Chương 2301: Lùi một bước để đánh trả đối phương. (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Lúc này không cho phép chậm trễ, Lâm Nhất nhân cơ hội liên tiếp đánh ra pháp quyết, lập tức giơ một ngón tay về phía trước. Không trung xuất hiện một luồng huyết quang yêu dị, như búa lớn bổ ngang xuống.
Lúc Tam Thủy xuất ra vòng sắt liền vô cùng hối hận, đã biết đối phương không sợ lửa ma cần gì phải làm điều thừa. Mà chưa kịp xuất ra thần thông, một uy thế vô thượng đã bao phủ mọi người.
Chỉ thấy một búa máu yêu dị mang theo khí thế uy mãnh cường đại khó lường, đồng thời phát ra thanh âm “ca lạt” đinh tai nhức óc, trong chớp mắt liền bổ tới trước mặt. Càng kinh người hơn là sát khí điên cuồng kéo tới tràn ngập cả sơn động, xé rách tầng tầng cấm chế! Mà người thi pháp hai mắt như xích, tóc rối bời tung bay, sát khí vờn quanh, đạp trên huyết đàm ngạo nghễ bốn phương, giống như Ma thần phủ xuống!
- Thiên Ma thần thông…
Tam Thủy hoảng sợ la thất thanh:
- Ngươi là truyền nhân Ma Hoàng…
Tâm niệm hắn khẽ động, đã mất ý chí chiến đấu, muốn né tránh cũng đã chậm ! Chỉ trong thoáng chốc chần chừ, một luồng huyết quang trăm trượng chém tới, đồng thời có người kinh hô :
- Hắn không phải môn hạ Ma Hoàng…
Đúng rồi! Ma Hoàng đã mấy vạn năm không xuất hiện, đệ tử đích truyền cũng chỉ có hai người! Nếu hắn là môn hạ Ma Hoàng, tuyệt đối sẽ không phải địch với Thanh Diệp và Lăng Đạo. Nhưng nếu hắn không phải, vì sao lại có vô thượng thần thông ma tu trên người! - Ầm——
Tam Thủy vừa tỉnh ngộ, một tiếng nổ vang đã tới. Hắn không kịp giãy dụa, trong khoảnh khắc đã bị huyết quang mang theo uy thế dồi dào nuốt chửng. Sau đó liền vang lên âm thanh rất lớn, búa huyết hung hăng bổ vào trên vách động, trong chớp mắt đất rung núi chuyển, đá vụn vẩy ra giống như Càn Khôn đảo loạn, chỉ đợi nghiền nát tất cả thành bột mịn!
Đám người Nguyên Tín Tử tuy rằng có phòng bị nhưng khó thoát khỏi dư uy của ma phủ. Trong tiếng vang “ầm ầm”, mọi thế tiến công đều tan vỡ. Hắn cùng mọi người lui lại, lập tức bị vách động ngăn cản, cấm chế bốn phía đã vỡ tan, mang theo ngọc bài cũng không có tác dụng.
Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền cũng cô gái kia đều lăn lộn trên mặt đất, sau đó đều tự bay lên không, dựa vách mà đứng, lúc này mới phát hiện tu vi trên người đã khôi phục hơn một nửa. Muốn nhân cơ hội bỏ chạy nhưng lại không có chỗ để đi…
Minh Cơ có chút chật vật trốn ở trong góc sơn động, quanh thân đều biến ảo, huyết quang đại phủ chắc chắn là Thiên Ma thần thông, bí mật bất truyền của Ma Hoàng.
Xung quanh vang lên tiếng nổ không dứt, mọi thứ tung bay. Lấy huyết đàm làm nơi bắt đầu, một lỗ thủng sâu vài thước tiến thẳng về phía tận cùng của sơn động, giống như một dấu vết quỷ dị, nhìn thấy vô cùng giật mình. Mà bản thân Lâm Nhất vẫn đạp không mà đứng, thần thái ngạo nghễ. Trong nháy mắt khi búa lớn Thiên Ma giết Tam Thủy, máu đã đổ về huyết đàm, nhưng đột nhiên lại có một hắc quang bay tới dung nhập vào trong cơ thể hắn, tình hình trước mắt không có gì khác.
Có người nhọc lòng chế tạo một phương huyết đàm cũng chỉ để cô đọng huyết sát, dùng để hấp thu sức mạnh tu vi. Như vậy thật sự không có gì khác với Thiên Ma Cửu Ấn phách đạo tham lam.
Chỉ là Thiên Ma lục ấn hợp nhất có thể bức lui bảy vị cao thủ Động Thiên, giết một người mạnh nhất trong đó thật ngoài dự đoán! Nguyên nhân không phải bản thân trở nên lợi hại mà là nhờ vào sức mạnh huyết đàm dưới chân! Sơn động mấy trăm trượng thả ra cấm chế trói buộc, ở dưới Thiên Ma ấn lại vô cùng chật chội nhỏ hẹp! Một chiêu lục ấn hợp nhất, mượn huyết đàm thôi phát giống như một đống pháo trong phòng kín, sao có thể không có uy lực! Tam Thủy đứng mũi chịu sào, có thể chạy trốn mới là lạ!
Có thể dễ thấy, đám người Tam Thủy biết Thiên Ma ấn nhưng không có phương pháp đối đáp. Chỉ biết truyền môn Ma Hoàng am hiểu thuật này, lại không biết có mấy người tu được Thiên Ma Cửu Ấn, sau này phải cẩn thận…
Hơn nữa, năm đó Côn tà đã tu được bảy ấn trong Thiên Ma Cửu Ấn. Hắn không chỉ có Ma Sát âm hỏa của bản thân, mà còn là vua Ma giới, nói vậy cũng có nguồn gốc sâu xa với Ma Hoàng…
Trong lúc đang suy nghĩ, bên trong sơn động dần dần an tĩnh. Tay Lâm Nhất chạm tới mi tâm, ấn ký màu đen phát sáng, dưới chân mơ hồ xoay quanh hai huyết vụ tím đen, bốn phía vờn quanh lửa ma tỏa ra khí cơ lành lạnh! Trong chốc lát Nguyên Tín Tử từ ngoài trăm trượng bay tới, hắn huy động một quyền, trên tay xuất hiện hai khối ngọc bài. Một cái là Trung Thiên ma lệnh Tam Thủy nói tới, cái còn lại chính là cấm bài nơi đây…
- Lâm đạo hữu! Ngươi đã là truyền nhân chính thống ma tu, vậy là có tình đồng môn. Xin hãy trả huyết sát, Tôn Chủ nhà ta chắc chắn hậu ta!
Bàn tay Lâm Nhất khẽ lật, ngọc bài liền biến mất, đám người Nguyên Tín Tử đã hội tụ một chỗ, vẫn bày thế trận chờ quân địch. Mà ngược lại khí thế đối phương không lớn bằng lúc trước, trong giọng nói sinh ra chút bất đắc dĩ. Hiểu được Thiên Ma Cửu Ấn chính là truyền nhân chính thống của Ma Hoàng sao? Thật buồn cười…
- Lâm đạo hữu! Lúc trước có chút mạo muội, nể tình bỏ qua. Thật không dám giấu diếm, ta là… ta là môn hạ Thanh Diệp. Chỉ cần ngươi đưa ra huyết sát, trợ giúp hắn đoạt được Thành Chủ Chí Tôn sẽ có công trạng to lớn…
Minh Cơ từ trong kinh hoảng trấn định lại, vẫn không chịu buông tha. Đột nhiên xuất hiện một cao thủ Ma tu, còn là truyền nhân Ma Hoàng, làm sao có thể ngồi xem? Tranh chấp giữa hai nhà, người này có thể là biến số lớn nhất. Cuối cùng ai thua ai thắng, chỉ có thể toàn lực ứng phó…
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, lắc đầu thầm nghĩ, Lâm mỗ không muốn đắc tội với người của Ma Hoàng, lại ngoài ý muốn bị cuốn vào một âm mưu. Hành trình Hồng Hoang bắt đầu như vậy đã quá đặc sắc, kế tiếp nên làm sao, thật đúng là khiến lòng người chờ mong!
- Lâm mỗ vô cớ bị người khác bắt giam… nhiều năm, có thể nói là vô cùng nhục nhã! Một viên huyết châu nho nhỏ, có thể được xem chỉ là bồi thường mà thôi! Các ngươi hoặc là rời đi, hoặc là động thủ, hừ…
Lâm Nhất nói lời ngang ngược, có ý chẳng sợ. Thấy đối phương vẫn không chịu rời đi, đuôi lông mày hắn khẽ nhấc, trong mắt lóe lên huyết quang, lập tức phất tay áo. Trong huyết đàm nhất thời nổi lên một luồng sát khí cùng lửa ma đan vào bão táp, một đại phủ Thiên Ma hư huyễn như thật phủ ngang trời….
Lúc Tam Thủy xuất ra vòng sắt liền vô cùng hối hận, đã biết đối phương không sợ lửa ma cần gì phải làm điều thừa. Mà chưa kịp xuất ra thần thông, một uy thế vô thượng đã bao phủ mọi người.
Chỉ thấy một búa máu yêu dị mang theo khí thế uy mãnh cường đại khó lường, đồng thời phát ra thanh âm “ca lạt” đinh tai nhức óc, trong chớp mắt liền bổ tới trước mặt. Càng kinh người hơn là sát khí điên cuồng kéo tới tràn ngập cả sơn động, xé rách tầng tầng cấm chế! Mà người thi pháp hai mắt như xích, tóc rối bời tung bay, sát khí vờn quanh, đạp trên huyết đàm ngạo nghễ bốn phương, giống như Ma thần phủ xuống!
- Thiên Ma thần thông…
Tam Thủy hoảng sợ la thất thanh:
- Ngươi là truyền nhân Ma Hoàng…
Tâm niệm hắn khẽ động, đã mất ý chí chiến đấu, muốn né tránh cũng đã chậm ! Chỉ trong thoáng chốc chần chừ, một luồng huyết quang trăm trượng chém tới, đồng thời có người kinh hô :
- Hắn không phải môn hạ Ma Hoàng…
Đúng rồi! Ma Hoàng đã mấy vạn năm không xuất hiện, đệ tử đích truyền cũng chỉ có hai người! Nếu hắn là môn hạ Ma Hoàng, tuyệt đối sẽ không phải địch với Thanh Diệp và Lăng Đạo. Nhưng nếu hắn không phải, vì sao lại có vô thượng thần thông ma tu trên người! - Ầm——
Tam Thủy vừa tỉnh ngộ, một tiếng nổ vang đã tới. Hắn không kịp giãy dụa, trong khoảnh khắc đã bị huyết quang mang theo uy thế dồi dào nuốt chửng. Sau đó liền vang lên âm thanh rất lớn, búa huyết hung hăng bổ vào trên vách động, trong chớp mắt đất rung núi chuyển, đá vụn vẩy ra giống như Càn Khôn đảo loạn, chỉ đợi nghiền nát tất cả thành bột mịn!
Đám người Nguyên Tín Tử tuy rằng có phòng bị nhưng khó thoát khỏi dư uy của ma phủ. Trong tiếng vang “ầm ầm”, mọi thế tiến công đều tan vỡ. Hắn cùng mọi người lui lại, lập tức bị vách động ngăn cản, cấm chế bốn phía đã vỡ tan, mang theo ngọc bài cũng không có tác dụng.
Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền cũng cô gái kia đều lăn lộn trên mặt đất, sau đó đều tự bay lên không, dựa vách mà đứng, lúc này mới phát hiện tu vi trên người đã khôi phục hơn một nửa. Muốn nhân cơ hội bỏ chạy nhưng lại không có chỗ để đi…
Minh Cơ có chút chật vật trốn ở trong góc sơn động, quanh thân đều biến ảo, huyết quang đại phủ chắc chắn là Thiên Ma thần thông, bí mật bất truyền của Ma Hoàng.
Xung quanh vang lên tiếng nổ không dứt, mọi thứ tung bay. Lấy huyết đàm làm nơi bắt đầu, một lỗ thủng sâu vài thước tiến thẳng về phía tận cùng của sơn động, giống như một dấu vết quỷ dị, nhìn thấy vô cùng giật mình. Mà bản thân Lâm Nhất vẫn đạp không mà đứng, thần thái ngạo nghễ. Trong nháy mắt khi búa lớn Thiên Ma giết Tam Thủy, máu đã đổ về huyết đàm, nhưng đột nhiên lại có một hắc quang bay tới dung nhập vào trong cơ thể hắn, tình hình trước mắt không có gì khác.
Có người nhọc lòng chế tạo một phương huyết đàm cũng chỉ để cô đọng huyết sát, dùng để hấp thu sức mạnh tu vi. Như vậy thật sự không có gì khác với Thiên Ma Cửu Ấn phách đạo tham lam.
Chỉ là Thiên Ma lục ấn hợp nhất có thể bức lui bảy vị cao thủ Động Thiên, giết một người mạnh nhất trong đó thật ngoài dự đoán! Nguyên nhân không phải bản thân trở nên lợi hại mà là nhờ vào sức mạnh huyết đàm dưới chân! Sơn động mấy trăm trượng thả ra cấm chế trói buộc, ở dưới Thiên Ma ấn lại vô cùng chật chội nhỏ hẹp! Một chiêu lục ấn hợp nhất, mượn huyết đàm thôi phát giống như một đống pháo trong phòng kín, sao có thể không có uy lực! Tam Thủy đứng mũi chịu sào, có thể chạy trốn mới là lạ!
Có thể dễ thấy, đám người Tam Thủy biết Thiên Ma ấn nhưng không có phương pháp đối đáp. Chỉ biết truyền môn Ma Hoàng am hiểu thuật này, lại không biết có mấy người tu được Thiên Ma Cửu Ấn, sau này phải cẩn thận…
Hơn nữa, năm đó Côn tà đã tu được bảy ấn trong Thiên Ma Cửu Ấn. Hắn không chỉ có Ma Sát âm hỏa của bản thân, mà còn là vua Ma giới, nói vậy cũng có nguồn gốc sâu xa với Ma Hoàng…
Trong lúc đang suy nghĩ, bên trong sơn động dần dần an tĩnh. Tay Lâm Nhất chạm tới mi tâm, ấn ký màu đen phát sáng, dưới chân mơ hồ xoay quanh hai huyết vụ tím đen, bốn phía vờn quanh lửa ma tỏa ra khí cơ lành lạnh! Trong chốc lát Nguyên Tín Tử từ ngoài trăm trượng bay tới, hắn huy động một quyền, trên tay xuất hiện hai khối ngọc bài. Một cái là Trung Thiên ma lệnh Tam Thủy nói tới, cái còn lại chính là cấm bài nơi đây…
- Lâm đạo hữu! Ngươi đã là truyền nhân chính thống ma tu, vậy là có tình đồng môn. Xin hãy trả huyết sát, Tôn Chủ nhà ta chắc chắn hậu ta!
Bàn tay Lâm Nhất khẽ lật, ngọc bài liền biến mất, đám người Nguyên Tín Tử đã hội tụ một chỗ, vẫn bày thế trận chờ quân địch. Mà ngược lại khí thế đối phương không lớn bằng lúc trước, trong giọng nói sinh ra chút bất đắc dĩ. Hiểu được Thiên Ma Cửu Ấn chính là truyền nhân chính thống của Ma Hoàng sao? Thật buồn cười…
- Lâm đạo hữu! Lúc trước có chút mạo muội, nể tình bỏ qua. Thật không dám giấu diếm, ta là… ta là môn hạ Thanh Diệp. Chỉ cần ngươi đưa ra huyết sát, trợ giúp hắn đoạt được Thành Chủ Chí Tôn sẽ có công trạng to lớn…
Minh Cơ từ trong kinh hoảng trấn định lại, vẫn không chịu buông tha. Đột nhiên xuất hiện một cao thủ Ma tu, còn là truyền nhân Ma Hoàng, làm sao có thể ngồi xem? Tranh chấp giữa hai nhà, người này có thể là biến số lớn nhất. Cuối cùng ai thua ai thắng, chỉ có thể toàn lực ứng phó…
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, lắc đầu thầm nghĩ, Lâm mỗ không muốn đắc tội với người của Ma Hoàng, lại ngoài ý muốn bị cuốn vào một âm mưu. Hành trình Hồng Hoang bắt đầu như vậy đã quá đặc sắc, kế tiếp nên làm sao, thật đúng là khiến lòng người chờ mong!
- Lâm mỗ vô cớ bị người khác bắt giam… nhiều năm, có thể nói là vô cùng nhục nhã! Một viên huyết châu nho nhỏ, có thể được xem chỉ là bồi thường mà thôi! Các ngươi hoặc là rời đi, hoặc là động thủ, hừ…
Lâm Nhất nói lời ngang ngược, có ý chẳng sợ. Thấy đối phương vẫn không chịu rời đi, đuôi lông mày hắn khẽ nhấc, trong mắt lóe lên huyết quang, lập tức phất tay áo. Trong huyết đàm nhất thời nổi lên một luồng sát khí cùng lửa ma đan vào bão táp, một đại phủ Thiên Ma hư huyễn như thật phủ ngang trời….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.