường cười, nhưng lại không phải đang cười, “Được rồi.”

Hắn tựa người vào tường, “Bắt đầu từ đâu được nhỉ?” Mặc dù là câu hỏi nhưng đáp lại lại là một câu hỏi khác, “Có lẽ là từ lúc đó….”

Khi Trần Cẩm Đường chuyển đến trường tiểu học ở thành phố N, cha hắn đã tìm được công việc chính thức đầu tiên, làm thủ quỹ cho An thị.

Trần Duyên Minh vừa tốt nghiệp đại học lập tức kết hôn với Lý Lộ– bạn gái học chung trường, bước chân vào xã hội, cũng cuốn theo xu hướng của số đông ở thời đại đó, hắn cầm số tiền cha mẹ để dành nhiều năm cùng bạn bè buôn bán, một cậu sinh viên chân ướt chân ráo vào đời, tràn ngập chờ mong với tất cả mọi thứ, trong đó thứ tốt đẹp nhất chính là niềm tin cố hữu vào tình bạn bè vững chắc không gì lay chuyển, ngay cả là vì lợi ích trước mắt.

Cho nên, ngay cả khi hai bàn tay trắng, Trần Duyên Minh vẫn không tin là mình bị lừa, còn ngu ngốc chờ người bạn đã sớm cao chạy xa bay kia trở về, tin tưởng hắn chỉ là đang cầm tiền đi quay vòng…

Mùa đông năm đó, Trần Cẩm Đường chào đời, gia cảnh vốn đã không giàu có gì lại càng lâm vào quẫn bách, có lẽ là do muốn trốn tránh xã hội, Trần Duyên Minh lựa chọn tiếp tục theo con đường học vấn, bắt đầu vừa học vừa làm.

Lý Lộ lại cũng không thể ở nhà chăm con, cuộc sống chỉ dựa vào tiền lương hưu còm cõi của cha mẹ hai nhà thì thật quá túng quẫn, Trần Duyên Minh lại chỉ lo lánh đời, điều đó càng khiến bà quẫn bách….

Bế tắc sẽ dẫn đến xích mích….

Khi Trần Cẩm Đường bắt đầu biết viết, cha của hắn vẫn đang phong bế trong thế giới của riêng mình, nói là học tập nghiên cứu, thực tế chỉ đang trốn tránh, mẹ hắn vừa phải ra ngoài làm việc, vừa phải duy trì cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.

Cãi nhau là một phương thức đối thoại của những đôi yêu nhau khi đối mặt với sự thật cuộc sống, chỉ là ai cũng không muốn buông tay, không buông tay cũng chỉ vì cần phải dựa vào nhau mà sống, cũng chỉ vì không còn lựa chọn nào khác.

Khi cha mẹ mâu thuẫn, đứa con kẹt ở giữa trở thành mâu thuẫn lớn nhất.



Con cái chính là mối ràng buộc khiến hai người không thể chia tách, trở thành trung tâm của mọi sự mâu thuẫn, cho nên, Trần Cẩm Đường vốn đã biết mình sinh ra không phải là niềm mong mỏi của cha mẹ, có lẽ, ngay từ lúc còn trong bụng mẹ, hắn đã là một gánh nặng, thậm chí, bây giờ còn là một mối phiền toái.

Có đôi khi, chỉ kêu một tiếng “Ba”, “Mẹ” lập tức sẽ bị quở mắng vô cớ, từ lúc lên tiểu học, Trần Cẩm Đường đã cố gắng học tập, bởi vì hắn thấy những đứa khác chỉ cần có thành tích tốt, mặt mày cha mẹ sẽ hớn hở, như vậy chỉ cần hắn đứng thứ nhất, có lẽ khuôn mặt cha mẹ hắn cũng sẽ vui vẻ chăng, có khi còn thưởng cho hắn nữa?

Có điều, bất luận hắn làm đến mức nào, vẫn không hề có một nụ cười, một lời khen ngợi, chắc tại mình chưa đủ tốt, Trần Cẩm Đường tự nói với chính mình.

Cuộc sống vẫn như vậy tiếp diễn cho đến khi Trần Duyên Minh đã học xong tiến sĩ vẫn không muốn bước chân vào xã hội, gia đình lại một lần nữa xích mích, nguyên nhân vốn rất nhỏ bé, chỉ là Lý Lộ sau khi lấy tiền lương nghe lời mấy cô đồng nghiệp, không nhịn được mua một cái áo khoác khá đắt, ước chừng phải cả tháng sinh hoạt phí của nhà bọn họ.

Mà trên thực tế, phụ nữ mua một cái áo khoác tốt cũng chẳng có gì là sai, hơn nữa, từ lúc sinh con đến lúc đó, cô vẫn chưa mua được một thứ quần áo nào quá đắt tiền, lời khuyên của mấy bạn đồng nghiệp chỉ là một phần, quan trọng hơn là chính cô thật sự muốn mua, cô cùng lắm chỉ mới 30 tuổi, chẳng lẽ quyền mua một cái áo mứi cũng không có sao?!

Chỉ là, tất cả mọi chuyện bình thường nếu xảy ra trong cái nhà này đều trở thành không bình thường.

Trần Duyên Minh nổi giận, “Đem trả áo lại đi.”

“Sao phải trả?” Lý Lộ bất mãn nói, “Tôi dùng tiền chính tôi kiếm được mua, vì sao không được?”

“Vậy tháng sau phải biết làm sao?” Trần Duyên Minh tức giận nói,

“Trong nhà không phải còn mấy ngàn đồng sao?” Lý Lộ trả lời, “Chẳng lẽ tôi phải gánh cả cái nhà này? Vì sao tôi phải gánh cả cái nhà này!”

“Đó là tiền tôi đóng học phí.” Trần Duyên Minh kiên định nói, thốt ra lời này, Lý Lộ lập tức nổi giận, tựa hồ muốn ném ra tất cả oán giận tích tụ mấy năm nay, “Học phí, học phí! Tôi thấy anh điên rồi! Anh muốn đọc sách tới khi nào? Tới lúc chết không? Để cho tôi nuôi con hộ anh, lại còn phải nuôi anh? Cho anh đọc sách?”

“Dù sao tiền học phí của tôi cũng không được động vào, cô về xin bố mẹ cô giúp đỡ chút đi….” Trần Duyên Minh rốt cuộc cũng nhượng bộ.

“Hừ….” Lý Lộ cười lạnh, “Cha mẹ tôi? Bọn họ về hưu rồi, anh còn cho tôi mặt mũi không mà bảo tôi hỏi tiền bọn họ? Lại nói anh tự phong bế vĩnh viễn không thèm bước chân vào xã hội sao?” Cô phát điên mất, kỳ thật lúc mua áo, cô thậm chí còn nghĩ, có khi nào mình tiêu hết tiền đi, anh ấy sẽ buộc phải ra ngoài làm việc, nhưng sự thật chứng minh, gã đàn ông này không xứng đáng với mong đợi của cô, cô lôi Trần Cẩm Đường đang khiếp đảm nép trong góc tường ôm vào lòng, “Được, tôi đi tìm ba mẹ tôi, anh cứ ôm tiền của anh đi, đợi thầy của anh dạy cho anh biết thế nào là học tập!” Nói xong mang con trở về nhà mẹ đẻ, một đi không trở lại.

Trần Duyên Minh nhiều lần đến nhà bố mẹ vợ van xin vợ trở về, nhưng Lý Lộ đều kiên quyết cự tuyệt, lý do rất đơn giản, trừ phi hắn chịu tìm việc làm, cô không muốn phải gánh vác hết tất thảy trách nhiệm trong gia đình.



Có điều, chuyện này Trần Duyên Minh lại không làm được, hắn chỉ có thể đọc sách làm những việt vặt, dấn thân vào xã hội, hắn không thể…..

Vì thế, Trần Cẩm Đường và mẹ ở nhà ông bà ngoại suốt hai năm, bình thường cha cũng không hay quản hắn, bây giờ họ lại không ở chung những hai năm, ấn tượng của Trần Cẩm Đường về cha cũng nhạt dần, nhưng Trần Cẩm Đường vẫn nhớ rõ, cha mình thích nhất là xem sách ở trên bìa in hai chữ “Kinh tế.”

Cha thích cái này, hắn nhớ kỹ.

Mà Lý Lộ đối với người đàn ông đã không còn hy vọng ấy, vấn cảm thấy cô đơn, ở nhà mẹ đẻ hai năm vẫn luôn nhớ về hắn, cô đơn biến thành nỗi thất vọng vô bờ.

Cùng lúc đó, Trần Cẩm Đường học được trên TV một câu: Yêu sâu trách nặng

Lúc đó hắn không hiểu, nhưng hắn mơ hồ hiểu ý tứ của câu này, thường thường, thất vọng về một ai đó chỉ bởi vì quá kỳ vọng vào họ.

Cũng giống như mẹ hắn.

Mà thực tế, bà hy vọng cũng không phải sai, tuy thất vọng, nhưng vẫn chưa phải là tuyệt vọng.

Hai năm sau Trần Duyên Minh đã tìm được việc làm, tập đoàn An thị đến trường tuyển nhân viên, do dự hồi lâu, Trần Duyên Minh vẫn quyết định ghi danh, với học vị của hắn, được An thị mời làm tài vụ.

Đó là lần đầu tiên Trần Duyên Minh sau 10 năm tốt nghiệp đại học chính quy tìm được việc làm, vừa nhận được thông báo liền đến nhà cha mẹ vợ, đón vợ hắn về, ngày đó Trần Cẩm Đường 9 tuổi lần đầu tiên thấy cha mẹ nhìn nhau nở nụ cười.

Một giây đó, hắn đột nhiên hiểu rõ, kỳ thật, nếu muốn bọn họ cười, cho dù mình không đứng thứ nhất cũng không sao.

Sau đó lại hiểu rõ hơn một chút, cười hay không cười cũng không phải do hắn quyết định, cứ việc là con của bọn họ đã.

Mùa hè năm đó, ba người bọn họ dọn tới thành phố N, hắn cũng vào trường tiểu học ở đó, cũng là nơi hắn gặp được kẻ mà hắn sẽ ganh tỵ cả đời…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook