Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 45:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
***
Tại một góc âm u trong ngục tối của hoàng cung.
Tiêu Quân Trạch mân mê ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, gương mặt lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ đầy thương tích nằm trên đất.
"Nguyệt Chi, chỉ cần ngươi chịu khai ra mọi chuyện đêm tiên hoàng băng hà, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng."
Người phụ nữ này chính là đại cung nữ Nguyệt Chi bên cạnh Hi hoàng quý phi.
Đêm xảy ra chuyện với Hi hoàng quý phi, trong lúc hỗn loạn, nàng nhận được lệnh của chủ tử, cải trang thành thái giám để thoát ra ngoài.
Nguyệt Chi đã luôn lẩn trốn trong kinh thành, âm thầm dõi theo tiểu chủ tử của mình từ xa, trông thấy người chậm rãi trưởng thành từng ngày.
Từ khi Tiêu Thừa Cẩn xảy ra chuyện, Nguyệt Chi lúc nào cũng muốn tới An Vương phủ thăm hắn. Nàng biết những kẻ trong cung sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Chỉ là nàng không ngờ, chưa kịp đến gần An Vương phủ thì đã bị bàn tay của cẩu hoàng đế đánh ngất.
Những vật mà tiên hoàng để lại cho tiểu chủ tử đều là để bảo mệnh, dù có chết, nàng cũng sẽ không tiết lộ.
“Dân... dân phụ không biết ngài đang nói gì.” Nguyệt Chi cố gắng đáp lời, giọng yếu ớt.
Tiêu Quân Trạch cười nhạt, “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ngươi biết rồi đấy, Tiêu Thừa Cẩn bây giờ chỉ là một kẻ sống không bằng chết...”
Nghe vậy, ánh mắt Nguyệt Chi hiện lên tia đau xót.
Đúng vậy! Tiểu chủ tử của nàng không biết có thể tỉnh lại hay không.
Tất cả đều là tại tên cẩu hoàng đế này.
Nguyệt Chi nhịn nỗi đau, chậm rãi ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi mà phỉ nhổ: “Phi! Cẩu hoàng đế! Đừng tưởng ta không biết, chính ngươi đã ra tay với tiểu chủ tử của ta.”
“Làm vua mà bất nhân, làm anh mà không có tình nghĩa, trời xanh ắt sẽ tru diệt...”
Rơi vào tay bọn chúng, sớm muộn gì cũng không sống nổi, chi bằng chọc giận hắn một phen cho hả lòng hả dạ.
Quả nhiên, lời của Nguyệt Chi còn chưa dứt, đã bị tên quản gia Quý tổng quản bên cạnh Tiêu Quân Trạch đá ngã lăn xuống đất.
Giọng của Quý tổng quản sắc nhọn vang lên, “Láo xược! Dám cả gan sỉ nhục Thánh Thượng, muốn chết rồi à!”
Tiêu Quân Trạch khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng ra lệnh: “Giết, rồi ném xác ra bãi tha ma!”
Ngươi không chịu nói, chẳng lẽ trẫm không có cách nào sao?
Hừ! Ngươi thật quá xem thường thủ đoạn của trẫm rồi.
Hắc y nhân cúi người, ôm quyền nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tiêu Quân Trạch rời khỏi ngục tối, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Làm anh mà không có tình nghĩa?” Trẫm sẽ cho thiên hạ biết, huynh trưởng này yêu thương đệ đệ của mình đến nhường nào!
***
Trên đường trở về vương phủ, Giang Nhược cảm giác như mình đang bay bổng.
Nhưng nàng biết chưa thể vui mừng quá sớm. Nhà kho của vương phủ cũng có không ít tài vật, nếu được, nàng thực sự muốn thu hết cả An Vương phủ vào không gian của mình.
Ám Nhị theo sau nàng, trong lòng như muốn khóc mà không ra nước mắt. Nhìn Giang Nhược nhảy nhót phía trước, hắn thầm nghĩ mình nên xin phép quản gia để được ở lại trong phủ canh giữ Vương gia.
Vương phi thế này thật sự quá táo bạo, hắn sợ rằng với năng lực của mình không đủ để bảo vệ nàng.
Giang Nhược phát hiện nét mặt bất mãn của Ám Nhị, liền dừng bước, quay lại hỏi: “Ngươi có ý kiến với bổn vương phi đúng không?”
Ám Nhị gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, “Thuộc hạ không dám!”
“Không dám hả?”
“Ta nói cho ngươi biết, nếu có ý kiến thì giữ trong lòng, không được phép tiết lộ chuyện đêm nay ra ngoài, nghe rõ chưa?” Giang Nhược nói xong, trừng mắt nhìn Ám Nhị đầy cảnh cáo.
Nói rồi, nàng nhớ tới ánh mắt của Đông Tuyết khi nhìn Ám Nhị, không khỏi cảm thấy hơi ghen tị – ánh mắt đó đầy ngưỡng mộ và sùng bái...
Ai da, con gái lớn không giữ được trong nhà nữa rồi!
Ám Nhị khẽ rùng mình, khóe miệng giật giật, ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tại một góc âm u trong ngục tối của hoàng cung.
Tiêu Quân Trạch mân mê ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, gương mặt lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ đầy thương tích nằm trên đất.
"Nguyệt Chi, chỉ cần ngươi chịu khai ra mọi chuyện đêm tiên hoàng băng hà, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng."
Người phụ nữ này chính là đại cung nữ Nguyệt Chi bên cạnh Hi hoàng quý phi.
Đêm xảy ra chuyện với Hi hoàng quý phi, trong lúc hỗn loạn, nàng nhận được lệnh của chủ tử, cải trang thành thái giám để thoát ra ngoài.
Nguyệt Chi đã luôn lẩn trốn trong kinh thành, âm thầm dõi theo tiểu chủ tử của mình từ xa, trông thấy người chậm rãi trưởng thành từng ngày.
Từ khi Tiêu Thừa Cẩn xảy ra chuyện, Nguyệt Chi lúc nào cũng muốn tới An Vương phủ thăm hắn. Nàng biết những kẻ trong cung sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Chỉ là nàng không ngờ, chưa kịp đến gần An Vương phủ thì đã bị bàn tay của cẩu hoàng đế đánh ngất.
Những vật mà tiên hoàng để lại cho tiểu chủ tử đều là để bảo mệnh, dù có chết, nàng cũng sẽ không tiết lộ.
“Dân... dân phụ không biết ngài đang nói gì.” Nguyệt Chi cố gắng đáp lời, giọng yếu ớt.
Tiêu Quân Trạch cười nhạt, “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ngươi biết rồi đấy, Tiêu Thừa Cẩn bây giờ chỉ là một kẻ sống không bằng chết...”
Nghe vậy, ánh mắt Nguyệt Chi hiện lên tia đau xót.
Đúng vậy! Tiểu chủ tử của nàng không biết có thể tỉnh lại hay không.
Tất cả đều là tại tên cẩu hoàng đế này.
Nguyệt Chi nhịn nỗi đau, chậm rãi ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi mà phỉ nhổ: “Phi! Cẩu hoàng đế! Đừng tưởng ta không biết, chính ngươi đã ra tay với tiểu chủ tử của ta.”
“Làm vua mà bất nhân, làm anh mà không có tình nghĩa, trời xanh ắt sẽ tru diệt...”
Rơi vào tay bọn chúng, sớm muộn gì cũng không sống nổi, chi bằng chọc giận hắn một phen cho hả lòng hả dạ.
Quả nhiên, lời của Nguyệt Chi còn chưa dứt, đã bị tên quản gia Quý tổng quản bên cạnh Tiêu Quân Trạch đá ngã lăn xuống đất.
Giọng của Quý tổng quản sắc nhọn vang lên, “Láo xược! Dám cả gan sỉ nhục Thánh Thượng, muốn chết rồi à!”
Tiêu Quân Trạch khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng ra lệnh: “Giết, rồi ném xác ra bãi tha ma!”
Ngươi không chịu nói, chẳng lẽ trẫm không có cách nào sao?
Hừ! Ngươi thật quá xem thường thủ đoạn của trẫm rồi.
Hắc y nhân cúi người, ôm quyền nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tiêu Quân Trạch rời khỏi ngục tối, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Làm anh mà không có tình nghĩa?” Trẫm sẽ cho thiên hạ biết, huynh trưởng này yêu thương đệ đệ của mình đến nhường nào!
***
Trên đường trở về vương phủ, Giang Nhược cảm giác như mình đang bay bổng.
Nhưng nàng biết chưa thể vui mừng quá sớm. Nhà kho của vương phủ cũng có không ít tài vật, nếu được, nàng thực sự muốn thu hết cả An Vương phủ vào không gian của mình.
Ám Nhị theo sau nàng, trong lòng như muốn khóc mà không ra nước mắt. Nhìn Giang Nhược nhảy nhót phía trước, hắn thầm nghĩ mình nên xin phép quản gia để được ở lại trong phủ canh giữ Vương gia.
Vương phi thế này thật sự quá táo bạo, hắn sợ rằng với năng lực của mình không đủ để bảo vệ nàng.
Giang Nhược phát hiện nét mặt bất mãn của Ám Nhị, liền dừng bước, quay lại hỏi: “Ngươi có ý kiến với bổn vương phi đúng không?”
Ám Nhị gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, “Thuộc hạ không dám!”
“Không dám hả?”
“Ta nói cho ngươi biết, nếu có ý kiến thì giữ trong lòng, không được phép tiết lộ chuyện đêm nay ra ngoài, nghe rõ chưa?” Giang Nhược nói xong, trừng mắt nhìn Ám Nhị đầy cảnh cáo.
Nói rồi, nàng nhớ tới ánh mắt của Đông Tuyết khi nhìn Ám Nhị, không khỏi cảm thấy hơi ghen tị – ánh mắt đó đầy ngưỡng mộ và sùng bái...
Ai da, con gái lớn không giữ được trong nhà nữa rồi!
Ám Nhị khẽ rùng mình, khóe miệng giật giật, ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.