Chương 323: Dương công tử không đam mê nữ sắc
Mạc Mặc
11/03/2018
Cười gian xảo, Dương Khai đề thẳng Bích Lạc xuống, hai tay phủ lên đôi gò bồng đào cao vời một cách trắng trợn.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng và độ nảy kinh người, cả người Dương Khai lập tức như bốc cháy, máu nóng sôi trào, vùng tiểu phù như lửa đốt.
Nói ra thì, lần song tu gần đây nhất với Tô Nhan đã cách đây rất, rất lâu rồi...
Trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua đủ mọi loại mỹ sắc cám dỗ, tuy lần nào cũng khống chế được vào thời khắc cuối cùng, nhưng cứ tích lũy lâu ngày, mầm lửa dục vọng đã sớm được chôn vùi. Lần này Bích Lạc thi triển mị công với Dương Khai, tất sẽ khiến mầm lửa này bốc cháy.
... ngươi làm gì vậy? Bích Lạc hốt hoảng, vội vã đẩy Dương Khai ra, nhưng nàng vừa mới bị mị công phản kích, cả người chẳng còn chút sức lực, lại còn bị Dương Khai vùi dập đến vậy, cơ thể đã mềm nay lại còn nhũn hơn, sao có thể đẩy thân hình nặng nề đang đè trên người mình ra được?
Hơi thỡ nóng hổi phả vào mặt, trái tim nàng thổn thức, tâm trí như đã bị hơi thỡ này nuốt trọn.
Roẹt, tiếng xiêm y bị xé rách nghe đến chói tai, Bích Lạc chi thấy cả người mình lạnh toát, bộ y phục đỏ sẫm đã bị xé toạc, cơ thể trắng như tuyết có đến hơn phân nữa là lộ ra ngoài.
- Đồ khốn!
* Bích Lạc nghiến răng mắng nhiếc, ánh mắt xen lẫn giữa sợ hãi và mê man, hai tay
nắm chặt lại, dùng sức nện vào bả vai Dương Khai.
- Cj.
Đương đánh thì chợt có một cảm giác tê dại truyền đến từ trước ngực, dường như có luồng điện chạy ngang qua, một âm điệu quái lạ thốt ra từ miệng Bích Lạc, nghe thấy âm thanh này, Bích Lạc càng thêm xấu hổ muôn phần.
Cúi xuống nhìn, chỉ thấy gã nam nhân đáng ghét đó đang hôn lấy hôn để nhũ hoa đỏ thẫm trước ngực, đôi bàn tay to lớn ấy cũng không hề cả nề mà vuốt ve bên bờ eo, mỗi lần ma sát đều là một lần giày vò khiến người ta mụ mầm cả người.
- Đừng. Bích Lạc khẽ kêu lên, nhưng sức lực ở đôi bần tay cứ yếu dần, như không muốn đầy
gã nam nhân kia ra nữa. Dần dần, cơ thể nàng căng ra, một ngón tay đưa vào trong miệng, có tiếng rầm rì khẽ thốt ra khỏi lần môi. Cô không giãy giụa phân kháng nữa, mà giương ra vẻ mặt hưởng thụ khoan khoái, đôi mắt mơ màng, mồ hôi lấm tẩm trên thân hình tuyết trắng, thấp thoáng hồng quang nhàn nhạt, cứ thế phối hợp với Dương Khai, chờ đợi thêm khoái lạc.
Dương Khai thang thốt ra mặt.
Hắn vốn chi muốn giáo huấn Bích Lạc một phen, tuy giáo huấn một nữ tử bằng cách này có hơi quá đáng, nhưng cũng còn tùy vào đối tượng.
Bích Lạc là người tu luyện mị công, thì ắt sẽ không lạ lẫm gì với chuyện nam nữ, bài học như thế này mới khiến nàng suốt đời khó quên được, khiến nàng về sau không bao giờ dám hãm hại hăn nữa.
Nào ngờ, thiếu nữ yêu kiều này chẳng trụ được bao lâu thì đã không phân kháng nữa, không những thõa hiệp mà lại khá là hợp tác.
Đây đúng là một tín hiệu đầy phấn khởi.
Nhận ra được điều này, Dương Khai cũng không do dự gì. Hắn quằn quại, trút bỏ
xiêm y.
Cưỡi ngựa cầm thương, hắn đang định hành động thì Bích Lạc bỗng tỉnh táo trở lại, vội vã ngăn cảm Dương Khai, gương mặt lộ rõ nét hoảng sợ: - Đừng đừng đừng. Ngươi không thể làm vậy,
- Ngươi nói đùa đấy â. Dương Khai nhìn chằm chằm vào nàng. Đã đến nước này rồi, còn muốn hắn kìm nén
cho được hay sao?
- Nếu ngươi không nhịn được thì ta gọi Vân Lệ tỷ tỷ vào, nếu không thì Nhược Vũ hay Nhược Tình cũng được, bọn họ đều là tỳ nữ do đại nhân phái đến hầu hạ ngươi, ngươi có làm gì thì họ cũng không phản kháng đâu.
Bích Lạc khẩn thiết van nài:
- Thế nào? Ta gọi ba người bọn họ vào đây nhé.
- Không phải phiền phức đến vậy, chi ngươi thôi là được rồi
Bích Lạc lo lắng thấy rõ, mặt đỏ bừng, lén nhìn long thủ cao ngưỡng của Dương Khai, không kềm được kêu lên thất thanh, như phải chịu đựng nỗi sợ lên đến đỉnh điểm.
Đột nhiên Bích Lạc làm bộ chợt thẹn thùng, ưỡn ẹo, tránh né ánh mắt bỏng rát của
Dương Khai, đánh bạo nói khẽ khàng: - Ngươi có muốn thữ cái khá
- Gi CO? Dương Khai ngạc nhiên.
- Thì là như vậy đó. Bích Lạc nghiến răng, khẽ thì thào.
- Là như thế nào? - Dương Khai mơ hồ.
Bích Lạc im lặng, kéo tai hắn lôi xuống, khẽ thì thầm mấy câu, nói xong, cơ thể trắng nõn ấy lại thêm phần đô ững đến mê người, đôi mắt mơ mơ màng mầng.
Dương Khai ngây người ra cả một lúc lâu rồi mới phản ứng trỡ lại, hắn nhìn Bích Lạc như người cõi trên, giọng đầy vẻ kinh ngạc: - Như vậy cũng được ư?
-Üm. Bích Lạc khẽ gật
- Sao ngươi lại biết vậy? Dương Khai như bị đả kích, đột nhiên hắn thấy mình đứng trước Bích Lạc, còn thuần khiết như tờ giấy trắng.
– Ta tu luyện mị công mà, mấy thứ này... đều do đại nhân dạy cả.
Dương Khai không biết rằng, vì Bích Lạc tu luyện mị công mà Phiến Khinh La đã đặc biệt phái hai thiếu nữ đến giúp đỡ nàng, cũng chính vì quanh năm tai áp má kề với hai thiếu nữ nọ mà Bích Lạc mới có sỡ thích đặc biệt đó.
- Thế ngươi có muốn hay không. Bích Lạc thấy Dương Khai cứ ngẩn người ra, không khỏi thổn thức, úp mặt lại truy vấn hắn.
Dù ngày thường nàng cũng khá tùy tiện, nhưng dù gì cũng là một thiếu nữ, lâm vào tình cảnh này thì đô mặt xấu hổ cũng là chuyện thường.
- Được! Dương Khai phấn khởi
- Ta nói trước, ngươi chớ có hủy hoại thân thể ta, những cái khác thì tùy ý ngươi.
Bích Lạc đỏ mặt nói thêm, rồi xoay người đè Dương Khai xuống, lúc này nàng mới nở một nụ cười ma mị, cuốn lưỡi qua lại, cúi đầu xuống.
Một tiếng kêu la say sưa thích thú, một tiếng rên ri đậm chất âm mũi, cùng vang lên trong nháy mắt.
Bên ngoài Phượng Hoàn Lâu.
Vân Lệ cùng Nhược Vũ, Nhược Tình đang quét lá rụng thì chợt có tiếng bước chân khe khẽ tiếng lại gần.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có hai cô nương lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Trong hành cung rất ít khi có người lạ, hai người này Vân Lệ chưa từng gặp bao giờ,
nghĩ thoáng qua thì cũng đã đủ biết họ là ai rồi.
Họ hẳn là hai cô nương mà đại nhân mang về mấy ngày trước, một người tên là Thu Ức Mộng, còn người kia là Lạc Tiểu Mạn.
Bọn họ bị niêm phong chân nguyên, sau đó được giam lỏng ở Nghênh Hương Lâu
Có lẽ là biểu hiện cũng tạm ổn, nên mấy ngày này họ được phép đi lại trong hành cung.
Chắc hẳn họ có liên quan gì đó với vị công tử đam mê tu luyện nọ trong Phượng Hoầm Lâu.
Nghĩ thế, Vân Lệ liền nở nụ cười tươi rói nghênh tiếp, mở lời:
- Hai vị là Thu cô nương và Lạc cô nương đúng không?
Thu Úc Mộng đưa mắt nhìn mỹ phụ trước mặt mình, vẻ kinh ngạc thoắt hiện lên trong đồng tử, nàng không ngờ trong hành cung của Phiến Khinh La, nữ tử nào cũng đều xinh đẹp hơn người đến thế.
- Phải, nên xưng hô với tỷ tỷ thế nào đây? Thu Úc Mộng gật đầu.
Vân Lệ khẽ cười:
- Thu tiểu thư cất nhắc quá rồi, cứ gọi nô tỳ là Vân Lệ ạ.
Vân Lệ đương nhiên là biết xuất thân bất phầm của Thu Ức Mộng, tuy hiện giờ nàng ị giam giữ, nhưng dù gì thân phận cũng cao quý, đâu thể để nàng gọi Vân Lệ một tiếng tỷ tỷ được. Thu Ức Mộng điềm đạm cười, không nói gì thêm.
- Hai vị đêm tìm Dương công tử đúng không? Vân Lệ hỏi.
- Ủm. Ta nghe người trong hành cung bảo hắn đang ở đây, nên tiện đường ghé qua, có vài việc muốn thương lượng với hắn, không biết bây giờ hắn có rỗi rãi không?
- Bây giờ à. Vân Lệ quay lại nhìn lên lầu hai của Phượng Hoàn Lâu, mỉm cười: - Chắc là được, mỗi ngày tứ tầm này là Dương công tử lại nghỉ ngơi một lát.
- Nghi ngơi? Thu Úc Mộng tỏ vẻ ngạc nhiên: - Bình thường hắn bận rộn lắm mà?
- Vâng, từ khi đến đây, lúc nào ngài ấy cũng lao vào tu luyện cả. Thu Ức Mộng sững sờ, bắt giác cười nhăn nhó. Tuy nàng và Lạc Tiểu Mạn cũng rất chăm chi tu luyện, nhưng cũng không phải lúc
nào cũng vùi đầu vào đó, khi nghe kể từ khi đến đây, Dương Khai chưa bao giờ lơ là việc tu luyện, thì không khỏi khâm phục nghị lực ở hắn.
- Mời hai vị đi theo nô tỳ, nếu đã là người quen của Dương công tử thì chắc hẳn ngài ấy sẽ chịu gặp hai vị.
Vân Lệ mỉm cười, bỏ cây chổi trong tay xuống, dặn dò Nhược Vũ, Nhược Tình một tiếng rồi dẫn Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn đi vào trong.
Nhìn quanh quất, vẻ mặt Thu Úc Mộng càng thêm khổ sở, còn Lạc Tiểu Mạn thì lại nổi giận đùng đùng, ghé sát tai Thu Ức Mộng mà thủ thi:
- Chỗ ở của tên tiểu tử thổi đó tốt đến thế này đây, có hoa có cỏ, đâu đâu cũng thơm ngát, tầm nhìn lại rộng rãi.
Ngược lại. Nghênh Hương Lầu của hai người bọn họ tuy có chữ Hương, nhưng không có bất cứ hoa cô nào, lại ở nơi hoang vu hẻo lánh cùng cực, hệt như một cái lồng giam, khác hẳn với Phượng Hoàn Lâu trước mặt họ.
- Một mình một nơi thế này, mà lại có đến ba tỳ nữ phục dịch! Lạc Tiểu Mạn càng nói lại cầng cấu, nàng và Thu Ức Mộng bị giam lông, Sao Dương Khai được đổi đãi tốt như vậy? Luận về thân phận, địa vị, hẳn là hai người bọn ta cao hơn hẳn một bậc rồi.
- Ôi chao, có cả bể tắm nữa! Bước vào trong Phượng Hoàn Lâu, Lạc Tiểu Mạn lại càng mất bình tĩnh, nàng giương ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn cái bể tắm rộng lớn, giọng điệu thảm thương: - Thu tỷ tỷ, muội muốn tắm ở đây quá, từ lúc đến đây tới giờ chưa được tắm lần nào,
cả người ngứa ngáy chêt đi được.
- Tiểu Man! Nghe nàng nói vậy, cả Thu Ức Mộng cũng thấy khó chịu, không kềm được khẽ quát lên một tiếng.
- Tiều tữ thổi! Lạc Tiểu Mạn lầu bầu, giọng bất mãn.
Đang đi phía trước dẫn đường, Vân Lệ đột nhiên quay lại mỉm cười: - Thật ra Dương công tử là người tốt, có lẽ hai vị đã hiểu lầm ngài ấy rồi. Đợi nô tỳ nói lại với ngài, có lẽ ngày sẽ cho phép hai vị tắm gội ở đây thôi.
- Ta thèm vào, ngộ nhỡ hắn lên cơn háo sắc thì.... Lạc Tiểu Mạn kêu lên.
Vân Lệ mìm cười nói: - Không đâu, Dương công tử không hề đam mê nữ sắc.
Dứt lời, gương mặt cô đỏ ửng:
- Nô tỳ và Nhược Vũ, Nhược Tình là tỳ nữ do đại nhân phái đến hầu hạ công tử, nhưng qua nhiều ngày rồi, công tử cũng khá là trọng đãi bọn nô tỳ, chưa từng đi quá giới hạn, tuy rằng... ngài ấy có thể làm vậy, thế nên hai vị không cần phải lo đâu.
- Hắn tốt đến vậy sao? Trong mắt Thu Úc Mộng thoáng lóe lên tia nhìn quái lạ, dường như không ngờ được Dương Khai lại có thể thờ ơ trước mỹ sắc, mà còn lao vào tu luyện đêm ngày.
Nói vậy, gã nam nhân này quả nhiên cũng không tệ. Chí ít thì nghị lực và tư chất cũng hắn cũng rất tốt.
Nếu có thể kéo hắn về Thu gia, cung ứng cho hắn những gì cần để tu luyện thì sau này ắt sẽ gặt được thành công lớn!
Cứ nghĩ đi rồi nghĩ lại, Thu Ưc Mộng chợt cười mếu máo, hiện giờ nâng còn không biết khi nào mới được tự do, nghĩ đến mấy chuyện này đúng là quá sớm.
Song, nếu được tự do thì nhất định phải đưa hắn về Thu gia bằng được, người trẻ tuổi xuất chúng như vậy rất hiếm thấy. Thu Ức Mộng ngấm ngầm vạch sẵn chủ ý.
Họ vừa đi vừa nói, thế là đã đặt chân đến lầu hai từ lúc nào không hay.
- Dương công tử ở bên trong, hai vị xin chờ một lát, nô tỳ vào bẩm báo. Vân Lệ môi khẽ.
- Làm phiền rồi! Thu Úc Mộng điềm nhiên
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng và độ nảy kinh người, cả người Dương Khai lập tức như bốc cháy, máu nóng sôi trào, vùng tiểu phù như lửa đốt.
Nói ra thì, lần song tu gần đây nhất với Tô Nhan đã cách đây rất, rất lâu rồi...
Trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua đủ mọi loại mỹ sắc cám dỗ, tuy lần nào cũng khống chế được vào thời khắc cuối cùng, nhưng cứ tích lũy lâu ngày, mầm lửa dục vọng đã sớm được chôn vùi. Lần này Bích Lạc thi triển mị công với Dương Khai, tất sẽ khiến mầm lửa này bốc cháy.
... ngươi làm gì vậy? Bích Lạc hốt hoảng, vội vã đẩy Dương Khai ra, nhưng nàng vừa mới bị mị công phản kích, cả người chẳng còn chút sức lực, lại còn bị Dương Khai vùi dập đến vậy, cơ thể đã mềm nay lại còn nhũn hơn, sao có thể đẩy thân hình nặng nề đang đè trên người mình ra được?
Hơi thỡ nóng hổi phả vào mặt, trái tim nàng thổn thức, tâm trí như đã bị hơi thỡ này nuốt trọn.
Roẹt, tiếng xiêm y bị xé rách nghe đến chói tai, Bích Lạc chi thấy cả người mình lạnh toát, bộ y phục đỏ sẫm đã bị xé toạc, cơ thể trắng như tuyết có đến hơn phân nữa là lộ ra ngoài.
- Đồ khốn!
* Bích Lạc nghiến răng mắng nhiếc, ánh mắt xen lẫn giữa sợ hãi và mê man, hai tay
nắm chặt lại, dùng sức nện vào bả vai Dương Khai.
- Cj.
Đương đánh thì chợt có một cảm giác tê dại truyền đến từ trước ngực, dường như có luồng điện chạy ngang qua, một âm điệu quái lạ thốt ra từ miệng Bích Lạc, nghe thấy âm thanh này, Bích Lạc càng thêm xấu hổ muôn phần.
Cúi xuống nhìn, chỉ thấy gã nam nhân đáng ghét đó đang hôn lấy hôn để nhũ hoa đỏ thẫm trước ngực, đôi bàn tay to lớn ấy cũng không hề cả nề mà vuốt ve bên bờ eo, mỗi lần ma sát đều là một lần giày vò khiến người ta mụ mầm cả người.
- Đừng. Bích Lạc khẽ kêu lên, nhưng sức lực ở đôi bần tay cứ yếu dần, như không muốn đầy
gã nam nhân kia ra nữa. Dần dần, cơ thể nàng căng ra, một ngón tay đưa vào trong miệng, có tiếng rầm rì khẽ thốt ra khỏi lần môi. Cô không giãy giụa phân kháng nữa, mà giương ra vẻ mặt hưởng thụ khoan khoái, đôi mắt mơ màng, mồ hôi lấm tẩm trên thân hình tuyết trắng, thấp thoáng hồng quang nhàn nhạt, cứ thế phối hợp với Dương Khai, chờ đợi thêm khoái lạc.
Dương Khai thang thốt ra mặt.
Hắn vốn chi muốn giáo huấn Bích Lạc một phen, tuy giáo huấn một nữ tử bằng cách này có hơi quá đáng, nhưng cũng còn tùy vào đối tượng.
Bích Lạc là người tu luyện mị công, thì ắt sẽ không lạ lẫm gì với chuyện nam nữ, bài học như thế này mới khiến nàng suốt đời khó quên được, khiến nàng về sau không bao giờ dám hãm hại hăn nữa.
Nào ngờ, thiếu nữ yêu kiều này chẳng trụ được bao lâu thì đã không phân kháng nữa, không những thõa hiệp mà lại khá là hợp tác.
Đây đúng là một tín hiệu đầy phấn khởi.
Nhận ra được điều này, Dương Khai cũng không do dự gì. Hắn quằn quại, trút bỏ
xiêm y.
Cưỡi ngựa cầm thương, hắn đang định hành động thì Bích Lạc bỗng tỉnh táo trở lại, vội vã ngăn cảm Dương Khai, gương mặt lộ rõ nét hoảng sợ: - Đừng đừng đừng. Ngươi không thể làm vậy,
- Ngươi nói đùa đấy â. Dương Khai nhìn chằm chằm vào nàng. Đã đến nước này rồi, còn muốn hắn kìm nén
cho được hay sao?
- Nếu ngươi không nhịn được thì ta gọi Vân Lệ tỷ tỷ vào, nếu không thì Nhược Vũ hay Nhược Tình cũng được, bọn họ đều là tỳ nữ do đại nhân phái đến hầu hạ ngươi, ngươi có làm gì thì họ cũng không phản kháng đâu.
Bích Lạc khẩn thiết van nài:
- Thế nào? Ta gọi ba người bọn họ vào đây nhé.
- Không phải phiền phức đến vậy, chi ngươi thôi là được rồi
Bích Lạc lo lắng thấy rõ, mặt đỏ bừng, lén nhìn long thủ cao ngưỡng của Dương Khai, không kềm được kêu lên thất thanh, như phải chịu đựng nỗi sợ lên đến đỉnh điểm.
Đột nhiên Bích Lạc làm bộ chợt thẹn thùng, ưỡn ẹo, tránh né ánh mắt bỏng rát của
Dương Khai, đánh bạo nói khẽ khàng: - Ngươi có muốn thữ cái khá
- Gi CO? Dương Khai ngạc nhiên.
- Thì là như vậy đó. Bích Lạc nghiến răng, khẽ thì thào.
- Là như thế nào? - Dương Khai mơ hồ.
Bích Lạc im lặng, kéo tai hắn lôi xuống, khẽ thì thầm mấy câu, nói xong, cơ thể trắng nõn ấy lại thêm phần đô ững đến mê người, đôi mắt mơ mơ màng mầng.
Dương Khai ngây người ra cả một lúc lâu rồi mới phản ứng trỡ lại, hắn nhìn Bích Lạc như người cõi trên, giọng đầy vẻ kinh ngạc: - Như vậy cũng được ư?
-Üm. Bích Lạc khẽ gật
- Sao ngươi lại biết vậy? Dương Khai như bị đả kích, đột nhiên hắn thấy mình đứng trước Bích Lạc, còn thuần khiết như tờ giấy trắng.
– Ta tu luyện mị công mà, mấy thứ này... đều do đại nhân dạy cả.
Dương Khai không biết rằng, vì Bích Lạc tu luyện mị công mà Phiến Khinh La đã đặc biệt phái hai thiếu nữ đến giúp đỡ nàng, cũng chính vì quanh năm tai áp má kề với hai thiếu nữ nọ mà Bích Lạc mới có sỡ thích đặc biệt đó.
- Thế ngươi có muốn hay không. Bích Lạc thấy Dương Khai cứ ngẩn người ra, không khỏi thổn thức, úp mặt lại truy vấn hắn.
Dù ngày thường nàng cũng khá tùy tiện, nhưng dù gì cũng là một thiếu nữ, lâm vào tình cảnh này thì đô mặt xấu hổ cũng là chuyện thường.
- Được! Dương Khai phấn khởi
- Ta nói trước, ngươi chớ có hủy hoại thân thể ta, những cái khác thì tùy ý ngươi.
Bích Lạc đỏ mặt nói thêm, rồi xoay người đè Dương Khai xuống, lúc này nàng mới nở một nụ cười ma mị, cuốn lưỡi qua lại, cúi đầu xuống.
Một tiếng kêu la say sưa thích thú, một tiếng rên ri đậm chất âm mũi, cùng vang lên trong nháy mắt.
Bên ngoài Phượng Hoàn Lâu.
Vân Lệ cùng Nhược Vũ, Nhược Tình đang quét lá rụng thì chợt có tiếng bước chân khe khẽ tiếng lại gần.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có hai cô nương lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Trong hành cung rất ít khi có người lạ, hai người này Vân Lệ chưa từng gặp bao giờ,
nghĩ thoáng qua thì cũng đã đủ biết họ là ai rồi.
Họ hẳn là hai cô nương mà đại nhân mang về mấy ngày trước, một người tên là Thu Ức Mộng, còn người kia là Lạc Tiểu Mạn.
Bọn họ bị niêm phong chân nguyên, sau đó được giam lỏng ở Nghênh Hương Lâu
Có lẽ là biểu hiện cũng tạm ổn, nên mấy ngày này họ được phép đi lại trong hành cung.
Chắc hẳn họ có liên quan gì đó với vị công tử đam mê tu luyện nọ trong Phượng Hoầm Lâu.
Nghĩ thế, Vân Lệ liền nở nụ cười tươi rói nghênh tiếp, mở lời:
- Hai vị là Thu cô nương và Lạc cô nương đúng không?
Thu Úc Mộng đưa mắt nhìn mỹ phụ trước mặt mình, vẻ kinh ngạc thoắt hiện lên trong đồng tử, nàng không ngờ trong hành cung của Phiến Khinh La, nữ tử nào cũng đều xinh đẹp hơn người đến thế.
- Phải, nên xưng hô với tỷ tỷ thế nào đây? Thu Úc Mộng gật đầu.
Vân Lệ khẽ cười:
- Thu tiểu thư cất nhắc quá rồi, cứ gọi nô tỳ là Vân Lệ ạ.
Vân Lệ đương nhiên là biết xuất thân bất phầm của Thu Ức Mộng, tuy hiện giờ nàng ị giam giữ, nhưng dù gì thân phận cũng cao quý, đâu thể để nàng gọi Vân Lệ một tiếng tỷ tỷ được. Thu Ức Mộng điềm đạm cười, không nói gì thêm.
- Hai vị đêm tìm Dương công tử đúng không? Vân Lệ hỏi.
- Ủm. Ta nghe người trong hành cung bảo hắn đang ở đây, nên tiện đường ghé qua, có vài việc muốn thương lượng với hắn, không biết bây giờ hắn có rỗi rãi không?
- Bây giờ à. Vân Lệ quay lại nhìn lên lầu hai của Phượng Hoàn Lâu, mỉm cười: - Chắc là được, mỗi ngày tứ tầm này là Dương công tử lại nghỉ ngơi một lát.
- Nghi ngơi? Thu Úc Mộng tỏ vẻ ngạc nhiên: - Bình thường hắn bận rộn lắm mà?
- Vâng, từ khi đến đây, lúc nào ngài ấy cũng lao vào tu luyện cả. Thu Ức Mộng sững sờ, bắt giác cười nhăn nhó. Tuy nàng và Lạc Tiểu Mạn cũng rất chăm chi tu luyện, nhưng cũng không phải lúc
nào cũng vùi đầu vào đó, khi nghe kể từ khi đến đây, Dương Khai chưa bao giờ lơ là việc tu luyện, thì không khỏi khâm phục nghị lực ở hắn.
- Mời hai vị đi theo nô tỳ, nếu đã là người quen của Dương công tử thì chắc hẳn ngài ấy sẽ chịu gặp hai vị.
Vân Lệ mỉm cười, bỏ cây chổi trong tay xuống, dặn dò Nhược Vũ, Nhược Tình một tiếng rồi dẫn Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn đi vào trong.
Nhìn quanh quất, vẻ mặt Thu Úc Mộng càng thêm khổ sở, còn Lạc Tiểu Mạn thì lại nổi giận đùng đùng, ghé sát tai Thu Ức Mộng mà thủ thi:
- Chỗ ở của tên tiểu tử thổi đó tốt đến thế này đây, có hoa có cỏ, đâu đâu cũng thơm ngát, tầm nhìn lại rộng rãi.
Ngược lại. Nghênh Hương Lầu của hai người bọn họ tuy có chữ Hương, nhưng không có bất cứ hoa cô nào, lại ở nơi hoang vu hẻo lánh cùng cực, hệt như một cái lồng giam, khác hẳn với Phượng Hoàn Lâu trước mặt họ.
- Một mình một nơi thế này, mà lại có đến ba tỳ nữ phục dịch! Lạc Tiểu Mạn càng nói lại cầng cấu, nàng và Thu Ức Mộng bị giam lông, Sao Dương Khai được đổi đãi tốt như vậy? Luận về thân phận, địa vị, hẳn là hai người bọn ta cao hơn hẳn một bậc rồi.
- Ôi chao, có cả bể tắm nữa! Bước vào trong Phượng Hoàn Lâu, Lạc Tiểu Mạn lại càng mất bình tĩnh, nàng giương ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn cái bể tắm rộng lớn, giọng điệu thảm thương: - Thu tỷ tỷ, muội muốn tắm ở đây quá, từ lúc đến đây tới giờ chưa được tắm lần nào,
cả người ngứa ngáy chêt đi được.
- Tiểu Man! Nghe nàng nói vậy, cả Thu Ức Mộng cũng thấy khó chịu, không kềm được khẽ quát lên một tiếng.
- Tiều tữ thổi! Lạc Tiểu Mạn lầu bầu, giọng bất mãn.
Đang đi phía trước dẫn đường, Vân Lệ đột nhiên quay lại mỉm cười: - Thật ra Dương công tử là người tốt, có lẽ hai vị đã hiểu lầm ngài ấy rồi. Đợi nô tỳ nói lại với ngài, có lẽ ngày sẽ cho phép hai vị tắm gội ở đây thôi.
- Ta thèm vào, ngộ nhỡ hắn lên cơn háo sắc thì.... Lạc Tiểu Mạn kêu lên.
Vân Lệ mìm cười nói: - Không đâu, Dương công tử không hề đam mê nữ sắc.
Dứt lời, gương mặt cô đỏ ửng:
- Nô tỳ và Nhược Vũ, Nhược Tình là tỳ nữ do đại nhân phái đến hầu hạ công tử, nhưng qua nhiều ngày rồi, công tử cũng khá là trọng đãi bọn nô tỳ, chưa từng đi quá giới hạn, tuy rằng... ngài ấy có thể làm vậy, thế nên hai vị không cần phải lo đâu.
- Hắn tốt đến vậy sao? Trong mắt Thu Úc Mộng thoáng lóe lên tia nhìn quái lạ, dường như không ngờ được Dương Khai lại có thể thờ ơ trước mỹ sắc, mà còn lao vào tu luyện đêm ngày.
Nói vậy, gã nam nhân này quả nhiên cũng không tệ. Chí ít thì nghị lực và tư chất cũng hắn cũng rất tốt.
Nếu có thể kéo hắn về Thu gia, cung ứng cho hắn những gì cần để tu luyện thì sau này ắt sẽ gặt được thành công lớn!
Cứ nghĩ đi rồi nghĩ lại, Thu Ưc Mộng chợt cười mếu máo, hiện giờ nâng còn không biết khi nào mới được tự do, nghĩ đến mấy chuyện này đúng là quá sớm.
Song, nếu được tự do thì nhất định phải đưa hắn về Thu gia bằng được, người trẻ tuổi xuất chúng như vậy rất hiếm thấy. Thu Ức Mộng ngấm ngầm vạch sẵn chủ ý.
Họ vừa đi vừa nói, thế là đã đặt chân đến lầu hai từ lúc nào không hay.
- Dương công tử ở bên trong, hai vị xin chờ một lát, nô tỳ vào bẩm báo. Vân Lệ môi khẽ.
- Làm phiền rồi! Thu Úc Mộng điềm nhiên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.