Chương 1957: Một chút cô đơn (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Nam nhân lại phải uy vũ giống như lão Long vậy, cho dù ngủ cũng phải ngáy tới chấn động trời cao...
- Ngươi... Nói linh tinh!
Lão Long nói được một nửa, bớt đi kiêu ngạo trước kia mà có thêm vài phần ôn hòa, đổi giọng nói:
- Ta là tu luyện, cùng đạo lý với Tiểu Bạch Hổ Ngủ ban đầu. Đúng rồi, vật nhỏ đó đi đâu rồi...
Còn nói vật nhỏ, vị kia đã thành người đứng đầu Yêu Vực. Lâm Nhất không muốn nhắc tới Hổ Đầu, tay chỉ vào bình rượu hỏi:
- Dã Túc Tửu có tác dụng gì, còn có thể nâng cao tu vi không?
Lão Long đã không kịp chờ đợi ôm lấy bình rượu, ực ực uống vài hớp, thở ra mùi rượu, chưa thỏa mãn khen:
- Dã Túc Tửu này thuần hơn mùi vị ban đầu! Nếu nói là có chỗ nào hơn người, lại càng kỳ diệu hơn so với đơn giản nâng cao tu vi...
Lâm Nhất lưu ý muốn tăng thêm kiến thức. Người trước mắt này đã mở miệng lập tức khiến rượu hóa thành một đám sương mù dày đặc, lập tức dung nhập vào thân thể nguyên thần biến mất.
Lão Long nói tiếp:
- Hồng Hoang Dã Túc Tửu viễn cổ có ba chỗ tốt: Một là rượu đủ nóng, đủ mạnh, say lòng người...
Lâm Nhất lắc đầu. Đây tính là lợi ích gì chứ?
- Thứ hai là có thể nâng cao tu vi thần thức; còn nữa, rất có lợi cho việc ngưng luyện thần lực...
Nghe tới đây, Lâm Nhất hơi ngẩn người ra. Hắn chưa kịp suy nghĩ lại đưa tay cầm một vò rượu khác, nhìn về phía lão Long oán giận nói:
- Sao ngươi không nói sớm?
- Hừ! Khi đó tu vi của ngươi thấp kém, có nói cũng có tác dụng cái rắm! Còn nếu biết lợi ích, ngươi có thể giữ rượu đến hôm nay sao...
Lão Long giơ vò rượu lên lại rót một ngụm lớn, có chút thích ý vuốt râu than thở:
- Bao nhiêu năm không nếm mùi rượu, hôm nay dường như đã trở về quá khứ...
Lâm Nhất đẩy lớp chắn ở vò rượu, mùi rượu nồng mang theo sự tang thương từ viễn cổ phả vào mặt, làm cho lòng người hơi chấn động. Hắn nhịn không được vui vẻ ha ha một tiếng, nghi ngờ trước kia lập tức tiêu tan thành mây khói.
Ở trong Hậu Thổ Tiên Cảnh ở Cửu Châu, trong cơ thể của Lâm Nhất không hiểu sao có thêm một chút khí cơ kỳ lạ. Lúc đầu hắn ngây thơ không biết, sau mới hiểu đó là lực Thái Sơ, chỉ có cao nhân Phạm Thiên hậu kỳ mới có thể tu thành thần lực. Tuy nhiên, mình lúc đó chẳng qua là tu vi Nguyên Anh, trong cơ thể sao lại sinh ra thần lực? Hắn trước sau không rõ về điều này, trước mắt có lão Long phân trần, cuối cùng cũng hiểu ra!
Cơ duyên không phải từ trên cao rơi xuống, mà là do một lần say mềm trong hành trình với Ma Trủng!
Ngoài ra, dựa vào Đoán Thần Giám của Nhược Thủy tiên sinh, thần thức của bản thân đã đặc biệt không tầm thường, chỉ là ở Kim Đan hậu kỳ có vẻ không có lực, nhưng dưới tác dụng của Dã Túc Tửu, mới có thể tiếp tục mạnh mẽ...
Lâm Nhất ôm lấy bình rượu, thoáng do dự, lại ngẩng đầu rót mạnh xuống. Rượu tràn ra, một hơi nóng thiêu đốt xuyên thẳng vào sâu bên trong tâm hồn. Giờ phút này, hắn giống như trở lại trong sát trận giữa rừng cây Man Hoang cùng tanh mùi máu, nghe được trong Thiên Ma cốc có tiếng hát đồng dao ngâm nga cùng uyển chuyển, nhìn thấy kỳ quan Thất Tinh Bạn Nguyệt trong trời đêm...
Không bao lâu, vò rượu Lâm Nhất 'đoạt' được đã không còn. Sắc mặt hắn đỏ bừng, mùi rượu xông lên trời, đôi mắt lấp lánh chói lòa.
Lão Long thấy thế không chịu yếu thế, hai tay vỗ nhẹ một cái, cầm cái bình chợt kích thích bắn lên một sóng rượu. Lão há miệng rộng, rượu như cầu vồng bay vào trong bụng, trong chớp mắt đã không còn sót lại chút nào. Râu tóc lão lập tức tung bay, cười to nói:
- Lâm tiểu tử, uống rượu cùng ngươi thật sự vui vẻ! Năm đó chúng ta liền như vậy... Như vậy... Ha ha! Ha ha...
Trong bụng Lâm Nhất như có lửa đốt, toàn thân nóng lên, trước mắt có chút choáng váng, nhưng tuyệt đối không say như chết giống trong tưởng tượng.
Năm đó? Năm đó ở trong sơn cốc Thiên Ma Tộc kia, đệ tử Văn Bạch Tử ngốc cùng mình đồng bệnh tương liên, hai người đều kinh hồn khiếp vía, làm gì còn có hứng thú uống rượu...
Lâm Nhất thở ra một hơi rượu, lại lắc đầu. Hắn thầm vận Huyền Công, chỉ cảm thấy lực rượu đang thong thả lui lại. Một đường khí cơ kỳ lạ trong cơ thể này càng thêm rõ ràng, cũng tự hình thành tuần hoàn lại mơ hồ chiếm lấy một phần pháp lực trên toàn thân.
Tuy là cảm giác hơi say nhưng trong lòng Lâm Nhất lại hoàn toàn tỉnh táo. Hắn hơi ngước mắt lên, nhìn về phía lão Long thần thái phấn chấn cười hỏi:
- Hai người chúng ta đã từng uống rượu qua lúc nào? Hồng Hoang viễn cổ lại ở chỗ nào? Không ngại nhân lúc đang có hứng uống rượu, hãy nói đi, còn đợi tới khi nào...
Vẻ tươi cười của lão Long cứng đờ, thò tay vỗ xuống vò rượu không, phát ra tiếng động 'Oong, oong'. Đôi mắt rồng của lão giống như không nhắm lại được, thật lâu sau mới mang theo chút mất mát lầm bầm:
- Một ngụm lại uống hết, còn hứng thú uống rượu cái rắm...
Lão nhìn về phía Lâm Nhất, giả vờ giả vịt nói:
- Hai bên từng uống rượu ở đâu, ta có nhắc qua sao? Nếu ngươi biết không ngại nói thử xem, có lẽ ta có thể nhớ ra chút gì...
Lâm Nhất đột nhiên đứng phắt dậy, hơi lảo đảo. Vẻ mặt lão Long vẫn vô tội, hắn bĩu môi vung ống tay áo xoay người rời đi. Có người ở sau lưng vui vẻ cười ha ha, chỉ là trong tiếng cười quen thuộc này có thêm một chút cô đơn...
- Ngươi... Nói linh tinh!
Lão Long nói được một nửa, bớt đi kiêu ngạo trước kia mà có thêm vài phần ôn hòa, đổi giọng nói:
- Ta là tu luyện, cùng đạo lý với Tiểu Bạch Hổ Ngủ ban đầu. Đúng rồi, vật nhỏ đó đi đâu rồi...
Còn nói vật nhỏ, vị kia đã thành người đứng đầu Yêu Vực. Lâm Nhất không muốn nhắc tới Hổ Đầu, tay chỉ vào bình rượu hỏi:
- Dã Túc Tửu có tác dụng gì, còn có thể nâng cao tu vi không?
Lão Long đã không kịp chờ đợi ôm lấy bình rượu, ực ực uống vài hớp, thở ra mùi rượu, chưa thỏa mãn khen:
- Dã Túc Tửu này thuần hơn mùi vị ban đầu! Nếu nói là có chỗ nào hơn người, lại càng kỳ diệu hơn so với đơn giản nâng cao tu vi...
Lâm Nhất lưu ý muốn tăng thêm kiến thức. Người trước mắt này đã mở miệng lập tức khiến rượu hóa thành một đám sương mù dày đặc, lập tức dung nhập vào thân thể nguyên thần biến mất.
Lão Long nói tiếp:
- Hồng Hoang Dã Túc Tửu viễn cổ có ba chỗ tốt: Một là rượu đủ nóng, đủ mạnh, say lòng người...
Lâm Nhất lắc đầu. Đây tính là lợi ích gì chứ?
- Thứ hai là có thể nâng cao tu vi thần thức; còn nữa, rất có lợi cho việc ngưng luyện thần lực...
Nghe tới đây, Lâm Nhất hơi ngẩn người ra. Hắn chưa kịp suy nghĩ lại đưa tay cầm một vò rượu khác, nhìn về phía lão Long oán giận nói:
- Sao ngươi không nói sớm?
- Hừ! Khi đó tu vi của ngươi thấp kém, có nói cũng có tác dụng cái rắm! Còn nếu biết lợi ích, ngươi có thể giữ rượu đến hôm nay sao...
Lão Long giơ vò rượu lên lại rót một ngụm lớn, có chút thích ý vuốt râu than thở:
- Bao nhiêu năm không nếm mùi rượu, hôm nay dường như đã trở về quá khứ...
Lâm Nhất đẩy lớp chắn ở vò rượu, mùi rượu nồng mang theo sự tang thương từ viễn cổ phả vào mặt, làm cho lòng người hơi chấn động. Hắn nhịn không được vui vẻ ha ha một tiếng, nghi ngờ trước kia lập tức tiêu tan thành mây khói.
Ở trong Hậu Thổ Tiên Cảnh ở Cửu Châu, trong cơ thể của Lâm Nhất không hiểu sao có thêm một chút khí cơ kỳ lạ. Lúc đầu hắn ngây thơ không biết, sau mới hiểu đó là lực Thái Sơ, chỉ có cao nhân Phạm Thiên hậu kỳ mới có thể tu thành thần lực. Tuy nhiên, mình lúc đó chẳng qua là tu vi Nguyên Anh, trong cơ thể sao lại sinh ra thần lực? Hắn trước sau không rõ về điều này, trước mắt có lão Long phân trần, cuối cùng cũng hiểu ra!
Cơ duyên không phải từ trên cao rơi xuống, mà là do một lần say mềm trong hành trình với Ma Trủng!
Ngoài ra, dựa vào Đoán Thần Giám của Nhược Thủy tiên sinh, thần thức của bản thân đã đặc biệt không tầm thường, chỉ là ở Kim Đan hậu kỳ có vẻ không có lực, nhưng dưới tác dụng của Dã Túc Tửu, mới có thể tiếp tục mạnh mẽ...
Lâm Nhất ôm lấy bình rượu, thoáng do dự, lại ngẩng đầu rót mạnh xuống. Rượu tràn ra, một hơi nóng thiêu đốt xuyên thẳng vào sâu bên trong tâm hồn. Giờ phút này, hắn giống như trở lại trong sát trận giữa rừng cây Man Hoang cùng tanh mùi máu, nghe được trong Thiên Ma cốc có tiếng hát đồng dao ngâm nga cùng uyển chuyển, nhìn thấy kỳ quan Thất Tinh Bạn Nguyệt trong trời đêm...
Không bao lâu, vò rượu Lâm Nhất 'đoạt' được đã không còn. Sắc mặt hắn đỏ bừng, mùi rượu xông lên trời, đôi mắt lấp lánh chói lòa.
Lão Long thấy thế không chịu yếu thế, hai tay vỗ nhẹ một cái, cầm cái bình chợt kích thích bắn lên một sóng rượu. Lão há miệng rộng, rượu như cầu vồng bay vào trong bụng, trong chớp mắt đã không còn sót lại chút nào. Râu tóc lão lập tức tung bay, cười to nói:
- Lâm tiểu tử, uống rượu cùng ngươi thật sự vui vẻ! Năm đó chúng ta liền như vậy... Như vậy... Ha ha! Ha ha...
Trong bụng Lâm Nhất như có lửa đốt, toàn thân nóng lên, trước mắt có chút choáng váng, nhưng tuyệt đối không say như chết giống trong tưởng tượng.
Năm đó? Năm đó ở trong sơn cốc Thiên Ma Tộc kia, đệ tử Văn Bạch Tử ngốc cùng mình đồng bệnh tương liên, hai người đều kinh hồn khiếp vía, làm gì còn có hứng thú uống rượu...
Lâm Nhất thở ra một hơi rượu, lại lắc đầu. Hắn thầm vận Huyền Công, chỉ cảm thấy lực rượu đang thong thả lui lại. Một đường khí cơ kỳ lạ trong cơ thể này càng thêm rõ ràng, cũng tự hình thành tuần hoàn lại mơ hồ chiếm lấy một phần pháp lực trên toàn thân.
Tuy là cảm giác hơi say nhưng trong lòng Lâm Nhất lại hoàn toàn tỉnh táo. Hắn hơi ngước mắt lên, nhìn về phía lão Long thần thái phấn chấn cười hỏi:
- Hai người chúng ta đã từng uống rượu qua lúc nào? Hồng Hoang viễn cổ lại ở chỗ nào? Không ngại nhân lúc đang có hứng uống rượu, hãy nói đi, còn đợi tới khi nào...
Vẻ tươi cười của lão Long cứng đờ, thò tay vỗ xuống vò rượu không, phát ra tiếng động 'Oong, oong'. Đôi mắt rồng của lão giống như không nhắm lại được, thật lâu sau mới mang theo chút mất mát lầm bầm:
- Một ngụm lại uống hết, còn hứng thú uống rượu cái rắm...
Lão nhìn về phía Lâm Nhất, giả vờ giả vịt nói:
- Hai bên từng uống rượu ở đâu, ta có nhắc qua sao? Nếu ngươi biết không ngại nói thử xem, có lẽ ta có thể nhớ ra chút gì...
Lâm Nhất đột nhiên đứng phắt dậy, hơi lảo đảo. Vẻ mặt lão Long vẫn vô tội, hắn bĩu môi vung ống tay áo xoay người rời đi. Có người ở sau lưng vui vẻ cười ha ha, chỉ là trong tiếng cười quen thuộc này có thêm một chút cô đơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.