Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn
Chương 4: Trợ Lý Đinh
Cố Tranh
16/08/2023
Thời điểm trợ lý Đinh làm xong thủ tục quay lại, A Tích đang đứng trong nhà vệ sinh dùng một tay lau mặt và đánh răng.
"Giang tiểu thư?"
"Ngô" A Tích không hiện tại là Giang Tích.
Trong miệng Giang Tích hàm hồ phát ra âm thanh, sau đó nhìn đến khuôn mặt, mái tóc của cô lung tung rối loạn, càng làm cho khuôn mặt nhỏ hơn, khóe miệng còn dính kem đánh răng, nhìn qua có chút….. Ngốc.
Trợ lý Đinh thấy bộ dạng của cô như vậy, đầu tiên là sửng sốt.
Bởi vì trên mặt của vị Giang tiểu thư này cũng không có cái gì gọi là oán hận sâu sắc. Càng đừng nói là điên cuồng.
Giang tiểu thư trên mặt bình tĩnh, không phải nói là thong dong.
Giống như mọi buổi sáng bình thường thức dậy, sau đó đánh răng rửa mặt
Nhưng Giang tiểu thư này ở trên lớp làm ra hành động cắt cổ tay tự sát, không phải để đổi lấy sự thương tiếc của Giang tổng và phu nhân hay sao?
Như thế nào lại không có khóc lóc để đòi Giang tổng đến thăm mình.
"Có việc?" A Tích cắn chặt răng, khó khăn mà hỏi lại.
Trợ lý Đinh, "Tôi chỉ đến xem Giang tiểu bị thư thế nào, tiểu thư có yêu cầu gì, có thể trực tiếp nói với tôi."
Giang Tích suy nghĩ một chút, trước tiên quay đầu lại súc miệng thật sạch.
Để cho trợ lý Đinh đoán không ra tâm tình của cô, cho rằng cô lại muốn khóc lóc, nên khi Giang Tích buông ly nước xuống.
"Ta muốn 200 căn phòng ở…."
Cô thật đúng là có yêu cầu?
……chờ một chút!
Trợ lý Đinh khó có thể không chế được mà không nhíu mày, "200 căn phòng ở?" Quả nhiên vị tiểu thư này thay đổi phương thức lăn lộn người khác.
Miệng lưỡi của trợ lý Đinh khách khí nói, "tôi biết Giang tiểu thư thành tích học toán không tốt lắm, nhưng Giang tiểu thư có biết 200 căn phòng ở là khái niệm gì không?"
Giang Tích, "ta biết a."
Cô cũng đã từng sống qua rồi.
Giang tích hỏi lại, "không phải ngươi nói ta có yêu cầu gì thì nói với ngươi sao?"
Trợ lý Đinh nghẹn lời.
Không biết Giang tiểu thư này là giả ngu hay là ngu thật. Ngữ khí hắn lãnh đạm nói, "Giang tiểu thư, 200 căn phòng ở gần 40 vạn bình (bằng 134.316 mét vuông)Tương đương với 18 cái sân bóng đạt chuẩn, Giang tiểu thư, cô có biết nhiều phòng như vậy cần bao nhiêu tiền không?"
Giang Tích cũng nhíu mày, hỏi lại, "Không phải cha ta rất có tiền sao?"
Trợ lý Đinh, "Đương nhiên….."
Giang Tích lại tò mò đặt câu hỏi, "kia là ông ấy không mua nổi sao?"
Bì thư Đinh, "......." "Đây không phải là vấn đề có mua được hay không." Chẳng lẽ vị này không nghĩ tới bản thân mình có xứng để nhận đc nó hay không sao? Ai mà dám đưa ra một yêu cầu quá đáng như vậy? Đến cả đại thiếu gia cũng không dám!
Giang Tích đem biểu cảm của hắn thu vào mắt, thất vọng nói, "được rồi, nhìn qua cũng không phải là rất có tiền."
Trợ lý Đinh??
Vị này có biết mình đang nói cái gì không vậy?
Giang Tích, "Vậy ông ấy có thể mua được toà nhà như thế nào?"
Cô có thể chịu khổ một chút.
Chỉ một chút.
Trợ lý Đinh hít sâu một hơi, "Giang tiểu thư thật ngại quá, yêu cầu của tiểu thư, tôi không có cách nào giúp cô thực hiện được, chờ đến lúc cô xuất viện, tôi sẽ tự mình lái xe tới đón cô về Giang gia." Vị này trước kia ở Giang gia, hiện tại cũng sẽ ở tại Giang gia, còn sau này có rời đi hay không, thì cũng không phải là chuyện mà một trợ lý như hắn có thể quyết định được.
Giang Tích, "Thì ra ngươi không phải là người có thể quyết định."
Trợ lý Đinh, "......."
Cảm giác ngực thật đau.
Căn phòng lớn thì không mua nổi, đến phòng nhỏ cũng không cho được,
Giang Tích, "Vậy cho ta một vạn bản kim đi."
Kim bản là cái gì?
Trợ lý Đinh một lần nữa sửng sốt.
Giang Tích nhìn trợ lý Đinh giống như người không có văn hoá, đành phải thay đổi theo cách nói của thời đại này, "Cho ta một vạn lượng hoàng kim."
Trợ lý Đinh, "......."
Khẩu khí thật lớn!
Trợ lý Đinh lạnh nhạt nói, "Xin lỗi, Giang tiểu thư, tôi nhiều lắm cũng chỉ cho tiểu thư được một vạn tệ."
Người này cũng quá nghèo đi.
Giang Tích lặng lẽ thở dài, "được rồi."
Như vậy liền đáp ứng rồi? Dễ nói chuyện vậy sao? Trợ lý Đinh hoàn toàn không nghĩ ra, Giang Tích rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bất quá nếu đã như vậy, cũng không cần nhiều lời thêm, hắn gật đầu nói, "tôi liền gọi điện thoại cho phòng tài vụ chuyển tiền, tiền này sẽ chuyển vào thẻ của tiểu thư, tiểu thư còn có yêu cầu nào nữa không?"
Chuyển?
Có được ký ức của Giang Tích, cô đại khái biết được có một loại tiền ở trong tài khoản trên điện thoại, đi đến chỗ nào cũng có thể lấy.
Điểm này so với quốc gia cổ vẫn tốt hơn nhiều.
Giang Tích thực vừa lòng.
"Thầy Ngô giúp ta ứng tiền viện phí 1000 tệ, ngươi nhớ đem tiền trả cho hắn." Giang tích nói.
Khóe miệng trợ lý Đinh run run.
Thầy ngô này cũng đủ keo kiệt, muốn nịnh bợ Giang gia, lại chỉ chi có 1000 tệ, tiền này trả lại hắn giám lấy sao?
Bất quá trợ lý Đinh vẫn gật đầu, "Được."
"Còn có một việc."
"Tiếu thư cứ nói."
"Ngươi nhớ trở về nói với cha mẹ ta, nói Chiêm Cẩm Hiên nói ta không biết xấu hỗ, còn nói Giang gia không biết cách dạy dỗ ta."
Trợ lý Đinh??
Đây là …..Cáo trạng? Dùng biện pháp không có một chút kỹ xảo nào chỉ nói thẳng ra như vậy sao?
Vị Giang tiểu thư của bọn họ này tự tử một lần liền bị choáng váng đầu óc sao? Không phải lúc trước vị này thích nhất là nói chuyện lòng vòng, ám chỉ người khác khi dễ cô sao? Hiện tại như thế nào mà có thể đem người anh họ cô yêu thích nhất, nói người ta bắt nạt mình.
Hơn nữa…..nói vậy không phải làm cho Giang tổng và phu nhân càng thêm bất mãn với cô sao? Vị kia chính là cháu bên ngoại của phu nhân. Nếu bị Chiêm thiếu mắng, không phải càng chứng minh Giang tiểu thư làm việc gì đó không đúng phải không?
Trợ lý Đinh quyết định hỏi nhiều thêm một câu, "Giang tiểu thư nghĩ kĩ rồi, thật sự muốn tôi chuyển những lời này cho Giang tổng?"
Giang Tích còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư lại rất nhiều.
Vạn nhất hắn đem những lời này nói với Giang tổng, quay đầu Giang Tích lại nói hắn cố ý bôi đen cô thì làm sao bây giờ?
Giang Tích, " ân, Chiêm Cẩm Hiên mắng bọn họ, hẳn nên nói cho bọn họ biết."
Trợ lý Đinh?
Không đúng đi. Đó không phải là người ta mắng cô sao?
Giang Tích,"Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ sao?"
Nghe rõ cái gì? Trợ lý Đinh nghĩ thầm.
Giang Tích, "Hắn nói Giang gia không có giáo dưỡng, cha mẹ ta không có dạy dỗ con cái, hắn là đang mắng bọn họ."
Trợ lý Đinh, "....." Thật sự nói như vậy, vạy xác thật lời nói có một chút…..ý tứ trách hỏi Giang gia.
Giang Tích nói, "Không còn việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi."
Vị trợ lý này nhìn qua là người không được thông minh cho lắm.
Cứ như vậy xong rồi?
Trợ Lý Đinh lúc ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chiếu lên người, làm cả trên người đều nóng lên.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không chân thật.
Trợ lý Đinh vừa đi, 009 liền lập tức chất vấn Giang Tích, "cô thật sự cáo trạng Chiêm Cẩm Hiên? Cô nghĩ đem việc này nháo lớn hay sao?"
Y tá đưa bữa sáng tới.
Dù sao cũng là bệnh viện tư nhân, ở mọi phương diện đều rất chu đáo, huống chi trợ lý Đinh vừa mới thanh toán một số tiền lớn để đóng viện phí.
Giang Tích rất thích bữa sáng ở nơi này, cô tư thế ưu nhã mà ăn hết một một đĩa bánh bao nhỏ, một chén cháo, sau đó nhẹ ợ hơi hai cái
009, "….."
Nó tạm thời không có cách nào đối với cô, chỉ có thể châm chọc nói, "Ác ma mà cô triệu hoán ra đâu? Như thế nào hiện tại còn không có nhìn thấy? Cô hết hy vọng đi, dù có triệu hoán Jesus tới, cũng không thay đổi được cốt truyện này."
Giang Tích nghe thấy lại chỉ có hỏi một câu, "Jesus là ai?"
009 tức khắc nổi giận.
Jesus là ai mà cô cũng không biết???
Đúng là cái đồ nhà quê đáng giận! Tức chết ta rồi!
"Giang tiểu thư?"
"Ngô" A Tích không hiện tại là Giang Tích.
Trong miệng Giang Tích hàm hồ phát ra âm thanh, sau đó nhìn đến khuôn mặt, mái tóc của cô lung tung rối loạn, càng làm cho khuôn mặt nhỏ hơn, khóe miệng còn dính kem đánh răng, nhìn qua có chút….. Ngốc.
Trợ lý Đinh thấy bộ dạng của cô như vậy, đầu tiên là sửng sốt.
Bởi vì trên mặt của vị Giang tiểu thư này cũng không có cái gì gọi là oán hận sâu sắc. Càng đừng nói là điên cuồng.
Giang tiểu thư trên mặt bình tĩnh, không phải nói là thong dong.
Giống như mọi buổi sáng bình thường thức dậy, sau đó đánh răng rửa mặt
Nhưng Giang tiểu thư này ở trên lớp làm ra hành động cắt cổ tay tự sát, không phải để đổi lấy sự thương tiếc của Giang tổng và phu nhân hay sao?
Như thế nào lại không có khóc lóc để đòi Giang tổng đến thăm mình.
"Có việc?" A Tích cắn chặt răng, khó khăn mà hỏi lại.
Trợ lý Đinh, "Tôi chỉ đến xem Giang tiểu bị thư thế nào, tiểu thư có yêu cầu gì, có thể trực tiếp nói với tôi."
Giang Tích suy nghĩ một chút, trước tiên quay đầu lại súc miệng thật sạch.
Để cho trợ lý Đinh đoán không ra tâm tình của cô, cho rằng cô lại muốn khóc lóc, nên khi Giang Tích buông ly nước xuống.
"Ta muốn 200 căn phòng ở…."
Cô thật đúng là có yêu cầu?
……chờ một chút!
Trợ lý Đinh khó có thể không chế được mà không nhíu mày, "200 căn phòng ở?" Quả nhiên vị tiểu thư này thay đổi phương thức lăn lộn người khác.
Miệng lưỡi của trợ lý Đinh khách khí nói, "tôi biết Giang tiểu thư thành tích học toán không tốt lắm, nhưng Giang tiểu thư có biết 200 căn phòng ở là khái niệm gì không?"
Giang Tích, "ta biết a."
Cô cũng đã từng sống qua rồi.
Giang tích hỏi lại, "không phải ngươi nói ta có yêu cầu gì thì nói với ngươi sao?"
Trợ lý Đinh nghẹn lời.
Không biết Giang tiểu thư này là giả ngu hay là ngu thật. Ngữ khí hắn lãnh đạm nói, "Giang tiểu thư, 200 căn phòng ở gần 40 vạn bình (bằng 134.316 mét vuông)Tương đương với 18 cái sân bóng đạt chuẩn, Giang tiểu thư, cô có biết nhiều phòng như vậy cần bao nhiêu tiền không?"
Giang Tích cũng nhíu mày, hỏi lại, "Không phải cha ta rất có tiền sao?"
Trợ lý Đinh, "Đương nhiên….."
Giang Tích lại tò mò đặt câu hỏi, "kia là ông ấy không mua nổi sao?"
Bì thư Đinh, "......." "Đây không phải là vấn đề có mua được hay không." Chẳng lẽ vị này không nghĩ tới bản thân mình có xứng để nhận đc nó hay không sao? Ai mà dám đưa ra một yêu cầu quá đáng như vậy? Đến cả đại thiếu gia cũng không dám!
Giang Tích đem biểu cảm của hắn thu vào mắt, thất vọng nói, "được rồi, nhìn qua cũng không phải là rất có tiền."
Trợ lý Đinh??
Vị này có biết mình đang nói cái gì không vậy?
Giang Tích, "Vậy ông ấy có thể mua được toà nhà như thế nào?"
Cô có thể chịu khổ một chút.
Chỉ một chút.
Trợ lý Đinh hít sâu một hơi, "Giang tiểu thư thật ngại quá, yêu cầu của tiểu thư, tôi không có cách nào giúp cô thực hiện được, chờ đến lúc cô xuất viện, tôi sẽ tự mình lái xe tới đón cô về Giang gia." Vị này trước kia ở Giang gia, hiện tại cũng sẽ ở tại Giang gia, còn sau này có rời đi hay không, thì cũng không phải là chuyện mà một trợ lý như hắn có thể quyết định được.
Giang Tích, "Thì ra ngươi không phải là người có thể quyết định."
Trợ lý Đinh, "......."
Cảm giác ngực thật đau.
Căn phòng lớn thì không mua nổi, đến phòng nhỏ cũng không cho được,
Giang Tích, "Vậy cho ta một vạn bản kim đi."
Kim bản là cái gì?
Trợ lý Đinh một lần nữa sửng sốt.
Giang Tích nhìn trợ lý Đinh giống như người không có văn hoá, đành phải thay đổi theo cách nói của thời đại này, "Cho ta một vạn lượng hoàng kim."
Trợ lý Đinh, "......."
Khẩu khí thật lớn!
Trợ lý Đinh lạnh nhạt nói, "Xin lỗi, Giang tiểu thư, tôi nhiều lắm cũng chỉ cho tiểu thư được một vạn tệ."
Người này cũng quá nghèo đi.
Giang Tích lặng lẽ thở dài, "được rồi."
Như vậy liền đáp ứng rồi? Dễ nói chuyện vậy sao? Trợ lý Đinh hoàn toàn không nghĩ ra, Giang Tích rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bất quá nếu đã như vậy, cũng không cần nhiều lời thêm, hắn gật đầu nói, "tôi liền gọi điện thoại cho phòng tài vụ chuyển tiền, tiền này sẽ chuyển vào thẻ của tiểu thư, tiểu thư còn có yêu cầu nào nữa không?"
Chuyển?
Có được ký ức của Giang Tích, cô đại khái biết được có một loại tiền ở trong tài khoản trên điện thoại, đi đến chỗ nào cũng có thể lấy.
Điểm này so với quốc gia cổ vẫn tốt hơn nhiều.
Giang Tích thực vừa lòng.
"Thầy Ngô giúp ta ứng tiền viện phí 1000 tệ, ngươi nhớ đem tiền trả cho hắn." Giang tích nói.
Khóe miệng trợ lý Đinh run run.
Thầy ngô này cũng đủ keo kiệt, muốn nịnh bợ Giang gia, lại chỉ chi có 1000 tệ, tiền này trả lại hắn giám lấy sao?
Bất quá trợ lý Đinh vẫn gật đầu, "Được."
"Còn có một việc."
"Tiếu thư cứ nói."
"Ngươi nhớ trở về nói với cha mẹ ta, nói Chiêm Cẩm Hiên nói ta không biết xấu hỗ, còn nói Giang gia không biết cách dạy dỗ ta."
Trợ lý Đinh??
Đây là …..Cáo trạng? Dùng biện pháp không có một chút kỹ xảo nào chỉ nói thẳng ra như vậy sao?
Vị Giang tiểu thư của bọn họ này tự tử một lần liền bị choáng váng đầu óc sao? Không phải lúc trước vị này thích nhất là nói chuyện lòng vòng, ám chỉ người khác khi dễ cô sao? Hiện tại như thế nào mà có thể đem người anh họ cô yêu thích nhất, nói người ta bắt nạt mình.
Hơn nữa…..nói vậy không phải làm cho Giang tổng và phu nhân càng thêm bất mãn với cô sao? Vị kia chính là cháu bên ngoại của phu nhân. Nếu bị Chiêm thiếu mắng, không phải càng chứng minh Giang tiểu thư làm việc gì đó không đúng phải không?
Trợ lý Đinh quyết định hỏi nhiều thêm một câu, "Giang tiểu thư nghĩ kĩ rồi, thật sự muốn tôi chuyển những lời này cho Giang tổng?"
Giang Tích còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư lại rất nhiều.
Vạn nhất hắn đem những lời này nói với Giang tổng, quay đầu Giang Tích lại nói hắn cố ý bôi đen cô thì làm sao bây giờ?
Giang Tích, " ân, Chiêm Cẩm Hiên mắng bọn họ, hẳn nên nói cho bọn họ biết."
Trợ lý Đinh?
Không đúng đi. Đó không phải là người ta mắng cô sao?
Giang Tích,"Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ sao?"
Nghe rõ cái gì? Trợ lý Đinh nghĩ thầm.
Giang Tích, "Hắn nói Giang gia không có giáo dưỡng, cha mẹ ta không có dạy dỗ con cái, hắn là đang mắng bọn họ."
Trợ lý Đinh, "....." Thật sự nói như vậy, vạy xác thật lời nói có một chút…..ý tứ trách hỏi Giang gia.
Giang Tích nói, "Không còn việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi."
Vị trợ lý này nhìn qua là người không được thông minh cho lắm.
Cứ như vậy xong rồi?
Trợ Lý Đinh lúc ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chiếu lên người, làm cả trên người đều nóng lên.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không chân thật.
Trợ lý Đinh vừa đi, 009 liền lập tức chất vấn Giang Tích, "cô thật sự cáo trạng Chiêm Cẩm Hiên? Cô nghĩ đem việc này nháo lớn hay sao?"
Y tá đưa bữa sáng tới.
Dù sao cũng là bệnh viện tư nhân, ở mọi phương diện đều rất chu đáo, huống chi trợ lý Đinh vừa mới thanh toán một số tiền lớn để đóng viện phí.
Giang Tích rất thích bữa sáng ở nơi này, cô tư thế ưu nhã mà ăn hết một một đĩa bánh bao nhỏ, một chén cháo, sau đó nhẹ ợ hơi hai cái
009, "….."
Nó tạm thời không có cách nào đối với cô, chỉ có thể châm chọc nói, "Ác ma mà cô triệu hoán ra đâu? Như thế nào hiện tại còn không có nhìn thấy? Cô hết hy vọng đi, dù có triệu hoán Jesus tới, cũng không thay đổi được cốt truyện này."
Giang Tích nghe thấy lại chỉ có hỏi một câu, "Jesus là ai?"
009 tức khắc nổi giận.
Jesus là ai mà cô cũng không biết???
Đúng là cái đồ nhà quê đáng giận! Tức chết ta rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.